Kiba đưa lại tờ giấy cho Jigoko, cười nhếch môi, nói một cách đầy lạnh lẽo. “ Sẽ không phiền nếu em thay anh xé phắt nó đi chứ?”
Jigoko giật tờ giấy lại, như thể sợ Kiba sẽ xé nó một cách không thương tiếc.
“ Đừng đùa nữa, Kiba!”- Cô ta thở dài- “ In vào ngay đi nếu anh không muốn cha mẹ chúng ta nổi điên lên!”
Kiba cười khinh bỉ. Cái hôn ước chết tiệt này là điều anh luôn muốn vứt
bỏ, huống chi… lúc này đầu óc anh đang bị hình ảnh của Kaori lấp đầy.
“ Em cũng giỏi nhỉ!? Chịu đựng được cái sự ép buộc ngu ngốc này”.
Jigoko cảm thấy “hôn phu” của mình đang xem thường cô ta qua lời nói lúc nãy. Một chút tức giận đang âm ỉ trong lòng cô ta. Dường như chỉ cần
một câu nói của Kiba nữa thôi là nó sẽ bùng nổ ngay lập tức.
“ Sao cũng được, anh mau in vào đây! Miễn là có bằng chứng về việc anh
đồng ý việc này là được.”- Jigoko nói như cầu xin, mong vớt vát được hy
vọng nào đó.
Nhưng có vẻ, cái hy vọng đó nó đã tắt ngấm rồi!
Kiba quay đầu, nhìn ra ngoài bầu trời chiều đang dần tắt, nhưng mắt anh
đang nhìn xa hơn nhiều. Anh đột nhiên nhớ Kaori ghê gớm. Anh nhớ lại cái cảm xúc buồn bã trên mặt cô ấy, tim anh bỗng thắt lại.
“ Nói chuyện này sau đi! Anh cần nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một đêm đầy bận rộn.”- Kiba đứng dậy, đi ra ngoài hành lang, giọng anh khá chán nản- “
Đừng có làm phiền anh!”
Chân Kiba rảo bước lên cầu thang được trải thảm đỏ. Mở cánh cửa bằng gỗ
có nhiều hoa văn cầu kỳ ra, anh nằm xuống chiếc giường êm ái của mình.
Phòng của Kiba tối om, một vài ngọn nến xanh được thắp lên khi anh bước
vào, đó là ánh sáng duy nhất.
Kiba muốn ngủ, để anh có thể quên đi khuôn mặt ấy của Kaori, quên đi
tiếng khóc của cô ấy, và đương nhiên là cái hôn ước phiền phức kia nữa……
………………………………………………………………………………………….
Cạch…
Cửa mở, nhưng rất nhẹ nhàng.
Jigoko tiến vào cạnh chiếc giường, nơi có chàng Hoàng Tử Ác Quỷ đang
ngủ. Cô ta vuốt nhẹ mái tóc hung đỏ của anh, từ từ xuống khuôn mặt, lần
qua đôi môi. Jigoko yêu Kiba ngay lần gặp mặt bàn chuyện đám cưới, cô ta cảm thấy anh có một cái gì đó… rất lạ. Thứ lạ lẫm đó đã hút hồn cô ta.
Nhưng Kiba, anh không hề có phản ứng gì! Ngay cả khi hai người đi dạo để nói chuyện tìm hiều nhau, anh cũng không tiết lộ gì nhiều…
Jigoko ngồi xuống, chống nhẹ một tay lên giường, khuôn mặt cô ta cúi
xuống, từ từ, hướng đến đôi môi của Kiba. Mùi hương đặc trưng khiến cô
ta cảm thấy máu trong người mình đang sôi sục, dồn lên đến mặt. Đôi môi
của cô ta ngày càng gần, gần hơn nữa. Cô ta đã nghe thấy tiếng thở nhè
nhẹ của Kiba, mắt cô ta nhắm lại một cách chậm rãi…
“ Đủ rồi đó Jigoko!”
Cô ta giật mình, môi của Kiba đang mấp máy, mắt anh từ từ mở ra, đôi mắt màu đỏ quạch đang nhìn Jigoko.
“ Không phải anh đã nói là đừng làm phiền anh sao?”- Kiba nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại pha lẫn chút bực bội.
“ Chẳng lẽ em không được phép hôn chồng chưa cưới của mình sao?”- Giọng
Jigoko vẫn bình thản, trông như cô ta đang đối đầu với Kiba vậy.
Đột nhiên Kiba nắm tay Jigoko, kéo cô nằm xuống, còn bản thân anh thì
lấy hai tay khóa chặt bàn tay của cô ta lại. Jigoko ngạc nhiên, nhìn anh không chớp mắt, đồng tử của cô ta dãn ra hết cỡ.
Kiba bắt đầu lấy một tay tháo từng sợi dây buộc trên phần áo ra, rồi dần dần xuống thắt lưng. Anh chỉ cần kéo nhẹ, thì sợi dây ở bên hông đã bị
bung ra.
“ Ki… Kiba… Khoan đã…… chuyện này…”- Jigoko dường như đang bị Kiba dẫn tới bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Đôi môi của Kiba đã kịp thời khóa môi của Jigoko lại trước khi cô ta
định nói thêm điều gì đó. Môi anh dần tiến xuống cổ, xuống nữa, xuống
nữa…..
“ Dừng lại!”- Jigoko gào lên, vùng vẫy người ra khỏi những nụ hôn chết
mê chết mệt của Kiba. Cô ta đứng xuống giường, nhìn anh, rồi tát một cái thật mạnh vào má của anh. Âm thanh vang vọng khắp phòng. “ Đồ khốn nạn! Anh đang làm cái quái gì thế?”
Kiba ngồi dậy, khẽ quệt má của mình.“ Khốn nạn ư? Bây giờ em đã biết
đánh thức giấc ngủ của một Hoàng tử “ khốn nạn” là như thế nào rồi
chứ!?”
Jigoko im lặng, cô ta biết mình vừa bị Kiba chơi một vố khá đau.
“ Em vào đây… là có chuyện muốn nói!”
Cô ta chuyển sang chủ đề khác. À không… phải nói đó là chủ đề chính cô
ta muốn nói khi vào đây. Kiba ngồi thẳng dậy, có ý định lắng nghe.
“ Tạm thời… em sẽ ở lại đây! Vì vẫn chưa có máu của anh trong bản kí
kết, nên em chưa thể về được. Nếu em mà đưa cái tờ giấy
không-có-một-dấu-vết này về thì cả cái Địa Ngục sẽ sập vì trận lôi đình
của ông ta mất!”
Kiba im lặng độ mươi giây, trầm ngâm…
“ Cứ việc ở. Chỉ cần đừng có tọc mạch vào cuộc sống riêng của anh là
được.”- Kiba nằm xuống, lấy hai tay đỡ đầu, đôi mắt anh nhắm lại.
Jigoko nhún vai, vẻ chấp nhận. Cảm thấy mình không còn chuyện gì ở đây, cô ta đi ra ngoài.
Tâm trí của Kiba đang dần dần rối bời. Anh thích Kaori, nhưng hiện tại “ vợ chưa cưới” đang ở nhà anh. Nếu tình cảm của anh với Kaori quá lộ
liễu, Jigoko sẽ nhận ra ngay lập tức, bởi cô ta rất tinh mắt, có thể âm
thầm đoán được người khác đang nghĩ gì qua cảm xúc trên ánh mắt.
Kiba đập mặt xuống gối, cố gắng chặn đứt cái dòng suy nghĩ này đi…
…………………………………………………………………………….
Kaori ngồi ở phòng ăn, cô vẫn chưa ăn được tới nửa dĩa. Đầu óc cô vẫn
còn hiện lên cảnh lúc đó. Cái cảm giác bàn tay của Kiba nắm chặt lấy
cánh tay cô, đè ngã cô nằm lên thảm cỏ tưởng như đang được tái hiện lại. Bàn tay của Kiba xen lẫn một chút hơi ấm nhưng cũng thật lạnh giá, đôi
mắt màu tím đầy ấm áp đã xoáy sâu vào tim của Kaori tự lúc nào. Nhưng…
cô tự biết kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không có tí ấn tượng nào dành
cho Kiba.
Không có một tí nào cả…
“ Cô Kaori”- Tiếng ông Fushi làm Kaori giật mình, kéo cô trở về thực tại.
“ Tại sao cô không ăn?”- Giọng ông quản gia già lo lắng- “ Cô không khỏe à?”
“ Tôi không sao! Đừng lo… Chỉ là… đang suy nghĩ vài điều…- Kaori cầm ly
rượu lên, uống một ít. Cô tự nhủ mình không nên nghĩ về chuyện này nữa…
“ Đúng vậy… đừng nghĩ nữa… chỉ làm đầu óc mình mang thêm gánh nặng thôi…”
“ Ông Fushi này…!”- Cô đặt ly rượu xuống bàn, giọng trầm hẳn.
“ Vâng?”- Fushi kính cẩn hỏi lại bằng giọng nhẹ nhàng.
Kaori đảo mắt, cô định nói ra điều gì đó, có vẻ nó rất quan trọng.
“ Ông nên về [ Thế giới Thiên Sứ ] đi! Tôi không muốn ông gặp nguy hiểm… Bọn Quỷ ngày càng mạnh hơn, tôi e rằng chúng…”
“ Tôi sẽ ở đây!”- Kaori chưa nói xong thì đã bị Fushi chặn mất- “Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu mà cô đặt ra. Nhưng chuyện cô vừa nói… Xin thứ lỗi… tôi không làm được!
Kaori đặt nĩa xuống một cách bực bội. Cô đứng phắt dậy.
“ Tôi đã mất một người chị rồi đấy! Ông biết chứ? Ông muốn tôi mất luôn
một người quản gia phúc hậu, yêu thương tôi như con hay sao hả??”
Fushi im lặng, cúi đầu. Ông vẫn giữ nguyên ý định của mình. Ông sẽ ở đây, chăm sóc, ở bên cạnh Kaori…
“ Tôi xin lỗi… Ông già này không có thói quen bỏ dở công việc của mình…”
Kaori loạng choạng, ngồi phịch xuống ghế. Cô lấy tay xoa đầu. Cô không
muốn ông ấy ở đây. Bọn Quỷ sớm muộn sẽ biết nhà cô. Có thể chúng sẽ giết ông ấy…
Chúng sẽ giết ông ấy…
Giống như chúng đã làm với Watery…
# Tối hôm đó #
# Sân thượng dinh thự của Kiba#
“ Thật tiếc là em không thể sử dụng phép thuật ở thế giới con người. Nếu không thì…”
Jigoko khoanh tay nhìn bốn tên Quỷ đang xòe rộng đôi cánh đen một cách tiếc nuối.
“ Chính vì thế mà em ở nhà đi! Tuy không sử dụng được phép thuật nhưng
ám khí của em vẫn có đấy!”- Kiba chặn ngang câu nói của Jigoko, khẽ ném
cho cô một cái nhìn đầy lạnh lùng- “ Chúng ta đi thôi!”
Bốn tên bay đi, Jigoko nhìn cho đến khi họ mất dạng rồi mới quay trở vào trong.
Cô ta đi về phòng của mình, mở cái va li bằng da, lấy ra một quả cầu.
“ Jigoko, sao rồi? Con đã có máu của hắn chưa?”- Xuất hiện trên quầng
sáng quả cầu vừa phát ra chính là [ Vua Địa Ngục]. Ông ta có một giọng
nói khàn khàn và trầm, đầy quyền lực. Khuôn mặt bị che khuất trong bóng
tối. Phía sau ông ta, một vài hồn ma bay lảng vảng vô tình cũng bị lọt
vào hình ảnh mà Jigoko đang nhìn thấy.
“ Vẫn chưa, thưa cha! Cha biết anh ta là người cứng đầu và… không hề có thiện cảm với con cơ mà…!”
*Rầm*
Một tiếng động vang lên rất to, [ Vua địa Ngục] vừa đập tay vào cái bàn
bằng đá ngay trước mặt. Jigoko nghe nó và biết cha mình đang rất giận
dữ.
“ Ta không cần biết! Chỉ vì hai cái lý do chết tiệt đó cản trở con thúc
giục tên oắt ấy đóng dấu vào thôi sao?”- Ông ta la oang oang , tiếng nói được dội lại nghe thật nhức tai. Những hồn ma bay vật vờ phía sau đột
nhiên dừng hết lại, trân trối nhìn ông ta một cách sợ sệt. Không ai bảo
ai, chúng tự động biến mất hết.-“ Ta yêu cầu con phải quyến rũ cho bằng
được thằng đó đóng dấu vào. Chỉ cần có được máu của hắn, chúng ta sẽ
thống trị được cái ác. Vì vậy, con phải tìm mọi cách dụ dỗ được thằng
oắt đó!
“ Vâng… con biết rồi!”- Jigoko chau mày, cô ta cảm thấy hơi khó chịu khi mình bị biến thành kẻ bị chính cha mình lợi dụng cho cái mục đích thống trị cái ác vớ vẩn của ông ta.
Quả cầu tối dần, rồi tắt hẳn.
…… # Khu rừng# ……
Đêm nay không có trăng, toàn bộ đều tối, tối một cách kỳ lạ…
Kaori đang đi điều tra vòng quanh bìa rừng. Cô cần cảnh giác cao độ.
“ Xin chào, cuối cùng nàng Thiên sứ cũng đã tới rồi!”
Vẫn là giọng nói băng lạnh đáng sợ đó, Kaori nhìn quanh, mắt cô tập trung chủ yếu vào khu rừng.
“ Thử thách đêm nay cho nàng đây!”- Kaori nghe loáng thoáng đâu đó có tiếng búng tay. Rõ ràng là hắn đang ở rất gần đây.
Nhưng hắn ở đâu mới được? Tên này thật sự rất nguy hiểm…
“ Trò chơi bắt đầu!”
Kaori xoay người, đôi mắt không ngừng tìm kiếm trong bóng tối đen đặc.
Gió thổi ngang qua, lạnh lẽo, nhưng khuôn mặt Kaori lại lấm tấm mồ hôi,
nó rơi lã chã xuống bàn tay đang cầm thanh kiếm bạc của cô.
* Vút *
Một bóng đen bay vụt qua, rất nhanh, nhưng cũng đủ để Kaori nhìn thấy, cô xoay người theo bóng đen.
“ Hừm… Tối nay sẽ là trận chiến của hai ả con gái!”- Tiếng của con gái, chắc chắn thế! Kaori không nghe nhầm. Không lẽ…
*Xoẹt!*
Một nhát kiếm vung thật nhanh qua, một vài lọn tóc nâu của Kaori rơi xuống. “ Ả này không phải tay vừa!” . Đôi mắt của Kaori tiếp tục tìm kiếm, vận dụng hết khả năng nhìn trong bóng đêm của mình.
*Xoẹt*
*Keeng!!*
Âm thanh do hai thanh gươm va chạm vào nhau vang lên giữa không gian thanh vắng.
“ Cô ta cảm nhận được mình!”- Rusia hơi ngạc nhiên. Ả ta có thể
đi lại trong bóng tối rất nhanh mà không ai phát hiện ra. Nhưng nàng
Thiên sứ này lại có thể cảm nhận được. Ả ta nhận ra mình đang chạm trán
với một kẻ đáng gờm.
Dường như cảm thấy sức nặng đang nghiêng về phía mình, ả bắt đầu kháng cự, miệng nở một nụ cười. Trò chơi bắt đầu hay rồi đây!
Kaori thu kiếm lại, cô đang muốn biết mặt đối thủ của mình. Ả ta có một giọng nói cực kỳ quyến rũ. Quyến rũ đến chết người.
“ Ngươi là ai?”- Cô thét lên, mắt vẫn tập trung cao độ.
“ Ây da, phái nữ nói chuyện với nhau thì nên nhẹ nhàng một chút chứ?
Ngươi chỉ cần biết ta là một con Quỷ có khả năng quyến rũ đàn ông là
được rồi!”- Rusia phì cười, kẽ phẩy tay.
Kaori ngày càng bực bội vì lời bỡn cợt vừa rồi, tay cô nắm chặt thanh kiếm, răng nghiến lại.
“ Tiếp tục chứ!?”
Kaori chỉ chờ ả kia nói hết ba chữ đó, cô lao đến chém cho cô ta một
đường. Trúng vai! Rusia lùi lại. Mặc dù biết là vết thương sẽ tự lành,
nhưng ả vẫn thấy đau buốt.
“ Con khốn!”
Rusia lao tới, ả dùng tay còn lại của mình nắm lấy tóc của Kaori, giật thật mạnh.
“ Ngươi dám làm hư mất cái vai của ta sao? Chết đi!!”
Kaori cũng không chịu thua, cô lấy tay trái nắm tóc ả, trả đũa.
“ Bỏ ra!!”- Rusia gào lên.
“ Ngươi mới đúng! Bỏ cái bàn tay dơ bẩn ra khỏi cái đầu ta ngay!!”-
Kaori cự lại. Rusia buông ra ngay lập tức và… liền ngay sau đó, ả bắt
đầu tát Kaori.
“ Ngươi có biết con gái có sẹo là rất xấu không hả?”
“ Quỷ như ngươi mà cũng lo tới sắc đẹp sao? Có nước cho thú rừng ngắm
chúng nó còn chạy cong đuôi đấy!”- Kaori tát lại. Có vẻ như… đây là đêm
đánh nhau mà Kaori cảm thấy là ngớ ngẩn và tức nhất!
“ Cái gì cơ? Nói lại xem!” * Bốp*
“ Haha! Giờ ta mới biết là ngươi bị điếc đấy!” * Bốp*
Đột nhiên một bàn tay chen giữa, đẩy đầu cả hai ra. Cuộc chiến của phái nữ… tạm thời bị ngăn chặn.
“ Đủ rồi!”- Giọng nói đó… Kaori đột nhiên rùng mình. Là hắn, con trai của Quỷ Vương!
Rusia ngậm ngùi bay vào trong bóng đêm. Vết thương của ả đã biến mất, nhưng cơn tức giận trong lòng ả vẫn còn.
“ Nàng cầm cự cũng giỏi đấy!”
“ Ngươi muốn gì?”- Kaori nhìn hắn bằng con mắt giận dữ.
Đột nhiên hắn biến mất. Liền sau đó, Kaori bị một cái đẩy rất mạnh. Cô
rơi xuống đất, thân người rã rời, đau. Tên này quả thật là rất mạnh!
Cô đứng dậy, hắn đang đứng đối diện, nhìn cô chằm chằm. Cô chưa kịp phản ứng thì hắn đã lao tới, đấm cô văng vào một thân cây.
“ Ngươi…!”- Kaori đứng dậy, người run rẩy. Khi đứng trước mặt hắn cô cảm thấy như sức mạnh mình tan biến…
Hắn tiến tới Kaori, cầm chặt tay cô, định đánh thêm một cú nữa…
Nhưng đột nhiên hắn dừng lại…
“Hơi ấm của bàn tay này… thật quen…”
Kiba bần thần một lúc khá lâu. Bàn tay này… anh có cảm giác mình đã từng cầm qua nó…
[ “ Để tôi một mình…” ]
[ “ Không liên quan đến cậu!” ]
…….
“ Kaori…”