“Công chúa, A Ly đã không thể ở cạnh người nữa, nhưng còn có nô tỳ.
Vậy nên người hãy phấn chấn lên.
A Ly nhất định sẽ không mong muốn công chúa vì tỷ ấy mà đau khổ đến không ăn không uống.”
Mấy ngày ở Thần Vương phủ, trừ Tiểu Lan nàng từ chối gặp mặt bất cứ ai, cũng bỏ mặc chính mình không chịu ăn uống gì.
Là vì nàng, A Ly vì giúp nàng thoát khỏi Đường Thiên Hàn nên mới mất mạng.
Nhưng cũng chính nàng là người tự mình đi đến Đông Cung, từ đầu đến cuối đều là nàng vô dụng, bị những kẻ khác lần lượt lợi dụng lại liên lụy đến cả A Ly, hại A Ly hy sinh cả tính mạng để cứu nàng.
Nàng cứ đắm chìm trong sự ân hận khôn cùng không cách nào thoát ra được.
Tiểu Lan không đành lòng để nàng bị thứ cảm xúc bi thương ấy kéo nàng vào bóng tối, hết lời khuyên nàng.
Nàng nhìn Tiểu Lan hai tay nắm lấy tay mình, nước mắt giàn giụa nói “Tiểu Lan, bây giờ chỉ còn ngươi ở bên ta thôi, ngươi không được có chuyện gì, nhất định không được có chuyện gì.
Ngươi phải sống thật tốt để bảo vệ ta.”
“Nô tỳ đương nhiên là sẽ ở cạnh người, không bao giờ rời đi.
Công chúa đi đâu, nô tỳ theo đấy.
Công chúa cũng hãy phấn chấn lên, người phải tiếp tục sống tốt, sống thay phần A Ly nữa.”
………….
Nàng cuối cùng cũng thông suốt rồi, bảo Tiểu Lan giúp nàng thay y phục và trang điểm một chút để nàng tìm gặp Đường Thiên Phong.
Dọc theo đoạn đường đi qua khuôn viên rộng lớn đến thư phòng, nàng vừa mở cửa ra thì thấy Đường Thiên Phong đang ngồi trước án thư giải quyết một đống tấu sớ.
Nàng vừa bước vào, Đường Thiên Phong lập tức đứng dậy, vẻ mặt vô cùng ngỡ ngàng xen lẫn ánh mắt ngập tràn ấm áp ôn nhu.
“Nàng đến đây không báo trước, là có điều gì muốn nói với ta?”
Nàng cúi đầu hành lễ rồi mới nói “Lần này Thanh Nghi tìm đến điện hạ là có những chuyện cần phải nói rõ.
Đa tạ điện hạ đã cho Thanh Nghi lưu lại mấy ngày qua, Thanh Nghi cũng đã nghĩ thông rồi.”
Đường Thiên Phong nhíu mày lại, trầm tư một lúc, hỏi “Theo ý nàng nói, nàng muốn rời khỏi đây? Nhưng hiện tại bên ngoài không an toàn cho nàng một chút nào, hoàng huynh của ta đang cho người giám sát rất nghiêm bên ngoài vương phủ, chỉ cần trông thấy nàng lập tức sẽ bắt nàng lại đưa về Đông Cung, cho dù có thoát được cũng vẫn còn có Đông Lương hoàng đế cũng đang cho người đi tìm nàng….”
Nàng hỏi ngược lại hắn “Điện hạ để tâm đến an nguy của Thanh Nghi như vậy, liệu có thể cho Thanh Nghi biết được quan hệ thực sự giữa điện hạ và hoàng huynh của Thanh Nghi là gì?”
Kỳ thực câu hỏi này cũng không cần thiết phải trực tiếp hỏi hắn, nàng sớm đã có đáp án rồi.
Sắc mặt Đường Thiên Phong hơi trĩu xuống, ánh mắt nhìn nàng vẫn ôn nhu như trước xen lẫn thêm một tầng thâm trầm, nói “Ta và Đông Lương hoàng đế khi ấy vẫn còn là hoàng tử đã quen biết nhau.
Chúng ta giúp đỡ đối phương một phần là bằng hữu, cũng là vì lợi ích nữa.
Nhưng ta ngàn vạn lần không biết rằng nàng sẽ bị lôi kéo vào kế hoạch này.
Nếu như biết người đó chính là nàng, ta nhất định sẽ không đồng ý với hoàng huynh nàng.”
“Là Thanh Nghi thì sao, mà không phải thì sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì đó là Thanh Nghi nên điện hạ mới hối hận? Kế hoạch của điện hạ và hoàng huynh không có Thanh Nghi thì cũng sẽ có nữ nhân khác, các người lại không thương tiếc đẩy nữ tử chúng ta thành quân cờ chính trị.” Thanh âm nàng lạnh lẽo, mang theo nỗi thất vọng tràn trề.
“Ý ta không phải……”
“Tạm thời Thanh Nghi sẽ không rời khỏi đây nên điện hạ không cần lo.
Là vì điện hạ đã nói rằng điện hạ không nói cho hoàng huynh biết, Thanh Nghi mới chấp nhận ở lại.”
Đường Thiên Phong thở dài, “Chỉ cần nàng chịu ở lại là được.
Ta biết nàng mong cầu tự do, đợi đến khi ta giải quyết ổn thỏa những rắc rối ở bên ngoài kia, ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây một cách an toàn, để nàng sống cuộc sống nàng muốn.”
“Điện hạ chấp nhận để ta đi?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
“Nàng muốn gì, ta đều sẽ nghe theo.”
Trong lòng nàng không khỏi thắc mắc, Đường Thiên Phong và hoàng huynh nàng rõ ràng là đang ở cùng trên một chiếc thuyền, chính hắn cũng đã thừa nhận.
Thế nhưng vì sao hắn lại đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, hơn nữa từng hành động của hắn đối với nàng đều là theo ý nàng dù cho nàng chưa từng nói ra.
Hoàng huynh là người thân của nàng lại sẵn lòng lừa gạt nàng, còn hắn hợp tác với hoàng huynh nhưng che giấu hoàng huynh việc nàng đang có mặt ở Thần Vương phủ, còn giúp nàng cao chạy xa bay.
Dẫu sao, nàng cũng đã nếm trải đủ rồi, cho dù hắn có tốt với nàng như thế nào, nàng cũng không còn đủ sức tin tưởng hắn hay ai khác nữa.
Lại nói đến hoàng huynh, theo lời của Tiểu Lan, sau khi nàng trốn khỏi phủ công chúa lập tức lệnh cho Tiêu Thuận tìm kiếm nàng khắp nơi.
Cho đến lúc Tiểu Lan và A Ly bỏ trốn đi tìm nàng, hoàng huynh vẫn ở phủ chưa có ý định trở về Đông Lương.
Nàng nghĩ đến hoàng huynh lại không khỏi cười nhạt một tiếng.
Đến tận bây giờ nàng vẫn không thể hiểu hoàng huynh lại đối xử với nàng như thế, ngay cả muội muội cùng mẹ sinh ra còn có thể lợi dụng, dối gạt thì đối với người khác còn như thế nào.
Kẻ nào cũng chỉ chăm chăm lợi dụng nàng, thử hỏi liệu thế gian này còn có người thật lòng với nàng chưa từng có ý niệm khác hay không?
Nàng thẫn thờ một mình đi đến hồ nước trong vương phủ, ngồi xuống ở ven hồ.
Lặng nhìn nước hồ xanh biếc, nàng hít thở sâu một hơi, nhắm mắt lại cảm nhận không khí trong lành thoáng đãng.
Khoảng thời gian hiếm hoi vắng lặng yên ả này ngắn ngủi vô cùng, nàng tham lam tận hưởng mà không hề chú ý xung quanh.
Đến khi phát hiện có kẻ từ phía sau đang tiến lại gần nàng thì đã muộn, nàng vừa kịp quay lại nhìn, người kia giật mình sợ hãi, run rẩy đẩy nàng ngã xuống hồ.
Thời khắc thân mình nàng hoàn toàn chìm vào dòng nước lạnh lẽo, trước mắt nàng lại hiện ra vô số những hình ảnh khác nhau.
Nàng biết bơi, và vốn dĩ nàng có thể dễ dàng bơi về bờ nhưng bỗng đầu nàng vô cùng đau đớn, rất nhiều những ký ức nửa lạ nửa quen cứ liên tục tràn vào trong tâm trí, mà ở những mảnh ký ức thực ảo lẫn lộn ấy, nàng chính là nữ nhân đó, nữ nhân mà nàng không biết nên căm ghét hay tội nghiệp.
Nàng đã nhớ ra rồi, nàng chính là Cảnh Như Đình.