Nó rời làng đến nay cũng đã được hai năm.
Hai năm, khoảng
thời gian không ngắn cũng không phải quá dài để thấy được sự thay đổi
của mọi thứ, trong hai năm qua làng đã thay đổi rất nhiều, dưới sự dẫn
dắt của Alex mọi thứ đang thay đổi theo hướng tích cực nhất.
Dù có đứng trên cao nhưng tính tình Alex vẫn vậy, luôn thân thiện với mọi
người, luôn giúp đỡ những khi họ cần, nên Alex được tất cả người trong
làng ủng hộ.
Hôm nay Alex vẫn như mọi khi đi một vòng quanh làng, Alex nhanh chân tiếng về đám đông phía đằng trước.
Vừa đến gần đã nghe tiếng hô hào của những cận vệ đang tập luyện. Alex nhìn mà cảm thấy rất phấn chấn, nếu cứ đà này chuyện đánh lại làng bên kia
không còn vấn đề nữa.
=xin chào tộc trưởng.
Mọi người thấy Alex đi đến đồng loạt cuối chào, Alex cười lại với mọi người, rồi động viên.
-mọi người làm tốt lắm, cứ thế mà phát huy nhé.
-vâng thưa tộc trưởng.
-à phải rồi Ray đâu? Sao ta không thấy.
-đội trưởng đến thăm phần mộ của vợ ngài ấy rồi thưa ngài.
Cái tên ngốc này vẫn thế sao? đúng là cậu ta chung tình hơn mình tưởng!
-ta biết rồi, mọi cứ tiếp tục luyện tập đi.
-vâng!
Alex dặn dò mọi người xong thì đổi hướng đi đến nghĩa trang, đứng đằng xa
thì đã thấy thấp thoáng một người đang nằm kế mộ giả của nó, mặt thì
nhìn lên trời, miệng thì lầm bầm gì đó.
Và không ai khác
chính là hắn, sau hai năm nhìn tổng thể thì hắn không thay đổi gì nhiều
chỉ có điều nhìn nam tính hơn, cơ thể cũng nhiều cơ bắp hơn xưa.
-nếu không thấy cậu ở chỗ tập thì biết ngay cậu đến đây.
Alex ngồi xuống cạnh hắn, mắt cũng ngước lên nhìn những đám mây lặn lẽ trôi trên bầu trời.
-gì đây tộc trưởng đáng kính, tìm tôi có chuyện gì nữa sao?
-không có chuyện gì đâu, nhưng cậu vẫn còn nhớ và yêu cô ấy đến thế sao?
Alex đưa tay vuốt lên tấm hình nó trên phần mộ, thấy hành động đó của Alex hắn cười khẩy.
-chưa giây phút nào tôi quên đi và hết yêu cả.
-chắc cô ấy vui lắm khi nghe cậu nói vậu,ngưỡng mộ cậu thật đấy.
-có gì mà ngưỡng mộ? tôi thấy nhiều người ngưỡng mộ ngài thì đúng hơn, là
người đứng đầu mọi người, lại có cô vợ xinh đẹp và một đứa con trai
ngoan ngoãn.
Hắn vừa hết lời thì mặt Alex chuyển sắc, không được tự nhiên như lúc nãy.
-ngài lại sao thế? vẫn còn…
-ba ơi!!!! Baaaaa!!!
Tiếng của một bé trai đang chạy thật nhanh về phía Alex và hắn, bước đi hơi
loạn choạng nên cậu nhóc bị ngã nhào xuống đất, rồi òa khóc lên, Alex
chạy đến bế cậu nhóc lên.
-sao lại bất cẩn thế hả? ba đã nói biết bao nhiêu lần là không được chạy mà.
-huhu….hức…huhu.
Nhìn cậu nhóc khóc, Alex khẽ nhíu mày.
-ba đã nói thế nào? con trai thì không được yếu đuối nhớ chưa?
Vẻ nghiêm nghị của Alex khiến cậu nhóc nín hẵn. như đã nói những đứa trẻ ở đây khác với nhưng đứa trẻ bên ngoài, tuy mới hai, ba tuổi nhưng bọn
chúng đã biết nói và biết mọi thứ.
-d..dạ…Sun nhớ rồi.
-sao Sun lại ra đây một mình? Giờ này Sun phải đang ở nhà ngủ trưa kia mà?
-không phải một mình, mẹ dẫn Sun đi tìm ba đó, nội bảo là tìm ba về, nội có
chuẩn bị bàn ăn to thiệt là to để gia đình mình cùng ăn.
-to thiệt to luôn à? Vậy chúng ta về cùng ăn nhiều thật nhiều nào.
-dạ vâng.
Mắt nhóc Sun sáng lên, miệng thì vui cười không ngừng, Alex quay sang chào hắn rồi cùng cậu nhóc đi về.
Đợi bóng hai cha con Alex khuất dần hắn mới lên tiếng.
-chị ra được rồi đó, chị trở nên như thế này từ lúc nào thế? đáng thương thật đấy.
Bụi cậy ở kế bên khẽ lây động sau đó, Sam từ từ đi ra, hắn biết Sam ở đó
lâu rồi, chắc Alex cũng biết nhưng giả vờ, vì không muốn khiến cậu nhóc
Sun thấy cảnh, Alex đối xử lạnh lùng với Sam.
Dù đã hai năm
trôi, nhưng Alex vẫn không tha thứ cho Sam, Sam cứ tưởng khi cậu nhóc
Sun ra đời mọi thứ sẽ thay đổi nhưng, Sam đã lầm dù Alex có thương yêu
nhóc Sun đến đâu nhưng thái độ đối Sam vẫn không thay đổi.
Sam tiến lại phía mộ , rồi đặt lên một nhánh hoa hồng, khẽ cuối người chào.
-chị đừng tỏ ra mình hối lỗi nữa, nhìn giả lắm.
Mắt Sam đượm buồn.
-đã hai năm rồi, thời gian dài như thế em không thể tha thứ cho chị sao?
-dù có lâu đến đâu thì lỗi lầm chị gây ra ngày ấy cũng chẳng phai được chút ít nào đâu.
-chị biết, thế nên chị đang bị chừng phạt đây, cuộc sống của chị bây giờ còn hơn sống ở địa ngục nữa, từ sau khi sinh bé Sun, người nhà họ điều
không đối hoài đến chị, chị cứ như người vô hình trong ngôi nhà ấy, cho
dù chị có yêu thương nhưng họ thì….
-biết có ngày hôm nay thì lúc đó đừng làm! Hắn lạnh lùng đáp.
-đúng, chị đang rất hội hận đây, cũng tại chị mà em và Anna lại bị chia cắt như vậy…chị thật sự xin lỗi.
Sam đột nhiên bật khóc, hắn có chút dao động, Sam lau nhanh dòng nước mắt rồi nói.
-chị phải về trông bé Sun, khi khác gặp lại em vậy.
Sam bước nhanh, hắn nhìn theo rồi chợt thở dài, đột nhiên hắn lườm ảnh trên phận mộ.
– khi nào mới chịu về hả? nói là sẽ nhanh về mà đúng là….em chế thuốc
giải chứ đâu phải luyện thuốc trường sinh bất lão đâu mà đến hai năm, là hai năm đó biết lâu đến thế nào không hả? thiệt là…cười cái gì mà cười, đồ xấu xa!!
Hắn với vẻ mặt giận dỗi bỏ đi một mạch, trong khi ở một nơi nào đó….
“hắc xì”
Tiếng hắc hơi liên tục của ai đó, làm cho người ngồi cạnh phải lo lắng.
-mẹ ơi, mẹ sao thế?
Đôi mắt trong veo to tròn lại còn chớp chớp, còn cái môi nhỏ đang nhai mẩu
bánh quy,cô nhóc làm người ta chỉ muốn cắn một phát cho bỏ ghét.
-mẹ không sao đâu, con ăn nhanh rồi vào ngủ trưa nè, hôm nay không bỏ cử được đâu.
Cô nhóc phụng phịu, làm nũng.
-không chịu đâu, con muốn hôm nay được chơi với mẹ thôi.
-ngủ dậy rồi chúng ta cùng chơi cũng được mà, ngoan đi con.
-mẹ nói dối, lần nào cũng vậy con ngủ dậy có thấy mẹ đâu, con không chịu.
-nè hôm nay con không ngoan nhé, vậy lần sau mẹ không đến nữa.
Cô nhóc cuối mặt, hình như sắp khóc, người kia cuốn cuồng lên định dỗ nhưng thật sự là…
-các em đâu, hôm nay nhất định chúng ta phải giữ mẹ Anna ở lại đây!!!!
Cô nhóc hét lên, sau đó là một đám nhóc chạy ùa ra, ôm lấy người đó và
người đó không ai khác chính là nó, quá bất ngờ nó chẳng biết làm gì
ngoài cười khanh khách vì bị tụi nhóc cứ bám vào người nó.
Đến gần ba mươi phút nó mới dẹp được loạn, nịn nọt đủ thứ, cái cô nhóc cầm
đầu mới chịu đi ngủ, nó hôn lên má cô nhóc rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
-bọn nhóc nghịch ngợm quá, khổ cho con rồi!
Một người phụ nữ trung nhiên nhìn nó cười hiền, nó ngồi xuống phụ nhặt mấy đồ chơi mà bọn nhóc vứt lung tung.
-không sao đâu dì, thấy bọn nó chơi vui và khỏe mạnh như thế con rất mừng.
Người phụ nữ nhìn nó rồi khóe mắt chợt đỏ.
-cám ơn con rất nhiều nếu không có con thì ta không biết làm sao nữa, tụi nhỏ được đầy đủ vậy cũng nhờ vào con hết.
-dì đừng nói vậy, con có giúp được gì đâu, à con nghe có người muốn nhận
nuôi bé Na, dì đừng chấp nhận gấp nhé, chúng ta phải biết được nhưng
người đó có tốt không đã, chỉ có vậy khi bé Na về sống với họ con mới
yên tâm được.
Người phụ nữ cười.
-ta biết rồi.
*rengg rengg*
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nó với lấy cái túi bên cạnh.
“alo.”
……..
“được, mình biết rồi.”
……..
“gặp chỗ cũ nhé.”
……
Nó quay sang nhìn người phụ nữ.
-dì ơi con phải đi rồi, tháng tới con lại thăm mấy đứa trẻ.
-con đi cẩn thận nhé.
Nó miểm cười rồi đi. Đây là trại trẻ mồ côi mà nó mở ra để cho nhưng đứa
bé coi và những đứa bé đáng thương có chỗ nương tựa, người phụ nữ lúc
nãy cũng là người rất đáng thương , bà không người thân không nhà cửa,
nó gặp và đưa về để giúp trông mấy đứa nhóc.
Nó gần đây khá
bận nên, giao luôn cho người phụ nữ đó quản lí luôn trại mồ côi, nó còn
đang tuyển thêm vài người chăm sóc, rồi nó định mở thêm vài khu nhà nữa
cho những người già.
Tại quán Green Café.
Nó bước vào, nhìn xung quanh mắt nó dừng lại ở bàn trong gốc bên trái, nó nhanh chân đi đến.
-cô gái chăm chỉ của tôi , về khi nào mà không báo thể hả?
Nó ngồi xuống đối diện , vui vẻ nhìn cô gái trước mặt. cô gái gấp cuốn sách đang đọc, ngước lên nhìn nó.
-có ai đó bận còn hơn mình nữa, nên mình không dám làm phiền ha.
-mình xin lỗi mà.
Nó nài nỉ, vẻ mặt của nó khiến cô gái đối diện trầm trồ khen.
-Anna bạn khai thật đi, bạn đi phẩu thuật thẩm mỹ đúng không , nhìn mặt bạn thật là ghen tị quá đi mất.
Nó cười.
-đã nói với bạn biết bao lần là mình không có mà.
-nói mới nhớ, hai năm trước tự nhiên gặp lại bạn suýt mình không nhận ra
luôn, nhìn bạn thì cũng không thay đổi nhiều nhưng mà, khi nhìn vào bạn
khiến mình có cảm giác lạ lắm, không thể rời mắt được, nói thật nếu mình mà là con trai thì sẽ tấn công và ăn sạch bạn cho xem.
-nói nghe quá đi! Nó chề môi.
-Trinh, Anna!!!
Có tiếng gọi nó quay đầu lại nhìn thì ra là Quân, người bạn cũ của nó.
-Quân, lại đây nào!
Trinh gọi Quân lại ,Quân cười cười đi lại bàn và chọn ngồi cạnh Trinh.
-woa, nhìn anh luật sư đẹp trai thật đấy! nó trầm trồ.
Quân đang mặt một bộ vest đen, với dáng người cao cao nên nhìn Quân rất
phong độ, lúc nảy vào quán có mấy cô gái ngước nhìn theo.
-Anna bạn lại nói quá rồi, mình còn chưa ra trường mà, chưa thành luật sư chính thức đâu! Quân rãi rãi đầu.
-bạn xem kìa, mới khen một chút thôi mà tai Quân đỏ hết rồi!
Trinh chỉ vào vành tai Quân mà chăm chọc, khiến Quân càng ngượng hơn.
-thôi đừng chọc Quân nữa, à phải rồi Quân hôm trước mình có nhờ bạn làm hộ
mình cái hợp đồng mua cửa hàng bên quận abc ( các bạn thông cảm nha vì
mình không biết nên lấy tên nào ^^) bạn đã giải giúp mình quyết hết
chưa?
Nó hỏi, quân nhìn nó rồi đem rồi mở túi lấy ra một sắp giấy.
-mình đã ký luôn hợp đồng cho bạn rồi, giá mình cũng thuyết phục giảm thêm 5 % nữa.
Nó và Trinh tròn mắt.
-bạn giỏi thật đó, cám ơn bạn nhiều nhé.
Nó vui mừng, vì tiết kiệm được phần nào hay phần đó, số tiền lời sẽ lo được cho rất nhiều đứa trẻ.
-bạn lại mua đất mở thêm cửa hàng hả Anna? Trời ơi, bạn tôi sắp thành tỷ phú mất rồi, bạn có tổng cộng chín cửa hàng hoa lớn nhất thành phố rồi còn
gì, mở thêm một cái nữa là mười đấy, mai đây báo sẽ đưa tin là doanh
nhân Anna trở thành tỷ phú hoa,cho mà xem.
Nó chỉ nhìn Trinh
rồi cười chừ, nó cũng đâu muốn trở thành tỷ phú gì đó đâu, chẳng qua nó
trồng mấy loại hoa và thỏa dược, để phụ vụ cho quá trình chế thuốc gải,
nhưng lúc đó kinh tế quá khó khăn, nên nó mới lấy số hoa trồng đem bán
thử, chẳng biết sao hoa nó trồng mang một vẻ đẹp kì lạ, bán được giá rất cao, nhưng cũng nhờ gặp Trinh, ba Trinh làm kinh doanh nên quen biết
được khá nhiều người, cũng giới thiệu cho nó người mua hoa.
Cứ thế nó cũng tạo ra nhiều loại hoa mới, đẹp và rất thơm, được khách hàng ưa chuộng, và từ bán lẻ nó chuyển sang cửa hàng , chưa tới một năm nó
đã có chín cửa hàng bán hoa lớn, hoa thì được nó trồng đến hàng ngàn ha, nên lượng hoa bán được điều điều.
*reggg regg*
Chuông điện thoại nó lại reo lên, nó nhìn cái tên hiện lên, hơi nhíu mày.
“chị nghe đây”.
……..
“thật sao?? được rồi, chị về ngay đây!!”
………
Trinh nhìn dáng vẻ luốn cuống của nó, thắc mắc hỏi.
-sao thế có chuyện gì sao?
-không có gì đâu, chuyện ở cửa hàng thôi, xin lỗi hai bạn nhé hôm khác chúng ta lại gặp nhau.
Chào hai người họ xong nó gấp gáp chạy đi, nhìn vẻ mặt nó như thế chắc hẳn không phải là chuyện nhỏ….