Tối đến khi Bảo Anh cùng các bạn trong nhóm của tôi đi ăn. Họ vừa đi khuất cũng đúng lúc Phong đến gọi tôi đi. Tôi cùng Phong đi bộ trên con phố nhỏ. Tôi không hiểu sao khi ở bên cạnh Phong tôi lại có một cảm giác lạ đến thế. Cảm giác hạnh phúc pha lẫn với sự ngượng ngờ. Đi trên phố Phong hỏi:
-” Bây giờ Hân có thể trả lời câu hỏi của Phong không?”
Phong nhắc tôi mới nhớ đến câu hỏi đó. Mấy ngày hôm nay tôi không suy nghĩ gì về chuyện đó và xem như chỉ là những lời nói gió thoảng mây bay. Sao Phong lại có thể nhớ đến thế được chứ. Tôi trả lời Phong với vẻ ấp úng:
-” Tôi… Tôi …Tôi Không biết phải làm thế nào nữa. Trước Phong tôi không nghĩ tôi lại là người Phong quan tâm, và chấp nhận chăm sóc tôi. Phong đang làm khó tôi thật đó. Phong, chúng ta đang còn là học sinh, Hân không nghĩ ta lại bỏ bê chuyện học hành để mà theo đuổi thình yêu được. Hãy đợi và chờ Hân có được không?”
Phong nhìn tôi trả lời:
-” Hân suy nghĩ như vậy sao? Chúng ta đang còn học là sự thật. Nhưng khi yêu thì chuyện học chúng ta cũng sẽ không bỏ bê đi nó có được hay không? Đối với Phong lúc nào Phong cũng sẽ chờ sẽ đợi người Phong từng yêu. Chưa biết chuyện tình yêu của đôi ta nó sẽ như thế nào nhưng Hân có biết, cái sự đau khổ trong hai năm qua Phong đã chịu đựng nó mãi rồi Phong cũng không biết mình sẽ chịu đựng sự đau đớn đó thêm được bao nhiêu nữa.”
Tôi quay mặt đi không giám nhìn thằng vào mắt Phong. Tự nhủ mình:
*Sự dằn vặt đó sao nó cứ đeo đuổi và giày vò bản thân tôi thế này. Không thể nào bao nhiêu năm nay mình đã đau khổ vì cậu ta. Bao nhiêu cô gái đẹp ở bện cậu ta. Lỡ sau này rồi một ngày cậu ta bỏ mình ra đi thì sao.? Mình có nên chấp nhận không đây?’*
Sự phân vân trước mắt của tôi. Tôi làm ngơ lặng lẽ bước tiếp trên con phố nhỏ đó. Phong bước theo với khuôn mặt buồn rầu. Phong bỗng hỏi tôi:
-” Bây giờ đi ăn gì được?”
Tôi trả lời:
-” Giờ mà đi ăn đồ ăn nhanh thì về chắc bụng không tiêu hóa nỗi hay bây giờ đi ăn kem đi.”
Phong đồng ý. Cậu ấy đưa tôi đến một quán kem gần đó. Bước vào với cảnh sắc, sự trang trí của quá rất phong nhã, không khoa trương cầu kì cho lắm. Không những thế những cốc kem được bầy trí đẹp, phong phú. Phong hỏi tôi:
-“Quán này Hân thấy thế nào?”
Tôi suy nghĩ nói:
-” Đẹp đó, trang trí không cầu kì khoa trương. Mình thích lắm!”
Nói xong Phong ưng ý gật đầu. Tôi đang ăn không biết Phong lấy kem từ đâu quệt vào mặt tôi làm lấn lem kem trên mặt. Phong nói:
-” Để Phong chụp ảnh cho 5 người kia xem nha.”
Tôi sợ bị trêu nên không muốn cho Phong chụp liền lấy tay che mặt lại. Lấy khăn giấy lau hết kem trên mặt. Phong trả tiền rồi chúng tôi cùng nhau ra công viên dạo. Hình như lúc tôi ăn kem Phong đã lấy điện thoại chụp lén tôi vài kiểu. Phong cắt nhỏ ghép chung hình với nhóm rồi làm hình nền điện thoại đưa cho tôi xem. Phong hỏi:
-” Đẹp không?”
Tôi bở ngỡ thấy ảnh mình đang ăn kem được Phong làm hình nền. Tôi không muốn chạy theo Phong đòi điện thoại để xóa ảnh. Chạy mãi, sao cậu ấy chạy nhanh thế! Không biết chạy đi đâu rồi nữa. Tôi chốn lén sau gốc cây ở công viên đi theo đường cậu ta chạy. Thì ra Phong chạy đến bên hồ nước. Không biết cậu ấy giữ hình mình làm gì. Tôi chạy lại gần vịn vai nói:
-” Bắt được rồi nhá. Mà sao bỏ Hân ở chỗ tối thế được chứ. Không thèm để ý Phong nữa.”
Nói rứt lời chuông điện thoại tôi rung. Thì ra là Phong gửi hình cho tôi. Cậu ấy làm hình của tôi thành con mèo thật rồi. Phong nói:
-” Đẹp chưa, bắt được Phong thì Phong cho Hân xóa hình đó, không bắt được thì còn lâu nha.”
Tôi vốn chạy yếu có lùa được ai đâu mà còn đòi lùa Phong. Được một đoạn mệt quá tôi bỏ kệ không lùa nữa. Rồi một mình ra bãi cỏ ngồi, nhìn lên bầu trời chỉ trăng và sao dưới nền trời đen nghịt. Tôi tự nghĩ: * Bảo Anh đâu xấu xa gì mà sao ông trời lại cho bạn ấy phải mồ côi bố, mẹ như vậy. Có lẽ tôi vẫn sung sướng hơn Bảo Anh gấp nhiều lần, vì tôi có bố, có mẹ. Cuộc đời của con người bất hạnh về nhiều mặt như vậy sao? Tôi lo sợ cái sự khốn khổ của bao nhiêu người trên thế gian cứ mãi chải dài không ngớt.* Vừa suy nghĩ xong. Tôi mới sực nhớ đã muộn rồi mà mình chưa về chắc những người kia đã về đến nhà lâu rồi. Quay sang Phong ngồi bên cạnh từ khi lào làm tôi giật nãy mình, tim như muốn nhảy ra ngoài. Mặt xanh nhợt vì hoảng. Tôi nói:
-” Phong ngồi đó cũng phải nói người ta một tiếng gì đó chứ.”
Phong đáp lại:
-” Phong gọi Hân nãy giờ Hân có phản ứng đâu. Thây suy nghĩ trầm tư qua không giám gọi nữa.”
Tôi lại hiểu nhầm Phong rồi, tôi đáp:
-” Ừ thì… Xin lỗi tôi không nghe.”
Phong cười nói:
-” Nói thế mà cũng tin tôi mới ngồi xuống mà.”
Tôi bực mình với cái thái độ bỏ về. Trên đương về nhà tôi đi bước nào Phong theo sau bước đó. Không ngờ đến nhà Bảo Anh vẫn chưa về. Tôi mở của rồi vội đóng và chỉ nói với Phong một câu:
-” Phong lèo nhèo quá đi về đi”
Rồi bỏ vào nhà. Lúc đó Phong cũng về luôn. Vừa thay đồ xong xuống nhà xem tivi thì Phong nhắn tin cho tôi:
_* Đang làm gì thế sao nhốt người ta ở ngoài vậy.*
-* Không làm gì hết đừng nhắn nữa đi về đi.*
Dứt câu tôi khóa máy. Lúc đó Bảo Anh cũng trở về. Bảo Anh hỏi:
– ” Đi chơi vui không mà về sớm vậy?”
Tôi buồn bã trả lời:
-” Vui cũng có, mà buồn cũng có. Còn Bảo Anh, Bảo Anh đi có vui không?”
Bảo Anh cười, có vẻ rất vui trả lời:
-” Có, vui lắm! Đây là kỉ niệm mới nhất của mình ở Việt đó.”
Tôi cùng Bảo Anh vui vẻ nói chuyện. Bảo Anh mượn điện thoại tôi để nhắn tin cho Quyên tôi đông ý. Mà cũng không để ý gì đến chuyện của Phong, rồi đưa điện thoại cho Bảo Anh. Mở máy Bảo Anh nói lớn:
-” Ai nhắn tin mà nhiều tin nhăn vậy?”
Tôi sực nhớ, giật vội điện thoại từ tay Bảo Anh, nói:
-” Tin nhắn của bạn mình bạn đừng xem.” Bạn cần điện thoại gấp thì giờ mình với bạn cùng đi mua điện thoại được chứ.”
Bảo Anh nhìn tôi trả lời:
-” Không gấp lắm ngày mai mua cũng được.”
Tôi mỉm cười gật đầu rồi lên phong đi ngủ.
Sáng mai là những ngày hè của năm học này. Tôi vui vẻ cùng Bảo Anh đi mua sắm đồ đạc. Những bộ váy, những chiếc quần, những chiếc áo của tôi đều được Bảo Anh lựa chọn tỉ mĩ. Từng kích cỡ đều vừa như in. Tôi đua Bảo Anh đi mua điện thoại tôi nghĩ Bảo Anh thích những thứ đồ ngộ nghĩnh nên đã mua tặng bạn ý một chiếc vỏ điện thoại hình chú mèo rất đẹp. Bảo Anh nói với tôi:
-” Mình rất thích những món quà bạn mua, mình nên tặng gì cho bạn được nhỉ?”
Tôi mỉm cười, Bảo Anh cúi xuống chọn quà. Phong không biết từ đâu ra bỗng đứng trước mặt Bảo Anh dơ ra một con thú bông dễ thương lắm, Phong nói:
-” Tặng quà này nè.”
Bảo Anh ngơ ngác ngước lên nhìn Phong. Bảo Anh hỏi:
-” Bạn biết, tặng quà cho ai không?”
Phong cười điệu cười đó với Bảo Anh rồi đáp:
-” Biết chứ sao không. Là Hân chứ gì? Bạn không tặng quà này thì mình tặng Hân.”
Phong đưa con gấu bông đó cho tôi nói:
-” Tặng Hân.”
Tôi không nghĩ Phong lại tặng con thú bông này cho tôi. Tôi nghĩ là tặng cho người bạn mới chứ. Tôi ngơ ngác không biết làm thế nào. Phong chỉ đứng bên cạnh thúc tôi nhận con thú bông đó. Tôi nhận lời và trong đâu tôi bây giờ chỉ nghĩ.:
-” Phong đối với tôi là tình bạn hay…tình yêu…?”