Thời gian cứ trôi mãi trôi, thoáng cái mà đã sắp qua một năm, Nhìn
lên bầu trời xa xa, Thiên Thanh khẽ thở dài, sinh nhật tuổi 18 của cô cứ càng ngày càng đến gần, cô không muốn mình lớn lên, chỉ muốn mình mãi
như một đứa trẻ sống với những giấc mơ ngọt ngào, nhưng cuộc đời khắc
nghiệt, cướp đi của cô tuổi thơ, gia đình, tình thân,…thật may, cô có
thể tìm thấy tình bạn, một tình bạn hết sức chân thành…
Đêm ba mươi Tết, cái lạnh gắt gao sít chặt lấy không gian, thế nhưng không
vì thế mà mọi thứ bớt đi nỗi tưng bừng, sôi nổi, Thiên Thanh miết nhẹ
ngón tay mình theo khuôn mặt đứa trẻ vẫn đang say ngủ, lâu rồi, cô không còn khóc mỗi khi đêm về, lâu rồi cô cũng không còn cảm thấy sự cô đơn
quấn quanh, lâu rồi cô dần quên đi sự đáng thương và dằn vặt của chính
mình, đến lúc này, ngắm nhìn sự yên bình trên khuôn mặt em gái, lắng
nghe nhịp thở đều đều và tiếng trái tim trong ngực con bé đập từng nhịp
thanh thản, cô chợt thấy cứ tiếp tục như thế này…cũng không tệ…Chỉ
vài giờ nữa là sẽ bước sang một năm mới, sẽ có thêm rất nhiều sự thay
đổi, áp lực đè lên vai cô cũng sẽ nặng dần, cô thực cũng không biết nên
tiếp tục đối mặt như thế nào, có đôi khi cô mong mình chỉ như những đứa
trẻ bình thường, mang một cuộc sống bình thường và ngày dài cứ bình lặng trôi qua…
Cô Hoài tựa lưng lên bức tường ngoài của căn
hầm ngầm, đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi dài run rẩy nhè nhẹ, những kỉ
niệm lần lượt hiện về, khóe mắt cô đọng lại vài giọt nước, ngay lúc này, cô nghĩ đến ba mẹ Thiên Thanh, những người đã cùng cô lớn lên và trải
qua bao mốc thời gian đáng nhớ, rồi những nụ cười cứ phai nhạt dần theo
năm tháng, khi mà gánh nặng trên vai họ cứ nặng dần, cô chợt thấy mình
và họ cách nhau quá xa, như những kỉ niệm một thời xưa cũ chẳng thể nào
quay trời lại, giờ đây, Thiên Thanh cũng như họ, thậm chí còn đáng
thương hơn họ, tuổi mười tám đến gần thật gần, vài ba tháng nữa, Thiên
Thanh sẽ chính thức phải tự mình đối mặt với sóng gió, bao nỗi lo sẽ đè
nặng lên vai của một đứa trẻ nhỏ bé và đơn độc ấy, cô thấy tiếc nuối cho quá khứ thật nhiều,…Chẳng biết từ bao giờ, ông Lâm đã bước đến bên cô Hoài, hai người không ai lên tiếng, họ như đang chìm đắm vào những đợt
sóng cảm xúc tận sâu trong đáy lòng và hàng ngàn câu tự hỏi liệu mình
quyết định như thế là đúng hay sai…
-Anh Lâm!
Bao nhiêu năm, Hoài không còn gọi danh xưng thân mật đó với mình, nay được
nghe lại âm điệu ngọt ngào ấy, trong lòng ông Lâm chợt dâng lên một nỗi
chua xót, cổ họng ông nghẹn đắng, có những điều không cần nói cũng có
thể hiểu được, tình cảm họ dành cho nhau từ những ngày còn trẻ đằm thắm
cho đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, nhưng sau những biến động của
cuộc đời thì họ lựa chọn chôn chặt mọi thứ vào nơi sâu thẳm tâm hồn và
tự hứa với lòng sẽ để tất cả trôi qua trong thầm lặng, nhưng vào những
phút giây yếu mềm nhất, họ lại không tự chủ mà đánh thức phần ký ức cứ
tưởng đã ngủ yên ấy, để cho mọi thứ lại trỗi dậy, sống động và tươi mới
như những cây con căng tràn nhựa xuân. Ông Lâm gần như quên mất phải
phản ứng như thế nào, chỉ đứng yên như thế, như bất ngờ, như không thể
tin, lại như mong đợi…
-…Anh có nghĩ còn quá sớm không? Khi mà con bé còn quá nhỏ…?
-Ưkm…!
-Đừng, nghe em nói! Anh còn nhớ khi bọn mình còn bé không, bốn người chúng ta
thật vui vẻ, nhưng rồi khi lớn lên, cũng chỉ vì cái thứ mà con bé sắp
phải nhận lấy kia mà mọi thứ trở nên quá xa vời, em không muốn chúng ta
lại phải hối tiếc một lần nữa… Anh Lâm! Có thể đợi tiếp được không? Em không muốn Thiên Thanh cũng như chúng ta, em không muốn con bé sẽ bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp đẽ của tuổi trẻ, em không muốn con bé lại trở
thành một người giống như ba nó, như thế, mỏi mệt lắm…Anh biết không,
có lẽ em không còn cố được lâu nữa, vết thương của em không thể lành lại hoàn toàn, nó giống như một con mọt ăn mòn em, em chỉ muốn trước khi
mình ra đi có thể yên tâm được về Thiên Thanh, chỉ vậy thôi…!
Cô rất muốn nói với Lâm rằng:’Và em sẵn sàng đánh đổi tất cả để có thể bên anh một lần nữa!’ Nhưng rồi chỉ yên lặng tựa vào tường, đôi mắt vẫn
nhắm nghiền, cô sợ phải nhìn thấy đôi mắt Lâm, cả sự mất mát tỏa ra từ
người con trai ấy, lòng cô đau lắm nhưng cô không thể lựa chọn khác
được, khi rời xa, cô không muốn mình trở thành niềm nuối tiếc của anh.
Mặc kệ mọi sự, ông Lâm đưa tay lên, ngả mái đầu cô Hoài lên vai mình,
nhẹ vòng tay ôm lấy người con gái ấy vào lòng mình, bình thường, cô kiên cường, cô mạnh mẽ, nhưng lúc này cô lại quá mức mong manh, tưởng như sẽ ngay lập tức tan đi giữa không gian. Sao ông không hiểu cô nghĩ gì chứ? Chính vì hiểu nên lòng ông càng đau hơn rất nhiều… Khẽ ngước nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, một đôi chùm ánh sáng vọt lên rồi bung ra như
những cánh hoa rơi lả tả, rồi những chùm sáng càng ngày càng nhiều, đan
trên bầu trời những mảng màu sắc rực rỡ, ông âm thầm nghĩ, biết đâu đấy, có khi mọi thứ sẽ diễn ra nhưng những gì ta muốn, dù chỉ một lần, một
lần thôi cũng đủ…