Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 29: Kim đao chuộc nô tì



Nguyên Khánh đi tới phía nhà sau của nội quyến. Dương gia quy định, con cháu họ Dương mười lăm tuổi trở lên không được tùy ý đi vào trong tòa nhà, Nguyên Khánh cũng không ngoại lệ. Mặc dù nắm xưa Trịnh phu nhân ra nghiêm lệnh không cho phép hắn vào trong đó, nhưng 7 năm trôi qua rồi, mệnh lệnh đó sớm đã bị quên lãng, tuy nhiên Nguyên Khánh từ trước đến giờ vẫn không hề đặt chân vào trong đó.

Cũng may, khi Nguyên Khánh bước vào trong thì gặp ngay Trịnh phu nhân.

Nói chung việc phu quân làm quan mang theo thiếp ở bên ngoài, còn thê tử ở nhà lo phụng chưỡng bố mẹ chồng, đó cũng là lệ thường. Nhưng từ khi có đứa con riêng là Nguyên Khánh xuất hiện, thì Trịnh phu nhân đã phá vỡ lệ thường đó. Bảy năm nay, bà ta luôn theo sát chồng ra ngoài làm quan, chỉ Tết âm lịch và Tết trung thu mới về nhà.

Năm nay Trịnh phu nhân cũng đã hơn 30 tuổi, bà ta sinh hạ được hai con trai, hai con gái. Con trai cả Dương Tuấn đã 15 tuổi, con gái nhỏ nhất Dương Kiều Hoa cũng đã 6 tuổi.

Ở bên ngoài 7 năm, Dương Huyền Cảm dường như đã quên Nguyên Khánh, nhưng bà ta thì không quên. Bà ta là phụ nữ, làm sao có thể quên được chuyện chồng mình có đứa con riêng được. Hàng năm bà ta còn phải xét duyệt cấp tiền cho Nguyên Khánh, những người khác thì được tăng thêm, nhưng chỉ riêng mình bà ta không cho phép tăng tiền cho Nguyên Khánh. Tận sâu trong thâm tâm bà ta cảm thấy Nguyên Khánh chính là mối đe dọa lớn cho con trai, con gái bà.

Mặc dù Trịnh phu nhân không hề quên được con người Nguyên Khánh, nhưng bà ta lại quên mất hình dáng của Nguyên Khánh. Đột nhiên xuất hiện một cậu thiếu niên cao to, cường tráng khiến cho bà ta không khỏi giật mình.

– Ngươi là ai?

Bà ta lớn tiếng quát:

– Đây là nội viện, ai cho phép ngươi tự tiện xông vào!

Nguyên Khánh vừa nhìn là đã nhận ra ngay bà ta, vẫn gò má cao cao, cái môi mong mỏng, nhìn rất chanh chua, đanh đá. Trong lòng Nguyên Khánh ghét bà ta vô cùng tận, nhưng khế ước của thím và Nữu Nữu đang ở trong tay bà ta, nên Nguyên Khánh đành phải cố gắng nhẫn nhịn sự phản cảm của mình.

– Con là Nguyên Khánh, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo lên mẫu thân đại nhân!

– Nguyên Khánh?

Trịnh phu nhân lùi lại một bước, đưa mắt dò xét Nguyên Khánh một lượt từ trên xuống dưới. Mới có 7 năm mà thằng bé đã cao lớn đến dường này sao. Tự dưng trong lòng bà ta nảy sinh ra sự ghen tị. Con trai bà ta Dương Tuấn đã 15 tuổi thế mà so với Nguyên Khánh vẫn thấp hơn khá nhiều, đúng là thật không công bằng.

– Ngươi tới đây làm gì?

Trịnh phu nhân lạnh nhạt hỏi, vẻ chán ghét biểu hiện rõ trên khuôn mặt bà ta. Từ đầu bà ta đã không hề thích Nguyên Khánh, bây giờ Nguyên Khánh lại còn cao to hơn con trai của bà ta vì thế mà sự ghét bỏ của bà ta càng tăng thêm gấp bội.

Nguyên Khánh cũng cảm nhận được sự khinh ghét trong giọng điệu của Trịnh phu nhân. Hắn cố nén giận, vẫn tỏ ra cung kính nói:

– Con có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo với mẫu thân đại nhân, chỗ này e không tiện.

– Ta không phải là mẫu thân của ngươi. Ngươi có chuyện gì mau nói thẳng ra!

Trịnh phu nhân vẫn lạnh lùng nói.

– Được! Con có một báu vật hiếm có muốn dâng tặng cho phu nhân.

Nguyên Khánh rút từ trong ngực ra thanh tiểu kim đao. Dưới ánh nắng mặt trời, viên đá quý trên vỏ đao sáng lấp lánh. Mắt Trịnh phu nhân sáng lên, lòng tham nổi lên. Bà ta giả vờ ngẫm nghĩ một chút rồi gật gật đầu:

– Nếu thế thì vào trong phòng ta nói chuyện.

Bà ta xoay người đi vào trong sân, phía sau là mấy con nha hoàn. Khu vườn của Trịnh phu nhân là một mảnh vườn nhỏ rất yên tĩnh, bốn bề đều có rặng trúc bao quanh, ở giữa là một hồ nước, một cây cầu bạch ngọc cong cong hướng về phòng ngủ của bà ta.

Trịnh phu nhân là con gái của Trịnh đại thế gia Huỳnh Dương. Từ nhỏ đã được sống trong thi thư âm nhạc, nhưng cho dù tính cách của bà ta có tao nhã đến đâu cũng không thể nào che dấu được một đam mê lớn, đó chính là bà ta cực kỳ yêu vàng, ngọc, châu, báu. Kỳ thật đây cũng là bản tính thông thường của phụ nữ, chẳng có mấy người phụ nữ nào mà lại không thích. Chỉ có điều biểu hiện yêu thích của bà ta không giống ai, những người phụ nữ khác coi vàng bạc châu báu là một tài sản quý giá, nhưng bà ta lại cho nó là đồ sưu tập.

Thứ bà ta thích nhất chính là đá quý. Năm xưa khi bà ta xuất giá, đồ cưới của bà ta chủ yếu là một chuỗi hai mươi bốn viên đá quý xâu thành một cái vòng cổ.

Mặc dù bà ta vô cùng ghét Nguyên Khánh, nhưng thanh bảo thạch kim đao này của hắn lại khiến cho bà ta động lòng. Thanh kim đao bảo thạch nằm trong tay bà ta, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Bàn tay trắng nõn của bà ta vuốt ve lên từng viên đá quý trên vỏ đao, đặc biệt khi bàn tay vuốt lên viên đá màu ngọc bích vô cùng hiếm trên chuôi đao đó, trống ngực bà ta đập thình thịch.

– Ngươi lấy nó ở đâu?

Ánh mắt sắc nhọn của Trịnh phu nhân chĩa thẳng vào Nguyên Khánh. Bà ta cảm thấy kỳ lạ, vì hàng tháng bà ta chỉ đưa cho Nguyên Khánh năm xâu tiền, làm sao mà hắn lại có thể có được một báu vật quý giá đến nhường này cơ chứ? Bà ta thật sự muốn biết lắm.

Nguyên Khánh thản nhiên cười:

– Bởi vì tiền được phát cho không đủ để tiêu nên ta phải đi săn. Cái này là do ta đổi một con báo gấm với người Hồ đấy.

Ngừng một chút, Nguyên Khánh tự cười giễu mình:

– Ta cũng hiểu thân phận của mình không xứng để có được một báu vật như thế, nên mới mang đến để dâng tặng phu nhân.

Mặc dù lời nói của Nguyên Khánh có chút châm biếm, nhưng tâm tư của Trịnh phu nhân đã hoàn toàn bị thanh kim đao bảo thạch này hút hồn, nên bà ta không hề nghe thấy những lời châm biếm đó. Nếu theo lòng tự trọng mà nói thì bà ta không nên nhận thanh kim đao này, nhưng sự lấp lánh của viên đá quý trên thanh kim đao khiến cho bà ta không thể kháng cự nổi.

– Vậy ngươi muốn cái gì?

Trịnh phu nhân lại nhìn thẳng vào Nguyên Khánh, về điểm này thì bà ta lại quá khôn khéo. Bà ta hiểu Nguyên Khánh sẽ không vô duyên vô cớ mà đem tặng kim đao. Giữa bọn họ làm gì có cái gọi là tình mẫu tử.

– Theo lý mà nói thì ta không thể đưa ra bất kỳ một yêu cầu gì. Đó nên là lòng hiếu tâm của ta, nhưng ta cũng biết phu nhân sẽ không chịu nhận lòng hiếu tâm của ta, chính vì thế ta mới sắp xếp cho phu nhân nhận lấy nó mà cảm thấy yên tâm hơn.

Nguyên Khánh nhướng mày, ánh mắt của hắn cũng sắc nhọn nhìn về phía Trịnh phu nhân. Hắn nói chậm rãi từng từ một:

– Ta dùng thanh kim đao bảo thạch này để chuộc lại vú nuôi và con gái của bà ấy.

Triều Tùy có quy định nô tì nam phải theo chủ nhân nam, nô tì nữ theo chủ nhân nữ. Năm xưa Dương Tố thưởng Thẩm Thu Nương cho con trai Dương Huyền Cảm, khế ước nô tì của Thẩm Thu Nương và Nữu Nữu rơi vào tay Trịnh phu nhân. Mặc dù chủ mẫu Hạ Nhược Vân Nương của Dương phủ có thể quản chuyện tác hợp cho Thẩm Thu Nương và Mã quản sự, nhưng việc bãi bỏ đi nô khế của Thẩm Thu Nương và Nữu Nữu thì chỉ có Trịnh phu nhân mới quyết định được, chứ Hạ Nhược Vân Nương không có quyền gì.

Trịnh phu nhân trầm ngâm một lát, bà ta cũng biết chuyện Thẩm Thu Nương được tác hợp cho Mã quản sự, mẹ chồng bà ta là Hạ Nhược Vân Nương cũng đã đánh tiếng cho bà ta biết rồi. Bà ta cũng không hề phản đối, nhưng phải giữ thể diện cho mẹ chồng, bà ta sớm đã tìm một người khác để nuôi nấng Nguyên Khánh.

Dùng hai người nô tì để đổi lấy thanh kim đao bảo thạch quý hiếm này đương nhiên là không có vấn đề gì, chỉ có điều bà ta đang nghĩ không biết nên giải thích với bà mẹ chồng ra sao. Chuyện này chắc chắn sẽ khiến cho bà mẹ chồng không hài lòng. Hai năm nay bà ta luôn cố gắng làm dịu đi mối quan hệ gay gắt giữa chồng bà ta và bà Hạ Nhược Vân Nương.

Nguyên Khánh cũng thừa hiểu bà ta đang nghĩ gì, liền lên tiếng nhắc nhở:

– Năm xưa bà ấy nuôi tôi là do phụ thân quyết định. Muốn tìm người để tác hợp cho bà ấy ít nhất thì cũng phải có sự đồng ý của phụ thân mới được chứ.

Một câu vậy thôi cũng đã thức tỉnh được Trịnh phu nhân. Thẩm Thu Nương là nhũ mẫu của Nguyên Khánh, hiện vẫn đang nuôi dưỡng Nguyên Khánh, làm sao có thể tùy tiện mà tác hợp với người khác được chứ. Đây đúng là một lý do xác đáng, hơn nữa bà ta cũng có thể nói là chồng bà ta từ lâu đã bãi bỏ nô tịch của Thẩm Thu Nương rồi. Dù sao thì mấy hôm trước chồng bà ta cũng đã về Châu Lý, không thể theo mà đối chứng chuyện đó được.

Vấn đề mấu chốt là tìm được một lý do, Trịnh phu nhân không tin Hạ Nhược Vân Nương lại vì một nữ nô tì mà lại trở mặt với chồng mình. Nét mặt bà ta liền rạng rỡ, đó là biểu hiện của sự đắc ý khi bà ta biết mình sắp được sở hữu thanh kim đao bảo thạch này.

– Bọn họ tên là gì nhỉ?

Nguyên Khánh liền đưa ra một tờ giấy mà hắn đã chuẩn bị sẵn cho Trịnh phu nhân. Bà ta liếc nhìn một cái:

– Thẩm Vãn Thu, Trương Xuất Trần.

Nói rồi bà ta quay người bước vào phòng trong.

Nguyên Khánh có chút căng thẳng, trống ngực đánh thình thịch. Giờ khắc quan trọng đã đến rồi. Thím và Nữu Nữu có thể được tự do hay không chính là dựa vào giây phút này đây.

Rất nhanh, Trịnh phu nhân đã từ trong phòng bước ra, trong tay bà ta cầm hai tờ giấy đã ngả màu vàng. Đó chính là hai tờ nô khế của thím và Nữu Nữu. Bình thường thì mỗi bản được chép thành hai bản giống nhau, chủ nhân giữ một bản, quan phủ giữ một bản.

Trịnh phu nhân cầm bút ký tên của mình vào trong tờ nô tịch đó, rồi dùng dấu tay ấn, xong xuôi đưa cho Nguyên Khánh:

– Được rồi đấy. Ngày mai ngươi tự đi lên nha huyện Đại Hưng để đổi tịch.

Nguyên Khánh run run đưa tay cầm lấy hai tờ giấy. Sống mũi hắn bất chợt cay xè, nước mắt ở đâu cũng bỗng dưng trào ra.

…..

Nguyên Khánh đi rồi, Trịnh phu nhân ngồi đó ngắm đi ngắm lại thanh kim đao bảo thạch đó, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý. Dùng hai nữ nô tì để đổi lấy một báu vật như thế này, phải biết rằng trên thị trường một người nô tì giỏi cũng bán không được hai vạn tiền, cũng chính là hai trăm điếu. Mà thanh kim đao bảo thạch này trị giá ít nhất cũng nghìn vàng, cuộc mua bán này đúng là rất có hời.

Bà ta nhẹ nhàng vuốt ve lên viên đá màu ngọc bích, Đột nhiên bà ta bỗng phát hiện thấy ở phía chuôi đao có khắc một hàng chữ nhỏ, nếu không để ý thì sẽ không thể nào thấy được. Bà ta đưa thanh bảo đao đến sát ngọn đèn để nhìn, thì ra là một hàng chữ Hán, khắc rằng: thanh đao của Đột Quyết Đột Lợi Khả Hãn.

Trịnh phu nhân toàn thân chấn động, bà ta kinh ngạc hết sức.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.