Mộ Tình nghe nói mẹ
muốn đưa cô ra nước ngoài du học, vội khóc lên, nói bản thân không muốn xuất
ngoại, vốn dĩ cô và Tiêu Lỗi rất khó gặp mặt, một khi xuất ngoại, chẳng khác
nào đoạn tuyệt quan hệ.
Tất nhiên Diệp Hinh
Nhiên không theo ý cô, bà ngày càng cảm thấy nên mau chóng cắt đứt mối quan hệ
của hai người họ, nếu không, con gái bà sẽ càng lún càng sâu. Mộ Tình thấy tâm
ý mẹ đã quyết, khóc suốt mấy ngày, gọi điện thoại cho Tiêu Lỗi, thông báo mẹ cô
muốn đưa cô đi sang Anh.
“Mẹ em đã biết
chuyện của tụi mình… Mẹ muốn đưa em đi…” Mộ Tình khóc rất đáng thương,
run rẩy, khóc không ra tiếng. Tiêu Lỗi nghe xong trái tim đều đau đớn, sốt
ruột: “Làm sao mà dì biết được? Dì nhìn thấy?”
“Ngày đó anh đưa
em về nhà, mẹ đã thấy được, mẹ không muốn tụi mình bên nhau. Hôm nay mẹ còn
nói, muốn đưa em sang Anh… Hu hu… Lỗi ơi, làm sao bây giờ?” Mộ Tình
hoang mang lo sợ, chỉ có thể hỏi Tiêu Lỗi. Muốn cô phản kháng lại mẹ, cô chỉ
mới 16 tuổi, không có năng lực đó.
Tiêu Lỗi nghe cô chỉ
biết khóc, rất lo lắng, đành phải nói: “Đừng khóc, ngoan, đừng khóc nữa,
ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, bây giờ anh phải đến nhà em, nói rõ ràng với dì
Diệp, anh yêu em, dì không thể chia rẽ tụi mình.” “Em cũng yêu anh.”
Mộ Tình khóc thút thít nghẹn ngào nói. Đôi tình nhân nhỏ bày tỏ nỗi lòng.
May mắn lúc ấy Tiêu Lỗi
đang trong kỳ nghỉ hè, nhanh chóng đi đến Diệp gia.
Ở Diệp gia, Tiêu Lỗi và
Mộ Tình cùng nhau cầu xin Diệp Hinh Nhiên cả nửa ngày, Diệp Hinh Nhiên cuối
cùng mới không kiên trì tiếp nữa, nhưng muốn Tiêu Lỗi phải hứa, trước khi Mộ
Tình trưởng thành, hai người không thể “vượt rào”, chờ Mộ Tình thi vào Học Viện
Vũ Đạo Hoàng Gia Anh xong, hai người mới chính thức xác định quan hệ yêu đương.
Tiêu Lỗi bằng lòng, vì
thế Diệp Hinh Nhiên ngầm thừa nhận để hai người họ qua lại với nhau. Tình cảm
của đôi tình nhân nhỏ này phát triển rất ổn định, sau này Tiêu Lỗi dẫn Mộ Tình
đến gặp cha mẹ và người nhà của anh, người trong Nhà họ Tiêu cũng rất thích Mộ
Tình, không ngại cô là con gái riêng. Mộ Tình càng lớn càng xinh đẹp, dịu dàng
và thông minh, Tiêu Lỗi yêu như báu vật.
Chuyện cũ rõ ràng trước
mắt, nhưng cảnh còn người mất, Lâm Yến Vũ mệt mỏi mở mắt, bốn phía im ắng, một
chút âm thanh cũng không có, kéo rèm
cửa sổ, cũng không có ánh sáng chiếu vào, bỗng nhiên cô có chút cảm giác nghẹt
thở, có chút sợ hãi, muốn gọi điện thoại cho Tiêu Lỗi, ngồi dậy mới nhớ, điện
thoại đã bị lấy đi, cô thở dài, lại rúc vào chăn ngủ tiếp.
Suốt hai ngày, Lâm Yến
Vũ bị giam ở trong này, ngoại trừ lúc ăn cơm, không thể tiếp xúc gì với bên
ngoài. Vẻ mặt nhân viên công tác đều lạnh lùng, tuy rằng rất lễ phép, nhưng vốn
đã được huấn luyện, chẳng ai dám đến gần. Mà Tiêu Lỗi kể từ ngày đem nhật kí
của Diệp Hinh Nhiên đến cũng không thấy nữa, thậm chí ngay cả điện thoại cũng
không gọi, giống như đã quên mất cô.
Đến buổi sáng ngày thứ
ba, Lâm Yến Vũ thật sự không chịu nổi nữa, rời khỏi phòng xuống vườn hoa dưới
lầu tản bộ. Cô chú ý thấy, trên bức tường sâu trong sân quả nhiên có lưới sắt,
vườn hoa tuy lớn, nhưng không có bao nhiêu người.
Ngồi ở thành bồn hoa
nhìn lên trời cao, bầu trời mùa đông ở Bắc Kinh xanh thẳm, không có một gợn
mây, không khí lạnh lẽo nhưng tươi mát, ngẫu nhiên một đàn bồ câu bay qua, để
lại một tràng âm thanh chim hót êm tai kéo dài. Ánh mặt trời giữa trưa ấm áp,
tiếng bồ câu hót ở Bắc Kinh, là một loại phong cảnh rất khác, lúc còn rất nhỏ,
cô đã thích ngồi dưới ánh nắng nhìn lên bầu trời như vậy.
Vẫn còn trẻ, tại sao
tâm tình lại như một người già thế này? Thích phơi nắng, thích nhìn trời, hoài
niệm những chuyện trước đây, hoài niệm vu vơ, những phố nhỏ với bức tường đỏ và
ngói xám cùng với dòng sông sau Tử Cấm Thành, những củ khoai lang nướng ngọt
lành mềm dẻo, kẹo hồ lô đỏ tươi ướt át, tất cả hương vị quê nhà, như thể một giấc
mộng dài và sâu sắc, hiện tại đặt mình vào trong đó, lại phát hiện rằng mộng
đẹp khó tìm lại được.
Tiêu Lỗi nhìn thấy cô
từ đằng xa, đi đến. Anh đến phòng của cô tìm, kết quả không thấy đâu, hỏi nhân
viên công tác, mới biết cô đang tản bộ ở vườn hoa.
Trời rất lạnh, cô ở bên
ngoài mà không mang mũ và khăn quàng cổ, thật không hiểu cô nghĩ gì, rõ ràng
rất sợ lạnh mà. Tiêu Lỗi nhẹ nhàng đến gần, không làm phiền cô.
Cô không thấy anh, cho
đến khi anh giật lấy quyển nhật ký từ trong tay cô, cô hoảng sợ, đứng phắt dậy,
thấy anh, đôi mắt sáng lên: “Rốt cục anh đến rồi, mau dẫn em đi đi, em
không muốn ở đây nữa.” Tiêu Lỗi không để ý đến cô, cầm quyển nhật ký quay
đầu bước đi.
Chẳng lẽ anh vẫn còn
tức giận? Hay hờn thật, qua vài ngày rồi mà anh còn chưa nguôi giận. Lâm Yến Vũ
không còn cách nào khác, đành bước theo sau, bất lực bấm vào cánh tay anh:
“Rốt cuộc anh có dẫn em đi hay không?” Tiêu Lỗi dừng lại, nghiêng
nhìn cô: “Mới ở hai ngày đã không chịu nổi nữa? Tính khí này của em, cần
phải học kiên trì một chút.”
Lâm Yến Vũ không trả
lời, lấy lại quyển nhật ký từ tay anh, ôm vào trong lòng giống như bảo bối,
liếc nhìn anh, mới phát hiện hôm nay anh không mặc quân trang, một thân anh
tuấn mặc một chiếc áo da có cổ lông, dáng người cao ngất, trông thật tràn trề
sức sống.
Trở lại phòng, Tiêu Lỗi
nói việc anh đã sắp xếp cho Lâm Yến Vũ nghe: “Anh đã mua vé máy bay, cũng
tốt lắm, trưa nay chúng ta xuất phát đi Cáp Nhĩ Tân, ở đó gặp vài người, sau đó
ngồi xe từ Cáp Nhĩ Tân đi Y Xuân.”
“Anh tìm được dì
Thường rồi?” Lâm Yến Vũ không nghĩ tới hiệu suất làm việc của anh nhanh
như vậy. Cũng may, anh làm công tác tình báo, không khó tra ra căn nguyên của
một người, huống hồ còn là người có danh tiếng trong đơn vị công tác.
Thấy Lâm Yến Vũ ngồi
bất động trên sô pha, Tiêu Lỗi ngồi xuống bên cạnh cô: “Em làm sao vậy,
không muốn gặp dì ấy sao?”
“Em sợ…”
Giọng của cô nhẹ nhàng.
“Sợ cái gì?”
Anh khó hiểu.
“Em sợ.” Cô
nắm chặt gấu áo.
“Không cần sợ, có
anh ở đây.” Lúc này anh hiểu được ý tứ của cô, an ủi cô.
“Anh là quân nhân,
như thế nào có thể bỏ bê công việc để dẫn em đi Y Xuân, anh xin nghỉ phép, lãnh
đạo sẽ không có cách nhìn gì đối với anh sao? Người khác sẽ không bàn tán gì về
anh sao?” Lâm Yến Vũ giương mắt nhìn anh.
Tiêu Lỗi lắc đầu:
“Anh có ngày phép mà, vẫn chưa nghỉ một ngày nào cả, bây giờ gom lại nghỉ
một lần, hơn nữa do tính chất công việc của anh, chẳng cần phải làm việc đúng
giờ, có lúc công việc bận bịu, bình thường cũng không quá cấp bách. Ai thích
nói gì thì mặc cho bọn họ nói, chừng nào nói trước mặt anh, mới tính là bạo
gan.”
Chưa đề cập đến việc
anh là một nhân tài về kỹ thuật, chỉ tính đến thân phận của anh, cấp bậc của
lãnh đạo so với ba anh thấp hơn vài cấp, làm sao quản chặt chẽ được, chỉ có thể
mắt nhắm mắt mở, chỉ cần sự việc không mắc sai lầm gì lớn, bởi vì theo họ việc
xin nghỉ phép là vấn đề tích cực, không đáng lắm.
Lâm Yến Vũ thu dọn hành
lý, Tiêu Lỗi thấy cô đem con Tiểu Hùng rách nát kia bỏ vào trong vali, khuyên
nhủ: “Rách nát như vậy thì ném đi, anh sẽ mua lại cho em một con
mới.” Lâm Yến Vũ lắc đầu: “Em không mang nó theo, ban đêm ngủ không
được.” Tiêu Lỗi xúc động, cười nói: “Ngủ không được thì ôm anh, anh
cho em ôm đó.” Lâm Yến Vũ nhìn anh, khẽ mỉm cười, nhưng vẫn mang theo Tiểu
Hùng.
Sau khi thu dọn xong
hành lý, Lâm Yến Vũ gọi điện thoại cho Lâm Lệ Sinh, đi theo Tiêu Lỗi ra sân bay
thủ đô, vé máy bay anh đặt là khoang hạng nhất, hai người dùng cơm trưa tại
phòng VIP.
“Lúc anh giúp em
tìm nhật ký thì thấy có một hộp trang sức, anh đã mang về nhà anh, mang theo
bên người không an toàn.” Tiêu Lỗi nói với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ gật đầu,
trong đầu đang suy nghĩ về chuyện khác, không quan tâm lắm đến tung tích của đồ
trang sức.
“Tần Tuyển sẽ
không biết được hành tung của chúng ta chứ?” Lâm Yến Vũ do dự hỏi. Tiêu
Lỗi liếc nhìn cô: “Em nói gì vậy?”
“Em nói không tốt
lắm, anh ấy đang bận rộn việc của mẹ anh ở Thụy Sĩ, có lẽ không có thời gian để
quan tâm đến em, nhưng anh ấy có tai mắt ở Bắc Kinh, luôn theo dõi phòng trưng
bày của em, còn có cha anh ấy, việc em theo anh đi Y Xuân, bọn họ sẽ sớm biết
được.” Lâm Yến Vũ băn khoăn chồng chất, hiện tại cô sợ nhất chính là hành
động của mình sẽ gây sự chú ý cho cha con họ.
“Em cảm thấy em có
quan trọng đến nỗi họ phải cử tai mắt ngày đêm theo dõi nhất cử nhất động của
em không? Bạn gái của Tần Tuyển rất nhiều, không phải chỉ có một mình em, chưa
bàn đến việc cha anh ta… Một lãnh đạo của quốc gia, mỗi ngày trăm công nghìn
việc, bận rộn quốc sự, còn có thời gian rỗi phái người giám sát em?” Tiêu
Lỗi cảm thấy Lâm Yến Vũ đang lo lắng chuyện không đâu.
Lâm Yến Vũ thở dài,
trong lòng nói, ân oán giữa cô và bọn họ anh không thể nào hiểu được, như vậy
cũng tốt, anh không biết sẽ không bị cuốn sâu vào, không bị cuốn sâu vào sẽ
giảm đi rất nhiều nguy hiểm.
Tiêu Lỗi cẩn thận quan
sát cô, trực giác nói với anh, đuôi lông mày khóe mắt của cô che giấu u buồn
không phải không có nguyên nhân, trên thực tế, từ lúc họ gặp lại nhau, anh nhìn
ra được, cô đang có tâm sự, luôn luôn quấy nhiễu cô, mà cô cũng che giấu anh
rất nhiều chuyện.
Thấy Lâm Yến Vũ không
chút để tâm tới bàn ăn, Tiêu Lỗi nói: “Không muốn anh đút cho em ăn thì em
hãy ăn nhanh lên một chút, sắp đến thời gian đăng ký rồi.” Lâm Yến Vũ buồn
bực, xiên miếng bít tết đưa lên miệng, chưa nhai xong lại đút thêm miếng trái
cây, nhét hết vào miệng thì nhai từ từ, trông rất buồn cười. Tiêu Lỗi biết cô
đang giận dỗi, đành vỗ nhẹ lưng của cô: “Được rồi, anh không giục em nữa,
ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn.”
Nói vậy mới được, Lâm
Yến Vũ nhai miếng thịt bò, ăn rất chậm rãi, cô ghét nhất lúc cô ăn cơm mà người
khác thúc giục cô, ăn cơm phải có tâm trạng tốt, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sự
thèm ăn và tiêu hóa.
Lên máy bay, Tiêu Lỗi
xem tạp chí, Lâm Yến Vũ ngủ gà ngủ gật bên cạnh anh. Tuy rằng là khoang hạng
nhất, nhưng duy trì một tư thế ngủ lâu vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô xoay đủ
hướng, chiếc cổ vặn vẹo, lâu lâu lại giật mình.
Tiêu Lỗi nhìn thấy động
tác cô, nghĩ rằng cô cảm thấy lạnh, bảo tiếp viên hàng không mang cho cô thêm
một cái chăn. Bỗng nhiên Lâm Yến Vũ mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.
“Ngủ không được à?
Cũng sắp đến rồi.” Tiêu Lỗi buông tạp chí xuống.”Em không buồn ngủ,
anh kể chuyện xưa cho em nghe đi.” Lâm Yến Vũ nói. Tiêu Lỗi không khỏi bật
cười: “Tại sao bảo anh kể chuyện xưa cho em nghe.” “Em muốn nghe
anh kể chuyện.” Lâm Yến Vũ chớp mắt nhìn anh.
“Được.” Tiêu
Lỗi ôm cô vào lòng, để cô thoải mái gối đầu lên vai mình, bắt đầu kể lại cuộc
sống của anh trong vài năm nay, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh ở lại
quân khu Bắc Kinh một thời gian, sau đó được điều về Bộ Tổng Tham Mưu, về phần
chi tiết cụ thể công việc của anh, anh không tiết lộ nhiều.
Lâm Yến Vũ say đắm nhìn
anh, im lặng lắng nghe, ngữ âm ngữ điệu của anh, nét mặt khi anh nói chuyện, cô
đều nhớ rõ ràng rành mạch, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong giọng nói du
dương của anh, cô cảm thấy rất ấm áp rất yên bình.
Khi cô im lặng, vô cùng
dịu dàng, những lọn tóc dài thật dài rối tung ở trên người, có một chút cảm
giác ấm áp yên tĩnh, Tiêu Lỗi cúi đầu nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng hỏi:
“Trong mấy năm ở Mỹ, em có nghĩ đến anh không?” Lâm Yến Vũ ừ một
tiếng.
“Trả lời
anh.” Tiêu Lỗi nhìn cô.”Nhớ anh.” Lâm Yến Vũ chân thành
nói.”Anh cũng vậy, ngày ngày tưởng niệm, hình bóng của em cứ vây quanh
trong giấc mơ.” Giọng nói Tiêu Lỗi rất nhẹ, tình ý rất sâu nặng.
“Ngày ngày tưởng niệm,
hình bóng của em cứ vây quanh trong giấc mơ”, từ thời niên thiếu đến hiện tại,
trong tình yêu anh luôn luôn rất cảm tính, cho tới bây giờ cũng không che giấu
tình cảm trong lòng, cho nên nhất định là người dễ dàng bị tổn thương. Lâm Yến
Vũ nắm tay Tiêu Lỗi, chân thành đặt một nụ hôn sâu sắc lên mu bàn tay anh.
Tiêu Lỗi nhìn hành động
này của cô, đột nhiên có một loại ảo tưởng kỳ lạ, tựa như cảm thấy cô ở trước
mắt không chân thật, nâng khuôn mặt cô lên nhìn nghiêm túc, trong đôi mắt sáng
trong veo có bóng dáng của anh, gắt gao ôm cô vào lòng, mới có thể tin rằng cô
không phải là một giấc mơ.
“Làm sao
vậy?” Lâm Yến Vũ có chút không hiểu tại sao anh đột nhiên ôm cô thật chặt
như vậy. “Sợ sẽ đánh mất em một lần nữa.” Giọng của Tiêu Lỗi rất trầm
thấp. Lâm Yến Vũ gối mặt lên đầu vai anh: “Không phải em đang ở đây
sao.” Tiêu Lỗi khẽ vuốt lưng của cô: “Đừng rời khỏi anh nữa.”
Ngực Lâm Yến Vũ đau nhói, vẫn ôm lấy anh.
Sau khi máy bay bay
trên bầu trời trong hơn 2 tiếng, mới hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thái Bình ở
Cáp Nhĩ Tân, ở đó còn có người ra đón, Lâm Yến Vũ nhìn kỹ, toàn bộ đều là quân
nhân và xe con cao cấp mang biển số quân đội.
Họ ngồi trên một chiếc
xe Mercedes-Benz S600L màu đen, xe chạy tăng tốc vững vàng mạnh mẽ, Tiêu Lỗi
phân phó tài xế đưa họ đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở Cáp Nhĩ Tân.
“Chúng tôi mặc quần áo không đủ ấm, bà xã của tôi rất sợ lạnh.” Tiêu
Lỗi giải thích như vậy với đối phương, trong giọng nói tràn đầy sủng ái.
“OK, dù sao thời
gian vẫn còn sớm, hai người có thể đi dạo trong thành phố, bọn Hồn tử đã sắp
xếp một bữa ăn tối để đón tiếp hai người từ phương xa đến ở khách sạn Sophie,
chúng ta vội vàng ghé qua là được.” Tài xế là một Trung Tá, nói giọng Đông
Bắc, mắt to mày rậm, có chút giống Trương Phi trên sân khấu kịch.
Mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân
và Bắc Kinh không giống nhau, từ trên xe bước xuống, cái lạnh tới cực điểm
trong không khí khi tiếp xúc làm cho làn da nháy mắt như đông cứng lại, Lâm Yến
Vũ chà xát mặt mình, nghĩ mình mặc vẫn ít, đáng tiếc là quần áo đều ở trong
vali, trong lúc nhất thời không thuận tiện lấy ra.
Tiêu Lỗi dẫn Lâm Yến Vũ
đi vào trung tâm mua sắm, Lâm Yến Vũ khó hiểu đi theo anh: “Đâu phải chúng
ta không có quần áo ấm, tại sao còn muốn mua thêm?” Tiêu Lỗi nói:
“Hiện tại đang là mùa lạnh nhất trong năm, Y Xuân còn lạnh hơn Cáp Nhĩ
Tân, em càng phải mặc ấm một chút.”