Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 66: Người này thật đáng ghét!



Edit + Beta:Tieumanulk

Cô lùi một bước,hắn tiến hai bước,dựa cô càng ngày càng gần. . . . . .

“Nhóc con,em thật sự không nhớ anh?Em nhìn kỹ thêm một chút,gương mặt tuấn tú phóng khoáng như anh trên thế gian có mấy người? Em thật đáng chết gặp qua cũng không nên quên anh chứ!” Đông Phương Thước hất kiểu tóc rất đẹp,không bình tĩnh nói.

“Ack,anh không phải là làn gió thế hệ mới Thiên vương Đông Phương Thước sao? Trừ những những việc đó,tôi còn phải biết những thứ gì nữa? Hoặc tôi nên tăng thêm một câu ngưỡng mộ đại danh đã lâu anh mới vui?Mới bằng lòng bỏ qua tôi,sau đó cùng chụp tốt quảng cáo? Đáng tiếc,tôi trời sanh không phải là người thích xem tin đồn. Trước kia tôi thật sự chưa thấy qua anh mà.”

Diệp Vị Ương giọng nói bình tĩnh mà trầm ổn,khiến Đông Phương Thước càng thêm không bình tĩnh,gần như muốn nổ tung!

“Cô không phải nhớ tôi?” Hắn nhìn ánh mắt trong veo của cô,không phát hiện một chút gợn sóng, “Như vậy. . . . . . Cô thật không nhớ tôi! Hay nói. . . . . . cô không nhớ người kia!Cô gái không có lương tâm,tại sao có thể quên người đó? !”

Đối mặt Đông Phương Thước chất vấn và “Gầm thét”,người chung quanh co rúm lại vai.Đặc biệt là đạo diễn đáng thương,hắn rất muốn nhắc nhở Đông Phương Thước điện hạ,đã nói chỉ nghỉ ngơi mười phút,mười phút sớm đã qua,mắt thấy sắp đến thời gian ăn cơm trưa,quảng cáo rốt cuộc chụp hay không chụp a a a a?

Đáng tiếc,đạo diễn chỉ có tặc tâm,không có tặc đảm,chỉ dám điên cuồng gào thét trong lòng chứ không dám nói ra một chữ,vì vậy chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian vô hạn.Ông trời ơi,im lặng rơi nước mắt,ông dầu gì cũng là đạo diễn lớn,khó khăn lắm mới có được như ngày hôm nay!

Diệp Vị Ương thận trọng và nhạy cảm hơn người bình thường,thật sự không thể xem nhẹ đường nhìn quá mức sắc bén cùng chất vấn của Đông Phương Thước, không khỏi tự hỏi,người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Không thể không ngẩng đầu lần nữa nhìn kỹ gương mặt hắn.

Đó là một đôi mắt đào hoa yêu nghiệt trong đêm tối,tất nhiên khác với Thanh Phong Tuấn mắt xếch thâm thúy,cũng khác ánh mắt lạnh lùng của Dạ Phi Phàm.Còn đôi mắt trước mặt nếu bỏ đi lửa giận vô hình của Đông Phương thước cơ hồ có thể nói dịu dàng đa tình .

Đang ở thời điểm Diệp Vị Ương nghi ngờ,Đông Phương Thước không biết là mất đi kiên nhẫn hay khôi phục tỉnh táo,đem tâm tình dư thừa trên khuôn mặt anh tuấn thu lại hết,tay vung lên bầu trời,giọng nói không mặn không lạt nói: “Thôi,bản thiếu gia không có thời gian lề mề,hôm nay còn những chuyện khác phải làm,sau này ta sẽ tìm thêm cơ hội gõ đầu cô xem một chút,nhìn bên trong rốt cuộc chứa những gì.Đạo diễn,quay tiếp!”

Đạo diễn vừa nghe thấy thiên ân vạn tạ,chỉ thiếu không có quỳ xuống thở dài tạ ơn.

Đông Phương Thước thay đổi nhiều nét mặt ngược lại làm Diệp Vị Ương xóa đi nghi ngờ,đúng rồi,tại sao cô quên người trẻ tuổi trước mắt là ảnh đế đây? Nói không chừng tất cả vừa rồi đều giả vờ? Diễn kịch chọc cô chơi !

Nghĩ như vậy,chậc chậc, người này thật đáng ghét!

Đông Phương Thước dẫn đầu xoay người đi đến nơi lấy cảnh,hắn siết chặt tay cắm vào túi áo,nắm thành quyền,nổi lên gân xanh.Trong đầu óc hắn vẫn còn lặp lại một chuyện rối rắm:Cô không nhớ hắn.

Trong nháy mắt,đôi mắt sáng lóng lánh nhiều ánh sao thoáng qua tia mất mác, ánh sáng ảm đạm không người nào có thể hiểu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.