Ads
Sau khi Phó Thư Bảo phản hồi trở về thời không hiện tại, đồng dạng cũng lâm vào trong một hồi hôn mê hoàn toàn không có tri giác. Một hồi mê man này tốn thời gian một ngày, cùng với thời gian hắn sử dụng quay ngược thời không hoàn toàn giống nhau, không chênh lệch một giây nào.
Ung dung mở ra hai mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là hai khuôn mặt tràn ngập vẻ thân thiết của hai tỷ muội Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị. Hai người một trái một phải đứng ở bên cạnh hắn. Ở sau lưng hai tỷ muội lại là đám Chiến sĩ Thạch Tượng cùng với thị vệ Luyện nô chằng chằng chịt chịt. Phó Thư Bảo thật sự không biết, trước khi hắn tỉnh lại, Long Ngọc Nhị đã lần thứ hai muốn ăn cắp bảo vật bên trong Long giới của hắn, nhưng mà ngại thực lực của thị vệ Luyện nô cùng với Chiến sĩ Thạch Tượng, cuối cùng mới không có xuống tay.
– Phó công tử, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi, có tìm được manh mối gì không?
Long Ngọc Nhất thân thiết nói.
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu nói:
– Có lẽ là ta quay trở lại giai đoạn thời không không đúng rồi, thời điểm đó, Thần Miếu của Tứ Đại Trấn Quốc Chi Thần còn đang trong lúc xây dựng…
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói:
– Chẳng qua, ta thật ra phát hiện ra một cái manh mối rất đặc biệt, đó chính là ở trên Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần của Luyện Quốc còn có một vị Thần Quan thần bí nữa. Ta đoán hắn chính là vị thần bí nhân nắm giữ Thủy Chi Lạc Ấn!
Sau đó Phó Thư Bảo mới đem chuyện tình phát sinh trong Hoàng cung Luyện Quốc nói ra.
Long Ngọc Nhất tựa hồ có chút suy nghĩ, nói:
– Chỉ là biết có một vị Thần Quan tồn tại thì có tác dụng gì đâu? Nếu như giai đoạn thời không không đúng, như vậy ngươi có định làm gì nữa? Cứ như vậy đi thí nghiệm từng cái từng cái tọa độ à?
Thời Chi Chiến Giáp chính là lấy những vật nào đó từng tồn tại trong giai đoạn thời không đó mà làm tọa độ. Nếu như muốn trở lại giai đoạn thời không nào đó, cứ việc lấy vật của thời kỳ đó làm tọa độ. Nếu như hiểu rõ toàn bộ Thời đại Khởi Nguyên trong lòng bàn tay, hiểu rõ dòng lịch sử của Luyện Quốc trong lòng bàn tay, như vậy cũng rất dễ dàng xử lý rồi. Nhưng mà tình huống trước mắt này, Phó Thư Bảo đối với Thời đại Khởi Nguyên căn bản là một mảnh mờ mịt, đối với Luyện Quốc cũng không biết nhiều lắm, như vậy sẽ rất khó có thể xác định hắn đến tột cùng là sẽ trở về thời điểm cụ thể nào trong thời không.
Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút, nói:
– Ta vẫn còn muốn quay về quá khứ!
Long Ngọc Nhị vội la lên:
– Ngươi vẫn còn muốn trở về? Khoảng cách thời gian ngắn như vậy, cho dù là Lực sĩ Bán Thần cấp đi chăng nữa, cái loại sự tình quay trở lại thời không này, đối với thân thể ngươi cũng tạo thành thương tổn rất lớn a! Nghỉ ngơi một chút rồi hãy trở về đi!
Phó Thư Bảo cười nói:
– Vẫn là Tiểu Nhị Nhị của chúng ta quan tâm tới ta a! Biết lo lắng thường xuyên trở về thời không quá khứ sẽ gây tổn thương cho thân thể của ta!
Long Ngọc Nhị liền phun ra một ngụm:
– Ai là Tiểu Nhị Nhị của ngươi? Không biết xấu hổ!
Chọc Long Ngọc Nhị một chút, tâm tình của Phó Thư Bảo liền trở nên tốt đẹp hơn nhiều lắm. Hắn đứng thẳng dậy, từ bên trong Long giới lấy ra thanh Trấn Quốc Chi Kiếm của Luyện Quốc. Hắn muốn quay trở về thời đại của Luyện Vô Mệnh, dùng thanh Thần kiếm Trấn quốc Phá Hư này là thích hợp nhất.
Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai tỷ muội cũng chỉ đành lắc đầu thở dài. Các nàng biết, cái loại sự tình này, nếu như muốn khuyên can Phó Thư Bảo, đó là không có khả năng. Cái tên gia hỏa này tuy háo sắc, da mặt đặc biệt dày, một thân khuyết điểm nhiều không đếm hết, nhưng mà một khi làm chính sự, lại có một loại chấp nhất khiến người ta phải kính nể cùng với năng lực vô cùng mạnh mẽ.
Thời Chi Chiến Giáp lại dâng lên từng đạo quang hoa gợn sóng, Phó Thư Bảo lại một lần nữa biến mất trước mặt của hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long.
– Cái tên gia hỏa này, vì cái gì lại chấp nhất như vậy chứ?
Long Ngọc Nhị hít mạnh một hơi:
– Thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi hắn!
Long Ngọc Nhất cười nói:
– Hắn từng nói qua có một khuôn mặt ẩn nấp bên trong hắc ám nào đó, có lẽ đó chính là thứ khiến cho hắn cảm thấy áp lực a! Cũng có lẽ, hắn là muốn nghĩ bảo hộ những người bên cạnh hắn!
– Là chúng ta sao?
Long Ngọc Nhị đột nhiên hỏi. Lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng chợt nghĩ thấy có chút gì đó không ổn, má ngọc ửng đỏ lên.
Long Ngọc Nhất cười nói:
– Nói cái gì đó? Chúng ta cần hắn bảo hộ sao? Hắn háo sắc như vậy, nơi nơi đều lưu tình, phong lưu vô cùng, khẳng định là có rất nhiều nữ nhân, đương nhiên là hắn muốn bảo hộ các nữ nhân kia.
Long Ngọc Nhị nói:
– Kỳ thật, vì bảo hộ nữ nhân của chính mình mà liều mạng như thế, coi như là một cái ưu điểm trong đám khuyết điểm của hắn đi!
Ưu điểm bên trong khuyết điểm? Long Ngọc Nhất muốn cười, nhưng cuối cùng cũng không cười ra miệng. Nàng cùng với Long Ngọc Nhị có một loại tâm linh cảm ứng mà người thường không thể nào hiểu nổi, thậm chí có thể thông qua liên hệ tinh thần để mà trao đổi. Trong lòng muội muội đang có cảm giác gì, nàng làm sao không biết chứ? Mà một chút cảm giác trong lòng của nàng kia, còn có một chút bí mật nhỏ nữa, lại làm sao có thể giấu diếm được muội muội của nàng đây?
Cả hai tỷ muội đồng thời hiểu lẫn nhau, rồi lại cùng nhau lâm vào xấu hổ một trận.
Dù sao, cái tên kia cả người đều tràn đầy khuyết điểm, nhưng mà hắn chính là anh hùng đã cứu vớt cả Long Tộc a!
Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, cái loại quan niệm này ở trong Long Tộc lại càng thâm căn cố đế!
Trong lòng hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long có cảm giác gì, đang đàm luận cái gì, Phó Thư Bảo hoàn toàn không biết. Lúc này thân thể của hắn đã xuất hiện bên trong Luyện Quốc tại Thời đại Khởi Nguyên. Lần này đây, hắn là lấy Thần kiếm Phá Hư làm tọa độ. Thời điểm khi hắn xuất hiện trở lại trong Luyện Quốc, không ngờ lại là bên trong một căn phòng cực kỳ xa hoa bên trong Hoàng cung của Luyện Quốc.
Bàn ghế bằng gỗ Tử Đàn, dụng cụ bằng hoàng kim, tùy tiện có thể nhìn thấy trân châu cùng với bảo thạch, trình độ xa hoa khiến cho người ta phải líu lưỡi. Ở bên trong phòng, một gã thanh niên đang ngồi trên tấm thảm nhung. Ở trước mặt của hắn, rõ ràng chính là Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh!
Niên kỷ của gã thanh niên ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dung mạo thanh tú, dáng người kiện mỹ. Một thân mặc hoa phục cẩm y, nhưng cũng không có loại khí tức ăn chơi trác táng như những con cháu quý tộc bình thường, ngược lại là một loại cảm giác chính khí nghiêm nghị. Từ trên người của hắn, khó có thể tìm ra một tia khuyết điểm nào. Cả người hắn, thân thể, thậm chí cả tinh khí thần của hắn dung hợp cùng một chỗ, liền giống như là một khối băng thánh khiết không nhiễm một tia bụi trần.
– Hắn… chính là Luyện Vô Mệnh!
Cả nửa ngày sau Phó Thư Bảo mới lấy lại tinh thần:
– Đây chính là Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh của hắn! Ta dùng Thần kiếm Phá Hư quay trở lại giai đoạn thời không này, hơn phân nửa chính là thời khắc Thần kiếm Phá Hư xuất lô a!
Thần kiếm Phá Hư cũng không phải do Luyện Vô Mệnh chế tạo ra, với uy lực của Thần kiếm Phá Hư, cũng không có khả năng một Lực sĩ Bán Thần cấp như Luyện Vô Mệnh có khả năng luyện chế ra. Hắn đang tiến hành luyện chế Thần kiếm Phá Hư gần như là một loại luyện chế để gia tăng uy lực cùng với linh tính và thành lập liên hệ tinh thần mà thôi! Phó Thư Bảo rất nhanh liền phát hiện ra điểm đó.
Đi đến bên cạnh Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh, hắn nhìn thấy Thần kiếm Phá Hư ở bên trong thân đỉnh, còn có hơn mười loại linh tài cực phẩm đủ các hình các dạng. Các loại linh tài này, tuyệt đại đa số cũng đều là gia tăng linh tính của Luyện Lực Khí, gia tăng linh tính cùng với tác dụng liên hệ tinh thần với người sử dụng.
Ông!
Một thanh âm kỳ dị vang lên. Một đạo huyền quang từ bên trong Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh phóng vọt ra, ở bên trong bảy thước trong hư không liền ngưng tụ mà không tiêu tan. Thần kiếm Phá Hư tại thời điểm luồng huyền quang kia ngưng tụ lại, liền huyền phù ở trước mặt của Luyện Vô Mệnh.
Thần kiếm Phá Hư vừa mới xuất lô, linh khí hoàn toàn ngoại tiết, linh tính mười phần. Kiếm phong phát ra quang mang mạnh mẽ, lại có một tia chính khí ẩn chứa bên trong thân kiếm, còn chưa có người sử dụng, cũng đã có một loại chính khí hàng yêu trừ ma rồi.
– Thần kiếm Phá Hư trải qua hắn luyện chết, đã cùng với hắn thành lập nên một loại liên hệ tinh thần. Cái này không hề nghi ngờ gì chính là tăng cường uy lực trong thời điểm sử dụng. Thanh kiếm này về sau bị gãy làm ba đoạn, cũng không biết là bởi vì nguyên nhân gì đây?
Trong lòng Phó Thư Bảo âm thần nghĩ:
– Thời điểm khi ta sử dụng thanh kiếm này, đã dùng linh mạch của Huyền Thiết Sơn tiến hành chữa trị nó, so với lúc mới xuất lô còn mạnh hơn rất nhiều. Cái này hẳn là có quan hệ với vật liệu chữa trị a!
Đúng lúc này, Luyện Vô Mệnh đột nhiên giơ tay lên, nhất thời đem thanh Thần kiếm Phá Hư đang huyền phù trong hư không cầm vào trong tay.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một vị lão giả thân mặc Hoàng bào đột nhiên xuất hiện trước cửa. Kỳ quái chính là, trên người hắn tràn đầy máu tươi, thần sắc cũng phi thường kinh hoàng, khó nén nổi một tia sợ hãi dâng trào trong mắt mình.
– Mệnh nhi, ngươi mau chạy đi!
Luyện Vô Mệnh lại lắc lắc đầu:
– Phụ vương, không thể được đâu! Hết thảy những cái này chính là âm mưu đã thiết kế từ trước! Bọn họ không phải là muốn ta chết hay sao? Vậy được rồi! Ta sẽ dùng Thần kiếm Phá Hư của ta cùng bọn họ quyết một trận tử chiến! Ta chết rồi, bọn họ cũng sẽ không làm khó Phụ vương cùng với dân chúng Luyện Quốc!
Hóa ra vị lão giả này chính là đương kim Quốc vương Luyện Quốc, cũng chính là phụ thân của Luyện Vô Mệnh. Cuộc đối thoại của hai người khiến cho Phó Thư Bảo ứng phó không kịp. Hắn mãi cũng luôn điều tra một chút chân tướng, lại không nghĩ đến, hắn đã bỏ sót một thời khắc quan trọng rồi.
Thời điểm này, Quốc vương Luyện Quốc cười khổ nói:
– Mệnh nhi, ngàn vạn lần không nên a! Khởi Nguyên Chi Thụ đã xác định ngươi chính là người lựa chọn rồi, bọn họ khẳng định sẽ không để cho các ngươi sống sót đâu! Công chúa Mỹ nhân ngư đã rơi vào độc thủ của Luyện Hoa Nữ Thần rồi! Mặt khác, cho dù là ngươi đã chết rồi, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho dân chúng Luyện Quốc đâu! Chỉ có khi ngươi đào tẩu đi, chờ đợi cơ hội, tiến hành báo thù cho chúng ta! Chiến sĩ của chúng ta, còn có thể miễn cưỡng ngăn cản thêm một chút nữa, ngươi còn do dự cái gì nữa? Đi mau đi!
Thanh âm của lão Quốc vương đã biến thành rít gào, nghĩ muốn thức tỉnh gã Vương tử cố chấp kia. Nhưng mà, thân ảnh Luyện Vô Mệnh lại chợt lóe lên, biến mất ở bên trong phòng. Bên trong phòng liền chỉ còn lại có mỗi mình lão Quốc vương cùng với gã Phó Thư Bảo không ai có thể phát hiện kia. Trên mặt của lão Quốc vương, tràn ngập vẻ tuyệt vọng cùng với đau thương. Lập tức hai hàng lão lệ đục ngầu từ trong hốc mắt của hắn tuôn trào ra, chảy dài trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông ta, rơi thẳng xuống mặt đất.
Phó Thư Bảo đột nhiên hồi tưởng lại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Luyện Vô Mệnh cùng với Quốc vương. Thời điểm đó, hai phụ tử này đang ở trên quảng trường tiến hành một nghi thức gì đó. Cũng trong lần gặp mặt đó, Luyện Vô Mệnh giống như là phát hiện ra sự tồn tại phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo, còn nói với phân thân lực lượng một câu nói kỳ diệu khó hiểu nữa.
Câu nói đó, cho đến bây giờ Phó Thư Bảo vẫn còn nhớ rõ như in. Hắn nói, đây đã là vận mệnh được xác định, không thể thay đổi…
– Đúng rồi! Lần trước khi ta nhìn thấy Luyện Vô Mệnh chính là ở bên trong phân thân lực lượng của Khởi Nguyên Chi Thụ. Cái phân thân lực lượng kia chính là có sứ mệnh của chính mình. Cảnh tượng mà ta nhìn thấy, chẳng qua chính là những gì mà trước đó Khởi Nguyên Chi Thụ đã an bày sẵn, cũng không phải là Luyện Vô Mệnh thật sự, mà là do Khởi Nguyên Chi Thụ muốn nói những lời đó với ta, chẳng qua là một lời ám chỉ về vận mệnh mà thôi!
Phó Thư Bảo suy nghĩ cẩn thận lại mọi việc.
Rầm!
Lúc này lão Quốc vương đột nhiên đạp cửa phòng chạy ra:
– Muốn chiến, vậy thì chiến đi! Muốn hủy diệt, vậy để hết thảy cùng hủy diệt đi!
– Hắn muốn ám chỉ cái gì vậy?
Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động, liền phóng theo cước bộ của lão Quốc vương phóng ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa phòng, một màn cảnh tượng hỗn loạn nhất thời đập thẳng vào mắt hắn.
Tòa Hoàng cung đã từng kim bích huy hoàng, lúc này đã lâm vào một mảnh biển lửa. Những luồng khói cuồn cuộn dày đặc từ trong đó không ngừng bốc lên, che lấp cả thiên không. Càng khủng bố hơn chính là, Khởi Nguyên Chi Thụ tượng trưng cho cả Thời đại Khởi Nguyên, lúc này đang không ngừng héo rũ. Từng phiến lá to lớn khổng lồ rơi rụng như mưa từ trên thiên không rớt xuống mặt đất.
Từ trên thiên không, chằng chằng chịt chịt đủ các loại Linh thú phi hành, còn có các chiến sĩ ngồi trên lưng Linh thú tiến hành chiến đấu. Trên mặt đất, các chiến sĩ Luyện Quốc đang cầm chắc vũ khí trong tay, chống cự lại địch nhân tấn công tới.
Địch nhân của bọn họ, chính là những Chiến sĩ Thạch Tượng mà Phó Thư Bảo quen thuộc nhất!