Thiên Hương Bách Mị

Chương 15: Ngự Kiếm



Buổi tối hôm đó bọn nhỏ rất nhanh hiểu được cái gì gọi là “Một lượng bạc một bữa cơm.”

Ước chừng khoảng giờ Dậu, trên bàn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều đồ ăn, từ mặn đến chay, từ cơm thơm ngào ngạt đến bánh mì, từ canh mặn đến canh ngọt, cái gì cần có đều có. Ai nấy nhìn đều hoa cả mắt, nhưng nếu không để một lượng bạc ở trên bàn, đến chết cũng đừng nghĩ đụng tới những món ăn mỹ vị này.

Cũng có đứa nhỏ ý chí kiên định, kiên quyết không mua, nhưng không giao tiền thì đồ ăn cũng vẫn ở trên bàn, mùi thơm tỏa ra bốn phía, đúng lúc đói bụng trước mặt lại bày ra món ngon, tra tấn như vậy không thua gì địa ngục trần gian. Đến cuối cùng ngay cả Diệp Diệp cũng nhịn không được, kết quả một lượng bạc một phần chính là ba món ăn một canh, kèm thêm cơm hoặc mì, nhiều hơn nữa cũng không có, keo kiệt muốn chết.

Mọi người cùng nhau tụ tập ở Gian Phòng Lệ Oanh của Bách Lý Ca Lâm cùng ăn cơm, ai cũng đều tức giận khó mà bình tĩnh được. Bách Lý Ca Lâm vừa ăn một ngụm mắng một câu: “Sồ Phượng Thư Viện cái gì, nên trực tiếp đổi tên thành Đoạt Tiền Thư Viện mới đúng! Ngày đầu tiên đã bắt mọi người tiêu tiền mua cơm, ta chưa từng thấy qua nơi nào như thế này!”

Lê Phi nói: “Thư Viện hàng năm đều miễn phí tuyển nhận đệ tử mới, không có nguồn cấp tiền, còn phải cho đệ tử chúng ta cái ăn cái mặc, hơn nữa còn phải mời tiên sinh đến dạy, nên một bữa cơm tốn chút tiền cũng bình thường. Huống chi cũng không phải luôn luôn phải tiêu tiền, chờ học bay được, hẳn là sẽ không cần tiêu tiền nữa.”

Bách Lý Ca Lâm cười lạnh: “Ngươi quá ngây thơ rồi, hôm nay có thể ăn cơm trả tiền, lần sau không chừng học tâm pháp gì đó đều phải tiêu tiền mua bí tịch, sau đó nữa mấy loại đan dược gì cũng phải tiêu tiền để mua, những ngày phải tiêu tiền vẫn còn đang chờ ở phía sau!”

Đây không phải là dọa người sao?

Lê Phi theo bản năng mà sờ sờ túi tiền, tiền của nàng cũng không nhiều, sư phụ tổng cộng để lại cho nàng năm mươi lượng. Nếu về sau học tiên pháp gì phải tiêu mười lượng, mua đan dược gì đó lại tiêu mười lượng, với năm mươi lượng có thể học bao nhiêu đây?

Đêm thứ nhất ở Sồ Phượng Thư Viện, bọn nhỏ đang trong tâm trạng bất an vì lo sợ tương lại phải tiêu tiền thật nhiều, cứ như vậy qua đi.

Ngày tiếp theo tất cả mọi người dậy thật sớm, muộn một chút sẽ phải tốn đến mười lượng bạc, hơn nữa còn liên tục ba ngày, ngay cả Kỷ Đồng Chu cũng không muốn tiêu tiền uổng phí như thế này, vậy nên trên bãi đất trống trước đệ tử phòng, mọi người đã đến đông đủ.

Trời lúc này còn chưa sáng hẳn, đảo nổi nhỏ vắng vẻ bị lớp mây mù bao vây xung quanh, sắc xanh biếc cùng trắng tinh hòa lẫn vào nhau, nhìn như một bộ y phục tuyệt đẹp. Bên cạnh đảo nhỏ, nếu nghiêng người mà nhìn xuống sẽ thấy một biển mây vô tận vô cùng, biển mây mờ mịt trôi, sâu không thấy đáy, nhìn một cái thôi cũng đã khiến người khác phải sợ.

“Các ngươi nói xem, phía dưới có cái gì?” Bách Lý Ca Lâm có chút sợ cao, đứng sau tỷ tỷ mà không dám nhìn xuống dưới.

Lê Phi một chút cũng không sợ, vững vàng mà đứng bên cạnh, gió thổi quần áo nàng bay bay, giống như cả người nàng lập tức sẽ bị thổi bay xuống dưới. Nàng nói: “Phía dưới hẳn là bùn nhão và xương cốt, không có gì đặc biệt.”

Nàng ở Thanh Khâu, mỗi lần cùng sư phụ xuất môn phải leo lên Hổ Khẩu Nhai nên đối với vực sâu này nàng một chút cảm giác cũng không có. Hổ Khẩu Nhai là nơi đầy cương cốt của động vật bị ngã chết, đương nhiên cũng có xương cốt người, nàng nhìn chán rồi.

“Ta đoán, phía dưới là biển.” Diệp Diêp phong thái nghiêm cẩn và lý trí. “Chúng ta ở trên xe hồng lộc hơn hai mươi ngày, thời gian lâu như vậy, sớm đã rời khỏi vùng Trung Thổ, mà đảo nổi này có quy mô rất lớn, rất thích hợp xây trên biển.”

Phía sau có giọng nam xa lạ xen vào: “Phía dưới khắp nơi là cấm địa yêu ma quỷ quái, không cẩn thận ngã xuống coi chừng mất mạng.”

Bách Lý Ca Lâm sợ tới mức hét lên một tiếng, mọi người vội vàng xoay người, trên bãi đất trống bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên mặc hồng y*. Hắn nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, rất trẻ, trên eo mang một cái đai lưng kim tuyến màu sắc rực rỡ, mang cùng hồng y nhìn rất sặc sỡ và chói mắt, nhưng hắn mặt mày rất tuấn tú, đặc biệt cặp mắt kia, tuy không nói lời nào nhưng dường như đang cười, ăn mặc loè loẹt như vậy cũng không quá khó coi.

*hồng y: y phục màu đỏ

Xuất hiện lúc này khẳng định là tiên sinh của Thư Viện, bọn nhỏ lập tức trở nên hồi hộp. Ai nấy đều nín thở yên lặng, chờ tiên sinh dạy bảo.

Hồng y thanh niên nhìn xung quanh một vòng: “Các ngươi không một người đến trễ sao, thật bất ngờ…. Xem ra mỗi người cũng đều mang theo thanh kiếm được cấp cho, đệ tử mới năm nay thật không tồi.”

“Tiên sinh này nhìn có vẻ như nói rất nhiều.” Bách Lý Ca Lâm lặng lẽ nói với Lê Phi. “Ngươi xem ngài ấy cười tủm tỉm kìa, chúng ta vận khí thật tốt.”

Lê Phi trong lòng có lo lắng cũng có chờ mong, nàng vẫn không biết dẫn linh khí nhập thể, cũng không biết vận chuyển nội tức, không biết có thể học được từ tiên sinh này không?

Hồng y thanh niên còn đang nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, ta sẽ không nhiều lời. Đầu tiên nói cho các ngươi biết Sồ Phượng Thư Viện không có tiên sinh cố định, mà tiên sinh mỗi năm cũng không giống nhau, đều là đệ tử trẻ tài giỏi tuyển ra từ trong môn phái của các đại tiên gia. Ta tên Hồ Gia Bình, một trong những đệ tử thân truyền của Nghiễm Vi chân nhân. Trước mắt các ngươi đầu tiên theo ta học ngự kiếm phi hành đã. Nói trước, ngự kiếm phi hành là cơ bản nhất, quan trọng hơn cả tu hành. Về sau nếu muốn nghiêm túc cùng tiên sinh học cái gì thì đầu tiên phải qua cửa này đã.”

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nói: “Như vậy, nếu biết bay không cần đóng tiền cơm tối nữa mà có thể tự mình đi về phía Bắc lấy cơm miễn phí mà ăn. Ngược lại nếu còn không biết thì một bữa cơm hai mươi lượng bạc. Ba ngày còn học không được, ta sẽ trực tiếp vứt các ngươi xuống.” Hắn chỉ chỉ biển mây phía sau.

Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng. Lại đòi tiền! Hơn nữa còn là hai mươi lượng! Bọn nhỏ rất nhanh đều đã chết lặng.

Hồ Gia Bình miễn cưỡng thở dài: “Được rồi, chúng ta bây giờ bắt đầu.”

Hắn vỗ vỗ tay, bỗng nhiên mỗi người trước mặt xuất hiện một quyển sách đỏ. Hồ Gia Bình đột nhiên ngáp một cái: “Phương pháp ngự kiếm tu hành đều ở trong sách, tự mình xem tự mình luyện tập, không biết thì tự suy nghĩ chứ đừng phiền đến ta. Trước bữa tối ta kiểm tra thành quả.”

Dứt lời hắn tìm cây đại thụ, đi tới dưới bóng cây nằm, có nói gì cũng không chịu đứng dậy.

Đây…. Đây là tiên sinh kiểu gì chứ…. Bọn nhỏ trợn mắt há hốc mồm.

“…… Ta thu lại lời nói vừa rồi.” Bách Lý Ca Lâm lệ rơi đầy mặt. Tiên sinh này quả là kì quái, chính là quá vô liêm sỉ!

Ngày đầu tiên vào Sồ Phượng Thư Viện tu hành, bọn nhỏ đã bị sự thật tàn khốc đánh bại hoàn toàn, nhưng áp lực một bữa cơm hai mươi lượng bạc thật sự quá lớn, không ai nguyện ý phí thời gian oán trách tiên sinh vô trách nhiệm này. Mọi người bắt đầu vùi đầu vào đọc, lâu lâu lại khoa tay múa chân hai cái, rối tinh rối mù thật sự.

Lê Phi mở quyển sách màu đỏ ra, trang thứ nhất còn chưa xem xong lòng nàng đã chùng xuống.

Trên sách viết lưu loát vô số tâm pháp dẫn linh khí nhập thể sau đó truyền đến thân kiếm, mặt sau còn có tranh vẽ sinh động giải thích dòng chảy và chuyển động của linh khí trong cơ thể và bí quyết làm thế nào mới có thể khống chế ngự kiếm phi hành. Tất cả đều ở đây.

Tuy rằng đây quả thật so với phải nghe tiên sinh khô khan nói nhiều thứ thì trực tiếp đọc hiểu thì sẽ nhớ nhiều hơn, nhưng mà, đối nàng mà nói, toàn bộ đều vô dụng.

Nàng căn bản không thể dẫn linh khí nhập thể, càng không nói đến khống chế linh khí đi vào thân kiếm.

Lê Phi im lặng nhìn quanh bốn phía, Lôi Tu Viễn ở xa xa cầm trường kiếm ngẩn người, không biết đang nghĩ cái gì, Bách Lý tỷ muội cùng Diệp Diệp ngồi trên mặt đất, không nhúc nhích, Kỷ Đồng Chu cùng Lan Nhã Quận chúa đều đang nghiêm túc đọc sách. Những đứa nhỏ khác có đứng có ngồi, có tập trung, có vài người dường như hiểu ra mà nghiêm túc luyện tập, chỉ có nàng cái gì cũng không làm được.

Chỉ chốc lát sau, bọn nhỏ bỗng nhiên ồn ào một trận, hóa ra Kỉ Đồng Chu đang đứng trên thân kiếm mà bay từ đầu này sang đầu kia của bãi đất trống, tuy rằng bay không hề vững vàng, nhưng hắn thật sự là đang bay.

“Ha ha ha! Một chút cũng không khó!” Người này không đắc ý sẽ không phải là Kỷ Đồng Chu. Kiếm đưới lòng bàn chân hắn vụng về mà vặn vẹo, khi thì hướng về phía Đông, khi thì hướng về phía Tây, hắn kiên trì được một nén nhang mới kiệt sức mà đáp xuống.

Hắn hăm hở mà nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy Lê Phi đứng ngốc ở đó không nhúc nhích thì không khỏi càng đắc ý. Mặc dù mấy đứa thường dân này so với hắn đương nhiên là không bằng, được nổi bật đương nhiên là thích, nhưng sảng khoái nhất là chèn ép được tên điêu dân này.

“Hừ.” Hắn nhìn Lê Phi cao ngạo mà hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng lên kiếm lại bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo mà bay, nhưng lần này so với lần trước bay khá hơn nhiều.

Lê Phi cảm thấy chính mình thật giống con kiến trên chảo dầu. Tuy rằng bề ngoài vắt hết sức duy trì bình tĩnh, nhưng nội tâm lại lo lắng vô cùng. Kỷ Đồng Chu thiên phú quả thật rất tốt, rất nhanh đã nắm giữ được bí quyết ngự kiếm. Thế nhưng lúc này nàng lại không rảnh hâm mộ ghen tị với hắn, cuối cùng vẫn là không nghĩ tới nữa. Thiên tân vạn khổ để vào Sồ Phượng Thư Viện như thế, vậy mà bước tu hành đầu tiên đã gặp khó khăn.

Nếu không học ngự kiếm được chỉ sợ ngay cả đi đến đảo khác nàng cũng không đi được, mà ăn cơm còn phải trả tiền, một bữa hai mươi lượng, nếu tiêu hết bạc, nàng phải làm sao đây? Đói chết? Hay là vì không có tư chất nên bị đuổi ra?

Nàng bỗng nhiên nhớ tới trong thân thể chính còn có kỳ nhân Cửu Vĩ Hồ yêu kì ảo kia, nhất thời giống như tìm được sợi rơm cứu mạng, vội vàng thấp giọng gọi hắn: “Lão tiên sinh, lão tiên sinh? Ngài có đang tỉnh hay không?”

Thanh âm xuất quỷ nhập thần kia trước giờ chưa từng đáp lại nàng. Từ sau nhị tuyển, hắn chưa từng nói chuyện, là đang ngủ sao? Là không muốn để ý nàng? Hay là không muốn bám vào người nàng nữa? Ngay cả hi vọng cuối cùng cũng tan biến mất, Lê Phi hoàn toàn không biết phải làm sao.

Bách Lý Xướng Nguyệt ở phía sau đột nhiên thở phào một hơi, đứng lên.

Diệp Diệp vội vàng hỏi: “Như thế nào? Có thể khống chế linh khí không?”

Nàng không gật đầu cũng không lắc đầu, mà nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, mới bỗng nhiên mở mắt, lạnh nhạt nói: “Được, ta biết rồi.”

Lôi Tu Viễn đi tới, ngại ngùng mà cười: “Ta, ta giống như cũng có chút hiểu được….”

Bách Lý Xướng Nguyệt lẳng lặng liếc hắn một cái: “Vậy cùng nhau thử xem.”

Hắn vội vàng xua tay: “Không, không…… Nhất định sẽ ngã xuống….”

“Ta sẽ giúp ngươi.” Bách Lý Xướng Nguyệt không khỏi phân trần, dùng sức ném kiếm ra. Kiếm của nàng giống một ngôi sao băng, xẹt qua một đường cong giữa không trung, cuối cùng vững vàng mà trở lại trước người nàng, nhẹ nhàng lơ lửng.

“Đi chứ?” Nàng nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn.

Lôi Tu Viễn dường như bất đắc dĩ mà cười cười, rốt cuộc cũng ném trường kiếm của mình ra. Phần lớn ánh mắt mọi người hoặc là cực kì hâm mộ hoặc là vô cùng ngạc nhiên, hai người cùng nhau bước lên kiếm, một người thanh dật một người tao nhã, bọn họ giống như không phải mới học mà là đã bay qua vô số lần.

Thanh kiếm dưới chân Lôi Tu Viễn mạnh mẽ mà lướt đi, trong nháy mắt đã thành một đạo lưu quang, chở hắn bay về phía không trung cao xa. Bách Lý Xướng Nguyệt gắt gao đuổi theo phía sau hắn, đệ tử phục hai người đỏ trắng đung đưa đan vào nhau, giống như một đôi bướm nhẹ nhàng bay múa trên không trung.

Bọn nhỏ cực kì hâm mộ mà la lên, không có ai có thể học ngự kiếm được nhanh như vậy! Hơn nữa còn bay tốt như vậy! Động tác hai người lưu loát mà còn tuyệt đẹp, hoàn toàn không nhìn ra là người mới học, lưỡi kiếm dưới ánh mặt trời lóe sáng lên, xuyên qua mây mù giữa các đảo nổi trở thành cảnh đẹp ý vui.

Bách Lý Ca Lâm kích động đến không thể ngồi yên được, nhảy dựng lên mà vỗ tay hoan hô, ngay cả Diệp Diệp ngày thường bình tĩnh cũng nhịn không được ở vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mới vừa rồi Kỉ Đồng Chu khó khăn lắm mới nổi bật được một chút, giờ phút này đã hoàn toàn chìm xuống, hắn có chút kinh ngạc, cũng có chút không phục, liếc mắt nhìn trong chốc lát, rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó tìm bóng cây ngồi xuống, không quan tâ m đến tiếng kinh hô của mọi người nữa.

Lê Phi kinh ngạc mà nhìn dáng vẻ phiêu dật của bọn họ, trong lòng nhất thời cũng không biết là hâm mộ hay là vui thay bọn họ. Ngay cả Lôi Tu Viễn cũng bay tốt như vậy, thật sự là không ngờ đến.

Hai người dần dần bay xa, ước chừng thời gian một chén trà lại bay trở về, vững vàng mà dừng ở bãi đất trống trên đảo. Ngực áo Bách Lý Xướng Nguyệt căng phồng, không biết bên trong đang có cái gì, trong tay Lôi Tu Viễn cũng đang cầm một cái túi, bên trong nóng hổi, nhìn như là đồ ăn gì đó.

“Có bảng tên có thể lấy đồ ăn miễn phí ở đảo nhỏ phía Bắc kia.” Bách Lý Xướng Nguyệt lấy từ trong lòng ngực gì đó, cũng là cái túi, lấy ra mấy cái bánh bao chia cho mỗi người một cái. “Ăn một chút đi, đỡ phải lãng phí một lượng bạc mua cơm.”

Lê Phi mở bánh bao ra, ngửi thấy bên trong mùi tanh bốc ra, đúng là bánh bao thịt. Nàng lặng lẽ đặt ở một bên, một miếng cũng không muốn ăn.

Lôi Tu Viễn rụt rè mà đi tới, thấp giọng nói: “Đại tỷ đầu, thật xin lỗi, ta đã quên ngươi không ăn thịt nên không lấy bánh bao chay…… Ta đi lấy lại cho ngươi.”

“Không cần phải gấp.” Lê Phi kéo hắn ngồi bên người mình. “Ngươi không phải bay rất tốt sao, hẳn là có điểm xuất sắc.”

Lôi Tu Viễn vội vàng xua tay: “Ta, ta không được, ta như thế nào so được với đại tỷ đầu! Ngươi nhất định sẽ học được, khẳng định là bay giỏi hơn ta.”

“Tu Viễn à……”

Nàng thở dài, bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhát gan của hắn. Thật ra, hắn thật sự là một đứa nhỏ rất kì lạ, là người có thiên phú rất tốt, tuy không khi dễ người khác cho dù mình có giỏi như thế nào, nhưng hắn không nên như vậy. Hắn luôn khóc, luôn cần nàng giúp đỡ, nàng theo bản năng liền cho rằng hắn là kẻ yếu, nhưng hắn kỳ thật cũng không thua kém gì.

Trên người Lôi Tu Viễn, có một loại càm giác không đúng lắm.

“Đại tỷ đầu, làm sao vậy? Tại sao lại nhìn ta như thế.” Lôi Tu Viễn rụt rè mà nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt vô tội yếu đuối không biết chính mình đã làm sai điều gì.

Lê Phi rất ghét vẻ mặt này của hắn, lắc lắc đầu, đứng dậy phủi phủi bụi: “Không có gì, ta đi đây.”

Chính nàng còn có chuyện làm phiền lòng nên chẳng còn hơi đâu mà suy nghĩ đến hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.