Keeley tỉnh dậy với cảm giác như bị kẹt dưới một tảng đá. Thậm chí thở cũng đau đớn. Đầu nặng trịch không nhấc lên nổi và nàng thấy khó chịu khi cố gắng hít thở.
Nàng mở miệng, nhưng đôi môi nứt nẻ và lưỡi khô rát như nuốt phải cát.
Sau đó, nàng còn phạm sai lầm khi cố gắng cử động.
Keeley thút thít và nước mắt trào ra. Sao nàng lại ra nông nỗi khốn khổ thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Nàng chưa bao giờ bị bệnh và luôn tự hào mình khỏe lắm cơ mà.
“Keeley, đừng khóc.”
Giọng dỗ dành mang âm sắc trầm ấm quen thuộc của Alaric vang lên. Tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, nàng chỉ có thể nhận thấy những đường nét trên khuôn mặt chàng khi chàng nhìn sát vào mình.
“Bệnh rồi,” nàng cất giọng thảm não.
“Ừ, ta biết nàng không khỏe.”
“Em chưa hề bị bệnh bao giờ.”
Chàng cúi sát hơn rồi mỉm cười. “Thì bây giờ bị.”
“Chàng nói Maddie cho em thuốc mỡ thoa ngực đi. Nó sẽ giảm bớt cảm giác khó chịu và thở khò khè.”
Alaric vuốt má nàng, áp lên khuôn mặt nóng bừng kia là làn da chàng mát lạnh đến mức Keeley cứ muốn rúc vào và cọ mặt qua lại.
“Đừng lo. Trong một buổi sáng nay thôi mà Maddie đã đến đây ba lần rồi. Chị ta tất tả như gà mái mẹ ấy. Còn Mairin bị hạn chế đi lại nên cứ trút hết bực tức của mình lên bất cứ ai ở gần.”
Keeley cố gượng cười, nhưng nàng rất đau đớn.
“Đói quá,” nàng than thở.
“Gertie đang mang xúp đến cho nàng.”
Nàng chớp mắt để cố nhìn rõ hơn khuôn mặt của Alaric, nhưng những đường nét vẫn lờ mờ. Có điều nàng thấy được đôi mắt của chàng. Đôi mắt xanh lục trong suốt đẹp tuyệt.
Nàng thở dài. “Em yêu đôi mắt của chàng.”
Alaric cười toe toét làm nàng chớp mắt ngạc nhiên.
“Em nói lớn lắm sao?”
“Phải, nàng đã nói to điều đó,” giọng chàng đầy thích thú.
“Em vẫn còn bị sốt ư? Đó là lý do em không thể điều khiển được cái lưỡi bướng bỉnh của mình.”
“Phải, cơn sốt vẫn hoành hành trong người nàng.”
Nàng nhíu mày. “Nhưng em không còn lạnh nữa. Dấu hiệu của cơn sốt là cảm giác ớn lạnh cơ mà. Em thì thấy nóng lắm.”
“Người nàng vẫn nóng bừng và mắt bị mờ. Tuy nàng không còn ớn lạnh nữa nhưng vẫn còn bệnh đấy.”
“Em không thích bị bệnh chút nào.”
Biết mình đang cư xử như một đứa trẻ nóng nảy, nhưng nàng không thể kiềm chế cơn giận dỗi. Nàng chỉ quen chăm sóc người bệnh chứ không phải trở thành người bệnh thế này.
Tươi cười, Alaric kéo nàng vào lòng.
“Tại sao chàng chăm sóc em?” câu hỏi nàng bị nghẹt lại trước vòm ngực chàng. “Không hợp lẽ chút nào.”
“Vậy thì chúng ta là một cặp rất không hợp lẽ,” chàng thì thầm.
Nàng mỉm cười nhưng rồi nghiêm giọng. “Mọi người sẽ nghĩ gì? Nói gì?”
“Nếu họ quý trọng bản thân thì không dám hó hé gì đâu. Mà họ thích nghĩ gì thì nghĩ. Chúng ta đâu thể kiểm soát chuyện đấy.”
Keeley nhíu mày. Chàng nói đúng. Nàng biết rõ điều đó. Nhưng nàng cũng biết rằng những ngờ vực sẽ dẫn đến tin đồn, tin đồn dẫn đến cáo buộc và kế tiếp là động thái.
Chàng hôn lên đỉnh đầu Keeley và nàng nhắm mắt lại, đắm chìm trong vòng tay ngọt ngào của chàng.
“Anh Ewan sẽ muốn biết chuyện đã xảy ra. Nàng thấy khỏe hơn để trả lời những câu hỏi của anh ấy chưa?”
Nàng thà đối mặt với một đám đông đang giận dữ ném đá hơn là phải nhớ lại các sự kiện với cái đầu nhức bưng bưng và cổ họng đau rát thế này. Nhưng nàng cũng hiểu lãnh chúa cần phải biết tất cả mọi điều nàng còn nhớ. Anh ta có vợ con cần che chở và cả một gia tộc cần bảo vệ.
“Em uống chút nước mới có thể nói chuyện với lãnh chúa được.”
“Ta sẽ đảm bảo anh ấy không giữ nàng lâu đâu,” Alaric trấn an.
Ngay sau đó cánh cửa bật mở và Maddie ló đầu vào. Cho dù, người phụ nữ này biết tình cảm Keeley dành cho Alaric nhưng nàng vẫn cứng người, cố rời khỏi chàng.
Alaric giữ nàng lại, rồi thoải mái ngồi trên giường đợi Maddie bước đến.
“Chị có xúp nóng và nước. Xúp sẽ làm dịu cơn đau họng cho em. Còn nước thì chị hy vọng sẽ giúp em hạ sốt. Quan trọng là em cần uống đủ nước.”
Alaric thận trọng đưa đĩa xúp nghi ngút khói đến môi Keeley. “Ăn đi nào. Nóng đấy.”
Dựa vào cánh tay chàng nâng đỡ, nàng cẩn thận hớp từng chút xúp một. Nàng cảm thấy mình yếu ớt và chắc sẽ ngã phịch ra nếu không có Alaric đỡ.
Chàng vô cùng kiên nhẫn nghiêng đĩa xúp cho nàng. Lúc đầu xúp trôi xuống làm cổ họng nàng đau đớn như có cả ngàn vết cào xước trên phần thịt sưng phồng.
Không ăn thêm được nữa, nàng ngả ra vòng tay Alaric và nhắm mắt lại.
“Lát nữa chị sẽ trở lại nhé,” Maddie nói. “Nếu em cần gì trước lúc đó, cứ gọi chị. Chị sẽ đến ngay.”
Keeley chỉ có thể gật đầu vì đã dùng đến toàn bộ sức lực. Và nàng còn phải nói chuyện với lãnh chúa nữa.
Nàng nhắm mắt, tập trung hơi thở để giữ căn phòng không quay cuồng trước mắt. Alaric áp chặt môi lên thái dương Keeley và ghì nàng sát hơn vào bên hông người mình.
Hơi ấm từ chàng thấm vào tận xương tủy khiến nàng thở dài mãn nguyện. Đây là cảm giác tuyệt diệu nhất nàng có được từ lúc tỉnh dậy đến giờ.
Nàng rên rỉ khi nghe tiếng gõ cửa. Lời mời vào của Alaric nghe xa xôi cứ như chàng ở dưới mặt nước. Rõ ràng phải là một trong hai người.
Nàng tỉnh ra khi nghe thấy giọng lãnh chúa, rồi cau mày lại khi nghe thấy Alaric đang tranh cãi với anh trai mình. Chàng muốn Ewan để nàng yên và sẽ hỏi chuyện sau.
“Không, được rồi,” nàng lên tiếng. Cổ họng lại đau rát và nàng đặt ray lên xoa cổ để xua đi cơn khó chịu.
Ewan ngồi xuống giường ngay cạnh chân Alaric, Keeley nghĩ thế hơi có chút không ổn, nhưng anh ta là lãnh chúa và có thể làm bất cứ điều gì tùy ý.
Ewan cười. “ Đúng vậy, đó là đặc quyền khi là lãnh chúa. Ta thực sự thích làm gì thì làm đấy.”
“Tôi không định nói ra như thế,” nàng lẩm bẩm.
“Cô thấy đủ khỏe để cho ta biết những gì đã xảy ra trong rừng không? Ta đã nói chuyện với Crispen và mấy đứa trẻ, nhưng mỗi đứa lại kể một kiểu.”
Nàng mỉm cười rồi rên rỉ khi bị đau. “Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy rất tệ.”
Ewan nghiêm nét mặt lại rồi cúi về trước.
“Ta sẽ mãi mang ơn người cứu mạng con trai ta. Quả thật thằng bé dường như đi đến đâu thì chỗ đó nảy sinh rắc rối. Nó kể với ta cô đã chiến đấu vì nó. Ta nợ cô một món nợ không bao giờ có thể trả hết được.”
Nàng uể oải lắc đầu. “Không. Ngài đã trả rồi mà.”
Anh nhíu mày bối rối. “Cô nói sao?”
“Gia tộc của ngài,” giọng nàng khàn vỡ. “Ngài cho tôi trở thành một thành viên trong gia tộc của ngài. Như thế đã đủ đền đáp.”
Vòng tay Alaric siết chặt quanh vai nàng, những ngón tay chàng vuốt ve dỗ dành nàng.
Nét mặt Ewan dịu lại. “Cô sẽ có một mái nhà ở đây chừng nào cô còn muốn. Ta hứa.”
Nàng liếm đôi môi khô nứt nẻ và vùi sâu hơn vào người Alaric. Cơn ớn lạnh đang kéo về và xương khớp nàng lại đau nhức.
“Tôi sợ không giúp gì được cho ngài. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tôi chỉ biết chúng tưởng tôi là lãnh chúa phu nhân và hết sức hăm hở bắt tôi đi. Chúng bảo ngài là kẻ ngốc khi để phu nhân McCabe một mình không ai canh chừng như vậy.”
Ewan cau mày trước lời nói đó, nét mặt tối sầm như đám mây dông.
“Chúng reo mừng đắc thắng vì đã bắt được cả vợ và con trai của ngài.”
Ewan chồm tới, ánh mắt dữ dội. “Chúng còn nói gì nữa không? Chúng có nêu danh tính không? Cô có nhận ra gia huy của chúng không?”
Nàng chầm chậm lắc đầu, mày nhăn lại tập trung cao độ. “Chúng còn bảo Cameron sẽ ban thưởng rất hậu hĩnh. Tôi chỉ nhớ có bấy nhiêu thôi. Khi phát hiện tôi không mang thai, chúng định giết tôi vì nhận ra đã bắt nhầm người.”
“Lính đánh thuê,” Alaric làu bàu. “Cameron treo thưởng cho việc bắt được chị Mairin.”
Ewan tuôn ra một tràng chửi bới khiến Keeley co rúm. “Có khối kẻ không xu dính túi và không có gì để mất đang tìm mọi cách bắt cóc Mairin và con ta.”
“Nếu là lính đánh thuê, chúng không có gia tộc hay pháo đài nào để gọi đó là nhà,” Alaric lên tiếng. “Có khả năng chúng vẫn còn quanh đây.”
Ewan cắn môi và phập phồng cánh mũi. “Đúng vậy. Đến lúc đi săn lùng rồi.”
“Em sẽ chuẩn bị sẵn sàng để đi cùng anh.”
Ewan khựng lại rồi lắc đầu. Anh nhìn chằm chằm xuống Keeley và ngước lên em trai. “Không. Anh cần em ở đây. Anh muốn em canh chừng Mairin. Cô ấy có thể bận rộn chăm sóc Keeley. Caelen sẽ đi cùng anh.”
Đứng lên, anh lại nhìn xuống Keeley, rồi nghiêng đầu tỏ thái độ tôn trọng. “Một lần nữa, ta cảm ơn cô đã cứu sống con trai ta. Hy vọng cô sớm khỏe lại.”
Keeley lầm bầm gì đó đáp lại và cố nén thêm một cái ngáp dài khi Ewan rời căn phòng. Nàng lại lạnh cóng và cần thêm một tấm lông thú. Tại sao Alaric lại gỡ chăn ra khỏi người nàng?
Alaric thụp sâu hơn xuống giường, ôm ấp nàng. “Chưa bao giờ ta sợ đến vậy,” chàng thú thật. “Khi ta nghe được chuyện đã xảy ra và sau đó không thể tìm thấy nàng. Cảm giác đó ta không bao giờ muốn trải qua lần nào nữa.”
“Em biết chàng sẽ đến mà.”
“Niềm tin của chàng khiến ta thấy mình nhỏ bé.”
Những ngón tay nàng vuốt ve ngực chàng. Một ngày nào đó… Một ngày nào đó chàng sẽ dành sự bảo vệ này cho Rionna. Và con của họ. Keeley sẽ không còn có thể mong đợi chàng chăm sóc lúc đau yếu hay tranh đấu vì nàng nữa. Sau khoảng thời gian quá dài tự mình bươn trải, thật tuyệt vời khi được người đàn ông như Alaric bảo bọc.
“Nàng nên nghỉ ngơi, Keeley. Ta có thể cảm thấy cơn sốt đang thiêu đốt nàng.”
Nàng lơ mơ đắm chìm vào hơi ấm của chàng.
***
Alaric đi lại tới lui trong đại sảnh tối om. Ewan đã đưa một đội binh mã đi lùng theo dấu vết bọn lính đánh thuê tấn công Crispen và Keeley. Trời đang dần sáng. Họ đã đi nhiều giờ liền và mỗi phút trôi qua, Alaric càng mất kiên nhẫn.
Chàng bực tức khi phải ở lại pháo đài trong khi rất muốn tham gia chiến đấu. Chàng muốn trút phần nào cơn thịnh nộ đang âm ỉ bên trong.
Lẽ ra chàng nên lên xem tình hình của Keeley, nhưng Maddie đã nhận nhiệm vụ ở bên nàng khi Alaric ở dưới sảnh để quản lý việc phòng thủ.
Ngọn lửa trong lò đang lụi tàn nhưng thay vì kêu người bỏ thêm củi vào, chàng tự làm, chẳng mấy chốc ngọn lửa liếm lên củi khô và cháy bừng trở lại.
Một tiếng kêu lớn vang lên ngoài sân khiến Alaric ngẩng đầu lên. Chàng vội vã đi ra cửa, bước xuống bậc tam cấp, hòa mình vào không khí trong lành ban đêm.
Ewan cùng Caelen dẫn đoàn quân vào sân và Alaric âm thầm để ý. Quân số đầy đủ, nghĩa là họ không thành công trong việc săn đuổi hoặc không bị tổn thất trong cuộc chiến đấu.
Thấy Ewan xuống ngựa và lơ đãng quẹt tay lên áo, để lại một vết máu, Alaric sải bước tiến đến.
“Anh bị thương à?”
Ewan nhìn xuống và lắc đầu. “Không. Bọn ta không bị thương.”
“Chúng chết rồi sao?”
“Phải,” Caelen nói bằng giọng hằn học. “Chúng sẽ không thể làm phiền ta nữa.”
Alaric gật đầu. “Tốt.”
“Chúng không chịu nói và thật sự thì ta cũng không kiên nhẫn với việc tra hỏi,” Ewan cất lời. “Chúng chính là những kẻ đã bắt Crispen và Keeley. Keeley đã nói chúng nhắc đến Cameron, thế là đủ bằng chứng với ta rồi.”
“Chúng ta phải chờ đợi bao lâu nữa?” Alaric hỏi.
Quanh họ, binh lính cũng trở nên im phăng phắc. Tất cả đổ dồn về phía Ewan, câu hỏi rực lên trong mắt. Họ muốn chiến đấu. Họ đã sẵn sàng cho cuộc chiến. Ai nấy đều khinh bỉ Cameron và những gì hắn đã gây cho gia tộc McCabe. Không người McCabe nào thanh thản khi Cameron và bè lũ của hắn còn chưa bị xóa sổ.
“Sớm thôi,” Ewan đáp ngắn gọn. “Chúng ta phải kiên nhẫn. Sau khi con ta chào đời, chúng ta sẽ tuyên bố Neamh Álainn thuộc quyền sở hữu của mình. Chúng ta sẽ hợp nhất toàn bộ vùng cao nguyên thông qua cuộc hôn nhân giữa Alaric và Rionna McDonald. Sau đó lưỡi gươm của chúng ta sẽ đâm xuyên tên Duncan Cameron.”
Khắp sân dậy tiếng hô vang. Đuốc và gươm chỉ thẳng lên trời khi tiếng hò hét vang lên từ chiến binh này sang chiến binh khác. Gươm chạm vào khiên kêu chát chúa, ngựa nhảy chồm, những nắm đấm giơ cao khi sự ầm ĩ tăng lên.
Alaric bắt gặp ánh mắt của anh em mình trong ánh sáng của những ngọn đuốc xung quanh. Đôi mắt Ewan rực sáng sự quyết tâm, lần đầu tiên, Alaric cảm thấy xấu hổ về nỗi thất vọng của mình đối với cuộc hôn nhân sắp tới.
Ewan đã hy sinh tất cả cho gia tộc. Anh nhịn ăn để tất cả phụ nữ trẻ con được no bụng. Anh luôn đặt binh lính lên trên bản thân mình. Bây giờ họ đã sẵn sàng trở thành gia tộc hùng mạnh nhất xứ Scotland.
Nếu Alaric chỉ có thể làm mỗi điều này cho gia tộc của mình – cho anh em mình, cho người chị Mairin đã cứu gia tộc khỏi bờ vực diệt vong – thì chàng nên làm một cách vui vẻ và tự hào mới phải.
Chàng vươn cánh tay, bàn tay xòe rộng để Ewan nắm lấy rồi hai cánh tay đan vào nhau. Mồ hôi và máu ánh trên da Ewan. Cơ bắp cuộn lên khi họ giữ chặt lấy tay nhau.
Sự thấu hiểu được truyền đi qua ánh mắt không rời giữa họ.
Caelen tra gươm vào vỏ rồi ra lệnh cho binh lính xuống ngựa, lui về nghỉ ngơi. Sau đó anh quay sang hai người anh của mình. “Có ai muốn bơi vài vòng trong hồ không?”