Hải đường chớp chớp mắt,rồi lại chép chép miệng,cảm thấy ngủ ngon nha.
Tiếng chim ríu rít gọi nhau từng hồi vang vọng vào hang nhỏ,truyền tới tai nàng,không ngừng líu lo.
Hải đường mở bừng mắt,không gian im ắng…người…đâu rồi…
Nàng vội vàng ngồi dậy,ngó quanh,cất tiếng gọi.
-Hồng y!
Lắng nghe,không có âm thanh đáp trả…không có bất cứ đồ vật nào cuả người ấy lưu lại…
-Hồng y!
Tâm,có chút khẩn trương.Nàng đứng lên đi chầm chầm về phía hồ nước.
-Hồng y,ngươi có đó không?
Dĩ nhiên chẳng có ai cả.
Hải đường trở ra,phía ngoài hang,không gian sáng sủa chan hòa nắng ấm.Trận mưa dữ dội đêm qua có lẽ gần sáng mới dứt hẳn,lá cây hoa cỏ vẫn còn vương đầy nước,nàng hít sâu một hơi rồi thở ra,cảm thấy cả người đều sảng khoái.
Không khí trong lành của ngàn năm trước quả nhiên là tiên dược đối với người hiện đại mà có tiền cũng chẳng mua được…
Nàng đưa mắt nhìn lên những tán lá phong đỏ ối,nắng óng ánh xuyên qua chúng,khiến vạn vật như phủ lớp hào quang,càng ngắm mắt lại càng tít mắt lại cuối cùng dừng trước một thân ảnh đỏ tựa máu tươi.
-Hồng y!
Nàng cất tiếng,giọng trong trẻo,nghe thanh âm thập phần vui vẻ.
-ta tìm ngươi mãi,thì ra ngươi ở đây!
Người ta vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt không muốn thân cận,nhìn tới mức khiến nàng trột dạ tự nhìn lại bản thân.Nàng cười ngượng hai tiếng,lý nhí giải thích.
-ta chỉ có một bộ đồ,đồ lại dơ quá…nên đành phải mượn tạm…dù sao ngươi thiếu một cái áo cũng chẳng thành vấn đề gì,có phải không?…
Đây không phải là vấn đề thiếu một cái áo,nàng là nữ tử,chỉ mặc độc một cái áo của nam nhân xa lạ,hở cả đôi chân,còn ra thể thống gì?mà chân đi cái gì thế kia?thật không hiểu nổi…
-ta đi đây!
Đối phương lạnh nhạt nói,sau đó liền dảo bước.
Đùa gì đấy!
-nè,ta chỉ quên không hỏi mượn ngươi cái áo thôi mà,có cần keo kiệt nhỏ nhen vậy không?
Hải đường đứng giậm chân tức tối nói,nhưng người ta vẫn đi đều.Nàng nhìn lại cửa hang,quần áo của nàng vẫn còn trong đó.Thôi đi,dù sao sau này cũng không dùng tới …mang theo chỉ thêm đau lòng…
Nàng vội đuổi theo,sóng bước bên cạnh.
-Hồng y,ngươi còn yếu lắm,vẫn lên nghỉ ngơi 2,3 ngày nữa…
Đối phương dường như không hề nghe thấy tiếng nàng,vẫn bước đi.
-Hồng y,ngươi muốn đi đâu?
Mặc kệ thái độ đối phương,nàng tiếp tục hỏi han,đối phương cũng tiếp tục mặc kệ không quan tâm nàng.
-Hồng y,ngươi đâu cần phải bỏ đi gấp gáp vậy,dưỡng thương mới là quan trọng nhất.
Nàng cứ lải nhải bên cạnh còn đối phương xem lời nói của nàng y như đám ruồi muỗi vo ve,vô cùng phiền…
Hải đường bước nhanh lên trước 2 bước chắn ngang đường đối phương,2 tay dang ra rồi ngẩng cao đầu trông vô cùng khí thế.4 mắt gườm nhau hồi lâu,chàng đầu đầy hắc tuyến,nghiến răng nói.
-tránh!
Hừ!có quỷ mới tránh.
-không tránh!
Nàng khiên quyết đáp,chàng sững người mất vài giây,chưa từng gặp qua kẻ to gan nào dám đối đáp như vậy.
-tránh ra.
Giọng đối phương lạnh tanh,ẩn ẩn sát khí.
-không tránh!
Khẩu khí không sợ trời không sợ đất,một chút nhượng bộ cũng không có.Nàng là kẻ ngốc phải không?không cảm thấy người trước mặt vô cùng nguy hiểm?
-ta nói này Hồng y,ngươi không nên cứng đầu như thế,ngươi là bệnh nhân,ta không những là thầy thuốc còn là ân nhân của ngươi,ngươi không thể không nghe theo được sao?
Lại mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu,đối phương cũng phải ngạc nhiên trước thái độ chịu đựng của bản thân.
-được!
Đối phương lạnh lẽo thốt ra rồi bồi thêm.
-ngươi không tránh,ta tránh.
Chàng đây không thèm chấp với tiểu nha đầu cao chưa tới vai mình.Dứt lời chàng lách người sang bên.Mới đi được mấy bước nàng lại chạy lên chắn tiếp.
-mạng của ngươi là do ta cứu,ngươi chưa hậu tạ ta,cứ thế bỏ đi mà được sao?
-ngươi muốn thế nào?
Vô danh nghĩ,chắc do bản thân đang ốm lên mới có nhiều nhẫn nại như vậy,nếu là lúc thường,hẳn nữ nhân vo ve như côn trùng này đã bị chàng đá bay đi rồi.
-ơn này lớn lắm nha,ta phải hảo hảo suy nghĩ cái đã.
Hải đường cười cười,nhìn biểu tình biến hóa trên mặt đối phương…
-được,ngươi cứ nghĩ kỹ vào…
Giọng chàng phát ra không chút nhiệt độ.Đối phương lách người bước tiếp,nàng cũng lẽo đẽo đi theo phía sau.
Vô danh đi men theo bờ sông Lệ,có cơn gió thu hiu hiu cuốn lấy chiếc lá vàng thả lên vai chàng,một lát sau mới khẽ rời xa rơi xuống thảm lá khô.
Sau cơn giông tố đêm qua,vạn vật như được gột rửa trở lên cực kỳ tươi tắn đong đầy sức sống.Tâm của nàng sau sự thỏa hiệp bất ngờ của tên Hồng y kia cũng nhẹ nhõm được đôi chút.Nàng lơ đãng nhìn quang cảnh,nơi nơi đều lấp lánh nắng thu,dịu dàng và ôn nhu hết mực.
Đám lá xanh xanh,đỏ đỏ ,vàng vàng,lao xao rì rào mỗi khi có trận gió tinh nghịch chạy ào tới,những vạt cỏ dại điểm những chùm hoa xinh xinh màu hồng phớt hoặc tím nhạt lại rung rinh như vẫy gọi đàn ong đàn bướm tới vui vầy.
-cái tên khô khan hơn ngói này,có cần kiệm lời như vàng thế không?
Sau một hồi cuốc bộ trong im lặng,nàng không kìm được buột miệng làu bàu,tiếng nho nhỏ như muỗi kêu.Thật kỳ lạ,nàng vốn không phải người thích nói nhiều,mà đúng ra nàng đâu giỏi giao tiếp cho nên mới chẳng có lấy một người bạn.
Nhưng tại sao ở bên tên lạnh lùng này,nàng lại cứ có xu hướng muốn nói nhiều.Thật kỳ quặc,nàng buồn phiền ngẫm.
Nắng xiên qua tán lá,chiếu lên hình hài thon dài thẳng tắp,gió lại lượn tới vuốt ve mơn trớn con người lãnh đạm kia khiến mái tóc dài đen nhánh nhẹ lay lay,tà áo cũng chuyển động nhịp nhàng lên xuống theo mỗi bước đi.
Nàng lại cứ vô tình liếc mắt tới bóng dáng phía trước,tần xuất càng lúc càng dày đặc.
Được một lát,nàng nhìn dáng người thẳng tắp bước đi không nhanh không chậm trước mặt,mở miệng bắt chuyện.
-Hồng y,ngươi biết đường ra khỏi khu rừng này sao?
Đối phương vẫn coi nàng như người vô hình…nàng bĩu môi hừ mũi.
Đột nhiên đối phương bị kéo ngược lên cao,nàng hoảng hồn nhìn theo.Tuy vết thương hảo mau lành,nhưng cơ thể vẫn thiếu máu trầm trọng nên dù bước đi trông ổn trọng,dáng dấp thẳng thắp thật ra chàng lại vô cùng yếu ớt.
Một thòng lọng ẩn dưới lớp thảm lá mục,chân vừa đặt vào,cơ quan đơn giản khởi động,trong tích tắc liền thắt lấy 1chân chàng rồi kéo ngược lên cao khỏi mặt đất 2 m,treo lủng lẳng dưới cành cây chắc chắn.Đối phương liền một phen hoa mày chóng mặt…
-Hồng y,ngươi có sao không?
Nàng lo lắng hỏi.Đối phương thì mệt tới mức không có sức đáp lại.
-Hồng y,ngươi không sao đấy chứ?ngươi chờ chút ta sẽ tìm cách cứu ngươi xuống!
Giọng nàng thập thần hoảng loạn ngước nhìn người kia gương mặt tái mét.
-ta,ta …không sao …
Đối phương thì thào thốt ra,cố cong người lên để tháo sợi dây nhưng đầu ong ong,mắt hoa hoa cố mấy lần cũng không thành…chàng chưa từng cảm thấy mình bất lực vô dụng như lúc này.
Thôi không nhúc nhích,chàng trong tư thế treo ngược phía trên bất lực nhìn cái người đang cười ngốc nghếch phía dưới cảm thấy mình bị điên rồi mới hy vọng nàng ta biết cách cứu mình xuống…
Đột nhiên một vật thể bay tới,xoẹt qua sợi dây thừng,cắt đứt,chàng cứ thế rơi xuống đè lên cái người cứ trơ ra đứng nguyên chỗ cũ…
“bịch”
Nàng đau đến nhăn mặt mày,thiếu điều muốn ná thở,nam nhân đều nặng kinh người vậy sao?
-ngươi…ngươi thế nào rồi?”
Cả 2 cùng đồng thanh hỏi một lúc,đồng thanh nói một câu…
Người phía trên vội vàng ngẩng đầu lên vấn…người phía dưới gắng gượng quay sang…thế nào lại vừa khéo 2 cặp môi mềm mại được dịp làm quen…
Khoảng khắc ngắn ngủi vài cái chớp mắt lại trấn động đến từng tế bào…
4 mắt nhìn nhau,xung quanh dường như đều dừng lại tại thời này,khắc này…
Mọi âm thanh đều lùi ra xa…ngay cả tiếng tim đập tựa như cũng không lọt vào được.Hình ảnh của đối phương in trong đáy mắt nhau…một lần in này là in vào tận tâm khảm…
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngày một gần,cho đến khi tiếng trung niên hán tử “e hèm” vang lên ngay bên cạnh mới hoảng hồn buông nhau ra vội vội vàng vàng đứng lên.
Nam nhân hít một hơi dài nhằm trấn định tâm tình,gương mặt không để lộ chút xúc cảm nào,dáng lưng vẫn thẳng tắp.Nữ nhân thì ngượng ngượng ngùng ngùng,mặt bạo đỏ chẳng cách gì che dấu nổi.
Hải đường dù đã 27 tuổi nhưng chưa từng hẹn hò qua,cảm xúc môi chạm môi khiến nàng nóng bừng bừng khắp người.Giờ mới phát giác trái tim đập như trống trận trong lồng ngực.
Ngó quanh thấy có một nam nhân tầm 50 vai đeo gùi và 2 hài tử,đứa lớn khoảng 12,đứa nhỏ chắc là 10 tuổi,nàng xấu hổ tới mức chỉ muốn độn thổ.
Đột nhiên sực nhớ ra người kia không biết thân thể có sao không,nghĩ vậy liền quay sang vấn.
-Hồng y,để ta bắt mạch xem thương thế ngươi có ổn không?
Nàng chưa nói hết câu,tay cũng chưa động tới người kia cứ như bị sét đánh liền lùi ra xa,lạnh lẽo thốt ra.
-không cần.
Nàng sững người mất mấy giây,cái gì mà không cần,nhíu mày,không để ý tới sự vô tình của đối phương,bước tới,nói.
-để ta xem.
-Đừng động vào ta.
Người ta tránh ra chỗ khác như tránh tà,âm điệu vẫn lạnh nhạt.Nàng nén giận,tâm nghĩ,tên này bị sao vậy?đã có ta làm tấm đệm thịt rồi mà ngã xuống cũng hỏng não được à?
-ngươi cứ để tiểu nha đầu đó xem đi!
Giọng trung niên nam tử ồm ồm vang lên.Nhưng cả 2 dường như đều không nghe thấy,một người thì nhìn chằm chằm,một người lại ngó lơ chỗ khác.
-Ngoan nào!
Hải đường cất giọng dụ dỗ rồi đùa bỡn bồi thêm.
-ta nói này Hồng y,chỉ bắt mạch thôi mà,có xàm xỡ người đâu,ngươi cần gì phải khẩn trương thế!
Người kia thoáng rùng mình,khẽ nhíu mày,giọng hơi khó chịu.
-ta tốt lắm.
-ngươi thì biết cái gì mà tốt lắm,cho rằng cứ chịu đựng là hảo nam nhân à?
Nàng chặn họng ngay rồi mặc niệm trong lòng,tên cứng đầu bướng bỉnh kia,cho nàng xem bệnh thì nhiễm độc chắc.
Mắt thấy đối phương thất thần mất mấy giây liền nhanh chân bước tới,không ngờ vẫn chậm một nhịp.Làm gì phải cảnh giác tới vậy chứ!thật là,tên nam nhân khó hiểu.Nàng lại một phen gào thét trong đầu.
-Không cần quan tâm ta!
Giọng,lại trở về không độ.
-tiểu tử này sao không chịu nghe lời một chút.
Giọng trung niên hán tử lại xen vào.
Chàng liền đưa mắt tới,caí nhìn hàn băng khiến gã thất kinh,lập tức thức thời câm miệng lại,ánh mắt càng chẳng dám nhìn trực diện.
-ta đây là cứu người thì cứu cho trót,đưa phật thì đưa đến tây thiên,ngươi hà tất phải làm khó ta.
Giọng nàng có phần không kiên nhẫn,tâm tự xỉ vả bản thân tự lúc nào lại cố chấp xen vào chuyện người khác.Nàng lúc trứơc có thế đâu,có thể bớt được một chuyện bao đồng liền không để ý ngay.
Người ta im lặng,nàng tiến một bước,chàng liền tránh 2 bước.Nàng lại tiến 2 bước,chàng liền cách xa nàng 4 bước.Ặc…
-ngoan,đừng nhúc nhích,ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi mà.
-không được lại gần.
Đối phương rít qua kẽ răng,cảm thấy cực kỳ quẫn bách,hà cớ gì nàng ta cứ phải bám dính lấy mình như đỉa,hà cớ gì 3 cái người kia đều bị ánh mắt mình khiến cho đông cứng còn nàng ta vẫn sinh long hoạt hổ?sao mình không một chưởng đánh bay nàng ta đi cho rồi…
-đừng để ý tới ta.
-ta không thể không làm vậy a,ngươi là bệnh nhân của ta,lương tâm nghề nghiệp không cho phép ta tắc trách.
-tỷ,hay là thôi đi,người ta không thích,tỷ cũng đừng cưỡng cầu.
Giọng con trẻ vang lên dụt dè,nàng quay người lại,một bé gái xinh xắn đang nắm lấy tay áo nàng,ngước cặp mắt tròn xoe vô cùng thuần khiết.Sau đó ánh mắt nàng lướt tới bé trai lớn hơn chút xíu đang nắm lấy tay áo bé gái,mà tay áo bé trai kia cũng được nắm lại bởi một trung niên hán tử gương mặt thuần hậu.
Nhìn thấy tình cảnh này nàng bất giác quay ra nhìn người kia,rồi lại quay vào nhìn 3 người ,thở dài một cái,nhượng bộ.
-hảo,không cưỡng cầu.
Hải đường nở nụ cười thân thiện rồi quay ra nhìn người ta,thấy đối phương toàn thân cũng không còn căng thẳng bức bối,tâm nàng lại vô cớ buồn bực.Nàng quay lại ôn nhuận nói với trung niên hán tử.
-đại thúc,vừa nãy là thúc ra tay cứu giúp sao?
-ân.
Gã gật nhẹ,cũng không dám nói cái bẫy là của gã,mà xung quanh đây cũng được bố trí cả đống bẫy đơn giản khác.
-đa tạ đại thúc.
-không cần không cần.
-thật ngại quá đại thúc,chúng ta chẳng may rơi vào tình cảnh cơ nhỡ,không biết có thể tá túc ở nhà đại thúc dăm ba bữa.
-không thành vấn đề,không thành vấn đề.
-thật tốt quá,trước mắt lại đa tạ đại thúc chiếu cố.
Gã nhìn tiểu cô nương nhan sắc chỉ được xem là thanh tú,nhưng ánh mắt linh động lại thập phần nhu hòa ấm áp,tiếu dung sán lạn triêu dương toàn thân tràn ngập thần thái an an bình bình,khiến người khác nhìn vào bất gíac thấy tâm cũng mềm đi,lại muốn nhìn lâu hơn một chút.
Mà nam nhân đứng lạnh như tảng băng phía sau kia,toàn thân tỏa ra khí chất nguy hiểm,cái khí thế lãnh tình như thể là bản chất,người đứng ở đó xa cách nghìn trùng như không thuộc về thế gian…bọn phàm nhân chúng ta cũng chỉ dám xa xa lén nhìn…
Ban nãy gã ném lưỡi hái chuyên dùng của nhà nông để cắt đứt sợi dây thừng,giờ mới đi lấy lại,nó gim vào một thân cây,xem ra cũng là một gã phu tử có chút bản lĩnh.
Hải đường bước về phía đối phương,khoảng cách thu lại còn một bước chân,dễ dàng phá vỡ kết giới vô hình ngăn cách với người khác.
Gã rõ ràng cảm thấy được nhưng tiểu cô nương này lại như chẳng hề hay biết, hoặc giả như chẳng hề để tâm,cứ thế tiến vào phạm vi kết giới như thể nó vốn không hề tồn tại…
-ngươi cùng đi theo.
Nàng mở miệng ,ánh nhìn trực diện,thẳng thắn chân thành,người ta định lên tiếng,nàng lại nói thêm.
-3 ngày…sau đó ngươi đi đường cái quan của ngươi,ta đi đường độc mộc của ta…
Đối phương ngây ngốc nhìn nàng,sững sờ một hồi,miệng mấp máy,lời muốn thốt ra lại nuốt vào.4 mắt nhìn nhau hồi lâu,cuối cùng không thấy chàng đáp lời,nàng xem như là đồng ý,quay người bước đi.
-đại phúc a,phiền thúc dẫn đường.
Người ta chậm rì rì đi sau cùng,2 hài tử nhảy nhót phía trên đầu,trung niên hán tử đi phía sau 2 con.Nàng đi phía sau gã thỉnh thoảng không kìm được lại quay đầu nhìn đối phương.