“Ít ra anh cũng nên tìm cô gái nào dễ tính hơn chút để bắt giữ chứ,” Caelen càu nhàu với anh trai Ewan.
Ewan mỉm cười và nhìn sang phía binh lính giữ cáng của Alaric. Dù Alaric chưa tỉnh lại lần nào có phần làm anh lo lắng, nhưng rõ ràng cô nàng nóng tính, bé nhỏ kia đã chăm sóc tốt cho em trai mình. Cô nàng có vẻ giỏi giang đúng như những gì anh đã hình dung.
“Cô ấy chữa trị mát tay và đó là điều quan trọng nhất,” Ewan lên tiếng, không muốn Caelen lại bắt đầu tuôn lời công kích phụ nữ.
Vừa nói, anh vừa nhìn sang con ngựa chở Gannon và Keeley. Cô nàng lún sâu vào ngực Gannon, nhờ đó người lính mới giữ được thân hình mềm rũ phía trước anh ta ở yên trên lưng ngựa. Cô nàng còn trông như sắp chảy nước dãi bên khóe miệng trong giấc ngủ say.
“Xem ra cô ta đã tận tình chăm sóc Alaric mà không hề đề phòng cậu ấy,” Ewan thì thầm. “Chúng ta cần sự hết lòng đó. Thời điểm Mairin sinh nở gần kề, có trong tay một bà đỡ thạo việc khiến anh an tâm hơn. Anh sẽ không đánh liều với sự an toàn của vợ con mình.”
Caelen cau mày nhưng vẫn gật đầu đồng tình.
Gannon cho ngựa chạy chậm lại khi Keeley nghiêng ngả và suýt rơi khỏi yên. Gannon chộp được vào cô nàng vào ngay phút chót, cô nàng choàng mở mắt khi lấy lại được thăng bằng.
Cái nhìn đầy bất mãn của cô nàng làm Ewan thấy buồn cười. Một cô nàng bé nhỏ, đỏng đảnh. Và không hề vui mừng với đặc ân anh ban cho. Anh không hiểu nổi tại sao cô nàng lại muốn tiếp tục sống một mình trong chốn nghèo khổ kia trong khi anh mời cô đến với một địa vị đáng kính trong gia tộc mình.
“Cô đã từng đỡ đẻ chưa, cô gái?” anh cất tiếng hỏi.
Cô ta nheo mắt, ném cho anh một vẻ mặt khó chịu. “Có, một hai lần gì đó rồi.”
“Cô thành thạo việc đó chứ?” anh vẫn kiên trì.
“À, không đứa trẻ nào mất mạng cả nếu đó là ý ngài muốn hỏi,” Keeley lạnh nhạt đáp.
Ewan kéo dây cương, giơ nắm tay ra hiệu cho Gannon cũng dừng lại rồi ghim trọn vào cô nàng toàn bộ uy lực của ánh mắt nghiêm nghị.
“Nghe này, cô nàng hay gây hấn. Có hai người đối với ta còn quan trọng hơn cả tính mạng đang cần đến tài nghệ của cô. Em trai ta bị trọng thương và vợ ta đã cận kề ngày sinh nở. Ta cần tay nghề chữa trị của cô chứ không phải thái độ xấc xược kia. Khi cô ở trên đất của ta, trú ngự trong pháo đài của ta thì lời nói của ta chính là mệnh lệnh. Ta ban hành ra luật lệ. Cô sẽ xem ta là thủ lĩnh của cô hoặc ta thề rằng cô sẽ phải chống chọi với mùa đông giá rét trong cảnh không nhà không cửa, không thức ăn đấy.”
Keeley cắn chặt môi, gật đầu cộc lốc.
“Khôn hồn thì đừng có chọc tức thủ lĩnh, cô gái ạ,” Gannon thì thầm bên tai nàng. “Ngài ấy đang rất căng thẳng với việc phu nhân sắp hạ sinh. Toàn bộ gia tộc chúng tôi đều trông cậy vào việc đứa trẻ chào đời khỏe mạnh.”
Keeley nuốt khan, ân hận bởi sự khiếm nhã của mình. Tuy nhiên, nàng cũng không thấy mình quá ư tội lỗi. Nàng bị bắt khỏi nhà mình và phải đến sống với gia tộc McCabe. Nàng chẳng hề được lựa chọn hay hỏi ý kiến gì cả. Tại sao cơ chứ? Giá mà vị lãnh chúa kia nói ra hoàn cảnh khó khăn của anh ta, nàng có thể sẽ nhận lời đến pháo đài. Có quá nhiều thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng và cũng lâu lắm rồi nàng không được lựa chọn cho số phận của mình nữa.
“Thưa lãnh chúa, tôi đã đỡ cho hơn hai mươi bé chào đời an toàn,” nàng miễn cưỡng nói. “Tôi chưa từng để đứa trẻ nào phải chết. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ phu nhân và không để em trai ngài mất mạng. Tôi đã nhất quyết rằng anh ấy phải sống, ngài sẽ thấy tôi không phải là người dễ bỏ cuộc.”
“Nhìn xem, nhìn xem. Một cô gái cứng đầu,” Caelen lẩm bẩm. “Cô ấy và chị Mairin sẽ hợp nhau phải biết.”
Keeley nghiêng đầu, “Mairin?”
“Phu nhân của lãnh chúa,” Gannon cho biết.
Keeley thích thú quan sát vị lãnh chúa vì rõ ràng anh ta nói thật. Em trai và người vợ có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với anh ta. Nàng có thể thấy nỗi lo lắng hằn sâu trên khuôn mật anh ta, trái tim đa cảm của nàng đã lấn át hết lý trí.
Ngọt ngào biết bao khi một lãnh chúa bắt cóc lang y mang về chỉ để vợ anh ta có người chăm sóc vào lúc khai hoa nở nhụy.
Keeley thật muốn rên rỉ. Ca ngợi sự lãng mạn của vị lãnh chúa như vậy mới buồn cười làm sao! Anh ta đã bắt cóc nàng, vì tình yêu thật cao cả. Lẽ ra nàng nên vui vẻ hát vang cả núi rừng chứ đâu phải băn khoăn nghĩ về tình cảm lộ rõ mồn một trên khuôn mặt anh ta dành cho vợ mình.
“Khờ quá,” nàng lẩm bẩm.
“Hả? Cô nói cái gì?” Gannon nghe như bị sỉ nhục ghê gớm.
“Không phải anh. Tôi đang nói chính mình thôi.”
Không dám chắc nhưng dường như nàng nghe anh ta đang lầm bầm về chuyện phụ nữ thật ngớ ngẩn thì phải.
“Hành trình về đến pháo đài mất bao lâu, thưa lãnh chúa?” nàng cất tiếng hỏi.
Lãnh chúa quay về phía nàng. “Chỉ khoảng một ngày, nhưng với cáng khiêng Alaric, có thể phải mất nhiều thời gian hơn. Chúng ta sẽ cố đi được càng xa càng tốt và hạ trại gần vùng đất McCabe nhất có thể.”
“Vậy sau khi chăm sóc cho em trai ngài hồi phục và giúp phu nhân sinh nở an toàn, tôi có thể về nhà chứ?”
Đôi mắt lãnh chúa nheo lại. Còn Caelen trông như cực kỳ muốn hét lên rằng “đúng vậy”.
“Ta sẽ xem xét. Nhưng ta không hứa đâu. Gia tộc của ta cần một lang y giỏi.”
Nàng nhăn nhó, nhưng cho rằng như thế vẫn tốt hơn so với một lời từ chối thẳng thừng.
Chán nản và sốt ruột trước tốc độ chậm rãi của các chiến binh, nàng dựa lưng vào ngực Gannon, chẳng buồn để tâm xem việc đó có hợp lẽ hay không. Đâu phải nàng muốn bị bắt cóc, và chắc chắn càng không muốn bị ném từ người này sang người kia như một túi rác bốc mùi.
Nàng để tâm vào phong cảnh, cố gắng dồn mọi hứng thú để nhìn ngắm những thứ nằm ngoài phạm vi nơi nàng sinh ra và lớn lên. Thực ra cũng chẳng khác biệt gì mấy. Cảnh quan gồ ghề với sỏi đá rải rác khắp mặt đất. Họ băng qua những khu rừng rậm rạp, đến những thung lũng xanh mướt tạo thành lối đi giữa các đỉnh núi lởm chởm.
Phong cảnh cũng đẹp thật đấy, nhưng không khác biệt như nàng luôn hình dung.
Khi họ đến gần một dòng suối nối thông hai hồ nước, lãnh chúa McCabe ra lệnh dừng lại và cử người canh phòng vòng ngoài khu vực hạ trại.
Như đã được rèn giũa thuần thục, tất cả binh lính xắn tay vào mỗi người một việc, chẳng mấy chốc lều đã căng xong, lửa đã được nhóm và lính gác vào vị trí.
Ngay khi Alaric được đặt yên ổn nằm gần kề ngọn lửa ấm áp, nàng vội đến bên sờ lên vầng trán và áp tai lên ngực anh ta để nghe hơi thở.
Nàng vô cùng bất an trước tình trạng mê man kéo dài của anh ta. Suốt chặng đường Alaric không hề tỉnh lại lấy một lần. Nàng căng thẳng, cố hết sức lắng nghe nhịp thở. Hơi thở đứt quãng và ngực anh ta phập phồng khó nhọc.
Trán anh ta nóng hổi, đôi môi khô nứt nẻ. Nàng quay phắt về phía anh em nhà McCabe vì biết rằng họ đang chăm chú quan sát.
“Tôi cần nước và cần một trong hai người giúp tôi cho anh ấy uống.”
Caelen đích thân đi lấy nước còn Ewan quỳ phía bên kia và luồn tay dưới cổ Alaric. Ewan nâng em mình trong khi Caelen trao bình nước cho Keeley.
Nàng cẩn thận đặt nó lên môi Alaric, nhưng dòng nước chảy đến miệng anh ta đều tràn ra ngoài.
“Đừng ương bướng nữa, chàng chiến binh,” nàng mắng. “Uống đi, để đêm nay tất cả còn được ngủ nữa chứ. Tôi thức vì anh đủ lâu rồi đấy.”
“Quỷ dữ,” Alaric lẩm bẩm.
Môi Ewan mấp máy còn Keeley trừng mắt bảo Alaric.
“Uống đi rồi thích gọi tôi sao cũng được.”
“Ngươi đã làm gì thiên sứ của ta,” Alaric líu nhíu.
Nàng tận dụng lúc miệng anh ta hé mở, nghiêng cái bình để nước tràn qua môi anh ta. Alaric ho sặc sụa nhưng đã uống được kha khá.
“Ừ, thế mới được chứ. Giờ uống thêm chút nữa nào. Anh sẽ thấy đỡ hơn đấy,” Keeley vừa khẽ dỗ dành, vừa trút thêm nước vào miệng chàng.
Alaric ngoan ngoãn nuốt xuống. Khi thấy anh ta uống đã đủ, Keeley ra hiệu cho Ewan đỡ Alaric nằm xuống.
Nàng xé một mảnh váy rách của mình, nhúng vào phần nước còn lại rồi lau lên trán Alaric, làm dịu những nếp nhăn hằn trên đó.
“Nghỉ ngơi thoải mái nhé, chiến binh,” nàng thì thầm.
“Thiên sứ,” anh ta khẽ kêu. “Nàng quay về rồi. Ta cứ lo quỷ dữ đã làm hại nàng.”
Keeley thở dài. “Giờ lại thành thiên sứ rồi đấy.”
“Ở cạnh ta đi.”
Keeley liếc qua vai thấy Caelen đang cau mày, trong khi mắt Ewan lại ánh lên vẻ thích thú. Nàng nheo mắt nhìn cả hai. Họ đều muốn người anh em của mình nhanh chóng hồi phục. Trong đó bao gồm cả việc giữ anh ta bình tĩnh và không gây chuyện nữa. Nếu điều đó có nghĩa là ngủ cạnh bên anh ta thì nàng cứ làm thế thôi.
Ewan bước về phía trước. ‘Ta sẽ lấy chăn cho cả hai được thoải mái. Ta rất cảm kích trước việc cô kề cận em trai ta khi cậu ấy đang ốm như vậy.”
Ngay lúc đó, Keeley quyết định rằng vị lãnh chúa cũng không quá tệ. Còn Caelen thì nàng sẽ đánh giá sau. Vị lãnh chúa biết nàng đang lúng túng, anh ta đã làm nàng thoải mái hơn và cho nàng cái cớ để ở cạnh Alaric.
Tuy nhiên, nàng vẫn liếc nhanh xung quanh xem các binh lính có hay biết gì về chỗ nàng sắp ngả lưng không.
Nhưng có vẻ chẳng ai bận tâm đến điều đó, thực tế thì họ đã bắt đầu ổn định vị trí thành một vòng tròn bảo vệ sít sao quanh Alaric.
Hai người lính mang mấy tấm chăn đến, cuộn một tấm thành gối.
“Nền đất cứng lắm, dùng cái này để gối đầu sẽ giúp cô dễ ngủ hơn đấy,” một chiến binh giải thích.
Cảm động trước sự chu đáo ấy, nàng mỉm cười nhận lấy tấm chăn. “Tên anh là gì thế?’
Anh ta đáp lại nụ cười của nàng. “Cormac, thưa cô.”
“Cám ơn anh, Cormac. Quả thật mấy đêm rồi tôi toàn nằm trên nền đất cứng còng, rất vui vì có “chiếc gối” này của anh.”
Keeley sắp xếp lại mấy tấm chăn rồi nhanh chóng yên vị cạnh Alaric, cẩn thận giữ khoảng cách với anh ta. Gối đầu lên tấm chăn được quấn lại, nằm trên lớp lông thú ngăn cách thân mình với mặt đất, nàng thấy hết sức thoải mái.
Mặc dù đã chợp mắt trong suốt chuyến đi nhưng nàng ngáp dài ngay khi đắp chăn cho mình và Alaric. Giữ ấm cho anh ta là điều quan trọng. Nàng có thể cảm nhận được anh ta đang rùng mình ớn lạnh.
Một lúc lâu nằm trong bóng tối, nàng quan sát và lắng nghe tình hình của Alaric. Lửa cháy leo lét và được giữ âm ỉ suốt đêm nhờ những binh lính canh gác. Cuối cùng, mắt nàng cũng díp lại.
Lơ mơ trôi vào giấc ngủ, nàng nhận ra ngày mai sẽ bắt đầu một chương hoàn toàn mới trong cuộc đời mình. Và nàng không hề biết mọi chuyện sẽ ra sao.