Xác đã được chôn cất, Dương Nguyên Khánh cũng đã rửa sạch vết máu trên người bên bờ suối. Hắn không vội vàng quay vào động, mà ngồi trên một tảng đá lớn. Hôm nay lần đầu tiên giết người, khiến trong lòng hắn ít nhiều có chút không thoải mái.
Cho dù hắn biết cái ngày này sẽ rất nhanh đến, nhưng khi nó thực sự đến, Dương Nguyên Khánh vẫn cảm thấy một loại phản cảm trong lòng. Quá đột ngột, không có một chút chuẩn bị tâm lý. Nhất là trong tích tắc đôi mắt của người Đột Quyết kia từ màu sáng đến biến thành tro tàn, loại cảm xúc sinh mạng mất đi ấy khiến trong lòng hắn khó lấy lại bình tĩnh.
– Hỏa Trưởng, mỗi một binh lính đều phải trải qua cửa ải này!
Không biết từ lúc nào, Uất Trì Đôn đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống bên cạnh tảng đá lớn, nhỏ giọng an ủi hắn.
– Ta không sao?
Trong lòng Dương Nguyên Khánh đã dần bình tĩnh, cái cảm giác giết chóc ấy giống như sợi tơ nhện quấn lấy trái tim hắn, đã bị trái tim hắn hòa tan, hòa vào trong tâm huyết, không còn thấy sự tồn tại của nó.
– Dương Tư Ân nói đúng!
Dương Nguyên Khánh cười khổ một chút,
– Nếu ta không giết gã, thì sẽ bị gã giết, ta đã nghĩ thông suốt rồi.
– Kỳ thật ta cũng chưa từng giết người, nhưng ta cũng không sợ chết, cho dù là giết người hay là bị người giết, ta đều rất thản nhiên.
Uất Trì Đôn cắn một chút môi, nhặt lên một cành cây ném vào dòng suối nhỏ. Đôi mắt sáng ngời của y nhìn theo cành cây trôi lơ lửng về phía xa, thản nhiên nói:
– Nếu ta đoán không sai, Hỏa Trưởng hẳn là quý tộc ở Kinh Thành, chỉ có con cháu quý tộc thấy mới lạ với chết chóc, mới coi nặng về sinh mạng như thế. Với ta mà nói, chết là một phần của cuộc sống, đối với binh lính, có thể chết trên chiến trường, cũng là một loại vinh quang và may mắn. Có thể mang lại trợ cấp cho người nhà, mang đến đất đai cho em trai út, có thể làm cho cha mẹ rất kiêu ngạo mà nói với người trong thôn, con trai tôi hy sinh trên sa trường. Nói thật, ta thà chết chứ không muốn thương tàn trở về nhà, trở thành gánh nặng cho cha mẹ, sống không bằng chết.
Dương Nguyên Khánh kinh ngạc với tâm tư không ngờ lại tinh tế như thế của y, bèn cười hỏi:
– Nhà ngươi làm gì vậy? Còn có đệ đệ sao?
– Nhà của ta mấy đời làm ruộng, ta có 6 anh trai, một chị gái, một em trai. Nhưng sáu người anh đều lần lượt bị nhiễm bệnh mà qua đời, gần như một năm chết một người. Trong nhà chúng tôi giống như có một loại bệnh, đàn ông không sống qua nổi mười tám tuổi. Ta phỏng chừng bản thân cũng sống không qua, cho nên mới theo quân đội đánh trận, chết trên chiến trường, cũng có thể giành được một chút tiền trợ cấp.
Uất Trì Đôn liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, thấy vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc, bèn cười nói:
– Kỳ thật ta năm nay mới có 16 tuổi, cha ta là Ưng nô của phủ binh, tuổi đã cao rồi. Vừa khéo đến lượt ông ấy trấn thủ Kinh Sư, ta liền thay tên ông ấy, đến Kinh Sư trấn thủ, không ngờ chiến tranh bùng nổ, cũng đi theo u mê mà lên tuyến trước.
Dương Nguyên Khánh có chút không kìm nổi mà cười, đám thủ hạ này của hắn đều là những người hiếm lạ và cổ quái. Dương Tư Ân và Lưu Giản là lính đào ngũ, vị huynh đệ Uất Trì Đôn này lại thay cha tòng quân, không biết những người khác còn vấn đề gì không?
– Ngươi không sợ ta tố giác ngươi sao?
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười.
– Ta biết ngươi không làm thế!
Uất Trì Đôn có chút giảo hoạt mà mỉm cười,
– Ta cảm thấy ta biết nhìn người, lần đầu tiên cùng ngươi trinh sát, tuần tra, ta biết ngươi là người như thế nào rồi, ngươi ngay cả đến Dương gấu và Lưu vú… Lưu Giản đều không tố cáo, liệu sẽ tố cáo ta sao?
– Hỏa Trưởng… thịt dê nướng xong rồi!
Từ phía xa truyền đến tiếng la hét của Trương Cẩm Đoạn.
– Đói bụng rồi, đi thôi!
Dương Nguyên Khánh đứng dậy, vỗ vỗ cành lá trên người. Uất Trì Đôn đứng lên, dúm miệng mà huýt sáo rất sắc nhọn. Trên bầu trời đã xuất hiện con ưng săn, lượn vòng mà hạ xuống, đứng trên vai của Uất Trì Đôn. Dương Nguyên Khánh và con chim ưng này đã rất quen thuộc nhau, liền giơ tay vuốt đầu nó.
Ưng săn lại quay đầu lại, rất nhanh mổ vào mu bàn tay hắn, nhưng lại không mổ thật. Trong đám người bọn họ, ngoài chủ nhân của nó ra, nó cũng tốt một chút với Dương Nguyên Khánh. Đấy cũng là vì dọc đường đi Dương Nguyên Khánh bắn thỏ rừng cho nó.
Dương Nguyên Khánh cười mắng:
– Súc sinh lông dẹt này của ngươi, không ngờ dám mổ ta, khi ngươi ăn thịt sao không mổ hả?
Uất Trì Đôn nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó cười nói:
– Nó đối với ngươi đã tốt lắm rồi, đến cả em trai ta cũng không dám chạm vào nó.
– Ừ! Uất Trì, tên thật của ngươi gọi là gì, ngươi vừa mới nói, là ngươi thay tên cha ngươi tòng quân.
– Ngươi đừng hỏi ta, tên ta là Uất Trì Đôn, nhớ chưa?
Dương Nguyên Khánh nhanh chân bước vào trong rừng rậm, Trương Cẩm Đoạn giống như lấy lòng ném một cái chân dê qua,
– Hỏa Trưởng, gia vị ta đã bỏ hết rồi đấy.
Trương Cẩm Đoạn là người Lạc Dương, là người đưa đò trên Lạc Thủy. Bộ dạng tuy rất lớn, nhưng lại là người nhát gan nhất trong chín thủ hạ, cũng là một kẻ vô dụng nhất. Bởi vì khả năng bơi lội của y rất tốt, nhất là giỏi về vẽ bè da dê, cho nên được điều đến dưới tay Dương Nguyên Khánh.
Y rất giỏi nịnh hót Dương Nguyên Khánh, đương nhiên mục đích của y chỉ có một, lúc đánh giặc chiếu cố y một chút. Con trai y còn nhỏ, vợ và con đều dựa vào y nuôi sống, y đương nhiên không muốn chết.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai y cười nói:
– Cẩm Đoạn, về sau đừng như vậy nữa, bọn họ nhìn thấy, sẽ coi thường ngươi, ta cũng không muốn vì cái này mà chiếu cố ngươi.
Trương Cẩm Đoạn có chút xấu hổ mà gãi đầu, chỉ đành cùng Dương Nguyên Khánh quay lại động. Trong động, chỉ có một con dê đã được nướng xong, vàng óng ánh và thơm nức. Trinh sát Ngư Hồng Toàn dùng đao, chia phần cho mọi người. Ngư Hồng Toàn mập mạp, có một tay nghề nấu ăn ngon, nướng dê hiển nhiên là việc của y. Mọi người vẩy muối lên, rồi ngồi xổm xuống đất bắt đầu ăn.
Dương Nguyên Khánh đang gặm một cái chân dê, nhưng tâm trặng của hăn không phải đang ăn.
– Lão Lưu, Triệu Minh Thắng đâu? Các ngươi cùng nhau ra ngoài, sao anh ta không quay lại?
– Chúng tôi ra ngoài liền chia tay, anh ta hướng về bắc, ta về nam, làm sao ta biết được anh ta đi về đâu chứ?
– Vậy ngươi có phát hiện ra tình hình gì của địch không?
– Không có, ta chỉ ngửi thấy mùi thơm của thịt dê nướng, liền quay về.
Tất cả mọi người đều hiểu ý mỉm cười, đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng vó ngựa dồn dập. Tất cả mọi người đều dừng mọi động tác, giống như bị định thân. Lập tức, mọi người đều vứt lại đồ ăn chạy theo hướng có tiếng ngựa. Hoành đao ra khỏi vỏ, Trương cung được cài tên. Cửa động có bóng người vụt qua, truyền đến giọng nói lo lắng của Triệu Minh Thắng:
– Hỏa Trưởng, ta phát hiện ra đội trinh sát tuần tra Đột Quyết!
Dương Nguyên Khánh đi lên trước, trầm giọng hỏi:
– Ở nơi nào? Có bao nhiêu người?
– Chính là ở bên ngoài hai mươi dặm về phía bắc, chừng 20 kỵ binh, bọn họ đều đang nghỉ ngơi.
– Mọi người qua loa mà ăn chút đồ ăn, sau đó xuất phát.
Dương Nguyên Khánh ổn định lại sự căng thẳng trong lòng, trận chiến đấu đầu tiên của hắn, đã lặng yên như thế mà đến. Mọi người nhanh chóng ăn thịt dê, liền bắt đầu thu dọn binh khí vật phẩm, mọi người trở mình lên ngựa, theo Triệu Minh Thắng hướng về bắc mà đi.
…
Nhiệm vụ của bọn họ sở dĩ gọi là lá thăm tử, chính là không chỉ phải thâm nhập vào vòng trong của quân địch, tìm kiếm chủ lực của quân địch, càng quan trọng hơn đó là bọn họ phải đối diện với lính gác lưu động của quân Đột Quyết. Đây mới là nguy hiểm lớn nhất, lính gác lưu động người Đột Quyết chính là phụ trách săn bắt nhưng trinh thám quân Tùy bọn họ.
Gặp phải đại đội lính gác lưu động, bọn họ phải học cách biết trốn tránh. Tốt nhất là tiêu diệt bọn chúng, đồng thời từ miệng bọn chúng có thể có được tình báo chủ lực của bọn Đột Quyết.
Bọn họ hôm nay gặp, chính là một nhóm lính gác lưu động Đột Quyết 20 người, cũng chính là lính gác lưu động đã qua đêm trong động. Suy đoán của Dương Tư Ân kỳ thật không sai, trong động chỉ có mười người, ban ngày cùng tập hợp với đội trinh sát tuần tra khác ở trong rừng rậm.
Trong một khu rừng rậm cách động khoảng 20 dặm, bọn họ phát hiện ra tung tích của địch, chính là nơi vừa rồi người Đột Quyết nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ bọn chúng đã rời đi, theo vết vó ngựa phán đoán, có lẽ là đi về phía bắc.
Mười tên trinh thám quân Tùy, giống như sói trên thảo nguyên, theo đuôi hành tung của người Đột Quyết lên đường hướng về bắc…
Màn đêm dần dần phủ xuống, đêm trong rừng sâu ngập đầy mùi nguy hiểm. Ánh trắng lọt xuống theo kẽ lá, đem từng đường màu bạc trắng bệch tiến vào rừng sâu. Thân cây và cành lá cùng với cỏ đều nhuộm lên một sự sáng bóng quỷ dị. Nơi xa vọng đến tiếng sói hú từng hồi, dưới chân phủ đầy lá mục, có thứ không biết tên đang sàn sạt chuyể động. Ngựa chiến thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong mũi. Đấy không phải là mệt nhọc, mà là sự sợ hãi trong lòng, nhóm kỵ binh trinh thám không ai nói câu gì, từng người nối đuôi nhau đi vào trong rừng sâu.
Sau khi đi về hướng bắc ước chừng khoảng 50 dặm, quân Tùy cuối cùng cũng tìm được mục tiêu. Chỗ sâu trong rừng rậm, một đống lửa nho nhỏ, trong trời đêm màn sương đen phủ dày đặc sao chói mắt như thế. Đây hiện rõ là sự sợ hãi trong lòng người Đột Quyết, đêm qua ở trong động, bọn chúng cũng không đốt lửa.
Cách đống lửa khoảng ngoài 60 bước, mười trinh thám quân Tùy trốn sau mấy gốc cây đại thụ. Chờ tin tức của Hỏa Trưởng Dương Nguyên Khánh và Lưu Giản, Lưu Giản tuy là người thích nói những câu trêu đùa, nhưng y lại là người có kinh nghiệm phong phú nhất trong nhóm trinh thám. Y đã làm trinh thám 12 năm, bản thân y là người Hung Nô, biết nói tiếng Đột Quyết, rất hiểu biết về tập tính của người Đột Quyết.
Hơn mười binh lính Đột Quyết nói chuyện vui vẻ bên đống lửa, trên lửa cũng nướng một con dê vàng như thế. Mỗi người đều có bầu rượu, trong bầu rượu là sữa ngựa ủ thành. Đao và cung tên đều ở bên cạnh, nhưng giáo lại ở trên ngựa. Ngựa chiến của bọn họ được cột ở mấy gốc cây ở phía sau không xa, một đám đen nhánh.
Sau một cây đại thụ cách đống lửa khoảng mười mấy bước, Lưu Giản ghé sát tai nói với Dương Nguyên Khánh cái mà y phát hiện ra,
– Tất cả có 19 người, ngựa đôi, cung đơn, tầm bắn nhiều nhất là 40 bước, nhìn thấy không. Hai người ở phía đông là thủ lĩnh của bọn họ… Con mẹ nó, đây là Tây Đột Quyết!
Dương Nguyên Khánh đang nhìn hai tên thủ lĩnh Đột Quyết kia, một người thân cao gầy, người kia hình như rất trẻ, mặt bị một thân cây che lấp, nhìn không rõ tướng mạo. Hai người đều đầu tóc rối tung, để bím tóc, cởi bỏ áo giáp da, vạt áo mở rộng. Ánh lửa chiếu khiến cho cơ ngực màu đồng cổ của bọn họ lập lòe sáng lên. Eo bọn họ có thắt đai đen, đây là tiêu chí của Thập phu trưởng, hai thủ lĩnh, nói rõ ra đây là hai nhánh trinh sát tuần tra.
Dương Nguyên Khánh nhướng mày:
– Tại sao là Tây Đột Quyết?
– Ngươi nhìn thấy không, phía tây đang ngồi đó là người Túc Đặc, chỉ có quân Tây Đột Quyết mới có.
Dương Nguyên Khánh cũng đã phát hiện ra, là có một binh lính có vẻ ngoài không giống với người Đột Quyết, mắt sâu mũi cao, không giống mặt rộng của người Đột Quyết. Nhưng cái này bây giờ không quan trọng, quan trọng chính là, hắn làm sao để tiêu diệt được mười chín tên lính Đột Quyết này, chí ít còn phải bắt sống một người.
Trong lòng hắn nhanh chóng suy tính một chút, đại khái có được chủ ý. Bèn dùng cánh tay chạm vào Lưu Giản, hai người lặng lẽ rời khỏi. Trong ánh lửa tiếng cười của người Đột Quyết vẫn phóng khoáng, ai cũng không ý thức được nguy hiểm đang ở ngay trước mắt.
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp