Thiên hậu trở về – Chương 14: Đã bảo là tàn nhẫn và hung bạo mà
Đó là một người đàn ông cực kỳ đẹp, hẳn là con lai, khuôn mặt của hắn là sự dung hợp giữa sự anh tuấn của người phương Đông và sự sắc nét như được chạm trổ của người phương Tây. Da thịt của hắn mang một màu vàng nhạt khỏe mạnh, trong rừng, ánh sáng mặt trời trong trẻo làm nổi bật lên đôi mắt màu xanh sẫm kia, đôi mắt đó khiến cho người ta cảm thấy say mê, tứ chi thon dài lại còn cân xứng, vạt áo hơi mở lộ ra cơ bắp vừa đủ, nhìn thì có vẻ hắn đang thanh thản ngồi dựa ở dưới tán cây, thế nhưng lại phảng phất một cảm giác nguy hiểm, dường như hắn có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào.
Hạ Lăng nhìn hắn rồi cẩn thận lui về phía sau một bước.
Hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Tôi đâu có ăn thịt người… Hơn nữa tôi còn đang bị thương.”
Hắn nói rồi khẽ vẫy tay với vẻ vô tội.
Lúc này cô mới chú ý thấy bên hông của hắn quấn một lớp vải thật dày, lớp vải này đã thấm máu đen. Con báo hoa ở bên cạnh hắn buồn bực bất an mà đi lên mấy bước, hắn đưa tay ra khẽ vỗ vào đầu nó như đang an ủi.
“Cô tên gì?” Hắn hỏi cô lần thứ hai.
“… Diệp Tinh Lăng.” Cô nói ra cái tên của kiếp này.
“Dưới đó là tổ quay MV à?”
“Anh là ai?” Cô hỏi ngược lại.
Hắn vừa bật cười thì đôi mắt màu xanh sẫm khiến người ta say mê kia lập tức lóe lên sự giá lạnh: “Người đẹp, cô phải làm rõ tình hình, bây giờ là tôi đang hỏi cô, hiểu không.”
Con báo hoa kia gầm lên một tiếng trầm thấp.
… Thế là cô hiểu.
“Tôi là thực tập sinh của trung tâm đào tạo Thiên Nghệ.” Hạ Lăng chấp nhận số phận nói: “Lần này đi theo Đàm Anh đến quay MV.”
Hắn lộ ra vẻ mặt hài lòng, thuận tay xoa bộ lông mềm mại sau gáy của báo hoa: “Đàm Anh cũng đến đây? Đúng là vận may không tệ mà.” Nói xong hắn hỏi cô: “Cô có số điện thoại của cậu ta không? Cho tôi mượn di động của cô một chút.”
Hạ Lăng không muốn cho hắn mượn, dù vậy thì ở trong tình huống người mạnh ta yếu, cô đành phải lấy điện thoại di động của mình ra rồi quăng cho hắn.
Hắn dùng một tay chụp được, sau đó bấm số điện thoại: “Alo, Đàm Anh hả? Tôi không phải là Diệp Tinh Lăng… Tôi là ông chủ của cậu…”
Được rồi, cuối cùng thì cô xem như đã biết hắn là ai, Lệ Lôi, ông chủ lớn của Thiên Nghệ, cháu đích tôn của nhà họ Lệ, nhà họ Lệ chính là bang phái xã hội đen tàn nhẫn và hung hãn trong truyền thuyết. Chỉ là… Hạ Lăng nghiêng đầu liếc nhìn Lệ Lôi đang gọi điện thoại, âm thanh trầm thấp và lười biếng truyền vào tai cô một cách ngắt quãng:
“Tôi đang ở trên núi, bị thương, đến nhanh đi… Cái gì, đợi một chút? Ông chủ của cậu sắp chết đến nơi rồi đây này… Không, không, đừng dẫn theo Vệ Thiều Âm, tôi cũng không muốn lĩnh giáo độ độc miệng của tên đàn ông có bệnh thích sạch sẽ kia đâu…”
Hắn vừa gọi điện thoại vừa đổi sang một tư thế thoải mái hơn, trong giọng nói còn mang theo sự làm nũng và tủi thân.
Giây phút đó, Hạ Lăng quả thực cảm thấy không thể nào nhìn thẳng được nữa…
Đây chính là xã hội đen trong truyền thuyết ư? Nghe nói là tàn nhẫn và hung bạo mà?
Hạ Lăng còn chưa kinh ngạc xong, Lệ Lôi đã cúp điện thoại rồi trả lại di động cho cô.
Cô yên lặng nhìn vết máu loang lổ trên chiếc điện thoại, không biết đây là máu trên vết thương của hắn hay là máu của những cái xác dính trên người con báo hoa nữa. Cô cố nén cái ý định muốn quăng điện thoại đi ngay, trong lòng lại thầm tính toán, sau khi trở về thì cô nên đổi một cái điện thoại khác.
Đàm Anh đến rất nhanh, anh ta còn dẫn theo cả đám người, bọn họ đều là những khuôn mặt mới, không giống người trong tổ quay phim, Hạ Lăng đoán là nhân viên vốn có trong ngọn núi này.
Bọn họ trầm mặc mà nhanh chóng nhấc cáng cứu thương đến rồi đặt Lệ Lôi lên, tất cả đều đâu vào đấy, tỏ ra được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Trong lúc bận rộn, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói lo lắng của Đàm Anh: “Sao rồi, có nghiêm trọng lắm không?”
“Vết thương do súng bắn, không trúng chỗ hiểm nên không chết được đâu.” Giọng điệu của Lệ Lôi mang vẻ lười biếng, lại có một loại sức mạnh kỳ lạ có thể làm yên lòng người: “Đàm Anh, cậu sai người kiểm tra xung quanh đây một chút đi, xem coi có còn sát thủ nào hay không. Không cần quan tâm đến cái xác ở trên cây, đó là thức ăn tối nay của Nhị Mao. Còn nữa…”
Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Lăng: “Người đẹp ở bên kia cũng bị thương, cho người khám cho cô ấy đi.”
Đàm Anh đồng ý từng chuyện một, anh ta cũng nhìn thoáng qua Hạ Lăng một lát rồi dặn dò: “Cho cô ấy một cái cáng cứu thương, dẫn cô ấy đi theo chúng ta.”
Từ đầu đến cuối không có ai nói với cô dù chỉ là một chữ, càng không có ai trưng cầu ý kiến của cô, hỏi cô một tiếng có đau hay không, có muốn đi cùng hay không. Nếu là kiếp trước thì Hạ Lăng đã sớm trở mặt, thế nhưng lúc này không thể so với lúc đó, rời khỏi sự che chở của Bùi Tử Hoành, trên người cô chẳng còn quầng sáng nào cả, cô nhất định phải làm quen với cách sống của một người bình thường.
May mà trước khi gặp được Bùi Tử Hoành, cô cũng đã từng phải chịu khổ những mười hai năm trong cô nhi viện, nếm hết sự ấm lạnh của thế gian. Bây giờ cô chỉ cần nhặt lại sự bình thản và vô danh kia thôi. Có lẽ như vậy mới là dáng vẻ mà cô vốn nên có.
Cô thuận theo mà nằm lên cáng cứu thương trên mặt đất, theo bọn họ đi đến ngôi nhà trên đỉnh núi.
Bọn họ sắp xếp cho Hạ Lăng ở trong phòng của khách, có bác sĩ chuyên trách đến xem vết thương, bác sĩ bôi thuốc rồi băng bó giúp cô.
“Chỉ là một chút vết thương trên da thôi, không chạm đến gân cốt, cố gắng nghỉ ngơi mấy ngày, đừng chạm vào nước và ăn thức ăn cay nóng thì sẽ mau khỏi thôi.” Bác sĩ nói với cô như vậy.
Hạ Lăng mỉm cười gật đầu, thế nhưng bác sĩ vừa đi khỏi thì cô lập tức xoay người tiến vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen ra, để vòi hoa sen vào trong bồn tắm lớn rồi hứng nửa bồn nước, sau đó cố gắng cho tất cả bộ phận trên cơ thể mình ngâm vào nước. Dòng nước sạch sẽ và ấm áp vây quanh cô, theo hơi nước mù mịt bay ra thì còn có cả mùi máu tanh nhàn nhạt không thể bay đi trên người cô. Hạ Lăng cố dùng tay trái của mình để chà cơ thể, cô cẩn thận tránh đi vết thương bên vai phải, thế nhưng hình như mùi máu tanh càng lúc lại càng nồng nặc hơn, từng hơi xông thẳng vào xoang mũi cô.
Hình ảnh con báo hoa kia nhào vào và giữ chặt cô lại không ngừng hiện ra trong đầu.
Trong lúc hoảng hốt, nó lại biến thành một con chó ngao to lớn và hung dữ, nó cao hơn nửa người, bộ lông đen nhánh khắp người nó sáng lên. Nó đã từng cố gắng tấn công cô, thân thể nặng nề nhào về phía cô một lần rồi lại một lần…
Trong căn biệt thự hoàn toàn tách biệt với thế gian kia của Bùi Tử Hoành, trong một căn phòng tối dưới lòng đất, cô liều mạng mà tránh né con chó ngao đó, đập cửa như phát điên rồi kêu cứu, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, không có bất kỳ ai đến giúp cô hết.
Đó là ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời cô.
Bây giờ nhớ lại cô vẫn không kìm được sự run rẩy.
Trước ngày hôm đó, cô vẫn chưa chịu phục tùng Bùi Tử Hoành, cho dù đã bị giam giữ trong biệt thự nhưng cô vẫn tranh cãi, chống lại từng mệnh lệnh của anh. Anh luôn bảo, Tiểu Lăng, một ngày nào đó thì sự kiên nhẫn của anh dành cho em cũng sẽ hết.
Ngày đó rốt cuộc đã đến. Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô.
Sáng sớm, anh hái một bó hoa hồng màu đỏ tươi rồi đặt bên giường, sau đó lại cúi người xuống chạm vào môi cô. Hạ Lăng cố gắng né tránh đôi môi của anh, bất đắc dĩ là cằm của cô đã bị giữ chặt lại, còn hai tay thì bị khóa chặt trên đầu giường, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú kia càng lúc càng gần hơn, đôi môi mang theo mùi thơm của rượu đỏ và trái chanh ngậm vào môi cô…
Cô mạnh bạo cắn anh.
Mùi máu tanh tràn ra giữa môi răng.
Anh thả cô ra, trong ánh mắt có sự giận dữ lướt qua.
Cô chửi ầm lên: “Cút ngay! Cái tên súc sinh này!”
Anh nhìn cô với vẻ âm u, ánh mắt lạnh lẽo đến mức đáng sợ, ngay sau đó anh dùng tay tùy tiện lau đi vết máu trên môi mình: “Súc sinh? Vậy anh sẽ cho em thấy cái gì mới gọi là súc sinh thật sự.”
Cô bị anh đẩy ra ngoài phòng ngủ, quăng vào trong một căn phòng dưới đất.
Cửa đóng rầm lại một tiếng, khóa trái. Trong căn phòng dưới đất tối tăm này, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một chút hình dạng, cô nghe thấy tiếng chó sủa điên cuồng, một cái bóng thật lớn nhào vào người cô.