Hoàng hôn. Nắng mang một màu vàng cam buồn tẻ. Gió lặng
lẽ, nhẹ nhàng len lỏi qua các tán cây làm chúng kêu xào xạc. Mây bay
chậm rãi, mang theo sắc thái của nắng chiều trên mình.
Bóng Kaori đổ dài trên đường. Con đường dẫn vào dinh thự quen thuộc hôm
nay đột nhiên dài ra đối với cô. Đầu óc cô lúc này đang dày đặc suy
nghĩ. Bây giờ thì cô không thể sắp xếp ý nghĩ một cách trật tự được nữa. Nó đã trở nên lộn xộn và rối như tơ vò.
“ Mình bị cái gì thế này…?”
Đẩy cửa bước vào nhà, Kaori buông người xuống băng ghế nệm một cách mệt mỏi. Đôi mắt nâu nhạt nhìn lên trần nhà, cô khẽ thở dài.
“ Kaori, mày là Thiên Sứ. Đã là Thiên Sứ thì không được thích con người!”
Kaori tự nhủ. Nhưng điều đó dường như đã trở thành vô ích. Tâm trí cô đang bị câu nói lúc sáng của Kiba chi phối.
[ Kaori, tớ yêu cậu ]
Cô nhíu mày. Tự hỏi tại sao… mình lại nhớ dai đến như thế? Đó đơn thuần chỉ là một lời tỏ tình.
Đúng vậy… chỉ đơn thuần là vậy thôi…
……………………………………………………………………………………………………….
# Dinh thự của Kiba #
Anh đi vào phòng mình, buông người xuống chiếc giường êm ái. Đôi mắt anh nhìn lên trần nhà, mơ màng nghĩ tới những lời nói của mình lúc sáng.
“ Lúc đó… tại sao mình lại nói…?”
Kiba đang tự hỏi chính mình. Có phải là anh cảm thấy khó chịu khi Kaori
nhìn thấy anh đi chung với Jigoko? Phải chăng chỉ vì thấy thái độ lạnh
nhạt của cô dành cho anh nên mới khiến anh đột nhiên nói thẳng ra như
thế?
“ Mình đã nói. Liệu cô ấy có chấp nhận? Và cha mình… ông ta có nổi điên lên khi biết mình yêu một con người?”
Kiba đâu biết anh đang vi phạm một trong những quy định nghiêm ngặt của thế giới Quỷ. Anh đang yêu một Thiên Sứ.
………………………………………………………………………………………………………………….
Đêm, không khí trong khu rừng mang một sự ẩm thấp kỳ lạ. Gió thổi lạnh
đến rợn người. Nhưng có lẽ vì những điều đáng sợ đó mà khiến nhóm bạn đi cắm trại cảm thấy thích thú hơn. Họ chọn nơi này làm địa điểm cắm trại
vì sự lạnh lẽo và ma quái của nó. Họ muốn tìm hiểu những âm thanh kỳ lạ
phát ra ở sâu trong khu rừng. Nhiều người nói mỗi tối đều nghe tiếng kim loại va đập, tiếng cười ma quái phát ra.
Bọn họ ngồi quây quần bên ngọn lửa trại, nói chuyện vui vẻ. Một người
cầm guitar, đánh cho cả bọn cùng hát theo. Không khí rộn ràng hẳn lên.
“ Dừng lại!”
Chợt, một giọng nói vang lên. Tất cả im lặng, các cặp mắt không ngừng
lần mò trong khoảng không tối om. Gì thế? Nó phát ra từ đâu vậy? Hàng
loạt câu hỏi được đặt trong đầu của họ.
Gió thổi mạnh qua…
Lửa tắt.
Bây giờ mọi thứ đều tối om. Tất cả mọi người đứng dậy, từ từ, đôi mắt vẫn hướng về phía trước.
“ Thật thú vị!”- Một người cười nhếch môi, nói- “ Tưởng làm ba cái trò
trẻ con này thì tụi mình sẽ sợ sao?”- Rồi cậu ta bắt đầu hét to- “ Này!
Có giỏi thì ra mặt đi. Đừng có đứng núp như một đứa hèn nữa! Có nghe
không?”
Cả bọn cười vang đầy ngạo nghễ. Đột nhiên, tên vừa nói bị ai đó xô vào
một thân cây. Cảm giác đau rát ở lưng cộng với sự nghẹt thở cùng một lúc ào tới khi cậu ta bị người đứng trước mặt mình bóp cổ.
Cả bọn đứng đằng sau sợ hãi nhìn, họ muốn cứu nhưng không thể cứu được.
Chân tay cả bọn lúc này cứng đơ như đá. Cặp mắt trân trân nhìn người bạn của mình bị một “sinh vật” kỳ lạ có cánh bóp cổ.
“ Nếu không muốn chết mất xác thì các người hãy biến khỏi đây ngay lập
tức đi!”- Sinh vật đang bóp cổ tên con trai đay nghiến, nhắc chậm rãi
từng chữ cho cậu ta nghe thấy.
Cậu ta gật đầu trong sợ hãi. Bàn tay đó nới lỏng cổ ra, trả tự do lại cho cậu ta.
“ Nhớ đấy! Đừng có bén mảng tới đây nữa!”
Sau khi nói xong một câu mang đầy vẻ đáng sợ, sinh vật đó bay sâu vào rừng.
Đám bạn im lặng một lúc lâu. Tên con trai lúc nãy thở dốc, cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh.
“ Sinh vật lúc nãy bóp cổ tớ, hình như là con gái!”- Cậu ta nói , giọng điệu vẫn mang nỗi sợ hãi.
Cả bọn ngạc nhiên. “ Cái gì? Sao cậu biết?”
“ Bàn tay của sinh vật đó rất nhỏ nhắn, có cả móng tay nữa, nhưng không
dài lắm!”- Cậu ta mô tả kỹ càng bàn tay của “sinh vật” có cánh đó. Còn
một chi tiết cậu ta để ý được, dù mắt rất mờ. “ Sinh vật” đó có mái tóc
dài, rất dài. Đích thị, chắc chắn đấy là con gái.
Cả bọn im lặng. Mỗi người giờ đang mang trong mình một cảm giác sợ hãi xen lẫn tò mò.
“ Này, sao chúng ta…!”- Một người lên tiếng. Dường như đánh trúng “tim đen”, cả bọn đồng thanh.
“ Sao cơ? Cậu cũng muốn thế à?”
Cả bọn gật gù. Xem chừng sự tò mò đang bao phủ từng thành viên trong
nhóm. Cả bọn cười với nhau một cái, rồi bắt đầu đi sâu vào trong rừng.
……………………………………………………………………………………………………………….
Keeng!
Âm thanh kim loại chói tai vang lên khi hai thanh kiếm chạm vào nhau.
Đêm nay, một lần nữa Kaori lại phải đấu chung với ả đàn bà hôm trước.
“ Người nên bỏ cuộc đi thì hơn. Ngươi nghĩ có thể đánh bại được ta sao?”- Rusia cười nhếch môi, nói một câu đầy tự tin.
“ Ả này thật tự cao tự đại”- Kaori nghĩ. Răng cô nghiến lại, dùng lặc đẩy kiếm về phía ả. Rusia cũng không chịu thua, ả cũng cố gắng hết
sức để có thể bật Kaori ra đằng sau.
“ Hình như lúc nãy có tiếng kim loại va đập thì phải!”
Kaori ngạc nhiên, nhìn xuống mặt đất, có một nhóm người đang đi dưới đó. “ Cái gì? Lúc nãy mình đã đuổi họ về rồi cơ mà!”
“ Tại sao…?”- Trong một phút suy nghĩ, Kaori buông kiếm, đôi mắt tập
trung nhìn xuống đất. Chỉ chờ có thế, Rusia xông tới, đánh cô văng vào
một thân cây. “ Khỉ thật…”
“ Tuyệt đấy! Bọn Quỷ đang bao vây nơi đây. Còn họ thì nhởn nhơ đi vào.”- Kaori lầm bầm. Cô đưa mắt liếc Rusia, ả đang chú ý về phía đám bọn họ.
Như một mũi tên được bắn đi, Kaori lao xuống dưới mặt đất, tiến về phía
đám bạn đó.
Rusia nghiến răng. “ Ta sẽ không để ngươi làm mất miếng mồi của ta đâu!”. Ả hét to với bọn Quỷ con mau đuổi theo con mồi. Song, ả cũng bay theo, thật nhanh.
Bọn Quỷ con bay theo nhóm bạn đó thật nhanh nhưng rất im lặng. Chúng có
đến cả ngàn con, bay vụt qua các ngọn cây. Cặp mắt đỏ quạch của chúng
chằm chằm nhìn xuống dưới.
Kaori biết mình phải bảo vệ họ, nhưng không được quá lộ liễu. Cô bay ngay bên trên họ, chăm chú quan sát. “ Bọn Quỷ con tới rồi! Cả ả kia cũng vậy!”
Không gian lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong các bụi
cây. Những tên Quỷ âm thầm đi theo con mồi của mình. Kaori bay trên họ,
quan sát tứ phía.
“ Hay là chúng ta về thôi?”- Đột nhiên một người trong nhóm lên tiếng- “ Chắc là cô ta không ở đây đâu!”
“ Đồ ngốc! Nếu lên tiếng…”
Kaori vội hét lên: “ Nguy hiểm!!! Chạy đi!”
Bọn Quỷ con nhảy xuống một cách nhanh chóng. Kaori nghiến răng, cô cũng
lao xuống thật nhanh. Bọn họ đang chạy, chạy trong sợ hãi. “ Đúng rồi, chạy đi! Thật nhanh vào!”. Kaori cảm thấy có thể vớt vát được một phần nào đó. Bản năng của con người
chỉ bộc lộ khi họ ở trong tình thế nguy hiểm, giống như trong trường hợp này đây!
Kaori bay thật nhanh. Rusia cũng vậy. Ả chỉ cách Kaori hai hàng cây.
Trông thấy Kaori, ả liền bay nhanh hơn. Kaori cố tăng tốc độ. Đôi cánh
của cô đang hoạt động hết công suất có thể.
Bọn Quỷ con xem ra còn nhanh hơn họ. Chúng đu trên các cành cây, miệng cười lanh lảnh.
*Phập*
“ Á aaaa!!!”
Kaori cảm thấy không ổn. “ Một người đã bị chúng giết! Xin các người. Chạy nhanh lên đi!”. Cô liền biến ra [ Ánh sáng Thiên Sứ ], bọn Quỷ biến mất được một phần. “ Lần nữa nào!”.
Đang định biến ra ánh sáng một lần nữa, nhưng ả Rusia chưởng cho cô một
đường phép. “ Đừng có cản trở công việc của bọn ta”. Ả đay nghiến Kaori. Hai người đang lao đi với một tốc độ kinh hồn.
Kaori đá Rusia văng ra sau. Cô tiếp tục bay theo đám người kia.
Rusia đau đớn vực dậy. Ả xoa đầu mình rồi nhanh chóng bay tiếp tục.
*Phập*
Thêm một người nữa ngã xuống. Bọn họ dừng lại đôi chút. Kaori hét lên: “Chạy đi! Đừng có dừng lại!!”
Họ liền làm theo. Kaori bay nhanh hơn nữa, chặng đường bọn Quỷ con. “ Trò chơi kết thúc! Ta bực mình rồi đấy!”. Cô biến ra một cây cung và ba mũi tên bạc, nhắm thẳng vào bọn Quỷ đang điên cuồng bay tới.
*Vút*
Ba mũi tên lao đi cùng một lúc. Chúng lao vào giữa đám đông bọn Quỷ và phát sáng.
Tiếng la hét trong đau đớn của bọn chúng như muốn xé toạc khoảng không
tĩnh mịch của khu rừng. Kaori vội vã thu cây cung lại, lao về phía nhóm
bạn kia. Cô dùng màng bảo vệ bao lấy họ, nâng lên không trung và đưa họ
ra khỏi khu rừng.
Cả bọn vẫn còn bị nỗi sợ hãi bao vây. Họ đứng run run, hai tay khoanh lại, khuôn mặt xanh lè như bị mất máu.
“ Đừng có hé lộ với bất kỳ ai chuyện các người đã thấy hôm nay, nghe rõ
chưa?”- Kaori dặn dò họ một cách nhẹ nhàng. Mọi người gật đầu. Cô giương đôi cánh và bay đi, mất hút.
Nhóm bạn đi chơi với nhau tám người, khi trở về chỉ còn lại năm người.
Trong lòng họ thề rằng sẽ không bao giờ bước chân tới khu rừng đáng sợ
này nữa…
“ Dù sao thì người cũng đã làm tốt!”- Kiba đứng kế bên Rusia. Anh nhếch miệng cười, khen ả một câu, làm ả cảm thấy khá hài lòng.
“ Cảm ơn Hoàng Tử!”- Ả mỉm cười đầy đắc ý.
Kiba đã quan sát từ đầu tới cuối cuộc rượt đuổi. Tối nay anh không có
tâm trạng gây chiến. Anh đang lo lắng, lo lắng không biết Kaori sẽ đáp
lại lời tỏ tình của anh như thế nào?
Rusia cũng đã thấy được vẻ mơ màng trong ánh mắt của Hoàng tử. Ả im lặng, nhìn anh…
…………………………………………………………………………………………………………………..
# Sáng hôm sau #
Do cuộc rượt đuổi hôm qua nên Kaori bị thương ở cánh tay phải và ở chân. Nhìn những chỗ băng bó của cô, Hikari không thể không thấy khó chịu.
“ Tuy biết là công việc của cậu phải đối mặt với các vết thương mỗi
ngày, nhưng tớ vẫn thấy khó chịu thế nào ấy!”- Cô nàng tặc lưỡi, nhíu
mày lại.
Kaori thở dài, im lặng. Cô không để tâm nhiều mấy đến vết thương trên cơ thể mình.
“ Cậu lại bị thương rồi!”- Kiba đi tới, mỉm cười với Kaori. Đôi mắt tím của anh chất đầy sự ấm áp.
Kaori nhìn anh, rồi vội quay mặt đi. Cô không muốn nhớ đến ngày hôm qua thêm một lần nào nữa.
Nhưng điều đó là không thể…
“ Tối nay có lễ hội ở trường. Cậu đi cùng tớ chứ?”- Kiba mở lời mời với Kaori.
“ Xin lỗi, tôi bận rồi. Cậu tìm người khác đi!”- Kaori thẳng thừng từ chối. “ Tại sao lúc nào cậu ta cũng chú ý đến mình vậy chứ?”
Hiakri cảm thấy tình hình lúc này giữa hai người khá căng thẳng. Cô nàng vội chen vào: “ Kaori, cậu cũng nên đi xem lễ hội của trường mình như
thế nào đi chứ! Học ở đây gần hai năm rồi mà cậu vẫn không biết không
khí của lễ hội. Sẵn Kiba mời đây này, tớ nghĩ là cậu nên đi, nhé?”
Kaori đang cân nhắc. Cô có nên đi hay không? Cô lo khi đi với Kiba, cảm
giác giống ngày hôm qua sẽ lại xâm chiếm trái tim cô. Cô không muốn yêu
một con người. Cô chỉ muốn tập trung vào nhiệm vụ của mình. Vậy… nên đi
hay không nên đi đây?
Nhưng… đi chơi với cậu ta cũng tốt. Kaori có thể nghỉ ngơi thư giãn được một đêm.
“ Tớ sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ!”- Kiba lên tiếng khi thấy độ phức
tạp trên gương mặt của Kaori ngày một tăng lên. Anh định bỏ ra ngoài.
Nhưng Kaori lên tiếng ngăn lại.
“ Tôi… sẽ đi với cậu.”- Mặt Kaori đỏ lên. Cô luống cuống quay đi để Kiba không thấy.
Kiba cười nhẹ. Anh bước tới, cúi xuống. Rất dịu dàng, anh đặt lên tóc Kaori một nụ hôn, rồi quay lưng bước đi.