– Công tử thật sự cho rằng, trên đời này cái gì cũng có thể mua được bằng tiền ư?
Bên kia bức rèm che, thanh âm hỏi lại, mềm mại như nước chảy, khiêu gợi khôn cùng, khiến lòng người nhộn nhạo cả lên.
Tiền Thị Tài cảm thấy giọng oanh yến mềm mại này nghe hay hơn so với đám hoa dại lòe loẹt bình thường, sau khi ngây người trong chốc lát chợt hoàn hồn lại, ho khan hai tiếng che giấu sự thất thố của mình. Xuy Tuyết đang muốn nói một chút sự việc đã thấy qua với chủ tử mình, lúc này cũng có chút ngây ngốc, sững sờ đứng lên, nhìn hướng lên đài cao, cái mồm nửa mở nửa khép, nước dãi rất nhanh chảy xuống tí tách.
– Ai u!
Lại dính một cước, thiếu chút nữa lộn cả người xuống dưới lầu.
Hắn đoán đương nhiên là Bàng Dục.
Đối với AV, bản thân lão tử lén lút sưu tầm đủ để lấp đầy cả ổ RAID5 1,5TB, mỗi ngày An Nhạc Hầu gia ta ngồi trước máy vi tính nghe thanh âm dụ hoặc kia không dưới vạn lần, cho nên thanh âm kia có mềm mại, có uyển chuyển, có dễ nghe cũng đều bình thường, không có gì đáng kinh ngạc.
Mới nghe được thanh âm ẻo lả như thế thôi mà xương cốt đã mềm nhũn, nam nhân như vậy sống trên đời làm cái rắm!
Đánh giá nữ nhân, xem tướng mạo, xem vóc dáng, xem khí chất kia đều là thứ yếu, then chốt là cô ả kỹ nữ có biết cách tạo niềm vui cho nam nhân hay không, có thể hầu hạ cho nam nhân được vui vẻ hay không?
Đương nhiên về diện mạo chủ nhân của thanh âm rốt cuộc ra sao, ngọc thụ lâm phong thế nào, An Nhạc Hầu gia cũng có chút hứng thú, cho nên hắn cũng xoay người hướng lực chú ý đặt lên sân khấu.
– Khụ khụ khụ!
Tiền Thị Tài hồi phục tinh thần, ho khan hai tiếng che giấu sự thất thố của mình, vội vàng vọt tới trước cửa sổ vung chiếc quạt giấy trong tay dường như thể hiện sự đẹp trai, reo lên:
– Hừ, đó là tự nhiên, tiểu thái gia có tiền, có thật nhiều tiền! Có vật gì trong thiên hạ bị tiểu thái gia nện vài vạn chục vạn xuống mà không mua được chứ?
Ta muốn nhổ một bãi. Kiêu ngạo a. Có tiền là oai phong rồi ư?
Phì!
Bàng Dục vừa định nhảy qua đó, cẩn thận dạy dỗ tiểu tử này một chút, muốn chỉnh sửa suy nghĩ sai lầm trong đầu thằng bã đậu này, không để Tiền Thị Tài tiếp tục rơi vào vũng bùn tiếp nữa, chỉ có “quyền lực” mới là đồ chơi cao nhất trên đời này, có “quyền lực” thì có tất cả. Chợt nghe giọng nói phía sau bức màn che vang lên:
– Tốt lắm, nếu Tiền công tử có thể dùng tiền mua được một khúc của Nam Cung Cầm Y, ta liền tặng cả tòa Thất Tú Phường cho ngài.
– A…
Tiền Thị Tài vừa nghe xong nhất thời câm điếc, giống như bị người ta cho một cái tát mà đứng sững ở nơi đó.
– Làm sao vậy, Tiền công tử?
Người bên mành rèm tiếp tục đặt câu hỏi, âm thanh mềm mại cư nhiên có thêm vài phần gây sự:
– Nếu ngài muốn thử thì bản Phường có thể chờ, một tháng hai tháng nửa năm thậm chí lâu hơn cũng không có vấn đề.
Tiền Thị Tài toàn thân chấn động như điện giật, vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bì nổi thoáng cái hóa thành một mặt đầy mồ hôi hột, tựa như bị vả vào mồm đến nỗi đứng ở nơi này nửa ngày cũng không nói được một lời!
– Ây, Nam Cung Cầm Y là ai?
Bàng Dục hiếu kỳ đứng lên, túm lấy Xuy Tuyết hỏi.
Tên của một cô gái nào lại có thể dọa cho đường đường đại công tử lắm tiền tại Biện Lương thủ phủ kia choáng váng như thế chứ?
Mụ nội nó, lão tử An Lạc Hầu gia anh minh thần võ tự mình đứng ra cũng không có lực uy hiếp mạnh thế này a.
– Nam Cung Cầm Y!
Con mắt Xuy Tuyết trừng tới tròn vo, nhìn chằm chằm Bàng Dục như trông thấy quỷ.
– Nhìn cái gì? Lão tử mất trí nhớ ngươi không biết à.
Bàng Dục dùng tay đánh hắn.
– Không không không, không phải!
Xuy Tuyết vội vàng xua tay, nghiêm mặt nịnh nọt qua:
– Hầu gia, ngài quên người nào đó cũng không thể quên, quên Nam Cung Cầm Y…
– Vì sao? Nàng là nhân tình cũ của ta?
– Không phải, đương nhiên là không phải, nếu Hầu gia ngài có bản lĩnh đẩy nàng lên giường vậy mặt trời cũng có thể mọc phía tây…
Xuy Tuyết nhỏ giọng nói thầm, vừa nhìn sắc mặt Bàng Dục không đúng, vội vàng sửa lời nói:
– Chính là… ai, chính là Nam Cung đại gia đệ nhất danh kỹ thiên hạ, năm nay vừa mới mười tám, sắc đẹp và tài nghệ đều tuyệt vời, danh cầm kỹ truyền bá đại giang Nam Bắc, thế nhân công nhận…
– Ba —-
Nói còn chưa nói xong, trên mặt đã trúng một cái bạt tai.
– Hầu gia ngài như nào lại đánh ta…
Ôm khuôn mặt đau nhức, Xuy Tuyết đầy bụng ủy khuất.
– Đánh ngươi? Mẹ nó đem ngươi thiến thì mới tính tốt! Bày đặt thiên hạ đệ nhất danh kỹ không bán thân… mụ nó, đĩ mà còn kiêu. Rắm chó, ngươi mang lão tử đi Phiên Tiên Các rồi tới nơi này nữa làm gì, sao không đưa ta thẳng tới chỗ cô ả?
Nhớ tới chuyện kiều diễm ướt át nhưng cực kỳ mất mặt ngày hôm qua Bàng Dục lại nổi giận, vừa tức giận quát mắng, ánh mắt vừa hướng tới ấm trà, muốn với lấy đập lên đầu tên tiểu tử này.
Xuy Tuyết sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng cuống quít giải thích:
– Hầu gia ngài, ngài ngài… ngài là không… ngài có điều không biết, ngài mới đi ra từ trong quan tài… ngài còn đang dưỡng bệnh trong phủ vài ngày, Nam Cung đại gia phải đi Lạc Dương tìm cái gì Quảng Lăng Tán khúc phổ, thời gian này đâu có ở kinh thành.
– Tí nữa đi chơi xong ngươi dẫn ta qua kỹ viện nơi nàng ta ở, ta muốn nhìn nơi đó một chút.
– Hầu gia…
– Uh?
– Ngài, ngài đã quên, Nam Cung đại gia nàng không, không không không …
Xuy Tuyết càng nói càng lắp.
– Sao nào, lại là bán nghệ không bán thân chứ gì?
Bàng Dục thật sự rất buồn bực cái từ nãy, đều là “kỹ” rồi ngươi còn giả cái gì thanh cao, cho rằng có thể mượn từ đó để nâng giá trị con người lên ư? Xem ra để gặp được một người phong lưu quân tử tài hoa dung mạo, quyền thế và tài vận đều tuyệt thế như bản Hầu gia, nên cô ả giả vờ thanh cao để ngăn chặn ong bướm tới quấy nhiễu.
– Hầu gia sai rồi, Nam Cung đại gia nàng… nàng nàng…
Xuy Tuyết nói lắp nửa ngày, liên tiếp nói ba chữ “nàng” thật vất vả mới có thể nói tiếp câu dưới.
– Nàng ngay cả nghệ cũng không bán.
– Gì? Gì? Còn có chuyện này, không bán cũng dám gọi thiên hạ đệ nhất danh kỹ ư?
Bàng Dục giận thiếu chút nữa vỗ bàn, làm cho hầu gái chuẩn bị đi vội quay đầu lại ngó về phía bên này.
– Hầu gia, ngài không biết a, Nam Cung đại gia cầm nghệ có một không hai thiên hạ, bao nhiên vương công thương nhân lớn, nhà thơ danh sĩ trong thành Biện Lương muốn gặp nàng mà không thể được, càng miễn bàn tới người ngưỡng mộ có tiền có thế xưng bá dùng thứ gì lấy lòng giai nhân cũng được, chỉ cần có thể làm cho Nam Cung đại gia cười nhiều một cái liếc mắt nhiều một cái, trong thành Biện Lương này tùy thời đều có thể lôi ra hơn một tá các tiểu Hầu gia, thế tập vương công xung phong nhận việc, muốn bọn họ nhảy xuống biển cũng không có vấn đề gì. Ngài ngày xưa chẳng phải đã từng nói qua, chỉ cần có thể lấy Nam Cung Cầm Y tới tay thì sẽ tình nguyện…
“Tình nguyện” cái gì Bàng Dục rất muốn biết, nhưng lúc này không tiện hỏi. Hắn lại đưa chú ý về phía tên Tiền Thị Tài sau khi hoảng hồn khiếp vía đã bình tĩnh lại kia.
Tiền Thị Tài nghĩ đến bị một nữ tử chế nhạo khiến cho mình á khẩu không nói được trước mặt công chúng, mặt mũi đều mất hết, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn hung hăng ném thẳng cây quạt qua bệ cửa sổ, đi nhanh xuống dưới lâu cười lạnh nói:
– Hừ, hừ hừ, tiểu thái gia đúng là không mua được một khúc của Nam Cung Cầm Y, chẳng qua tiểu thái gia có thể dùng tiền để mua cả cái phố này. Đến lúc đó mở hơn mười kỹ viện quanh đây, mỗi ngày mở rộng cửa tiếp khách, một đồng tiền một vị, ai đến cũng không từ chối, xem đến lúc đó còn có người đến Thất Tú Phường thưởng thức ca vũ của các ngươi nữa không?
– Ngươi…
Thanh âm sau mành bị kiềm hãm.
– Ngươi cái gì ngươi? Không phục a, không phục thì ngươi cũng bỏ tiền ra đua với ta xem sao?
– Tiền công tử, hiểu lầm, hiểu lầm. Kỳ thực chúng ta…
Nam quản sự vừa thấy tình hình không tốt, vội vàng bưng khuôn mặt cười tiến tới giảng hòa.
– Hiểu lầm mẹ ngươi!
Tiền Thị Tài phun ra lời thô tục, phong cách cư nhiên có vài phần đúng với sự tưởng tượng của Bàng Dục. Thất Tú Phường vừa mới khai trương, khách nhân trong đại sảnh sáng sớm có thể đếm được trên đầu ngón tay, bị hắn nháo sự như vậy sự rằng toàn bộ đã chạy hết, đám người trong nhã gian trên lầu vội vàng lùi về trong phòng, nhanh chóng đóng cửa sổ, rất sợ bị Tiền công tử chú ý thì sau này sẽ rất khó sống. Đương nhiên, Bàng đại Hầu gia anh minh thần võ… không, trừ gia đinh Bàng Tứ ngọc thụ lâm phong ta ra, chỉ có lão tử mới có thể nghênh ngang dựa vào lan can thảnh thơi đứng xem kịch vui mà thôi.
– Nói cho ngươi biết.
Tiền Thị Tài đứng lên trên ghế, từ trên cao nhìn xuống nam quản sự ở phía dưới, cười lạnh đầy uy hiếp:
– Ở đây, trong Biện Lương này, ai muốn chọc giận tiểu thái gia sẽ đều không có kết quả gì tốt, quản ngươi cái gì Thất Tú Bát Tú Cửu Tú, không theo ý tứ của tiểu thái gia đừng nghĩ tiếp tục mở cửa làm ăn ở kinh thành… Cái gì, muốn ta khoan dung độ lương một chút ư? Sai rồi, tiểu thái gia cái khác không thiếu, cái thiếu chính là thiếu đạo đức, vậy có sao không?
– Ngang ngược không biết xấu hổ!
Thanh âm trong trẻo đầy tức giận vang lên, bức rèm che “rầm’ một tiếng bị vén ra, một nữ nhân đầy nét xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.
Nàng tuổi tác không lớn, trông dáng vẻ đúng là cô gái tuổi thanh xuân mười bảy mười tám tuổi, một thân áo váy lụa hoa đỏ tươi, thịt mềm trắng hơn tuyết, thắt lưng khiêu khích, mềm mại tựa như cây mẫu đơn thược dược, búi tóc như mây, trâm cài xanh biếc, tôn nên vẻ đẹp tinh khiết như linh khí trời đất tạo ra, bộ ngực phập phồng theo hơi thở…Không, phải gọi là dáng người đẹp khiến cho người ta nín thở.
Mày liễu như dãy núi uốn cong, lông mày xanh biếc xa hoa, lông mi đen dày tựa như trăng rằm, đôi mắt đen nháy giống vực sâu không thấy đáy, bên trong ẩn chứa mê hoặc vô cùng, khóe mắt phảng phất giống như có giọt nước mưa muốn rơi ra. Trên mặt che một tấm lụa mỏng, khiến cho đôi môi anh đào, mũi ngọc và gò má thanh tú nõn nà tươi đẹp ẩn hiện lung linh, quả thực giống như ngắm hoa đẹp trong sương mù, sự mông lung lại càng khiến cho người ta tò mò một cách rất dâm đãng thuần khiết.
Tiền Thị Tài, Xuy Tuyết đều khiếp sợ trước vẻ đẹp của nàng, há hốc miệng, người cứng lại giống như gà gỗ!
– Bố láo!!!
Bàng Dục bỗng hét lớn một tiếng, vỗ vào lan can một cái rồi đứng lên.
Tiền Thị Tài ngươi một con chó hoang, ỷ vào trong nhà có chút tiền dơ bẩn dám cưỡng bức khi dễ một thiếu nữ tử trong ca vũ phường! Bốn chữ thương hương tiếc ngọc, ngươi không biết sao?
À, khi dễ một tiểu mỹ nhân mới đúng.
May mà tiểu mỹ nhân lại gặp được một vị anh hùng như lão tử.
Hắc hắc, mỹ nhân đã lâm nạn, ai sẽ lên sân khấu cứu nàng đây?
Anh hùng!
Đúng, chỉ có mấy thằng anh hùng tài ba đẹp trai phong độ giống như trong phim hoặc truyện kiếm hiệp quân tử cái con mẹ gì đó thôi.
Tứ ca ta là anh hùng, anh hùng muốn cứu mỹ nhân!!!
Có lẽ vì lan can bị vỗ rất kêu —- không, hẳn là bị tiếng quát quá uy vũ của Bàng Dục gây sợ hãi, cả người Tiền Thị Tài run lên như điện giật, sau đó… tay run rẩy, mặt co lại, thân thể rung rung, khiếp đảm quay đầu lại.
Trông thấy gia đinh Bàng Tứ tư thế oai hùng hiên ngang đứng ở lầu hai, thân hình cao ngất, đứng vững như núi, uy vũ giống như thiên thần, Tiền Thị Tài đình chỉ hô hấp, con mắt chợt co rút nhanh, không thể tin tưởng mà cứng ngắc ở nơi đó, thần thái kinh hoảng sợ hãi, biểu tình chấn động, trong mắt phát ra sự ngạc nhiên quả thực giống như, giống như…
Giống như người làm nhiều việc xấu gặp được sứ giả của chính nghĩa, hóa thân của anh hùng!
Oh oh —– không phải đâu, chẳng lẽ lão tử cũng có khí chất bá vương lộng lẫy của diễn viên chính trong truyền thuyết, thân hổ chấn động liền có thể làm chúng sinh thần phục, tiểu đệ quỳ lạy, nữ nhân nguyện bị chinh phục sung sướng ư?
Bàng Dục lại tự sướng trong đầu, viễn tưởng còn vẽ chưa xong, bỗng nhiên thấy Tiền Thị Tài kinh ngạc há to miệng, dùng hết khí lực toàn thân hô lên hai chữ thiên địa kinh quỷ thần khiếp nuốt nhật nguyệt diệt càn khôn.
– Đại ca!