Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Chương 30: Đinh xuân thu



“Thám tử của phái Tinh Túc đã đến gần vương phủ rồi?” Đoàn Chính Thuần vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.

“Hoàn toàn chính xác, con đã giao thủ với người đó.” Đoàn Dự vội đáp.

“Hả?” Đoàn Chính Thuần đang nghiêm túc đột nhiên bật cười, “Phái Tinh Túc xưa nay trên giang hồ cũng rất có danh tiếng. Ngươi đánh nhau với đệ tử phái Tinh Túc thế nào?”

Đoàn Dự không dám giấu giếm, liền kể lại chuyện bản thân hoảng sợ lao đầu vào người ta, hổ thẹn nói: “Võ công của con thấp kém, cho nên không thể bắt người kia về cho phụ thân xử trí được.”

“Dự nhi, ngươi cũng không cần khiêm tốn, nếu đổi lại thành trước đây, ngươi chắc chắn sẽ không thể lành lặn thoát thân đâu.” Đoàn Chính Thuần tâm tình cực tốt, vỗ vai hắn, lại quay đầu hỏi Mộ Dung Phục đang đứng bên cạnh, “Mộ Dung hiền chất, ngươi vừa rồi nói có biện pháp đối phó phái Tinh Túc, biện pháp thế nào?”

Mộ Dung Phục nói qua một vài biện pháp, Đoàn Chính Thuần lắng nghe. Nghe xong, liền kinh ngạc hỏi: “Thực sự có hiệu quả sao?”

Mộ Dung Phục gật đầu: “Nếu như chỉ có mấy đệ tử đến, tất nhiên vẫn sẽ giữ cách lúc trước, đem bắt tất cả bọn họ. Nhưng nếu như Đinh Xuân Thu tự mình đến, thì không thể làm như vậy được.”

“Vương gia!” Ngư Tiều Canh Độc, tứ đại thị vệ sử dụng khinh công cực cao phi thân xông vào, sau đó đồng loạt chắp tay cúi đầu với Đoàn Chính Thuần, “Thuộc hạ vừa nhận được tin báo, Đinh Xuân Thu vừa đem theo gần trăm đệ tử ra khỏi môn phái.”

“Ngươi chắc chắn đó là Đinh Xuân Thu? Ngươi đã kiểm tra lại chưa?”

Bốn người kia khóe miệng run run, đồng thời hồi tưởng đến mấy chục người mặc quần áo xanh đỏ, khua chiêng gõ trống, trên tay cầm cờ xanh, cờ vàng, cờ hồng, cờ tím vẫy loạn, không ngừng hô lớn: “Tinh Túc lão tiên, xưng bá Trung Nguyên”. Dường như cái đống người đó chỉ sợ người ngoài không biết ông già râu bạc mặt mày hồng hào đang ngồi trên lọng lớn là Đinh Xuân Thu.

Phái Tinh Túc quả nhiên là một lũ ma giáo thích khoe khoang, thật sự mà môn phái nào cũng thế này thì nghề nghiệp thám tử của bọn hắn còn dùng vào đâu được nữa!

“Hồi bẩm vương gia, chúng thuộc hạ đảm bảo, Đinh Xuân Thu là tự mình tới.”

“Nói như thế, quả thực đúng như dự liệu của Mộ Dung hiền chất. Nhưng nếu như theo cách của ngươi, nếu chẳng may xảy ra sai lầm, ta phải ăn nói với Yên nhi thế nào?” Nghĩ tới việc để Mộ Dung Phục một mình đối mặt với hiểm nguy, Đoàn Chính Thuần vuốt râu trầm ngâm, vẻ mặt vô cùng khó xử.

“Không đáng ngại, nếu như không phải là do A Tử cô nương ngày đó bướng bỉnh, khiến ta có năng lực bách độc bất xâm, thì chuyện này ta nhất định sẽ không dám làm.” Mộ Dung Phục cười đáp.

Đoàn Chính Thuần sai mọi người đi chuẩn bị, trong lòng không ngừng tán thưởng chàng rể này, lại nhân tiện nói: “Ngươi lần này vì Đại Lý chúng ta mà lập công lớn, không bằng chờ Yên nhi khỏi bệnh rồi, ở lại đây thêm một thời gian, để ta chủ trì hôn sự cho hai ngươi, như thế nào?”

Đoàn Dự đứng bên cạnh nghe, thầm nghĩ: Yên muội sắp phải thành thân rồi, hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi, chính là thần tiên quyến lữ. Cũng không hiểu vì sao, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới lúc Tiểu Lộc nhéo mặt nói hắn ngốc, liền kìm lòng không được mà đưa tay sờ sờ gó mà, tựa hồ muốn cảm nhận xúc cảm mềm mại của ngón tay nàng lưu lại.

Mộ Dung Phục trong lòng rất vui mừng, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn, nói bản thân còn chưa làm gì, làm sao dám tranh công. Hơn nữa hắn lại cân nhắc, nếu làm chuyện vui ở Đại Lý, bản thân tuy có thể sớm ngày cưới biểu muội, nhưng mợ ở Cô Tô nhất định sẽ không vui, thậm chí liền trở mặt. Còn nếu cự tuyệt ý tốt của Đoàn Chính Thuần, hắn lại cảm thấy không vui, trong một khoảng thời gian ngắn đấu tranh tư tưởng vẫn cảm thấy vô cùng khó xử. Có thể thấy được nếu nhạc phụ nhạc mẫu tình cảm hòa thuận, thì bây giờ sẽ tiết kiệm được cho con rể không ít phiền toái a.

Trong Đoàn vương phủ nữ nhân quá nhiều, mà vợ với thiếp lại không ưa gì nhau, sau này nhất định sẽ vô cùng phiền toái. Cho nên, vẫn là phải đem phiền toái với phái Tinh Túc giải quyết xong, sau đó sớm rời khỏi đây mà quay về Cô Tô mới là lẽ phải. Suy nghĩ tới đây, Mộ Dung Phục và Đoàn Chính Thuần lại thương lượng một chút nữa, sau đó hắn liền ra khỏi Trấn Nam Vương phủ đi tìm Đinh Xuân Thu.

“Tinh Túc lão tiên, pháp lực vô biên! Tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất!” Đinh Xuân Thu nghe lời tán dương của chúng đệ tử, vô cùng hưởng thụ. Sau đó hắn giơ bàn tay lên, lập tức đám đệ tử liền không dám nói gì nữa.

“Cái tên hậu bối này, ngươi thật sự muốn đưa lại Thần Mộc Vương Đỉnh cho lão phu sao?” Đinh Xuân Thu từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Phục.

“Đúng vậy, nhưng chuyện này quá quan trọng, xin tiến bối cho tại hạ lại gần để bẩm báo.” Mộ Dung Phục mỉm cười nói.

Đinh Xuân Thu đánh giá hắn một phen, hỏi: “Lão phu dựa vào cái gì mà phải tin ngươi?”

“Cái đỉnh kia màu vàng sẫm, ước chừng như vậy?” Vừa nói, Mộ Dung Phục vừa giơ tay áng chừng.

Đinh Xuân Thu lập tức đang nằm trên lọng lập tức bật dậy, hiển nhiên đã tin mười phần, nhưng lão vẫn hơi chần chừ: “Vậy A Tử đâu?”

“Không biết tiền bối muốn nàng sống, hay là chết?” Mộ Dung Phục thấy hắn lời lẽ cổ quái, cũng không giống như hận thấu xương loại phản đồ như A Tử, ngược lại lại có chút trông mong, liền cố ý hỏi như vậy.

Đinh Xuân Thu chòm râu run lên, cao giọng nói: “Tự nhiên muốn nàng còn sống! Nàng trộm Thần Mộc Vương Đỉnh của ta, ta muốn tự tay xử trí nàng!”

“Chuyện này, tại hạ thực sự cũng biết tin tức của nàng.”

Đinh Xuân Thu thấy hắn tuổi còn nhỏ, tuy nhìn qua nội lực cũng không tồi, nhưng khẳng định không phải là đối thủ của mình, hơn nữa lấy công phu dụng độc của bản thân mà nói, cho dù hắn có gian trá thì mình cũng có thể ứng phó được. Nghĩ vậy, hắn liền cười ha hả, từ trên lọng bước xuống, vẫy tay ý bảo Mộ Dung Phục tiến lại gần.

Sau đó, trong mắt của đệ tử phái Tinh Túc thấy một chuyện như sau. Thiếu hiệp thái độ sợ hãi giơ tay muốn dìu Tinh Túc lão tiên, nhưng chỉ nháy mắt sau, chả hiểu làm sao lại thành Tinh Túc lão tiên kinh mạch bị vị thiếu hiệp đó khống chế, không thể động đậy.

Trên thực tế, khi hai người đó vừa đến gần nhau, Mộ Dung Phục đã tấn công một kích trí mệnh, mà Đinh Xuân Thu thì liên tục mở ra ba tầng phòng ngự. Chẳng qua chỉ có thể trách võ công của đám đệ tử phái Tinh Túc, chỉ thấy kết cục, mà không thấy rõ quá trình.

Đinh Xuân Thu mỗi lần mở ra một tầng phòng ngự, thì trong lòng lại lạnh thêm một phần. Tầng thứ nhất: tung độc, không có hiệu quả; tầng thứ hai: Hóa Công đại pháp, không có hiệu quả; tầng thứ ba: trực tiếp sử dụng nội lực để so, vẫn là không có hiệu quả…

À không, vẫn có hiệu quả, nhưng đó là tác dụng phụ! Đinh Xuân Thu trong lòng thầm kêu khổ, cảm nhận chân khí trong cơ thể lão như nước triều mãnh liệt bị hút đi.

“Ngươi thực ra là ai? Ngươi làm sao có thể…”

“Tại hạ Cô Tô Mộ Dung Phục, nhận ủy thác của Đại Lý Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần, đi mời tiền bối tới nói chuyện.” Mộ Dung Phục cho dù tay đang khống chế kinh mạch của đối phương, vẫn nho nhã lễ độ thông báo tên tuổi của mình, tuân thủ theo quy củ của giang hồ.

Đệ tử phái Tinh Túc nhìn thấy cảnh này, người nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, đều có chút do dự không dám, lại cũng có chút nóng lòng.

“Cái tên tiểu tử khốn kiếp, ta có nhiều đệ tử như vậy, chỉ cần mỗi kẻ trong đó đi lên đâm cho ngươi một kiếm, ngươi liền…” Đinh Xuân Thu phẫn hận nói, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chiêng gõ vang lên. Tinh Túc lão tiên trừng mắt, mở miệng mắng to, “Cái tên không có mắt nào đó? Hiện tại là lúc để gõ chiêng sao? Các ngươi…”

Lời nói của hắn bị tiếng gõ chiêng, gõ trống, tiếng nhạc xập xình nuốt mất đoạn sau, chỉ nghe thấy có tiếng hô của một đệ tử: “Mộ Dung đại hiệp, pháp lực vô biên! Tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất!”

Vừa thấy có người khởi xướng, đệ tử phái Tinh Túc đồng loạt hô to: “Mộ Dung đại hiệp, pháp lực vô biên! Tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất!”

Tinh Túc phái đệ tử chính là đem “Tinh Túc lão tiên” đổi thành “Mộ Dung đại hiệp”, còn lại không hề khác gì câu tán tụng lúc trước, khiến cho Đinh Xuân Thu tức giận đến dựng râu trừng mắt.

Nếu lắng nghe kĩ, có thể thấy khẩu hiệu này sử dụng rất nhiều âm sắc khác nhau, lại nghĩ tới Đinh Xuân Thu vốn là người phái Tiêu Dao, tất nhiên cũng được học cầm kỳ thi họa, cho nên soạn được khẩu hiệu này cũng không phải quá khó. Chỉ một câu ca tụng, mà so với dàn nhạc giao hưởng cũng không kém là bao, quả nhiên như trăm loài chim cùng hót, khí thế sôi nổi vô cùng.

Mộ Dung Phục nghe được câu ca tụng công đức này xong, cũng là dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Yên nhi từng nói, phái Tinh Túc tất cả đều là bọn gió chiều nào che chiều ấy, tiểu nhân nịnh nọt. Quả nhiên ta vừa sử dụng đòn bắt giặc phải bắt vua trước, thì hướng gió đã thay đổi nhanh như vậy.

Đúng lúc này, đoàn người ngựa của Đại Lý Đoàn thị mới từ chỗ tối xông ra, bao vây đám đệ tử phái Tinh Túc, không cần phí công sức đã đem bọn chúng tụ tập lại một chỗ. Các đệ tử trong phái, một bên cúi đầu khom lưng với binh lính Đoàn thị, một bên không quên hỏi thăm đãi ngộ của Đại Lý cho hàng binh thế nào, khiến cho một đám đệ tử Đoàn thị Đại Lý vốn đang định chiến đấu gian khổ một lúc với quân phản loạn chỉ có thể cười khổ không thôi.

“Về phần Đinh Xuân Thu, nên xử lý thế nào?” Đoàn Chính Thuần nheo mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt, hỏi.

Tứ đại thị vệ nhìn lẫn nhau, không ai dám trả lời. Mộ Dung Phục cũng cười chứ không nói. Mà Đoàn Dự thì không nghĩ nhiều, vui mừng nói: “Hắn hiện thời võ công không còn, vậy thì thả hắn đi thôi.”

“Không thể như vậy! Thế tử, người phải biết Đinh Xuân Thu nổi tiếng không phải là dùng võ công hại người, mà là dùng độc hại người.” Chu Đan Thần vội nói.

“Như vậy thì…” Đoàn Dự nhức đầu, “Nếu không, lại tống hắn đến Thiên Long Tự vậy. Các đại sư võ nghệ cao cường, sẽ không sợ hắn gây chuyện, còn có thể…”

“Còn có thể để hắn tắm trong giáo lí nhà Phật, phải không?” Đoàn Chính Thuần vỗ vai Đoàn Dự, còn mọi người đều cười to rồi đồng loạt lên ngựa về phủ.

Thấy Mộ Dung Phục lành lặn trở về, Vương Ngữ Yên lúc này mới buông lỏng tâm tình. Lại nghe hắn kể chuyện về dàn đồng ca phái Tinh Túc và lời đề nghị của Đoàn Dự, nàng không khỏi ôm bụng mà cười rũ rượi, mãi sau mới ngừng được, hỏi: “Vương gia có theo đề nghị của Đoàn Dự không?”

“Ừ, ông ấy an bài hắn ở trong phòng dành cho đệ tử phạm giới luật.”

Đinh Xuân Thu là lãnh đạo của tà phái, so với A Tử không biết thủ đoạn cao minh hơn bao nhiêu lần, cho nên tự nhiên không thể “nuôi thả” giống như nàng, mà phải dùng cách “nuôi nhốt”. Một đôi thầy trò, tuy rằng giới tính khác nhau, tuổi tác cũng cách biệt, nhưng tâm địa tính cách lại tương tự, vì thế cuối cùng lại cùng đến mỗi chỗ, cũng có thể nói là có duyên.

Từ đó, tiếng tăm lẫy lừng của phái Tinh Túc hoàn toàn biến mất khỏi giang hồ.

Sau khi loại bỏ mối họa do A Tử mang lại, Trấn Nam Vương phủ lại trở về không khí yên ả như xưa. Mấy ngày sau. Mộ Dung Phục thấy Vương Ngữ Yên khỏi bệnh hoàn toàn rồi, liền đến chào từ biệt Đoàn Chính Thuần.

“Sao lại đi sớm vậy? Ta còn nói muốn làm chủ cho hôn sự của các ngươi mà!” Đoàn Chính Thuần rất muốn giữ hai người họ lại Đại Lý, vội nói.

Đoàn Dự nghe thấy, cũng không muốn họ rời đi, lại chêm vào: “Đúng vậy, Yên muội, các ngươi ở lại thêm một thời gian nữa đi!”

“Về việc này, vãn bối đã truyền lời cho mợ, mợ nói hôn ước này là do mợ tác hợp, tự nhiên cũng phải do nàng làm chủ mới được.” Mộ Dung Phục cung kính hồi đáp.

Vừa nghe đến Lí Thanh La, trong lòng Đoàn Chính Thuần không khỏi có chút nhộn nhạo: “A La, nàng…trong thư thế nào, có nhắc tới ta không?”

Vương Ngữ Yên từ trong hầu bao trên người lấy ra một tờ giấy, vẻ mặt có chú khó xử: “Những lời mẫu thân ta muốn nói đều ở trong này, vương gia thật sự muốn nghe sao?”

“Yên nhi, mau đọc cho ta nghe!” Đoàn Chính Thuần vui mừng khôn tả, không ngừng thúc giục.

Đoàn Dự thấy bộ dạng Đoàn Chính Thuần như vậy, trong lòng không khỏi lại nghĩ: lúc trước thì cha hướng mẹ của ta cam đoan sẽ hối lỗi sửa sai, tại sao bây giờ nghe được tin tức của nữ nhân khác, người lại vui mừng như vậy, đại trượng phu không phải đã nói là làm sao?

“Cái này chính là vương gia ép ta đọc đó.” Vương Ngữ Yên húng hắng ho, trừng mắt nhìn Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục biết nàng lại nổi lên tính bướng bỉnh, trên mặt không khỏi nở nụ cười dung túng.

Vương Ngữ Yên cầm tờ giấy lên, giả giống như thật giọng của Vương phu nhân:

“Đoàn Chính Thuần, mười mấy năm nay chàng nuôi nữ nhi của chúng ta được một ngày nào chưa, vậy mà còn muốn ở Đại Lý đòi gả nữ nhi? Mơ tưởng! Cùng lắm nếu chàng muốn đến Tô Châu uống chén rượu mừng thì còn có thể, nhưng mà phải chi đồ cưới và tiền tổ chức tiệc!”

Vương Ngữ Yên đọc xong, tứ đại thị vệ đứng phía sau Đoàn Chính Thuần tuy trên mặt vẫn giữ bộ dạng nghiêm trang, nhưng cũng hơi đỏ lên, sợ rằng trong lòng đang cố nhịn cười – vương gia nhà mình tung hoành tình trường vài thập niên, hôm nay lại bị người ta đạp cho một cước đau như vậy.

Đoàn Chính Thuần mặt lúc đỏ lúc trắng, trước mặt những đứa con, nhất thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đoàn Dự không biết vì sao nghe được lại hả giận, trong lòng nghĩ: nếu những người đàn bà khác của phụ thân cũng có thể giống như mẫu thân của Yên muội, thì làm sao mẫu thân của ta lại mặt co mày cáu đây?

Sau đó, trước mặt đôi phụ tử – một người đang xấu hổ ngại ngùng, một người đang âm thầm vui mừng – Mộ Dung Phục mang theo Vương Ngữ Yên trở về phòng thu dọn hành lý. Dọc đường đi, Vương Ngữ Yên ghé tai Mộ Dung Phục, nhỏ giọng hỏi: “Biểu ca, vừa rồi ta giả nương ta, có giống không?”

“Cực kì giống, tựa như là mợ đích thân đến đây vậy.” Mộ Dung Phục cũng ghé sát vào tai nàng, thì thầm, “Chỉ là, sao ngươi không đọc nốt cả câu cuối cùng trong thư ra?”

“Biểu ca…” Vương Ngữ Yên mặt đỏ hồng, vội vo tờ giấy trong tay lại thành một nắm rồi giấu tiệt trong hầu bao, trong đầu lại không khỏi tưởng tượng ra cảnh Vương phu nhân mặt khinh bỉ nói:

“Vương Tiểu Yên, ngươi đúng là đồ vô dụng chỉ biết gây rắc rối cho ta thôi, tại sao lại đi tìm cái lão cha phong lưu thối tha của ngươi làm cái gì, còn không mau cút về Tô Châu cho lão nương —-!”

Đại Lý bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, vậy mà Vương Ngữ Yên lại không ngừng run rẩy. Nàng nhìn Mộ Dung Phục mặt tươi cười, vừa xấu hổ vừa ảo não, bèn dậm chân một cái: “Biểu ca, huynh hiện tại càng ngày càng học xấu!”

Nói xong, nàng xoay người định chạy, lại bị Mộ Dung Phục giữ chặt lấy. Vương Ngữ Yên vết thương mới khỏi, sức lực cũng chưa phục hồi được bao nhiêu, cho nên mặc dù cố tránh, vẫn không thoát khỏi tay Mộ Dung Phục được, chỉ đành thở hổn hển, nói: “Muội hiện tại không có sức, mà võ công của huynh lại cao, rõ ràng là huynh bắt nạt muội!”

“Muội lại sai rồi, võ công này không phải là để bắt nạt muội, mà là để bảo vệ cho muội suốt cuộc đời này.” Mộ Dung Phục cúi đầu cười, ôn nhu vuốt tóc nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.