Thiên Hạ Vô Song

Chương 41: Sự Mê Hoặc Của Món Ăn Ngon



Thời điểm Mạnh Hàn vừa hoàn thành quyển sách mặt phẳng chiếu, đang định quan sát xung quanh một chút, Grace lại tìm tới cửa.

– Cái gì? Sẽ không làm?

Mạnh Hàn có chút kinh ngạc:

– Không phải là làm cơm thôi sao? Rất khó sao?

Sau khi giao lưu ngắn ngủi Mạnh Hàn mới hiểu được, cư dân Hoàng Sa Trấn vẫn quá nghèo, căn bản chưa từng ăn qua món gì ngon. Suốt thời gian dài, những ma thú săn bán được đều phải lập tức bán đi. Bình thường bọn họ chỉ ăn những thứ được đun sôi, làm bánh mì đã là cực hạn. Các món ăn ngon khác, căn bản không biết làm thế nào. Nhưng nếu phải mở quán cơm, nhà trọ ở chỗ này, việc làm cơm sẽ trở thành một vấn đề lớn.

– Ra bên ngoài tìm mấy đầu bếp đến có được không?

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Hàn chính là tìm đầu bếp.

– Đại nhân, người đầu bếp nào dám đến chỗ chúng ta chứ?

Grace cười khổ một tiếng, dường như đang nhắc nhở Mạnh Hàn, nơi này vẫn là nơi bị nguyền rủa.

– Nhất thời hưng phấn, quên mất.

Mạnh Hàn vỗ đầu một cái:

– Đó là một vấn đề.

Có thể nhận ra được, gần đây hình như mình đã quen với mùi vị ở nơi này, cùng ăn với mọi người nên không cảm thấy có gì không thích hợp. Chờ khi Grace nói tới vấn đề này, Mạnh Hàn mới nhớ tới, thời điểm mình ở kiếp trước, đã ăn qua rất nhiều món ăn ngon.

Nhiều món ăn ngon như vậy, dùng món nào thì thích hợp với chỗ này nhất đây?

Mình chưa từng học làm đầu bếp, dường như có chút khó khăn.

Mạnh Hàn đi vòng vòng trên mặt đất. Demi và Diana vừa nhìn động tác quen thuộc của hắn, liền biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Các nàng tự giác trốn ở một bên, không dám quấy rầy hắn.

Vấn đề rất phiền phức. Tuy nhiên, điều này không làm khó được trí tuệ của lãnh chúa đại nhân. Tất cả mọi người nghĩ như vậy. Chí ít từ sau khi lãnh chúa đại nhân đến nơi này, vẫn chưa có vật gì làm khó được hắn.

Trong lòng Grace đầy kỳ vọng nhìn Mạnh Hàn đi vòng vòng ở bên kia, dáng vẻ dường như không chút lo lắng.

– Có rồi!

Mạnh Hàn búng ngón tay một cái:

– Gọi Edward và Edwin lại đây.

Hai huynh đệ người lùn là thợ rèn giỏi. Grace không rõ hai người bọn họ và đầu bếp thì có liên quan gì. Tuy nhiên lãnh chúa đại nhân đã phân phó, nàng lập tức làm theo.

– Ta muốn các ngươi làm vài đồ vật như vậy.

Mạnh Hàn đối mặt với huynh đệ người lùn, vẽ ra nồi lẩu uyên ương của kiếp trước:

– Càng nhanh càng tốt.

Huynh đệ người lùn đang muốn rời khỏi, lại bị Mạnh Hàn gọi lại:

– Đúng rồi, quên còn phải làm một món đồ khác. Cũng phải cùng làm mới được.

Nói xong, Mạnh Hàn vẽ hình dáng cái muôi thủng trên mặt đất.

Hai huynh đệ người lùn hoàn toàn không hiểu được Mạnh Hàn định làm gì, nhưng vẫn rời khỏi đó. Grace và hai tiểu thị nữ cũng cảm thấy rất khó hiểu. Bọn họ muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể lẳng lặng chờ lãnh chúa đại nhân phân phó.

– Grace, không nên nhàn rỗi nữa. Nàng đi tìm cho ta một ít gia vị tốt.

Mạnh Hàn nghĩ tới gia vị nào đều nói ra:

– Bảo Elyse đi tìm kiếm. Nếu như không có dùng thứ khác tương tự để thay thế cũng được.~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~

Biện pháp Mạnh Hàn dự định giải quyết vấn đề này chính là nồi lẩu. Thứ này không cần kỹ năng xào nấu gì. Dù sao đi nữa cũng hoàn toàn dựa vào khẩu vị của cá nhân để cho gia vị. Chỉ cần có gia vị phong phú, làm thế nào cũng có thể ăn được. Hơn nữa còn có thể có hiệu quả DIY, đúng lúc là một trong những phương pháp giải quyết được vấn đề nơi này không có món ăn ngon tuyệt hảo.

Phương pháp ăn mới mẻ này, tin tưởng người trên thế giới này nhất định chưa từng lãnh hội qua. Đặc biệt là thời điểm mùa đông, quả thực chính là món ăn bá chủ nhất trong ngành ăn uống.

Đung nóng nồi sắt, chờ nước sôi, hai bên một bên đặt loại giống như quả ớt, một bên là nước dùng. Bên cạnh là một loạt những miếng thịt ma thú được cắt thành lát mỏng, cùng một vài loại rau dại tươi. Tất cả đều rửa sạch chờ được bỏ vào nồi.

Vây quanh cái nồi nghi ngút khói là hai quản gia và hai người thị nữ. Bọn họ hoàn toàn không biết đây là kiểu ăn gì. Tuy nhiên nếu đại nhân đã phân phó, vậy nhất định là thứ mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng nghe nói tới.

Mạnh Hàn thử nghiệm mấy lần, mới giúp mọi người pha nước cho vừa, mơ hồ đã có chút mùi vị như ở thế giới trước kia.

Mọi người căn bản sẽ không dùng chiếc đũa, mà dùng dĩa thay thế để ăn. Mạnh Hàn cắm một miếng thịt trên dĩa ăn, nhúng, lắc nhẹ miếng thịt trong nồi nước dùng đang sôi trào, chờ miếng thịt vừa trắng ra, lập tức vớt ra, sau đó bỏ vào giữa khay gỗ nhỏ, khẽ thổi thổi, rồi để vào trong miệng.

– Ừm!

Mạnh Hàn phát ra một tiếng kêu thỏa mãn. Sớm biết ăn lẩu ma thú ngon như vậy, thời điểm một tháng trước mình nên làm ra nó. Thật là hại mình phải chịu khó ăn đồ khô suốt hơn một tháng như vậy, thật là đáng chết.

– Nào, nếm thử đi. Cứ dùng phương pháp như thế. Nồi lẩu uyên ương chính tông, không có thứ gì có thể ngon hơn.

Mạnh Hàn nhìn về phía mọi người ra hiệu bảo các nàng tự mình thử xem. Sau đó bản thân Mạnh Hàn lại không thể chờ đợi được nữa lấy một miếng thịt khác bỏ vào. Sử dụng thứ đũa này quá phức tạp. Mạnh Hàn sợ sẽ khiến cho những người khác nghi ngờ. Nhập gia tùy tục, hắn quyết định thay đổi dùng dĩa ăn và muôi vớt.

Nói chính tông, đây là chuyện đương nhiên. Ở trên thế giới này thật sự không có nổi lầu nào chính tông hơn so với cái nồi được sửa đổi lại này. Về điểm ấy Mạnh Hàn có lòng tin tuyệt đối.

Bốn nàng liếc nhìn nhau, sau đó dựa theo động tác của Mạnh Hàn vừa làm lúc trước. Khi bỏ miếng thịt vào trong miệng, ánh mắt của bốn nàng nhất thời đều sáng lên. Sau đó, Mạnh Hàn liền vô cùng bi ai phát hiện, tốc độ của mình lại không đuổi kịp bốn người các nàng. Ngày hôm nay số lượng thịt chuẩn bị dường như hơi ít. Ăn xong vẫn có cảm giác chưa hết thèm.

– Thế nào? Cái này có thể lấy ra xuất thủ được chứ?

Mạnh Hàn nhìn các nàng dường như muốn uống hết cả nước dung, đắc ý hỏi.

– Ừ!

Grace chỉ gật đầu, trong miệng vẫn còn cảm giác của món ăn ngon kia. Thứ này thật sự cho mình cảm giác khác hẳn ngày thường. Lãnh chúa đại nhân quả nhiên bất phàm. Đại nhân vừa ra tay lập tức khiến người ta được thưởng thức món ăn ngon không có cách nào từ chối. Grace có lý do tin tưởng, chỉ dựa vào cái này đã có thể thu hút mọi người tới nơi này.

Tuy nhiên, lúc này lãnh chúa đại nhân vẫn còn chưa thỏa mãn, đang thì thào tự nói:

– Ngày nào đó phải làm thêm ra xiên thịt nướng, lại làm ra bia, sách, đồ ăn ngon khác mới được.

– Đại nhân, cái này tên là gì?

Grace và Elyse vuốt cái bụng nhỏ, vô cùng hứng thú hỏi lãnh chúa đại nhân cũng đang buồn phiền xoa bụng.

– Nồi lẩu.

Mạnh Hàn trả lời vô cùng khẳng định nói. Ngay lập tức trong đầu lại lóe ra linh quang:

– Cái này gọi là lẩu song sinh!

– Không phải là lẩu uyên ương sao? Tại sao lại gọi lẩu song sinh?

Trí nhớ của Grace rất tốt. Những lời Mạnh Hàn vừa nói, nàng nhớ rất rõ ràng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.