*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Uyển Úc Nguyệt Đán không nhìn thấy dáng vẻ của người kia, mà vẫn cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo thấu xương ập thẳng đến trước ngực mình. Dường như phía đối diện là một con ma quỷ chém gió đội mưa mà đến, tiết trời lạnh lẽo giá băng, mà trong thân thể ma quỷ kia lại cháy lên một ngọn lửa nóng rừng rực.
Kẻ cầm kích đối mặt với mấy chục người của Bích Lạc Cung chính là Cuồng Lan Vô Hạnh. Vừa rồi hắn đến cửa Bích Lạc Cung, đệ tử gác cửa nhận ra hắn là Cuồng Lan Vô Hạnh, biết người này đã dưỡng bệnh trong cung rất lâu nên cũng không đề phòng nhiều. Kết quả bị Chu Nhan đâm một kích xuyên ngực, giết một người và làm một người trọng thương.
“Uyển Úc Nguyệt Đán?” Chu Nhan cất giọng lạnh lùng, mang theo khí độ khoáng đạt không thể nói rõ, dường như giọng hắn có thể vang vọng giữa mây trời và mặt đất.
Uyển Úc Nguyệt Đán đứng trước mặt mọi người, năm ngón tay phải siết chặt trong tay áo, “Là ta. Các hạ chịu ơn cứu mạng của ta, chẳng hiểu sao lại lấy oán báo ân, giết người của ta?” Giọng hắn không lên cao cũng không lớn tiếng, nhưng nói ra một câu ân oán rõ ràng, thái độ đúng mực.
Chu Nhan đẩy trường kích, “Chịu chết đi!” Hắn phớt lờ những lời Uyển Úc Nguyệt Đán nói, trường kích màu nâu cuốn theo gió lốc, nhắm thẳng vào ngực Uyển Úc Nguyệt Đán. Bích Liên Y hét to một tiếng, xuất kiếm ngăn trở, trường kiếm tỏa ra quang hoa như lụa, bay lượn như rồng, va vào trường kích giữa không trung. Chỉ nghe một tiếng ong dài, ai nấy bịt tai lại, chỉ cảm thấy tai ù tim đập, trời đất quay cuồng. Gan bàn tay phải cầm kiếm của Bích Liên Y rách ra, máu tươi chảy dọc thân kiếm. Bích Liên Y đỡ một kích của Chu Nhan rồi trở cổ tay, đâm liền ba kiếm vào ngực hắn.
“Bích đại ca, quay về!” Uyển Úc Nguyệt Đán quát lớn giữa những tiếng binh khí xé gió vang vang đầy trời, giọng hắn gần như bị nhấn chìm trong tiếng gió từ trường kích. Nhưng Bích Liên Y đã nghe thấy, thân hình thoắt động, đột ngột lui về. Chu Nhan tiến lên một bước, bỗng phất tay áo, chỉ thấy trên tay áo tím của hắn cắm chi chít những cây ngân châm mảnh, mắt thường gần như không thể nhìn ra. Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn sang Uyển Úc Nguyệt Đán, tay phải Uyển Úc Nguyệt Đán cầm một vật trông giống quả trứng gà, vẫy vẫy với hắn rồi khẽ mỉm cười.
Đó là “Ngũ Ngũ Tứ Phân Châm”, mang theo kịch độc. Loại cơ quan ám khí này cách dùng rất phức tạp, người thường dùng cả hai tay cũng chưa chắc thao tác chuẩn, thế mà Uyển Úc Nguyệt Đán chỉ dùng tay phải đã bắn hết kim ra ngoài. Chu Nhan vung trường kích, mũi nhọn chỉ thẳng vào ngực Uyển Úc Nguyệt Đán, mọi người đều nhìn ra hắn đang tính toán nhắm thẳng vào ngực Uyển Úc Nguyệt Đán, sau đó ném kích đi, đầu tiên là đánh nát xương ngực Uyển Úc Nguyệt Đán, sau đó đâm xuyên qua ngực hắn.
“Cung chủ…” Bích Liên Y đỡ một kích vừa rồi của Chu Nhan, khí huyết đã chấn động đến nội thương. Thấy Chu Nhan vung trường kích muốn ném đi, hắn khẽ gọi Uyển Úc Nguyệt Đán rồi gốc sức vận chân khí, chuẩn bị liều chết ngăn cản kích này. Kích này chắc chắn không giống kích vừa rồi, vì sao Cuồng Lan Vô Hạnh lại đột ngột quay về muốn giết Uyển Úc Nguyệt Đán, nguyên do trong đó hắn cũng không hiểu rõ. Nhưng tuyệt đối không thể để kẻ này hoành hành ngang ngược trong Bích Lạc Cung, càng không thể để hắn giết cung chủ!
Dù hắn phải chết, cũng tuyệt đối không để cho Cuồng Lan Vô Hạnh đả thương Uyển Úc Nguyệt Đán một phân một hào!
Trường kích múa vù vù, vẽ ra một vòng tròn trên không trung, nhìn mà thấy ghê. Chu Nhan múa kích trên tay, có cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc hoa râm rối bời, mũi kích sáng bóng phản chiếu gương mặt yêu tà của hắn. Sau một tiếng “vù”, trường kích cũng rời khỏi tay.
Cơn gió cuốn theo cũng không mạnh lắm, không kinh tâm động phách như trong tưởng tượng của mọi người. Bích Liên Y vung trường kiếm, múa ra mấy chục đường kiếm chém vào trường kích kia. Chu Nhan trở tay giơ ngang kích, chỉ nghe vài chục tiếng keng keng liên tiếp, kích quét thành vòng tròn, trường kiếm rời tay bay đi đánh “vù” một tiếng, rơi sang một bên, phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Bích Liên Y miệng phun máu tươi, liên tục lùi ba bước, đến khi đụng vào người Thiết Tĩnh mới dừng lại. Thiết Tĩnh đỡ lấy hắn, đốt ngón tay siết chặt kêu răng tắc mà vẫn gắng nhẫn nhịn không kêu thành tiếng, đứng bên cạnh Uyển Úc Nguyệt Đán.
Nếu ngay đến Bích Liên Y cũng không phải đối thủ, thì hắn lại càng không.
Lại nghe một tiếng “vù”, trường kích xoay tròn một lần nữa, vẫn là tư thế cũ, mũi kích nhắm thẳng vào Uyển Úc Nguyệt Đán. Trên mặt Chu Nhan mang theo nét mỉa mai lạnh lẽo như băng, tựa như đang cười Bích Lạc Cung danh tiếng lẫy lừng, thế mà thật sự không đỡ nổi một kích. Đệ tử Bích Lạc Cung ai nấy cầm đao kiếm, âm thầm chuẩn bị một khi hắn vung kích này ra thì mình phải chống đỡ thế nào, làm sao để chặn kích này cho Uyển Úc Nguyệt Đán.
Lại nghe một tiếng “vù”, trường kích tiếp tục vung lên, tiếng gió vẫn rất nhỏ. Mọi người không hẹn mà cùng vung đao kiếm, chỉ nghe “nhữngg ân thanh giòn giã giống như đồ sứ rơi vỡ đầy đất. Đao gãy, kiếm đứt, người bị thương! Một thanh trường kích bỗng nhiên vượt ra khỏi vòng vây của mấy chục thanh đao kiếm, tựa như không hề bị ngăn trở, đâm thẳng vào ngực Uyển Úc Nguyệt Đán!
Mũi nhọn sáng lóa, kích tựa như rồng, đuổi theo làn gió, thiên hạ vô song!
“Cung chủ!” Mọi người đồng thanh hô, dây xích trong tay áo Thiết Tĩnh liên tục vung ra, keng keng xoay quanh trường kích một vòng. Nhưng trên kích mang lực mạnh mẽ vô cùng, dây xích nhỏ dài đứt đoạn, không thể ngăn trường kích lao về phía trước!
Trong tích tắc, Uyển Úc Nguyệt Đán thậm chí còn không kịp lùi lại tránh sang một bên.
Chợt nghe một tiếng “keng” giòn giã!
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Thanh trường kích đánh đâu thắng đó kia đột nhiên gãy lìa ở giữa, lưỡi kích hơi lệch, bay lướt qua vạt áo Uyển Úc Nguyệt Đán, lao rầm rầm vào tường gạch sau lưng hắn, đâm sâu bốn thước, xuyên qua bên kia tường gạch. Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy một vật bay về như dự liệu, rơi vào tay một người. Vừa rồi chính người này đã ra tay chém gãy kích, cứu mạng Uyển Úc Nguyệt Đán.
Người mới đến toàn thân áo trắng, búi tóc hơi rối, tay phải cầm đao, tay trái còn bưng một cốc trà, chính là Phó Chủ Mai.
Chu Nhan thấy trường kích gãy đôi cũng không để ý, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cuồng ngạo rực cháy nhắm thẳng vào người Phó Chủ Mai, “Là ngươi.”
Phó Chủ Mai tay trái bưng trà tay phải cầm đao, hình như vẫn chưa hiểu rõ tình thế, bèn đưa cốc trà sữa cho Uyển Úc Nguyệt Đán rồi cầm chắc đao trên tay, “Là ta.”
Chu Nhan đưa tay phải về phía trước, năm ngón tay hơi cong, bày ra một tư thế kỳ lạ, “Tiểu tử, nếu ngươi không đánh bại được ta, thì ta sẽ giết sạch Bích Lạc Cung từ trên xuống dưới, gà chó không tha!”
Phó Chủ Mai khép hờ mi mắt rồi chậm rãi mở ra. Ánh mắt hắn trở nên trong veo lạnh lùng, bầu không khí dường như cũng lạnh lẽo hơn, dần dần xung quanh hắn tựa hồ đã phủ lên một lớp sương trắng mơ hồ, “Có ta ở đây, không cho phép bất kỳ ai tổn thương bất cứ thứ gì của Bích Lạc Cung.”
Một người lảo đảo đi tới từ sau đình viện, trong tay xách một bầu rượu, đổ một ngụm vào miệng, đưa cặp mắt say lờ đờ nhìn Chu Nhan và Phó Chủ Mai. Tư thế năm ngón tay của Chu Nhan là một môn tuyệt kỹ hiếm thấy, gọi là Cuồng Nhan Độc Nhạn, không thua kém trảo công của bất kỳ môn phái nổi danh nào. Tuyệt kỹ phi đao của tiểu tử ngốc tuy kinh người, nhưng chưa chắc đã thoát khỏi năm ngón tay của Chu Nhan. Kẻ say rượu đang đứng xem trận chiến là Mai Hoa Dịch Số.
Gió nhẹ hiu hiu thổi, bầu không khí thanh lãnh xung quanh Phó Chủ Mai chậm rãi phất qua trước mặt Chu Nhan. Chu Nhan thoáng dừng chân phải, bộ áo bào tím khoác trên người bỗng tung bay phần phật, vạt áo phất phơ, chẳng mấy chốc dường như cát đá dưới đất cũng bay lên theo vạt áo kia. Dưới ánh nắng, cái bóng phất phơ theo vạt áo tựa như một con rắn đen vô hình, không ngừng phồng to lên. Bích Liên Y thoáng điều khí, để mấy người Thiết Tĩnh, Hà Diêm Nhi che chở cho Uyển Úc Nguyệt Đán chầm chậm lùi về. Cung nhân Bích Lạc Cung tụ lại ngày càng đông, đội ngũ chỉnh tề, trận thế hoành tráng, mấy nguyên lão cũng đồng loạt đứng ra vây kín xung quanh Chu Nhan và Phó Chủ Mai.
Chỉ nghe một tiếng ngân khẽ, miệng Chu Nhan phả ra một làn khói trắng, nháy mắt sau thân hình hắn đã đứng trước mặt Phó Chủ Mai, năm ngón tay bỗng dưng đen kịt lại, một mùi tanh hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Không phải ngón tay hắn có độc, mà là khí huyết lưu chuyển dữ dội làm móng tay cũng không chịu nổi sức nóng, nháy mắt đã bị đốt thành than. Phó Chủ Mai nhìn rõ, Ngự Mai Đao xoay vòng đón đỡ, hơi lạnh tan đi giống như một trận tuyết rơi xuống lòng bàn tay.
Chỉ nghe những tiếng rầm rầm, hai người nháy mắt đã đấu hơn năm mươi chiêu, người xem đều hoảng sợ tái mặt. Chân lực trên ngón tay Chu Nhan nóng rực đến đáng sợ, năm ngón tay lướt qua, chạm nhẹ vào áo Phó Chủ Mai làm áo hắn lập tức bốc cháy. Phó Chủ Mai đao ý thanh hàn như băng, lưỡi đao lướt đến đâu ngọn lửa tắt đến đó. Cái lạnh trên lưỡi đao khiến hơi nước mùa đông ngưng thành sương, hơ qua chỉ phong của Chu Nhan, sương trắng hóa thành hơi nước rơi xuống. Hai người một trắng một tím giao chiến giữa vòng người vây kín, giữa ngón tay và đao thoắt mưa rơi thoắt tuyết đổ, lả tả lất phất, khí tượng biến đổi liên tục.
“Khó gặp…” Văn Nhân Hách lẩm bẩm, “Hai người đều là kỳ tài trăm năm khó gặp.” Uyển Úc Nguyệt Đán tuy không nhìn thấy gì, lại có thể tưởng tượng ra trước mắt mọi người là cảnh tượng khiến người ta kinh hãi nhường nào, chỉ khẽ mỉm cười. Bích Liên Y nhìn kỳ cảnh hai người giao chiến, chiêu thức của họ biến hóa cực nhanh, trong khoảng năm tấc trước cổ họng, lưỡi đao và ngón tay không ngừng biến đổi chiêu thức. Có rất nhiều chiêu không ngừng lặp lại, nhưng hai người lại có thể dùng lực độ và góc độ giống hệt nhau để đón đỡ.
Sức tập trung vượt quá bình thường… Mà nếu hai bên không có lực khống chế và tính ổn định cực cao, nếu không gặp được đối thủ có ý chí kinh người giống mình, thì tuyệt đối không thể tạo ra kỳ cảnh cỡ này. Giống như một khúc tỳ bà tuyệt diệu động lòng người, đang gảy đến những hợp âm nhanh nhất dày đặc nhất.
Đàn gảy càng gấp, âm càng mãnh liệt. Tiếng sát phạt nổi lên, như tên bay đầy trời vạn ngựa tung vó. Tay múa ngọn kích, máu nhuộm bầu trời, khóc than ai oán, trong nháy mắt ai nấy đều ngầm hiểu đã đến lúc đứt dây đàn!
Một tiếng “vù” vang lên rền rĩ chói tai, đao của Phó Chủ Mai cuối cùng đã tìm ra kẽ hở, chém thẳng xuống vai phải Chu Nhan! Đao kia tinh chuẩn trầm liễm, cái gọi là “đao”, điểm mạnh nhất lẽ nào không phải bổ và chém? Đao này chém xuống, đao phong xuyên qua chỉ phong giữa năm ngón tay Chu Nhan, trong nháy mắt tiếng vù vù xé gió vang lên không ngừng, làm ai nấy phỉa bịt tai. Dường như Phó Chủ Mai không chỉ tung ra một đao, mà còn rung lên một cái chuông đồng lớn, khiến song cửa sau lưng kêu răng rắc, nứt ra vài vệt. Chu Nhan nghiêng người né tránh, nhưng đao ý đi trước rất xa. “Phụt” một tiếng, đao còn chưa đến thì trên vai hắn đã thủng một lỗ, máu tươi tuôn ra ào ào!
Mắt Chu Nhan bỗng đỏ ngầu, trong nháy mắt mảng da xanh đỏ trên má chợt biến thành màu tím đen, ngưng khí phát ra một tiếng “Hộc…”. Văn Nhân Hách buột miệng kêu to “Si Mị Thổ Châu Khí!”, Bích Liên Y đoạt trường kiếm của đệ tử bên cạnh, thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ, lẳng lặng chém xuống lưng Chu Nhan.
Si Mị Thổ Châu Khí là một môn ma công ăn người, những kẻ tu luyện môn nội công tâm pháp này đều đột tử không có ngoại lệ, toàn thân còn biến thành màu đen, máu thịt tan biến gần như không còn, chỉ để lại một cái thây khô giống như bộ xương. Người trong võ lâm nghe tên môn công phu này thôi cũng đủ biến sắc, tiếng xấu không thua gì Vãng Sinh Phổ. Bảy mươi năm trước từng có một kẻ luyện thành môn võ công này, sau đó lạm sát người vô tội, cuối cùng thần trí điên cuồng, chết vì tự sát. Nghe nói hắn có thể luyện thành Si Mị Thổ Châu Khí là vì nội tạng trong cơ thể hắn khác với người thường, có đến hai trái tim hai dạ dày hai lá gan.
Chu Nhan trước mắt có thể thi triển Si Mị Thổ Châu Khí, lẽ nào hắn cũng có thiên phú dị bẩm như kẻ kia? Si Mị Thổ Châu Khí dũng mãnh tuyệt luân, nghe nói mạnh đến nỗi phá núi lấp sông, đập vỡ đầu người như đập nát quả hồng. Hơn nữa người trúng Si Mị Thổ Châu Khí toàn thân cũng biến thành màu đen, máu thịt tan biến gần như không còn rồi chết…
“Liên Y!” Văn Nhân Hách la lên thất thanh, năm ngón tay đen sì của Chu Nhan đã c ắm vào ngực Phó Chủ Mai, phun ra năm luồng khí đen như sương. Phó Chủ Mai đưa ngự đao ra trước ngực, ánh đao chợt lóe lên, vết thương trên vai phải Chu Nhan lại rách toạc. Có tiếng răng rắc tựa như xương gãy, nhưng năm ngón tay kia đã chạm đến trước ngực Phó Chủ Mai. Bích Liên Y kịp thời chém xuống một kiếm, tay phải Chu Nhan bỗng dưng thu về tóm ngược lại, lưỡi kiếm của Bích Liên Y chém ra một vết thương sau lưng Chu Nhan, năm ngón tay của Chu Nhan đã c ắm vào ngực hắn nửa tấc! Phó Chủ Mai hét lớn, máu bắn tung tóe, Ngự Mai Đao chém ngược về như lạnh lẽo như trăng như tuyết, cánh tay phải của Chu Nhan đã bị một nhát đao của hắn chém rơi!
“Tiểu Bích!” Phó Chủ Mai chém rụng cánh tay phải của Chu Nhan, cánh tay kia rơi xuống trước ngực Bích Liên Y. Hắn ôm Bích Liên Y về, trong giây lát thần thái bình thản tự nhiên trước kia đã hoàn toàn biến mất, “Tiểu Bích! Tiểu Bích Tiểu Bích Tiểu Bích!”
Bích Liên Y vẫn nắm chắc trường kiếm trong tay, cố nhịn xuống một ngụm máu nóng đã trào lên miệng, hạ giọng đáp, “Ta không sao! Bảo vệ cung chủ!” Phó Chủ Mai gật đầu lia lịa, vội vàng chạy đến trước mặt Uyển Úc Nguyệt Đán che chắn cho hắn, ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy không ổn, lại bế Bích Liên Y lên giao cho Thiết Tĩnh, trên mặt tràn đầy kinh hoảng thất thố. Bích Liên Y chứng kiến tất cả, khẽ ho vài tiếng. Người này lúc bản thân trúng kịch độc thì hoàn toàn chẳng để tâm, thấy người khác bị thương thì mặt mày mếu máo như sắp khóc vậy…”Khụ khụ…”
“Làm sao đây? Làm sao đây?” Phó Chủ Mai mắt nhìn Chu Nhan gãy một cánh tay, nhưng thật ra không hề nhìn hắn, “Tiểu Bích ngươi đau không? Có đau không?”
Uyển Úc Nguyệt Đán cất giọng dịu dàng, trầm tĩnh tựa như có thể xoa dịu mọi nỗi đau, “Hắn không sao.”
Thiết Tĩnh cắn răng cố giữ vẻ mặt lạnh nhạt, kiếm hắn nằm trong tay Bích Liên Y. Chỉ cần Bích Liên Y không buông tay, thì thanh kiếm kia giống như đang cầm chắc trong tay hắn vậy.
Người của Bích Lạc Cung rút đao kiếm, đập vào nhau thành tiếng, trên mặt tràn đầy giận dữ. Chu Nhan gãy một cánh tay, chầm chậm đứng lên, hắn chẳng thèm liếc cánh tay đứt lìa của mình lấy một cái, đôi mắt cứ nhìn Phó Chủ Mai đăm đăm. Bỗng dưng hắn xoay người, phất trường bào tím dày nặng mà đi, để lại âm hưởng vang dội. Vết thương trên vai phải máu chảy ào ào như suối, hắn cụp mi mắt xuống, sải bước rời đi.
Cho dù là Cuồng Lan Vô Hạnh đã mất một cánh tay, vẫn không ai dám ngăn cản.
Đệ tử Bích Lạc Cung tránh ra một con đường, nơi Chu Nhan đi qua mặt đất nhuộm màu đỏ rực. Vết máu miên man, dấu chân nhuốm máu, hắn bỏ lại sau lưng cánh tay đứt lìa và nửa thanh trường kích cắm trong góc tường. Cơn gió mùa đông thổi qua, không hiểu sao lại mang đến cho người ta cảm giác cô đơn lạ thường.