Buổi tiệc sinh nhật dành cho Chi của chúng tôi đã hoàn thành. Đạt hỏi tôi:
-” Khả Hân, ThoTho đâu rồi cho nó ra đây cùng chụp hình chung với tụi mình đi.”
Tôi đáp lại:
-” ThoTho lần trước nói chuyện được với Hân cơ nhưng bị Phong ném đi hồi đó bây giời ThoTho chỉ còn là một con thỏ bông mà thôi. Để mình vào lấy nó ra.”
Phong quay sang tôi nói:
-” Tôi xin lỗi Hân vì năm đó tôi…Tôi không thích Đạt cũng không thích món quà Đạt quà tặng cho Hân nên đã ném nó đi, làm Hân nhảy theo xuống lầu để bảo vệ ThoTho mà mất hết đi kí ức trong ba năm qua. Thật lòng xin lỗi.”
Tôi nhìn Phong rồi nói:
-” Không sao ThoTho vẫn còn ở bên cạnh Hân bao nhiêu năm nay đó thôi. Chỉ ThoTho ở bên cạnh Hân mỗi khi Hân buồn. ThoTho đã nghe hết tâm sự của Hân, Hân không trách Phong đâu.”
Cả sáu đứa cùng nhau vui vẻ. Đang cùng nhau chụp ảnh lưu niệm thì bố mẹ tôi gọi. Họ nói:
-” Khả Hân, tuần sau bố mẹ sẽ về đón con sang Mĩ ở cùng và học tập ở đó luôn. Bố mẹ hứa với con sẽ giữ lại căn nhà đó. Bố mẹ biết con không nở lòng nào rời xa bạn bè, nhưng con chưa khỏi hẳn bố mẹ cho con sang Mĩ để chăm sóc cho con luôn một thể.”
Tôi và những người bạn thẫn thờ khi nghe xong câu nói của bố tôi. Quyên bàng hoàng rồi thốt lên:
-” Không thể nào chẳng lẽ ông trời cho Hân nhớ lại mọi chuyện rồi bỏ chúng tôi mà đi sao. Sao ông trời lại bất công như vậy chứ.”
Tôi thút thít khóc thành tiếng rồi ôm trầm năm đứa bạn thân nói:
-” Mọi người đừng bỏ rơi Hân hãy đợi Hân về, Hân sẽ không bao giời quên mọi người đâu. Hãy hứa không được quên Hân đâu. Thôi không được khóc không ai được khóc hết hôm nay là sinh nhật của Linh Chi mọi người phải thật vui vẻ không được khóc. Năm nay chúng ta đã 15 tuổi rồi không khóc nữa, hai cô bạn hotgirl của tôi không khóc nữa, ba chàng hoàng tử của lớp cũng không được khóc nữa.”
Tôi rứt lời, từng người lau nước mắt rồi mỉm cười với tôi. Tôi cố lấy lại can đảm để không khóc nữa và đã cố gắng chôn sâu nỗi đau khổ trong trái tim mình và mỉm cười trước bạn bè. Tôi cần hỏi tôi có thể bỏ tất cả mọi thứ đi để sang Mĩ với bố mẹ hay không?. Thật sự từ khi Nam Phong làm tôi bị chấn thương đến giờ lúc nào cậu ấy cũng luôn ở bên cạnh tôi, quan tâm lo lắng cho tôi khi tôi mệt. Không lúc nào cậu ấy không ở bên cạnh tôi. Có lẽ tôi đã thầm yêu chàng hoàng tử no.1 của trường rồi. Tôi có thể chôn giấu tình cảm này mà sang Mĩ hay không? Hay tôi nên nói rõ cho Phong biết tình cảm tôi dành cho câu ấy.? Tôi phân vân trong đầu những câu hỏi đó. Cuối buổi khi mọi người ra về chỉ còn lại tôi và Quyên. Quyên hỏi tôi:
-“Hân này bao nhiêu năm này cùng học cùng trường Hân như thế này chắc chắn sẽ phải lòng một ai đó rồi phải không?”
-” Tôi…Tôi…Tôi thì phải lòng ai chứ.”Tôi ấp úng ngượng lời nói với Quyên.
Quyên nhìn tôi nghi ngờ nói:
-“Quyên thấy lúc nào Phong cũng ở bên cạnh Hân đó nha. Tôi nghi là hai người đang hẹn hò với nhau đó.”
Tôi chối vẫy tay lia lịa nói:
-” Không có chuyện đó đâu nha. Chỉ là Phong quan tâm tôi để chuộc lỗi thôi đó.”
Quyên nói:
-” Thế à, tớ hiểu nhầm hai người, tớ xin lỗi.”
Tôi cười đáp lại:
-” Không sao đâu. Còn Quyên xinh thế chắc chắn cũng đã có.”
Quyên cười rồi kể tôi nghe:
-” Hân cũng xinh đâu kém gì. Thật sự tớ thích Nam hoàng tử no.2 của trường từ lâu lăm rồi nhưng không thể nói ra. Quyên không biết cậu ấy thì thế nào nhưng lúc nào Quyên cũng muốn ở bên cạch Nam. Nhưng Quyên sợ nhưng trang thư tình của học sinh lớp khác rồi một ngày nào đó sẽ làm cho Nam lay động. Quyên rất sợ.”
Tôi nhìn Quyên rồi nói:
-” Hân xin lỗi đã giấu Quyên, thật sự những kỉ niệm mà Phong và Hân đã làm Hân lay động trái tim. Hân không biết mình sẽ chịu đựng chuyện này được bao lâu nữa đây.”
Tôi, Quyên đang nói chuyện thì cả hai đều buồn ngủ.
Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay là thứ 5 rồi ngày mai bố mẹ tôi sẽ về đưa tôi sang Mĩ. Tôi chỉ đành dành cả ngày cho bạn của mình. Không có gì là vui khi mọi chuyện được như mong muốn. Hôm nay là giờ hoạt động toàn trường nên chúng tôi được nghỉ buổi chiều. Sáng sớm nhóm bạn thân của chúng tôi rủ nhau đi ăn sáng. Quyên nói:
-” Chiều nay được nghỉ đi biển thư giản không. Ai muốn đi giơ tay bỏ phiếu.”
Cả nhóm giơ tay đồng thanh:” Đi chứ.” Dường như ai cũng đã quên chuyện tôi sắp đi sang Mĩ. Tôi nghĩ đó cũng là một chuyện tốt. Để tôi không thấy một người bạn nào buồn vì tôi.
Một buổi chiều vui vẻ. Chắc đây là một kỉ niệm vui vẻ nhất mà tôi cần khắc sâu trong đáy lòng để rời xa đi người tôi thầm yêu, rời xa đi những người bạn thân thương của tôi. Hôm nay Quyên về nhà chỉ có mình tôi với căn nhà rộng lớn này. Tôi sợ ngày mai sẽ không kịp chánh đi sự thương tâm không muốn rời xa những người bạn nên đã gấp sẵn quần áo. Viết gửi mỗi người một lá thư.
Sáng thứ 6 tôi cố gắng đến trường sớm để gửi thư cho các bạn trong lớp. nhưng không ngờ bữa tiệc chia tay tôi lại được chuẩn bị khang trang đến thế. Có sự góp mặt đầy đủ của các thành viên lớp 9A1. Nam bước từ đám đông bước ra tay cầm lá thư năm ngoái tôi viết cho cậu ấy, xé làm đôi. Hình như chỉ có bức thư của tôi là Phong đọc. Còn những của bao cô gái khác Phong không thèm để ý còn cho vào thùng rác ngay khi người con gái ấy đưa cho Phong. Còn của riêng tôi cậu ấy giữ từ năm đó cho đến tận bây giờ. Từng mảnh thư rơi xuống đất, từng ánh mắt nhìn vào tôi và Phong. Quyên hỏi:
-“Chuyện gì vậy?”
Phong trả lời:
-” Tình yêu, cái gì mà tình yêu chứ. Tôi không cần thứ tình yêu rác rưỡi đó.”
Từng bước chân của những học sinh dẫm đạp lên để chia tay tôi. Tôi hạ tập thư đã viết cho cả lớp xuống dưới đất rồi bỏ đi. Về nhà tôi kéo vali bắt taxi ra sân bay. Bố mẹ tôi vừa ra sân bay đợi tôi, cùng tôi lên máy bay sang Mĩ. Trên đường bước vào phòng chờ bố hỏi:
-” Con chia tay bạn bè gì chưa?”
-“Rồi ạ”Tôi đáp lại bố với khoảng giọng rung như muốn khóc. Quay lại nhìn con đường chạy về nhà. Tôi không biết bằng cách nào những người bạn tôi lại có thể đến đây nhanh như vậy. Một hàng dài đang giơ tay gọi tôi. Tôi chạy lại ôm trầm những người bạn tôi yêu quý và quý mến. Từng ánh mắt thân thương nhìn tôi quay lưng. Chỉ mình Phong cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt hờn giận. Quyên, Chi, Đạt, Nam tay cầm hộp quà đưa cho tôi nói:
-” Đây là món quà kỉ niệm của tụi mình tặng Hân Hân phải sớm quay lại với trường và lớp và tụi mình nữa.”
Từng giọt nước mắt lăn xuồng. Rồi tiếng khóc nức nở của các học sinh khi thấy tình bạn thân thiết của chúng tôi. Tôi thật sự không muốn rời xa nơi này một chút nào. Tôi muốn ở lại cùng các bạn. Nhưng đành quay lưng ra đi. Những tiếng kêu tên tôi vang vọng. Tập thể lớp hát vang ca khúc”Tạm Biệt Nhé!”gửi tặng tôi. Đối với tôi thân thiết không chỉ là 3 chàng hoàng tử và 2 cô công chúa đâu mà là cả tập thể cả toàn lớp 9A1. Tôi giơ tay cao vẫy chào mọi người rồi cùng bố mẹ lên máy bay không muộn giờ. Máy bay cất cánh lần lượt từng người bạn của tôi ra về. Đến nơi tôi mới có thể khóc cho vơi đi tình bạn mà tôi thương nhớ. Tôi đã cố gắng tìm cách để liên lạc với các bạn của tôi nhưng không thể. Bao nhiêu đên khi tôi nhớ lại kỉ niệm buồn vui cùng lớp, cùng 5 đứa bạn thân tôi không thể kìm chế đi nỗi thương nhớ òa khóc và chôn giấu đi tình cảm của tôi dành cho Nam và cố quên đi cậu ấy. Và xem như tôi đã ra đi trong mắt mọi người.