Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 5: Đổ đấu



Ngay tại thời điểm Lâm Minh dừng lại, một thanh âm bén nhọn chợt vang lên:

– Ha ha, không thấy đi ra, tính cảnh giác rất cao a, ngươi tên là Lâm Minh đi?

Một thiếu niên mặc cẩm y hai tay giao nhau ôm ở trước ngực, trên mặt mang theo tươi cười khinh miệt, chậm rãi đi ra từ phía sau một tòa nhà trệt, ở phía sau hắn, còn có bốn năm thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, những thiếu niên này cơ bản đều ở tầng một Luyện Thể kỳ, chỉ có một người Luyện Thể tầng hai, mà thiếu niên mặc áo gấm chính là Luyện Thể tầng hai.

Nhìn thấy trận thế này, Lâm Tiểu Đông lập tức luống cuống, vàingày trước ở hiện trường báo danh Thất Huyền võ phủ, hắn xuất hiện cùng lúc với Chu Viêm, ngốc tử cũng nhìn ra hôm nay tên này dẫn người tới tìm.

Tổng cộng sáu người, hai Luyện Thể tầng hai, bốn Luyện Thể tầng một, mà hắn cùng Lâm Minh đều chỉ là Luyện Thể tầng một, nếu như đánh nhau tuyệt đối bị ngược đãi, thiếu niên mặc áo gấm khẳng định là con cháu đại gia tộc Thiên Vận thành, có quyền thế, giết chết người thì không thể nhưng nếu chỉ đánh tàn phế thì tuyệt đối bình thường.

– Các ngươi muốn làm gì?

Lâm Tiểu Đông lớn tiếng quát, trong lời nói mang theo một tia tức giận.

– Việc này ngươi phải hỏi hắn.

Thiếu niên mặc áo gấm chỉ vào Lâm Minh:

– Ngươi thật uy phong a, đánh đập hạ nhân của ta phun máu, xương sườn gẫy mất hai chiếc.

Đối với những con cháu đại gia tộc này mà nói, kỳ thật bọn họ không quan tâm hạ nhân sống chết, nhưng thể diện phi thường trọng yếu, hơn nữa khi hạ nhân kia báo ra danh hào của thiếu niên mặc áo gấm, vẫn như cũ bị đánh đập tè ra quần, lúc này mới khiến thiếu niên mặc áo gấm hoàn toàn phẫn nộ.

– Ngươi thực có năng lực, nói muốn giẫm đạp Vương Nghĩa Cao ta xuống dưới lòng bàn chân đi, hôm nay ta thật muốn nhìn, ngươi như thế nào giẫm đạp ta xuống dưới lòng bàn chân!

Thiếu niên mặc áo gấm sắc mặt dữ tợn nói.

Lâm Minh căn bản không biết tên Vương Nghĩa Cao, cũng chưa bao giờ nói qua muốn giẫm đạp xuống dưới lòng bàn chân, có lẽ là hạ nhân kia muốn khiến Vương Nghĩa Cao phẫn nộ nên thêu dệt lời vô căn cứ, tuy nhiên Lâm Minh cũng lười giải thích.

Tuy rằng Hỗn Độn Cương Đấu kinh lợi hại, nhưng dù sao hắn chỉ tu luyện vài ngày mà thôi, đồng thời đối phó nhiều người như vậy, hai cường giả võ đạo tầng hai đã thập phần miễn cưỡng, huống chi bên cạnh còn có Lâm Tiểu Đông, một khi hắn bị kèm hai bên, vậy thì phiền toái.

Lui lại một bước mà nói, cho dù lần này đánh thắng, ngày sau phiền toái vẫn sẽ tới không ngừng, nếu phiền toái tăng lên, chính mình đánh đập Vương Nghĩa Cao thảm, khẳng định sẽ liên lụy đến phụthân Vương Nghĩa Cao, người này là quân chủ Thiên Vận thành, Lâm Minh cũng không trông cậy vào nhân vật cấp bậc này giảng đạo lý cũng chính mình, đối với hắn hiện tại mà nói, hắn không thể trêu vào loại thế lực này.

Thực phiền toái!

Lâm Minh nghĩ nghĩ, đột nhiên tâm niệm vừa động, nghĩ tới một biện pháp giải quyết việc này, hắn nói với Vương Nghĩa Cao:

– Vậy ngươi muốn thế nào?

– Ta muốn thế nào?

Vương Nghĩa Cao thoáng sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha:

– Con mẹ nó tên này còn hỏi ta muốn thế nào.

Vài tên bạn xấu hắn mang đến cũng cười ha hả, ở trong mắt bọn họ, Lâm Minh không khác một tên ngu ngốc, đã đến lúc này rồi còn hỏi bọn hắn rốt cuộc muốn thế nào, thật sự là cực phẩm a.

Vương Nghĩa Cao nở nụ cười hồi lâu mới ngừng cười, nói:

– Ta thật không biết nên nói ngươi thế nào mới tốt? Tuy nhiên nếu ngươi hỏi như vậy, bôn thiếu gia cũng cho ngươi một cơ hội, miễn cho người khác nói bôn thiếu gia không lưu tình, như vậy đi, ngươi quỳ trên mặt đất liếm sạch sẽ giầy của ta, sau đó tự mình cắt đứt một cái gân tay một cái gân chân, việc này liền quên đi.

Lâm Tiểu Đông nghe được Vương Nghĩa Cao nói như vậy, trong lòng lập tức giận sôi:

– Con mẹ nó, Minh ca, luyên thuyên với bọn họ làm gì, cũng lắm thì liều mạng, Lâm gia Thanh Tang thành chúng ta cũng không phải quả hồng mềm, xem bọn hắn dám thế nào!

Lâm Tiểu Đông biết hôm nay ăn đòn là cái chắc, chỉ có thể trông mong gia tộc đi ra, hy vọng bọn họ có thể kiêng kị một chút. Chịu đau chút thì không việc gì, nhưng nếu bị đánh thành tàn phế, đối với võ giả mà nói hậu quả vô cùng nghiêm trọng, mặc dù có dược thảo quý hiếm, cũng không nhất định có thể hồi phục như cũ.

– Thanh Tang thành Lâm gia? Hừ, ngươi nghĩ rằng ta kiêng kị Lâm gia các ngươi, Lâm Minh, ngươi rốt cuộc tự mình động thủ hay là để ta động thủ?

– Động thủ cái *** a! Đến đây, tường ta sợ ngươi sao!

Lâm Tiểu Đông tiến lên từng bước, bàn tay cầm chắc chuôi kiếm, kỳ thật trong lòng hắn hoảng thật sự, tuy nhiên hắn lại thuộc loại con vịt sắp chết vẫn mạnh miệng, trong lòng sợ gần chết nhưng không thể vứt bỏ mắt mũi nam nhân!

Lâm Minh kéo Lâm Tiểu Đông lại, nói với Vương Nghĩa Cao:

– Vừa rồi ngươi nói chính là yêu cầu của ngươi? Được, chỉ cần ngươi thắng ta ở trong quyết đấu võ đạo, ta có thể nghe ngươi xử trí.

– Minh ca, ngươi…

Lâm Tiểu Đông nóng nảy, tuy rằng tin tưởng ngày sau Lâm Minh tất có thành tựu, nhưng hiện giai chỉ có Luyện Thể kỳ tầng một. Bất kể như thế nào hắn cũng không thể đánh lại Vương Nghĩa Cao Luyện Thể tầng hai, hắn sợ sau khi Lâm Minh thua thật sự bị cắt đứt gân tay gân chân.

Lâm Minh nói:

– Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.

– Quyết đấu võ đạo? Ngươi cũng xứng quyết đấu võ đạo cùng ta?

Vương Nghĩa Cao không nghĩ tới Lâm Minh lại đưa ra chủ ý này, ở

Thiên Vận quốc, quan phủ bình thường sẽ không tham gia võ giả tranh đấu, bởi vì căn bản không quản được, cho nên mâu thuẫn trong võ giả thường thường dùng phương thức quyết đấu võ đạo, chỉ cầngong phương đồng ý, đồng thời ước định giá phải trả khi thắng thua, như vậy so đấu xong thì mâu thuẫn sẽ không truy cứu nữa, dù sao đối với võ giả mà nói, danh dự thập phần trọng yếu.

Thực lực Vương Nghĩa Cao cao hơn Lâm Minh một cấp, đương nhiên sẽ không cho rằng chính mình thất bại, hắn chỉ cảm thấy với thực lực cũng địa vị của chính mình tiến hành quyết đấu võ đạo cùng Lâm Minh có chút không đáng.

Lâm Minh nói:

– Không có xứng với không xứng, chỉ có dám cũng không dám.

– Ngươi muốn nói ta không dám? Con mẹ nó đây là điều nực cười nhất ta nghe được trong năm nay, được, ngươi đã không biết sống chết, ta đây thành toàn cho ngươi!

Lâm Minh nói:

– Được, chúng ta đi quảng trường.

Ngõ tắt rất hẻo lánh, không có người vây xem, Lâm Minh sợ Vương Nghĩa Cao lật lọng, mà phía trước mắt có rất nhiều người, Vương Nghĩa Cao da mặt dù dày đến đâu cũng không có biện pháp chống chế, trừ phi về sau hắn không muốn lăn lộn ở Thiên Vận thành nữa.

Võ giả luận võ là chuyện hay, trên quảng trường chưa bao giờ khuyết thiếu người xem náo nhiệt, rất nhanh, phụ cận đã có mấy chục người tụ tập, trong đó còn có cả võ giả, nhìn thấy hai người luận võ, mọi người vây xem đều nghị luận nhao nhao.

– Đây không phải con của Vương Quân Chủ sao?

– Đúng vậy, tên này muốn khi dễ người rồi, không biết đứa nhỏ nhà ai không may như vậy.

– Luyện Thể tầng một đối chiến Luyện Thể tầng hai, cái này không phải thua chắc rồi sao.

– Tiểu tử này thoạt nhìn chỉ là dân đen như chúng ta a, tầng này tuổi đã có tu vi Luyện Thể tầng một không tồi, thực đáng tiếc, chỉ sợ sắp bị tàn phế…

Thanh danh Vương Nghĩa Cao ở Thiên Vận thành không tốt lắm, đa số người dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn Lâm Minh với vẻ thương hại.

Người tụ tập càng nhiều, Vương Nghĩa Cao có chút khó chịu, dù sao Luyện Thể tầng hai khi dễ Luyện Thể tầng một không phải là chuyện gì hay ho, cộng thêm thân phận đối phương không cũng cấp với hắn, hắn không khỏi cảm thấy chính mình có chút mất thân phận!

Vì thế hắn không kiên nhẫn nói:

– Ngươi còn phải đợi tới khi nào, nhanh chóng so đấu rồi tự phế gân tay gân chân, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta.

Lâm Minh thấy người đã tụ tập không ít, quay sang nói với Vương Nghĩa Cao:

– Đương nhiên phải so, tuy nhiên ta thua thì bị ngươi xử trí, nếu như ta thắng thì sao?

Thắng? Con mẹ nó tên này còn muốn thắng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.