Thiên Tài Tướng Sư

Chương 137: Mọc cánh thành tiên



– Lão Vu, đứa trẻ này chẳng qua chỉ là tiêu hao nhiều năng lực mà thôi, từ từ sẽ hồi phục lại, ông không cần phải lo lắng, không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của nó đâu…

Nhìn thấy Vu Hạo Nhiên lâu lâu không lên tiếng, Diệp Đông Bình còn nghĩ rằng cậu ta vì sợ Diệp Thiên chưa già đã yếu, đang lo lắng cho chuyện của Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên, nên giải thích với ông ta vài câu.

– Thằng bé này, thật khó lường quá…

Vu Hạo Nhiên lắc lắc đầu, nó mấy năm nay thường xuyên đi đi lại lại khu vực giữa Hồng Kong và Đông Nam Á, biết những nơi đó, được nhiều người kính trọng kể cả người có tiền, còn được họ biết đến là ” đại sư” …

Giống như tên Hoàng đại tiên ở Hồng Kong, đã không chỉ giới hạn riêng cho một địa danh rồi, mà trở thành đại danh từ xem bói hỏi quẻ, mỗi năm miếu Hoàng đại tiên Hong Kong được nhiều người đến thắp hương nhất, đây chính là thứ mà vạn người tranh đoạt.

Mà một vài thầy tướng thầy phong thủy giỏi nhất, thu nhập phần lớn đều từ những nhà giàu có ở Hong Kong, đến cả những gia đình tỉ phú cũng phải cung kính họ, không dám thất lễ.

Vu Hạo Nhiên khi dừng lại những nơi này, cũng từng nghe phong phanh qua mấy truyền thuyết liên quan đến thầy phong thủy này. Nhưng chưa từng nghe qua có người có thể nghịch thiên cải mệnh.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Vốn dĩ Vu Hạo Nhiên đối với việc Diệp Thiên và con gái vẫn còn một vài suy nghĩ khác, nhưng nghe Diệp Thiên Bình nói xong, mấy suy nghĩ cỏn con ấy sớm đã biến mất rồi, đắc tội ai chứ hắn cũng không dám đắc tội với một đại sư phong thủy.

– Được rồi, ông cũng đừng tâng bốc nó nữa, nếu không phải lần này thấy nó biết tôn sư trọng đạo, thì tôi đã đánh gãy chân nó rồi…

Diệp Đông Bình cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Hạo Nhiên, theo như ông thấy, mặc dù con trai mình dùng thủ đoạn nghịch thiên, nhưng việc này cũng tương đương giết địch được một ngàn, quân mình mất tám trăm. Lão đạo sĩ may mà không sao, có điều nhìn bộ dạng của Diệp Thiên, cũng sắp biến thành ông cụ non rồi.

Nghỉ ngơi trong phòng một lúc, Vu Hạo Nhiên và Diệp Đông Bình cũng ra ngoài giúp đỡ, những người đàn ông ở tuổi của họ về căn bản đều là những người lãnh đạo hàng đầu, rất ít người biết làm việc nhà.

Tới hơn bốn giờ chiều, vợ Vu Hạo Nhiên từ nhà mẹ đẻ ở Mao Sơn cũng đến thành phố, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên cũng sụt sịt, nhưng mẹ vợ tương lai của Diệp Thiên là một người có trách nhiệm cũng không nói nhiều.

Có ba người nhà Phong Huống và nhà Mạnh Hạo Nhiên, Diệp gia hôm nay ăn đại tiệc, ăn uống náo nhiệt, ngồi giữa Diệp Thiên có mấy bác, cũng từ Bắc Kinh tới, trong nhà vốn yên tĩnh, giờ tràn đầy thân tình nồng hậu.

Mấy ngày sau, Vu Hạo Nhiên lại bận rộn trở lại, đưa con gái đi chúc mừng năm mới.

Còn Diệp Thiên quay lại thôn Tiểu Sơn nơi lấp đầy kí ức tuổi thơ ở vài hôm, mỗi năm hai cha con cậu đều từ thành thị quay về đây mấy ngày. Trong lòng hai cha con, những dân làng thật thà chất phác ở đây cũng giống như là người thân của mình vậy.

Ngày 11 tháng giêng là ngày khai giảng của trường đại học Hoa Thanh, Vu Thanh Nhã vẫn chưa quay về Thượng Hải, lưu luyến từ biệt Diệp Thiên, lúc đi còn khóc sướt mướt, khiến cho Diệp Thiên nhất thời cũng có chút mềm lòng.

Đông qua xuân tới, vạn vật tái sinh, Diệp Thiên cùng sư phụ quay trở lại điện thờ trên núi, ban ngày tu thân dưỡng khí, đến tối hai thầy trò thảo luận về kinh văn dựa vào những sáng tác truyền thừa trong đầu Diệp Thiên, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua rất nhanh.

Vì cuộc sống của Diệp Thiên và đạo lão, Phong Huống và Diệp Đông Bình đã tìm người gửi dầu ma-dút cho máy phát điện lên núi, mỗi tối phát điện cho đạo quán.

Mặt khác vì sức khỏe của con trai mình, Diệp Đông Bình còn đặc biệt chi ra một số tiền, dặn chị Nhị Lang trong thôn, thường xuyên đưa thịt cũng như các loại thức ăn bổ dưỡng lên núi, Diệp Thiên và đạo lão tuyệt đối không phải lo lắng gì về cuộc sống.

Trải qua gần một năm bồi dưỡng thuốc thang, thực phẩm và nguyên khí trên núi, dung mạo của Diệp Thiên đã trở lại như trước kia.

Nhưng tóc của Diệp Thiên là do tâm thần tổn thương nên mới bị như thế, nên không thể trở lại như ban đầu được. Có điều điều dưỡng cả năm nay, cũng làm cho sợi tóc của Diệp Thiên ngày xưa không sáng bóng, giờ trở nên giàu tính đàn hồi, ba màu xám trắng đen của tóc rối tung buông trên vai, lại tăng thêm một phần khí chất nho nhã khó nói thành lời.

Trong một năm này, ngoài tu dưỡng thân thể và viết sách kinh thư thuật tàng ra, Diệp Thiên còn để Phong Huống giúp cậu mua rất nhiều gỗ chạm khắc. Bình thường khi không có việc gì thì thường lấy dao ra đẽo gọt, một năm trở lại đây trình độ mài đá cũng tăng cao, Diệp Thiên tin rằng sau này mình sẽ trở thành sư phụ mài ngọc, nói vậy cũng có thể kiếm tạm cơm ăn rồi.

Mà ở cái thác nhỏ nằm cách đạo quán không xa, Diệp Thiên vô tình phát hiện ra chỗ phong thủy âm dương huyệt nhãn rất tốt, vừa mừng vừa lo, Diệp Thiên bày trận pháp xung quanh, mất thời gian hơn nửa năm, mới tìm ra được năm sáu cái nhạc cụ của thầy tu.

Nhưng sau khi khí sinh may mắn huyệt nhãn trong âm dương bị lấy đi liền biến mất, đây cũng là nguyên nhân chính khi chế tạo nhạc cụ của thầy tu mà Diệp Thiên không thể nào mà đoán trước được. Nếu không cậu sẽ không làm cái gì bị biến mất đi hết, chỉ cần bán được nhạc cụ của thầy tu là có thể đảm bảo được cơm ăn áo mặc.

Kì nghỉ hè và nghỉ tết năm nay, Vu Thanh Nhã lại đón tết và nghỉ hè ở nhà Diệp Thiên và điện thờ trên núi, kể cho Diệp Thiên nghe rất nhiều chuyện hay ở trường học, cùng những lời thăm hỏi của anh em bạn bè ở cùng hơn nửa năm trong kí túc.

Cùng với thuật pháp Ma Y mỗi ngày một hoàn thiện, thời gian cũng mất theo từng ngày.

Nhìn nét mặt sư phụ ngày nào cũng vui vẻ, Diệp Thiên lại thấy đau lòng, cậu biết thời gian đại nạn của sư phụ sắp đến, cho dù cậu có dùng thủ đoạn nào đi nữa cũng không thể ngăn cản việc ông lão rời xa mình được.

Nhưng lần này Diệp Thiên thản nhiên hơn nhiều, là người đều khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, cậu đã hoàn thành lời hứa của mình rồi, phụng dưỡng sư phụ trước lúc lâm chung, hơn nữa thuật pháp Ma Y tái hiện hậu thế, cũng khiến cho đạo lão sĩ hoàn thành được ước nguyện cuối cùng trên cõi đời này.

– Sư phụ, thuật tàng lục pháp, Ma Y chúng ta đều bao hàm tận số rồi, trong đó không thiếu thuật pháp nghịch thiên cải mệnh, nhưng lại phải phối hợp với công pháp Ma Y, nếu không không thể nào phát huy được.

Dưới ánh đèn sáng rực của điện thờ, Diệp Thiên giả bộ đặt cây bút lông trên trang sách, viết chữ cuối cùng, trên chỗ người sáng tác tập thuật tịch phong thủy tướng thuật, cậu viết ba chữ Lý Thiện Nguyên.

Nhìn thấy lý tưởng mà mình vất vả theo đổi cả đời cuối cùng cũng trở thành sự thật, đạo lão sĩ cũng vui mừng khác thường, cầm trên tay lật qua lật lại không muốn rời, ngửi thấy hương vị Mặc Hương còn chưa sấy khô, nét mặt thể hiện rõ sự thỏa mãn và hạnh phúc.

– Ô, sư phụ.

Nhìn thấy đạo lão vui vẻ, nụ cười vốn trên hiện trên mặt Diệp Thiên bỗng nhiên dần biến mất, bởi lẽ cậu nhìn thấy, chỗ tâm lông mày của sư phụ, có một luồng khí trạng thái màu đen đậm, còn môi thì hồng hào, cũng hơi pha xanh.

Đây đều là những điềm báo của người sắp mất. Diệp Thiên kinh sợ, lập tức đứng lên, mang chiếc ghế vừa ngồi đi về phía sau.

– Lo lắng cái gì thế, Tiểu Diệp, ngồi xuống đi…

Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, đạo lão sĩ lại vẫn bình thản như thường, cười nói:

– Có thể chứng kiến quyển sách này được biên soạn ra, sư phụ chết cũng có thể nhắm mắt, Tiểu Diệp, sư phụ phải cảm ơn con nhiều…

– Sư phụ…

Diệp Thiên quỳ dưới đất trước mặt đạo lão sĩ, giọng nghẹn ngào, mặc dù sớm biết được ngày này rồi sẽ đến, nhưng cậu không thể nào kìm nén được đau thương.

– Ngốc à, từ cổ chí kim, dù là bậc đế vương, hay là tu tiên đạo nhân, ai có thể không chết? Ta sống đến hơn trăm tuổi, thực đã là phúc duyên thâm hậu rồi…

Lão đạo sĩ cười cười, vuốt tóc Diệp Thiên, quý mến như lúc nhỏ:

– Bản cương lĩnh chung về thuật pháp này, con phải giữ cho kĩ, không được để rơi vào tay kẻ tiểu nhân gian ác, sau này chọn đồ đệ cũng phải chọn người có lương tâm…

Đạo lão sĩ cầm quyển thuật tịch trong tay, là cương lĩnh chung về thuật pháp Ma Y nhất mạch.

Trong cương lĩnh chung bao hàm thuật pháp đạo khí của lão đạo sĩ và bí quyết hay huyền bí của Diệp Thiên, nếu như không còn quyển cương lĩnh chung này, thì bộ sách trên bàn cũng không còn tác dụng gì nữa, vì vậy lão đạo sĩ mới cẩn thận dặn dò Diệp Thiên.

-Vâng, sư phụ, con nhất định sẽ truyền lại được đạo Ma Y…

Diệp Thiên gật đầu đồng ý.

– La bàn Thất tinh này sư phụ cũng giao lại cho con, tiểu tử nhà con, hồi nhỏ nghĩ đến nó nhiều lắm đấy.

Lão đạo sĩ cười cười, từ trong ống tay áo lấy ra tám cái la bàn lớn nhỏ, nói tiếp:

– Đây là tượng trưng cho đạo thống Ma Y ta, sau này Ma Y nhất mạch do con mà phát triển, cho dù gặp được hai sư huynh của con, trong chúng ta, bọn họ có gặp cũng phải đứng sau con, quyển cương lĩnh chung này thất truyền cũng thế, con hiểu chưa?

– Đệ tử biết rồi…

Diệp Thiên hiểu ý của lão đạo sĩ, thông thường mà nói, bất luận là bí kíp võ công của trường phái võ thuật, hay bài thuốc gia truyền của y học Trung Quốc, cũng đều chỉ truyền lại cho người kế thừa, chỉ có đệ tử giỏi nhất mới có thể giành được quyền thừa kế.

Đây cũng không phải lão đạo sĩ tự coi trọng mình, quan trọng là quyển cương lĩnh chung về thuật pháp này quá quan trọng, ngộ nhỡ bị đồ đệ không tốt lấy được, sẽ có nguy hại rất lớn đối với xã hội.

– Cả đời ta, trải qua trăm năm, có thể có được đệ tử phụng dưỡng lúc tuổi già như này, ta quá thỏa mãn rồi…

Trở về, là thời điểm trở về rồi.

– Bạch vân tại thiên

Khâu lăng tự xuất

Đạo lý du viễn

Sơn xuyên gian chi

Tương tử vô tử

Thượng phục năng lai…

Lão đạo sĩ mỉm cười, miệng đọc bài “Bạch vân diêu” không rõ xuất xứ của thời tiền Tần, âm thanh trầm bổng, lại chậm rãi rồi im lặng, nhưng đã mọc cánh thành tiên rồi.

Diệp Thiên ôm sư phụ đặt lên giường trúc, dùng vải trắng che lên người sư phụ, cố nén nỗi đau trong tim, đi ra khỏi điện thờ lấy điện thoại thông báo tin buồn cho cha, Phong Huống và mọi người.

Phong Huống và Diệp Đông Bình nhận được tin, ngay lập tức từ thị trấn và Bắc Kinh đi đến, Diệp Thiên đưa theo một đám người đi suốt đêm, mang theo cỗ quan tài đã chuẩn bị từ trước lên núi, dựng linh đường ngoài điện thờ.

Đem sư phụ đặt vào quan tài, Diệp Thiên tự tay viết câu đối

” Đạo lực cao thâm, nghi khởi trầm miện chi khổ,

Minh đồ tịch mịch đương khai cấp dẫn chi ân.

Chấn bảo xử vu mê tân, vô sinh bất nhiếp,

Phóng ngọc hào vu khổ hải, hữu tội giai siêu,

Phần tu môn sinh Diệp Thiên phụng.”

Đêm đó Diệp Thiên ngồi bên trong linh đường, miệng tụng Ngọc Hoàng tâm ấn diệu kinh, siêu độ sư phụ lên thiên cung. Đến ngày hôm sau, Diệp Đông Bình cũng đến nơi, giúp Diệp Thiên lo hậu sự cho lão đạo sĩ.

Sau khi lão đạo sĩ thoát xác thành tiên được một tuần, Liêu Hạo Đức năm nay 70 tuổi từ Mĩ cũng quay về, an ủi Diệp Thiên xong, đã quyên một số tiền để trùng tu lại điện thờ.

Diệp Thiên không muốn để cho sư phụ tủi thân, cúng bái đủ bảy bảy bốn chín ngày cho sư phụ, cuối cùng mai táng sư phụ trong huyệt nơi có phong thủy tốt cách điện thờ không xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.