Hạo Nguyệt Quận Vương còn chưa kịp hưởng thụ vinh hoa phú quý, hắn còn muốn trở thành Thiên Tôn, được hàng tỉ chúng sinh kính sợ và cúng bái, dưới loại tình huống này, tử vong đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện đáng sợ nhất.
– Lâm Minh… Không nên giết ta.
Hạo Nguyệt Quận Vương bụm ngực của mình, run rẩy nói ra, hắn khi nói chuyện. Khóe miệng không có tơ máu tràn ra, hóa thân Thiên Tôn tự bạo đã làm tổn thương bổn nguyên của hắn, tạo thành trọng thương khó khép lại.
– Ta biết rõ rất nhiều tin tức bí bảo, mặt khác ta còn trân tàng rất nhiều bảo vật, những vật này đều cho ngươi! Ngươi không tin có thể gieo nô ấn lên ta, khống chế tâm thần của ta, ta có thể…
Hạo Nguyệt Quận Vương mắt thấy sát cơ trong mắt Lâm Minh càng ngày càng nặng, trong nội tâm khẩn trương rất nhiều.
– Còn muốn ta gieo nô ấn lên ngươi sao?
Lâm Minh khóe miệng cười châm chọc, trước đó Hạo Nguyệt Quận Vương dùng nô ấn tê liệt Lâm Minh, kết quả là tập kích đột ngột.
– Thật đáng tiếc, ngươi nói những chuyện này ta không cần, đi chết đi.
– Đợi… Đợi đã nào…
Hạo Nguyệt Quận Vương sắc mặt trắng bệch. Thời điểm này trường thương của Lâm Minh đã tới.
XÍU…UU!!
Trường thương đâm ra, không gian pháp tắc tập trung vào Hạo Nguyệt Quận Vương, hắn giãy dụa hết sức.
– Ah ah ah!
Hạo Nguyệt Quận Vương hai mắt huyết hồng, hắn gào rú thảm thiết, “Phốc” một tiếng vang nhỏ, Lâm Minh trực tiếp đâm vào tim Hạo Nguyệt Quận Vương.
Đồng tử Hạo Nguyệt Quận Vương lập tức mất đi tiêu cự, hắn không thể tin nhìn qua Lâm Minh, gian nan vươn tay cầm chặt trường thương, toàn thân đang run rẩy.
– Lâm Minh… Một ngày nào đó… Ngươi sẽ bị nghiền xương thành tro…
Hạo Nguyệt Quận Vương gian nan mở miệng, hắn oán độc nhìn qua Lâm Minh, mỗi khi nói ra một chữ thì máu tươi trào ra khỏi miệng.
Lâm Minh chân phải đập vào ngực Hạo Nguyệt Quận Vương, rút thương ra, chỉ thấy máu tươi bắn lên cao ba thước, bắn thẳng lên trời.
– Trước khi chết nguyền rủa có thể dùng được sao? Ta những năm gần đây giết không biết bao nhiêu người, nguyền rủa hữu dụng thì ta sớm chết cả vạn lần…
Lâm Minh nói như vậy sau đó trường thương quét ngang, trực tiếp chặt đứt cổ họng của Hạo Nguyệt Quận Vương.
Hạo Nguyệt Quận Vương nghiêng đầu qua, khí tuyệt tại chỗ, chết không nhắm mắt.
Vạn Ma Sinh Tử Luân trấn áp xuống, linh hồn của Hạo Nguyệt Quận Vương cũng bị Lâm Minh dùng Vạn Ma Sinh Tử Luân giam cầm.
Tới bây giờ cơ hồ tất cả địch nhân bị Lâm Minh chém giết.
Thời điểm này vạn ma lực tràng đã sớm tán đi, Lâm Minh b ắn ra một tiểu hỏa cầu tiêu hủy thân thể đám người Hạo Nguyệt Quận Vương, Thần Hư thái tử, toàn bộ hóa thành tro tẫn.
Mà tu di giới của bọn chúng cũng bị Lâm Minh thu lại.
Thoáng dò xét một phen, bên trong có nhiều đan dược, công pháp ngọc giản, pháp bảo vũ khí các loại.
Chỉ Thiên Tôn Linh Bảo đã có ba kiện, Thần Hư thái tử, Hạo Nguyệt Quận Vương cùng Hồng Viêm ba người một người một kiện, đối với đệ tử đỉnh cấp của thế lực Chân Thần mà nói, có một kiện Thiên Tôn Linh Bảo chẳng có gì lạ.
Về phần Hạo Nguyệt Quận Vương có Thiên Tôn Linh Bảo, hắn dùng hai tỷ mua đượct rên đấu giá hội, mua cổ thương vô danh.
Lúc ấy bởi vì cây thương này, Lâm Minh cố ý kêu giá gài bẫy Hạo Nguyệt Quận Vương, Hạo Nguyệt Quận Vương xuất huyết nhiều mới mua lại, mà hôm nay đã cách nhiều năm sau, cây thương này lại rơi vào tay Lâm Minh, điều này thật sự là một loại châm chọc.
Đương nhiên hiện tại Lâm Minh không đặt cây thương này vào mắt, hắn đang cần Ám Long thương.
Trừ Thiên Tôn Linh Bảo ra, những công pháp ngọc giản và linh bảo phổ thông, Lâm Minh căn bản không có hứng thú, mặc dù nói mặc kệ Tề Thiên Thần Quốc hay là Thần Hư Thần Quốc đều có công pháp ngọc giản thần võ vô thượng, nhưng mà những công pháp ngọc giản này tự nhiên không có khả năng rơi vào trong tay đệ tử hậu bối, đám người Hạo Nguyệt Quận Vương thu nạp ngọc giản, phẩm cấp thấp hơn rất nhiều, đối với Lâm Minh mà nói không có lực hấp dẫn gì.
Kiểm kê tu di giới của đám người này, Lâm Minh thất vọng với tu di giới của Hồng Viêm, chỉ có những viên đan dược bổ sung khí huyết là đáng nhìn, trừ những thứ này chỉ còn lại Cửu Dương ngọc cùng Huyết Tinh Thạch, Hồng Viêm tài phú kỳ thật không ít, nhưng mà tài phú dùng hối đoái thành điểm cống hiến của Tề Thiên Thần Quốc, những điểm cống hiến này đối với Lâm Minh mà nói đương nhiên là không có nửa điểm tác dụng.
Ngược lại Thần Hư thái tử mang tới kinh hỉ cho Lâm Minh.
Lâm Minh từ trong nội thế giới của Thần Hư thái tử lấy ra một bao tay màu xám, dùng cảm giác thăm dò, bao tay này là không gian tồn trữ bảo vật, tuy nhiên không phải Thiên Tôn Linh Bảo, nhưng mà cũng kém không xa, trong bao tay này thậm chí có đại lượng tài liệu trân quý và một đống hồn tinh nhỏ.
Hồn tinh là đá năng lượng của Hồn Tộc, giống như nhân tộc dùng Cửu Dương Ngọc, Lâm Minh thoáng kiểm kê một chút, Thần Hư thái tử trân tàng hơn hai ngàn hồn tinh.
Hơn nữa những tài liệu trân quý này càng khiến Lâm Minh cả kinh về tài phú của Thần Hư thái tử.
Chỉ sợ một ít Thiên Tôn, tài phú cũng không gì hơn cái này.
– Thần Hư thái tử này sợ là đạt được thần tàng của một Thiên Tôn lưu lại, nếu không quả quyết sẽ không giàu có như vậy.
Lâm Minh rất nhanh nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, loại nhân vật như Thần Hư thái tử cò kỳ ngọ này cũng không lạ.
Hiện tại tiện nghi cho Lâm Minh, trước kia Lâm Minh tiêu hao Cửu Dương Ngọc quá nhiều trong Tu La Lộ, hiện tại có tài phú bổ sung, làm cho Lâm Minh lập tức giàu có hơn nhiều.
Thu bao tay vào nội thế giới, làm xong tất cả, Lâm Minh cũng không có trực tiếp đi nhổ Ám Long thương, hắn dừng lại một chút tế Vạn Ma Sinh Tử Luân ra.
Lâm Minh cho Vạn Ma Sinh Tử Luân hấp thu nhiều ma khí, đã đạt tới trạng thái gần bão hòa, cả mặt bàn quay màu đen khiến ai nhìn qua cũng có cảm giác như bị hút vào trong đó.
Hai tay Lâm Minh đánh ra mấy chục đạo ấn quyết, một cổ hắc khí từ trong Vạn Ma Sinh Tử Luân tràn ra, chính là hư ảnh Hắc Long bị Lâm Minh phong ấn lúc trước.
Những hắc khí này tùy ý hiện ra trong hư không, giống như muốn dung hợp lần nữa, nhưng mà chúng mỗi lần muốn dung hợp đều bị Lâm Minh phóng xuất pháp tắc chú ấn đánh tan.
– Đừng giãy dụa, hình thể của ngươi bị ta đánh tan, nguyên thần bị ta phong ấn, chạy trời không khỏi nắng.
Lâm Minh nhàn nhạt nói ra.
– Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!
THần niệm bao hàm oán hận từ trong hắc khí truyền ra, nhưng mà nó lại cười quái dị.
– Ngươi cho rằng phong ấn ta, ngươi có thể có được Ám Long thương? Đừng nằm mơ, có gan ngươi giết ta đi, như vậy ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được Ám Long thương, ha ha ha ha!
– Ah? Giết ngươi không chiếm được Ám Long thương?
Lâm Minh nhìn qua Hắc Long, chắp hai tay sau lưng, giống như không đặt uy hiếp của hư ảnh Hắc Long trong lòng.
Hư ảnh Hắc Long cười dữ tợn một tiếng, nếu đã bị Lâm Minh giam cầm, như vậy nó đã không thể thoát khỏi, nó cũng buông tha giãy dụa