Kể từ ngày bị bắt giam ở ngục, tính tình
Luna càng cáu gắt hơn, nên lun cãi nhau với lão phản bội, hai người họ
luôn ôn ào, nên cận vệ cho tách riêng họ ra giam ở hai nơi khác nhau.
Nhưng như vậy chẳng thể làm Luna dễ chịu hơn, ngày nào Luna cũng nguyền rủ mọi người.
-các người được lắm, dám đối xử với tôi như vậy, đợi đi nếu tôi thoát ra ngoài được, tôi sẽ làm cho các người hối hận không kịp.
Phòng giam nơi tối tâm đáng sợ đó, vẫn vang lên giọng nói của Luna cho đến khi, âm thanh ken két khi mở cánh cửa phòng giam.
Luna im lặng hồi hợp chờ đợi, chẳng nhẽ có người đến cứu Luna đi?
-là ai? Là mẹ phải không? Giọn Luna có chút vui mừng.
Không nghe tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân đang tiến gần đến buồng
giam thôi, Luna đoán chắc chắn không phải đám cận vệ đến, vì vừa khi nãy đưa thức ăn vào mà.
-là mẹ đúng không ?
Nóng lòng Luna hỏi lại lần nữa, bước chân đã dừng trước phòng giam , Luna nhìn mà cười khẩy.
-làm tao tưởng….thì ra là mày, thế nào ? đến đây cười chê tao sao ? hay đến
đây để khoe khoang về những thứ mày có được ? đúng là ông trời bất công
thật, biết nao lần mà mày không chết.
Người đến tìm Luna là
nó, dù biết được sự thật kia nhưng nó vẫn muốn nghe từ chính miệng Luna
thừa nhận việt đó, nó nghĩ nhiều lắm, cũng có khi do hắn thương nó rồi
làm giả thì sao.
-trời không bất công, đó là ông trời thương
cho tôi nên mới giúp thoát chết biết bao lần đấy thôi, nhưng có phải cô
đang đợi bà Eva đến phải không ? nhắc mới nhớ từ khi tôi về chẳng thấy
bóng dáng bà ấy đâu ? chẳng phải cô ở đâu thì bà ấy đi theo đó sao ?
-đó không phải chuyện của mày, mày biến khỏi đây đi tao không muốn thấy mặt mày !
-muốn tôi đi cũng được nhưng cô phải cho tôi biết rõ sự thật một chuyện.
Luna nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ, Luna cười khẩy.
-sự thật ? mày muốn biết gì đây ?
Nó im lặt một lát rồi cất giọng.
-chuyện năm đó, có phải tất cả chỉ là cô lừa tôi đúng không ? thật sự tối hôm đó tôi không bị gì cả ?
Luna cười thầm, thì ra là nó còn vương vấn chuyện đó, có lẽ chuyện này đã hành hạ nó.
Được thôi, để lừa mày thêm một lần nữa, cho mày phải chịu đau khổ , bị giằn vặt xuốt đời !
-lừa sao ? tao cho mày biết, cái gã đàn ông đó, lão nói với tao mày làm lão
rất hài lòng đấy, lão còn nói làm đến ba bốn lần nữa đấy, xem ra cũng
tội mày, bất tĩnh thì biết việc gì.
Lời Luna nói, và bằng
chứng kia cái nào là thật đây ? nó rối lắm, phải chi nó không uống rượu
thì không xảy ra chuyện rồi , cũng tại tật tài lanh của nó mà ra hết.
Thấy nó im lặng, Luna lại càng công kích.
-sao ? mà đừng nói với tao mày vẫn chưa lên giường với Ray nhá? một đứa lẵng lơ, giả nai như mày tao nghĩ chuyện đó phải làm lâu lắm rồi, hay mày
muốn cảm giác mới lạ ? phản bội Ray một lần rồi lần nữa cũng không sao
đâu nhở, có cần tao giới thiệu người cho mày không ?
– Luna cô đừng có quá đáng như thế !!!
-làm gì mà mày kích động như thế, còn một chuyện nữa có cần tao kể mày nghe không…
-cô còn nói một lời nào nữa thì, lưỡi cô sẽ không còn nằm đó nữa đâu.
Hắn từ ngoài bước vào, ánh mắt tức giận nhìn Luna.
Luna nhìn hắn bất ngờ, còn nó thì bất ngờ hơn, nó lén đi nhưng sau hắn lại
biết mà đến đây, thôi rồi , hắn mà biết nó đến hỏi chuyện đó là bị hắn
la nữa cho xem.
-anh…anh à, sao anh lại đến đây ?
-câu này anh hỏi em mới đúng ! hắn lườm nó- về biết tay anh !
Hắn chuyển ánh mắt nhìn Luna, ánh mắt sắc bén của hắn làm Luna giật mình.
-tôi cho cô biết, hãy an phận mà sống cho hết mấy ngày này đi, không lâu nữa đâu đến ánh mặt trời cô còn không thấy được đấy.
Lời của hắn khiến Luna phải lo lắng, Luna đã đợi bà Eva lâu vậy rồi mà vẫn
chưa đến, trước đây dù làm việc cho lão già phản bội đó, Luna đã lườn
trước sự việc này, nên Luna đã chuẩn bị một kế hoạch dự phòng.
Dó là bà Eva bí mật đi qua làng Diabolical, đưa ra lời đề nghị hợp tác với đám người bên ấy, đáng lí ra giờ này bọn họ cũng tấn công rồi.
Hắn kéo tay nó đi ra bên ngoài.
Hắn nhìn nó rồi cốc yêu.
-em đó, không để ý là chạy ra bên ngoài, em đến đây làm gì, nói anh nghe xem.
-không…không có gì, em đến đây chỉ thăm Luna thôi.
Hắn lườn nó.
-chỉ thăm Luna thôi ! hỏi em vậy thôi chứ anh nghe hết rồi.
Nó cắn môi, vậy là bị hắn phát hiện ra rồi, giờ biết giải thích với hắn thế nào đây.
-em xin lỗi, chỉ là…chỉ là em..
-em thế nào, thế nào hả ? hắn lấy ngón tay chỉ chỉ vào trán nó.
nó biết lỗi nên không phản ứng gì chỉ biết cuối mặt.
-em ngước nhìn anh cái xem nào ! nó ngước mặt lên nhìn hắn- anh đã nói với
em biết bao lần rồi hả ? cái đồ ngốc nhà em, anh phải làm thế nào em mới chịu tin anh hả ? thôi được rồi anh nói thật với em luôn, tối đó khi em say, em rất ngoan, không ép buộc hay đe dọa anh, và người chủ động là
anh, anh lúc đó rất tĩnh táu nên anh hiểu rõ hơn ai hết, chỉ có đồ ngốc
cứng đầu như em mới suy nghĩ như thế.
Nói xong thấy ai đó im lặng, nên hắn mới diệu dàng.
-sao thế ? cảm động quá sao ?
Ai đó tự dưng rung lên…rồi gằng giọng.
-R…Ray….chết…tiệt, đồ đầu xoăn chết bầm !!! sao anh dám !!!!
Lửa giận đùng đùng, hắn bất ngờ chưa biết phản ứng thế nào, nó đã nắm chặt
tay hắn và cắn vào bắp tay , làm hắn đau điến cả người.
-aaaa…đau chết người rồi !!
-còn chưa xong đâu, anh dám lừa em, hôm nay em phải cắn chết anh !!
Một người chạy một người đuổi , náo loạn cả một cánh rừng….
………
-em à, xuống anh nhờ một tý.
Tiếng hắn gọi ở dưới nhà vọng lên, không nghe tiếng trả lời, nhưng một lúc sau nó bước xuống, với vẻ mặt không vui lắm.
Nó còn giận chuyện hôm trước nên lạnh nhạt với hắn.
-gì ? nó bắt chéo chân ngồi xuống sofa.
Hắn hạ giọng nịnh nọt, rồi xà vào ôm nó.
-thôi đừng giận anh nữa mà, anh biết lỗi của anh rồi.
Mặt nó vẫn lạnh như tiền, hắn lại nịn nọt.
-thôi được rồi, đây cái thân này đây em muốn làm gì thì làm, khi nào hết giận thì thôi !
Hắn nằm dài ra sofa, nằm chợ đợi hình phạt.
Nó trèo lên người hắn, véo vào mặt hắn một cái thật đau, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn không phát ra tiếng than vãn.
Tự nhiên thấy hắn như vậy, nó thấy thương thương, lỗi đó cũng không phải
toàn bộ do hắn, cũng do nó nữa mà, với lại nó và hắn yêu nhau nhiều đến
thế.
Nghĩ một lát nó cũng chịu tha thứ cho hắn.
-được rồi tha cho anh !
Hắn mở mắt nhìn nó, rồi cười tươi một cái.
Đột nhiên hắn lật ngược tình thế , đè lên người nó, nó nhíu mày đẩy hắn lên.
-này! này!
-em tha cho anh rồi, còn anh chưa nói là sẽ tha cho em.
Hắn hôn lên môi nó, nụ hôn ấp áp diệu dàng, dai dứt mãi.
Hai người đang tình cảm nòng nàng thì một tên cận vệ từ đâu bất ngờ xong vào, khiến hai người cuống cuồn.
-có chuyện gì thế hả??? hắn gằng giọng.
Tên cận vệ ngượng ngùng vì thấy chuyện không nên thấy khi nãy, nhưng nghe giọng hắn thì bừng tĩnh.
-thưa đội trưởng ,xảy ra chuyện lớn rồ!
-có chuyện gì nói nhanh!
-thưa…bộ tộc Diabolical đang tấn công chúng ta, không biết vì sao họ lại đột nhập vào làng chúng ta được, lớp bảo vệ vẫn còn!!
Chuyện lớn thật rồi, có lẽ bà Eva đã chỉ cách cho họ vào được làng, lần này thì nguy thật rồi.
-thưa , chúng ta phải nhanh chóng đi bảo vệ chính điện , tình hình đang rất là nguy cấp rồi thưa đội trưởng.
-được rồi ngươi đi trước ta sẽ đi sau ngay thôi!
Tên cận vệ vội vã bay đi, nó nãy giờ đang trốn sau lưng hắn mới ló mặt ra.
-đi thôi em, anh đưa em đến nơi an toàn!
-anh à, anh cứ đi đến bảo vệ Alex và cựu tộc trưởng đi, em còn có chuyện phải làm
Hắn cáu.
-nguy hiểm thế này, em còn muốn đi đâu.
-em phải bảo vệ người đó!
Người đó, nó muốn ám chỉ là mẹ hắn , hắn hình như cũng biết được nó muốn nói
đến ai, mấy lần nó đi ra ngoài hắn không yên tâm , nên đi theo và phát
hiện nó đi đến ngôi nhà cũ của nó, thấp thoáng hắn thấy được mẹ hắn.
Hắn chưa hỏi nó vì hắn còn chưa dám đối mặt với mẹ hắn được, một phần cũng
muốn đợi nó nói ra lí do mà dấu hắn, nhưng hắn tin nó điều muốn tốt cho
hắn.
-được, nhưng nhất định phải cẩn thận, nhất định phải gặp lại nhau.
Nó gật đầu đồng ý, hai người đi về hai hướng khác nhau, lòng nó thầm cầu
nguyện, nó mong nó và hắn sẽ không giống với ba mẹ nó trước kia, chia
lìa nhau khi chưa kịp nhìn nhau lần cuối.