Quá trình Vệ Hồng Quân làm giàu, cho dù trong những ông chủ Tứ cửu thành này, cũng mang sắc thái truyền kỳ.
Dựa vào tứ hợp viện cha ông để lại mở cửa hàng vỉa hè, tích lũy chút của cải, sau đó vượt qua quá trình Soviet giải thể, đem toàn bộ tư sản bắt đầu buôn bán, tích lũy được một số tài sản khổng lồ.
Sau đó khi thị trường chứng khoán ở vào cao trào, Vệ Hồng Quân lại dốc toàn lực, rót vào bất động sản, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cũng tránh thoát ảnh hưởng của nguy cơ tài chính Đông Nam Á.
Tuy rằng hiện tại Vệ Hồng Quân so với mấy năm trước khiêm tốn rất nhiều, nhưng người quen biết hắn cũng biết, việc cải tạo mấy khu cũ của Bắc Kinh, đều có bóng dáng của ông chủ Vệ, hai năm qua hắn tích lũy được số của cải, tuyệt đối nhiều hơn nhiều so với số tiền thu được năm đó ở thị trường chứng khoán.
Cũng có người từng nghiên cứu qua chuyện làm giàu của Vệ Hồng Quân, nhưng ngoài việc kết luận hắn vô cùng may mắn ra, không còn thu hoạch gì.
Cho nên vừa mới nghe được Vệ Hồng Quân đem thành tựu mấy năm nay, đều quy công cho người thanh niên trước mặt này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Nói đến phong thuỷ tướng thuật, ngoài vùng nông thôn cực kỳ thịnh hành, trong kinh doanh, cũng có rất nhiều người đều tiếp xúc qua, cho dù những ông chủ này không tin, nhưng vì cầu cái tâm an, thường thường khi mở công ty, cũng sẽ tìm người xem xét một chút.
Cho nên Vệ Hồng Quân vừa nói khỏi miệng, những người này đều hiểu được thân phận Diệp Thiên, cái gọi là công ty tư vấn môi trường, kỳ thật chính là treo đầu dê bán thịt chó, là công ty giúp người ta xem phong thuỷ.
Yên lặng một lát, một ông chủ quen biết Vệ Hồng Quân hơn mười năm mở miệng nói:
– Lão Vệ, anh… anh không phải nói đùa đấy chứ?
– Đúng vậy, lão Vệ, việc này cũng không nên nói đùa…
Có người đưa ra nghi ngờ, lập tức có người đồng tình.
Mặc dù ở giới kinh doanh Bắc Kinh, thực sự có lưu hành chuyện mời thầy địa lý giúp đỡ chỉ điểm dương trạch hoặc là phong thuỷ công ty, nhưng những điều này là hành vi theo thói quen, còn như Vệ Hồng Quân gióng trống khua chiêng tuyên truyền Diệp Thiên, thì mọi người đều rất khó tin.
Nhìn thấy Diệp Thiên tóc hai màu và rất trẻ trước mặt, những người này đều không thể tin được, Diệp tổng trước mắt này, lại là vị “Cao nhân” hoặc là “Đại sư” trong truyền thuyết?
– Các vị, chúng ta đều là bằng hữu hơn mười năm, cách đỗi đãi của tôi mọi người còn không biết? Lão Vệ cũng chính là xem trọng giao tình nhiều năm, nên mới để mọi người quen biết Diệp tổng, còn chuỵên chư vị tin hay không, lão Vệ tôi không có cách nào…
Nghe thấy mọi người nghi ngờ, Vệ Hồng Quân cũng đành chịu.
Lúc trước, khi hắn mời những người này, cũng nghĩ đến điểm này, nhưng đối với những chuyện như vậy, đại đa số mọi người đều thà rằng tin là có chứ không tin là không, chỉ cần có mấy người tin tưởng hắn, hắn cũng có thể kéo khách đến cho Diệp Thiên.
– Lưu Tổng, sao tôi cảm giác việc này không đúng nhỉ?
– Đúng vậy, người này quá trẻ, năm ngoái tôi từ Hồng Kông mời một vị đại sư, nhưng cốt cách tiên nhân kìa . . .
– Người trẻ tuổi kia có bản lĩnh hay không không biết, nhưng chỗ này bố trí không tồi, không có việc gì mấy người chúng ta có thể lại đây uống trà tâm sự một chút…
Vệ Hồng Quân nói xong, mọi người cũng đều thấp giọng nghị luận, tuy rằng không ai đưa ra ý kiến phải đi, nhưng từ giọng điệu nghe được thì sự nghi ngờ cũng là chiếm đa số.
– Khụ khụ!
Diệp Thiên chứng kiến tình hình như thế, cũng phải lên tiếng nói chuyện, những người này không có trở thành đối tác của hắn cũng không sao cả, nhưng nếu sản sinh cách nhìn không tốt về Vệ Hồng Quân, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút không yên tâm .
– Chư Vị, từ tuổi tác mà nói, tất cả mọi người là trưởng bối của Diệp Thiên, từ góc độ kinh doanh mà nói, các vị cũng đều là tiền bối…
Lời của Diệp Thiên khiến người nghe được rất là thoải mái, mặc kệ tiểu tử này có bản lãnh thật sự hay không, thái độ làm người thực khiêm tốn, nhưng trong lời nói của Diệp Thiên, cũng khiến mọi người biến sắc.
– Nhưng từ khả năng xu cát tị hung mà nói, tiểu tử bất tài, nhưng đã là đệ tử đời thứ năm mươi của Ma Y, lại là có thể chỉ điểm cho chư vị rõ như đếm.
Tiếng nói của Diệp Thiên không cao, lại có thể khiến mọi người trong hội trường đều nghe được rõ mồm một, trong ngữ điệu vững vàng đó, biểu hiện ra sự tự tin rất lớn,
– Diệp tổng, lời này… Có quá không nhỉ? Tôi cũng quen vài vị đại sư hành nghề như cậu, bọn họ cũng không dám nói ra như vậy. . .
Những người này, đều coi như là người có uy tín danh dự ở đất Bắc Kinh, trước mắt bị một người thanh niên nói có thể chỉ điểm cho họ, cũng có người không nhịn được, có người tính tình không được tốt, đã nói trào phúng lên.
Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
– Ha ha, trường phái phong thuỷ tướng thuật từ sau Tống Triều phân nhiều chi nhánh, như là “Liễu trang tương pháp”, “Tương pháp toàn biên”, “Thủy Kính tập”, “Tương lý hành chân… mỗi trường phái đều là mỗi người mỗi vẻ, ở đây tôi cũng không nhiều lời…
Diệp Thiên lại chuyển đề tài, tránh người nọ làm khó dễ, nói tiếp:
– Nhưng Diệp Thiên thuở nhỏ đã theo sư phụ học tập và chú ý, tự biết còn có vài phần chưa đạt, nhưng hôm nay nhân lễ khai trương kinh doanh, có thể miễn phí xem tướng xem bói cho chư vị ba lượt, có đúng hay không, tự nhiên có thể biết được …
Diệp Thiên biết, mình còn quá trẻ, muốn làm cho người ta tin tưởng, vẫn cần có bản lãnh thật sự.
Diệp Thiên vừa dứt lời, người vừa rồi đưa ra nghi ngờ liền tranh nói trước:
– Được, Diệp tổng đã thoải mái, vậy giúp Lưu mỗ tôi nhìn xem tướng mạo như thế nào?
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, nói:
– Được Hảo, mời Lưu Tổng lại đây ngồi, mọi người cũng đều ngồi đi…
Văn phòng của Diệp Thiên, cũng có vài cái bàn gỗ, hơn 100 m2 với hơn hai mươi người ngồi cũng không tính chật, chờ mọi người ngồi xuống rồi, Vệ Hồng Quân cho người bắt đầu bưng trà rót nước.
– Ồ? Diệp tổng, phía sau lưng ngài có tấm tranh chữ, là Trương Đại Thiên viết sao?
Vừa rồi mọi người bị lời nói của Diệp Thiên và Vệ Hồng Quân hấp dẫn, cũng không có tâm trạng thật sự đánh giá chỗ này, hiện tại ngồi xuống rồi, người có mắt tinh tường, liền thấy được bức tranh sau lưng Diệp Thiên.
– Tám chữ “Lời nói ngay thẳng, một quẻ ngàn vàng”, như là Long Phi Phượng Vũ, nhìn vốn không có gì, nhưng chữ kí tên phía dưới, cũng khiến mấy người lắp bắp kinh hãi.
Mấy năm nay kinh tế quốc tế quốc nội cũng không khá lắm, nhưng tương phản chính là, thị trường tác phẩm nghệ thuật lại tăng trưởng bùng nổ, nhất là thị trường thi họa, liên tiếp đấu giá ra giá khủng.
Mà tranh chữ của Trương Đại Thiên, trong giới họa gia cận đại, là một trong những thứ giá cả cao nhất, những năm gần đây được chú ý nhất, không ngừng phát sinh kỷ lục mua bán tranh chữ quóc nội.
Mấy người này đều là bằng hữu của Vệ Hồng Quân, cũng là người thích sưu tầm đồ cổ sớm nhất quốc nội, nhãn lực cũng rất tốt, mặc dù không có nhìn kỹ, nhưng liếc mắt một cái liền phân rõ được thật giả.
– Ha ha, sư phụ của tôi và Đại Thiên cư sĩ còn có Bạch Thạch sơn nhân đều là bạn tốt, mấy tấm tranh này là trước kia họ tặng cho sư phụ tôi, sư phụ thăng thiên, những bức tranh này cũng truyền cho tôi …
Diệp Thiên nói qua mấy câu, khiến mấy người kia đều biến sắc, ánh mắt hướng đảo qua vách tường chung quanh, quả nhiên lại thấy mấy tấm tranh đề tên quen thuộc, đúng là tranh chữ của Tề Bạch Thạch như lời Diệp Thiên.
Tục ngữ nói người không hiểu thì thích náo nhiệt, người trong nghề biết rõ tính cách Trương Đại Thiên và Tề Bạch Thạch cũng biết, hai vị này tuy rằng đều bán qua nhiều tranh, nhưng tính tình đều có chút cổ quái, cũng không phải cái loại người thích vào hùa.
Có thể để cho hai vị này kí tên tặng tranh, cũng không thể là người bình thường, lại càng không cần phải nói viết ra câu “Lời nói ngay thẳng, một quẻ ngàn vàng”, như vậy, đây tuyệt đối là người tâm đầu ý hợp với họ.
Những thứ không nói đâu xa, chỉ với bức tranh của Trương Đại Thiên, lai lịch của Diệp Thiên cũng đã được mấy người kia thừa nhận, sư phụ Diệp Thiên nếu không có vài phần thực lực, sẽ được Trương Đại Thiên viết đánh giá như vậy sao?
Nghĩ đến đây, mấy người kia nhìn về phía Diệp Thiên, bớt đi vài phần khinh thị, mà nhiều hơn là thận trọng, người làm trong nghề đồ cổ, cũng không thiếu người hiểu quy củ giang hồ, tự nhiên biết có một số người không thể đắc tội.
Đương nhiên, người biết đến danh tiếng Trương Đại Thiên, cũng chính là như vậy, hiểu rõ chỗ đáng sợ của thầy tướng thầy phong thủy, lại càng ít người muốn chất vấn Diệp Thiên, đại đa số mọi người không có phản ứng gì đặc biệt.
Vị Lưu Tổng kia ngồi vào chỗ đối diện Diệp Thiên, cũng cười lạnh nói:
– “Lời nói ngay thẳng, một quẻ ngàn vàng” ? Hắc hắc, khẩu khí thật lớn, Diệp tổng, ngài giúp ta xem tướng mạo trước đi…
– Được …
Diệp Thiên cũng không còn nhiều lời, lập tức đáp ứng, giương mắt nhìn qua mặt Lưu Tổng, mở miệng nói:
– Lưu Tổng, mấy tháng này vận thế của ngài không tốt, khó coi, ngay mấy ngày hôm trước, còn xảy ra tai nạn xe cộ đúng không?
– Đúng vậy, nhưng chuyện tôi bị tai nạn, người đang ngồi đây ai cũng biết…
Lưu Tổng gật gật đầu, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Vệ Hồng Quân, ý tứ trong đó hắn cũng biết , hắn hoài nghi là Vệ Hồng Quân nói cho Diệp Thiên.
Vệ Hồng Quân bị hắn nhìn vậy có chút tức giận, mở miệng nói:
– Lão Lưu, anh nhìn tôi làm gì? Diệp Thiên không phải người trong một hội với chúng ta, tôi không bao giừo nói với cậu ta những chuyện đó …
– Lưu Tổng, không biết chuyện công ty ngài thâm hụt công qũ, các vị đang ngồi đây có biết hay không nhỉ?
Diệp Thiên khoát tay, lạnh nhạt nói một câu, cũng khiến vị Lưu Tổng kia mãnh liệt đứng lên, vẻ mặt không thể tin, chỉ vào Diệp Thiên, ngữ điệu khi nói chuyện đã run rẩy lên:
– Cậu … làm sao cậu biết ?
Vị Lưu Tổng này tên là Lưu Đại Chí, cũng là người giàu lến sau sự kiện Soviet giải thể, làm kinh doanh Trung – Nga, sau đó lại làm mậu dịch quốc tế, trong giới buôn bán kinh thành cũng coi là một danh nhân.
Nhưng vận thế và tầm nhìn của hắn, còn kém hơn Vệ Hồng Quân rất nhiều, năm nay nguy cơ tài chính thổi qua cả Á Châu, hắn bị ảnh hưởng thật lớn, rất nhiều mục kinh doanh bên ngoài, lại không thể thu được tiền về.
Hiện tại hoàn cảnh của ông chủ Lưu lão, kỳ thật đã là ngàn cân treo sợi tóc, đúng như Diệp Thiên nói, hắn hiện tại chính là một cái gối thêu hoa, khá đẹp mà không dùng được.