Càng theo chân A Xuân, những nghi ngờ của Thẩm Định Thiên về bọn A Xuân cũng tan dần.
A Xuân do thông thuộc địa hình nên cứ một mạch đưa chàng và Tiểu My vào bí đạo.
Ở A Xuân không có bất kỳ dấu hiệu nào khiến chàng nghi ngờ.
Cũng vậy, khi đến nơi giam giữ phạm nhân, chính A Xuân là người đầu tiên thản nhiên đi vào, sau khi phát động cơ quan khai mở.
A Xuân cũng chỉ điểm cho chàng những điều chàng chưa biết, giả dụ như :
– Sau lần bọn Huyền Thông Linh Đạo xuất hiên, ở dưới này đã có ít nhiều thay đổi.
Dù có bị cơ quan phát động và nhốt lại, chúng ta có thể phát động vào chỗ này… chỗ này, sau đó sẽ có lối thoát hiểm bí mật cho chúng ta.
Hoàn toàn yên tâm, Thẩm Định Thiên thong thả đi theo A Xuân.
Ngừng lại ở gian ngục đầu tiên, A Xuân bảo :
– Đoan Mộc Quý từng bị giam giữ ở đây, có lẽ Thẩm huynh còn nhớ. Không ngờ bây giờ Thẩm huynh lại có dịp quay lại.
Đang quan tâm đến những người bị giam giữ, Thẩm Định Thiên vẫn đưa bước, tiến đến gian ngục kế tiếp.
Bất ngờ chàng nghe Tiểu My kêu lên :
– Ô hay! Sao Xuân tỷ tự giam mình vào ngục?
Rầm!
Quay lại chàng nhìn thấy sự việc đúng như Tiểu My hô hoán.
Ở gian ngục đã từng giam giữ Đoan Mộc Quý, A Xuân sau khi bước vào đã khóa kín cửa ngục.
Thoáng nghi ngờ, Thẩm Định Thiên quay lại thật nhanh.
Vút!
Trong lúc chàng còn loay hoay, tìm cách mở hoặc phá huỷ cửa ngục, vốn là hàng chấn song kiên cố, A Xuân thản nhiên đưa tay chạm vào một mấu chốt nhỏ ở góc cuối gian ngục.
Từ đó, một bí môn hé lộ, đủ cho A Xuân lách người đi vào.
Chân bước vào, A Xuân quay lại cười đắc ý :
– Ngươi đừng tưởng sẽ thoát khỏi nơi này. Không những thế, bọn người ngươi định cứu tất tả sẽ theo hầu ngươi ở bên kia cửu tuyền. Ha… ha…
Không ngờ A Xuân lại có sẵn sự sắp đặt này, chàng quát to và hất mạnh một kình Lãnh Băng :
– A Xuân! Sao ngươi đành lòng phản lại chủ nhân ngươi? Đỡ!
Vù… Vù…
Lãnh Băng chưởng lao qua những hàng chấn song, quật thẳng vào bí môn, nơi đang khép lại che kín hoàn toàn A Xuân.
Ầm!
A Xuân đã biến mất, Thẩm Định Thiên ngơ ngác nhìn gian thạch thất rỗng không.
Tiểu My chợt gọi :
– Thiên ca! Chúng ta cũng bị ả giam rồi.
Đưa mắt nhìn lối dẫn vào nơi giam giữ, đúng như Tiểu My nói, cơ quan đã phát động, phong bế lối xuất nhập. Thẩm Định Thiên giận dữ gầm vang :
– Theo ta mau! Gia phụ phen này nguy mất!
Vút!
Chàng chạy đến những nơi vừa được A Xuân chỉ điểm, hy vọng sẽ kịp thoát trước khi ả phong bế tất cả.
Vô vọng!
Dù chàng gõ, vỗ thế nào đi nữa, toàn bộ vẫn kín như bưng, không một cơ quan nào chịu động đậy để tạo cho chàng lối thoát hiểm.
Chưa hết những viễn cảnh đáng sợ, ở những gian ngục đang giam giữ phạm nhân, lần lượt vang lên những tiếng động kỳ quặc.
Huỵch! Huỵch!
Hốt hoảng, chàng chạy đến và đưa mắt nhìn qua những chấn song.
Họ, những người chàng định giải cứu, tất cả đều ngã xuống. Họ trợn to những đôi mắt vô hồn và máu mồm máu mũi trào ra.
Chàng lùi lại thật xa, gọi Tiểu My :
– A Xuân đã lén phóng độc. My muội hãy mau bế khí đừng để độc khí xâm nhập!
Tiểu My kinh hoàng, lùi còn xa hơn vị trí Thẩm Định Thiên đã lùi.
Chợt nhớ bản thân không ngại độc, chàng dặn Tiểu My :
– Muội nhớ đừng bao giờ lại gần. Ta không sợ độc, sẽ có cách hóa giải hết độc khí.
Dứt lời, chàng quật liên tiếp mười kình Lãnh Băng vào đủ mười gian thạch thất, trong đó có chín gian là có thể nhìn thấy thi thể phạm nhân vừa chết.
Vù… Vù…
Ầm! Ầm!
Lãnh Khí chưởng Lãnh Băng làm toàn bộ bầu không khí bên trong đó phải lạnh theo.
Chúng hoá thành những hạt băng nhở và rơi xuống nền động.
Tuy chưa biết làm như thế để làm gì nhưng Thẩm Đỉnh Thiên vẫn vận dụng chân lực vào chưởng tay, chạm mạnh vào một hàng chấn song của một gian ngục.
Những hàng chấn song lập tức gãy đôi.
Coong… coong…
Chúng gãy vì Băng chưởng đã làm chúng lạnh và dòn, đúng như chàng nghĩ.
Bước vào, chàng ngồi xuống xem xét thi thể của kẻ đã chết, chưa biết đó là thi thể của chánh hay phó đường và là đường nào trong ngũ đường ở Ngũ Hành bang.
Thi thể này quả nhiên có dấu hiệu trúng độc, chứng tỏ những phạm nhân còn lại cùng chung một số phận.
Khám xét toàn bộ y phục, chàng thất vọng vì không tìm thấy điều cần tìm.
Không nản lòng chàng lần tay và tìm ở dưới hai xà cạp, đó là vị trí trước kia chàng thường dùng để cất giấu những gì cần cất giữ.
Cũng không có vật chàng cần tìm.
Thật sự thất vọng chàng đành dùng tay sửa cho ngay ngắn thi thể nọ.
Bất chợt ngực áo của thi thể trong lúc chàng sửa bỗng xệch qua một bên, để lộ phần da thịt đã trắng nhợt do ảnh hưởng của Lãnh Băng chưởng.
Trên chỗ da thịt để lộ có nhiều tự dạng.
Nghi ngờ, chàng mở phanh ngực áo của thi thể.
Hai mắt vụt sáng quắc, chàng lẩm nhẩm đọc những tự dạng được chính chủ nhân tự tay xâm vào.
Vậy là chàng đã có thêm một phần nữa của kinh văn Càn Khôn, phần trước đã được Đoan Mộc Quý đọc cho nghe.
Lao qua gian ngục kế tiếp, chàng vẫn y cách đó và phát hiện phần kinh văn thứ ba được cất giấu ở xà cạp.
Tuần tự, chàng thu hồi đủ mười phần kinh văn, là đủ cho hai phần Trung – Thượng của tuyệt học Càn Khôn, ở chín thi thể của chín vị Chánh Phó đường chủ.
Họ tuy không biết đó là kinh văn gì nhưng vẫn xem trọng vì đó là phần được Bang chủ đích thân giao phó.
Không như Đoan Mộc Quý, có thể tự ghi nhớ, dù không có cách nào vận dụng phần kinh văn không đầu không đuôi đó – Những nhân vật này đã tự tìm ra cách ghi nhớ riêng của họ.
Người thì xâm vào ngực, kẻ thì xâm ở phần đùi trong. Cũng có người ghi lại trên giấy và cất giấu ở nơi họ cho là kín đáo.
Hà Kỉnh Chi không biết nên không lục soát. Vả lại, dù lão có tra hỏi, vì họ không biết đó là kinh văn Càn Khôn nên họ cũng không có gì để cung xưng.
Sau đó, dù lão Hà có dùng Nhiếp Hồn đại pháp để mong họ tự thố lộ, lão cũng không thu kết quả.
Lão nào ngờ phụ thân chàng lại có một cách bố trí có thể nói là ngược đời.
Tiểu My tuy không dám tiến lại gần nhưng qua hành động của chàng và qua nét mặt càng lúc càng khẩn trương, có pha lẫn sắc thái vui mừng của chàng, nàng cũng phần nào đoán ra.
Khi Thẩm Định Thiên quay lại, nàng vội chạy lại để hỏi thăm thì chàng vội đưa tay ngăn lại :
– Ta đã thu thập đủ tuyệt học Càn Khôn. Ta cần yên tịnh để sắp xếp lại. Hơn nữa, độ khí chưa hẳn đã tiêu tan, muội cũng không nên lên tiếng.
Không lên tiếng cũng không hề gì, đối vớỉ Tiểu My, lời của chàng là đồng nghĩa với họ sẽ thoát. Mau hay lâu là tùy ở sự thông tuệ của chàng, tùy ở tư chất của chàng, là thông minh đĩnh ngộ hay không.
Chàng đang lắng đọng hoàn toàn, cả về thể xác lẫn tâm linh.
Thời gian tuy cùng lắng đọng nhưng chúng vẫn trôi.
– Chúng ta đi, My muội.
Đang thiêm thiếp vì quá mòn mỏi, Tiểu My giựt mình choàng dậy :
– Thiên ca đã…
Chàng mỉm cười :
– Tội cho muội phải vì ta chịu khổ. Được rồi, ngay khi thoát hiểm ta sẽ tìm cho muội ít thức ăn. Nhất định muội đã đói lắm rồi.
Tiểu My dù không muốn cũng phải nuốt nước bọt khan.
Nhưng khi đã gượng đứng lên, nàng lộ vẻ hốt hoảng :
– Không được lâu, Thiên ca. Như tiểu muội đã đánh dấu, chúng ta lưu lại ở đây gần mười ngày rồi. Lệnh tôn…
Chàng giật mình nhìn vào nơi Tiểu My lưu chỉ. Quả nhiên đã có chín vạch được Tiểu My lưu lại để đánh dấu từng ngày qua đi.
Chàng lập tức nắm tay Tiểu My :
– Đi nào! Ta sẽ giúp muội!
Vút!
Chàng đến gian ngục đã từng giam Đoan Mộc Quý.
Bùng!
Những thanh chấn song lập tức bị chưởng kình của chàng hất bay khỏi vách đá.
Chàng tiến đến vị trí có bí môn nơi trước kia A Xuân đã bỏ đi.
Ầm!
Vách đá vỡ toang, để lộ một địa đạo ngầm dẫn mãi lên cao.
Vút!
Chàng đưa Tiểu My đến một nơi rất giống một tịnh phòng. Nhưng lúc này, tịnh phòng hoàn toàn bị bỏ không, tạo cho chàng một sự ngờ vực khôn tả.
Lôi Tiểu My đi khắp Tổng đàn Ngũ Hành bang, Thẩm Định Thiên càng lúc càng thêm ngờ vực vì không tìm thấy bóng dáng bất kỳ ai.
Tiểu My đã quá đuối sức nhưng vẫn lào thào nói lên nghi vấn của chính chàng :
– Không có ai ở đây, phải chăng bọn chúng đều ly khai nơi này đến Hắc Sát trang như lời Thiên ca đã bịa đặt?
Chàng thật sự khẩn trương :
– Đã là lời do ta bịa ra, có lẽ nào trùng hợp với sự thật? Nhưng, mặc chúng… Chúng ta hãy lo cho sự an nguy của gia phụ trước đã.
Chàng nhấc bổng Tiểu My, đưa nàng đi thật nhanh, ly khai khỏi Tổng đàn Ngũ Hành bang.
Vút!
Bất ngờ chàng dừng lại.
Hai cỗ xe do chàng đưa đến vẫn còn đó.
Chàng đặt Tiểu My vào một cỗ xe và chính chàng làm gã xa phu.
Trước khi ra roi, cho cỗ xe chạy, chàng nói vọng lại phía sau cho Tiểu My :
– Trong xe có sẵn vật thực. Điều cần yếu là khi ăn xong muội hãy lo nghỉ ngơi.
Tiểu My lên tiếng :
– Còn Thiên ca?
Chàng cho đôi tuấn mã tung vó :
– Ta đã quen rồi. Lúc ở trong Vũ Mục Tàng Binh thất, khi nhập định tọa quan, ta không cảm thấy đói khát. Đi!
Cỗ xe lao nhanh, suốt từng chặng đường dài, làm cho tâm trạng khẩn trương của chàng nhờ đó cũng vơi đi chút ít.
* * * * *
– Đứng lại!
Thẩm Định Thiên không hề dừng cỗ xe. Trái lại, chàng vừa đứng thẳng trên cỗ xe vừa cố tình giục cho cỗ xe chạy nhanh hơn.
Những nhân vật vận đạo phục vừa lên tiếng gọi chàng dừng lại, thấy hành động liều lĩnh của chàng bèn ùa ra vây quanh cỗ xe, quyết liệt ngăn cản :
– Tiểu tử! Sinh mạng của phụ thân ngươi…
Vút!
Chàng tung mình nhảy khỏi cỗ xe, diện đối diện với bọn vận đạo phục hơn ba mươi người, chàng cười lạnh :
– Sinh mạng của gia phụ như thế nào? Phải chăng Huyền Thông Linh Đạo cũng chung phần với bọn Hà Kỉnh Chi?
Chàng chỉ có một mình. Thái độ hiên ngang đầy khí phách của chàng làm cho bọn thuộc hạ Huyền Thông Linh Đạo có phần do dự.
Một gã cố gầm thét thị uy :
– Cái gì là chung phần, ai là Hà Kỉnh Chi, bọn ta, Tam thập lục Địa Sát Tuần Đạo không cần biết.
Chàng đảo mắt nhìn họ. Quả nhiên bọn chúng có đúng ba mươi sáu nhân vật.
Cỗ xe theo đà và được bọn Tam thập lục Địa Sát cố tình cho chạy qua giờ bỗng dưng ngừng lại.
Có tiếng của Tiểu My từ cỗ xe vang lên :
– Thiên ca, Tam thập lục Địa Sát không mấy khi rời khỏi sơn môn. Bọn chúng ở đây như có dụng ý chờ Thiên ca?
Nhận ra Tiểu My, gã khi nãy đã lên tiếng bây giờ cười sằng sặc :
– Là ngươi, ả tiện nhân cố tình tiềm phục bổn Linh Đạo! Không sai! Bọn ta được lệnh đưa cả hai về cho Đạo chủ xử trị! Ha… ha…
Đôi mắt Tiểu Thiên vụi chớp ngời, chàng ngẩng mặt cố ý cười vang dội :
– Bọn ngươi định bắt ta? Được! Hãy tận dụng mọi sở học bọn ngươi có. Bọn ngươi chỉ còn một cơ hội duy nhất mà thôi. Ha… ha… ha…
Tràng cười tràn trề nội lực của chàng khiến bọn chúng rúng động.
Gã nọ tuy biến sắc nhưng vẫn cố quát lớn :
– Lập trận Địa Sát! Phát động! Đánh!
Vòng người ba mươi sáu mạng lập tức chuyển động. Bảy mươi hai cánh tay đồng loạt cử lên cao chuẩn bị phát kình chỉ để đối phó với một nhân vật duy nhất.
Thẩm Định Thiên ngưng cười. Thay vào đó, tiếng quát của chàng thật vang dội :
– Bọn ngươi là những kẻ đầu tiên được ta cho nếm tuyệt học Càn Khôn! Đỡ!
Ào… Ào…
Hai tay khoa vòng, chàng quật kình về tứ phương tám hướng.
Ào… Ào…
Bọn Tam thập lục Địa Sát Tuần Đạo cùng một lúc rống lên :
– Đánh!
Vù… Vù…
Ba mươi sáu người, bảy mươi hai kình càng lúc hiện hữu.
Vù… Vù…
Nhưng đã quá muộn nếu so với tuyệt học của Thẩm Định Thiên đang búng mạnh ra xung quanh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hàng loạt những tiếng chạm kình vang lên làm cho vòng vây ba mươi sáu người cùng bị đẩy bật về phía sau như bị cuồng phong vừa quét ngang.
Hự! Hự! Hự!
Thịch! Thịch! Thịch!
Nhìn ba mươi sáu tên cùng ri rỉ máu ở khóe miệng, cùng có sắc mặt nhợt nhạt như da người chết, chàng lạnh giọng :
– Nói! Phải chăng Hà Kỉnh Chi đã cùng cấu kết với lão đạo Linh Hóa?
Chúng nhìn nhau không nói. Không những thế, chúng bất ngờ đồng loạt bỏ chạy.
Vút! Vút!
Chàng cười dài và toàn thân liền biến mất như bóng u linh :
– Bọn ngươi không nói ư? Được! Ta cũng không cần bọn ngươi nói và bọn ngươi sẽ vĩnh viễn câm lặng. Ha… ha…
Vút!
Bóng u linh này đảo quanh lũ Tam thập lục Địa Sát Tuần Đạo đang cuống cuồng bỏ chạy, những tiếng kêu đau đớn cũng tuần tự vang lên :
– A…
– A…
…
Chúng lần lượt lảo đảo rồi ngã xuống.
Thẩm Định Thiên khi hiện thân đang ung dung ngồi trên cỗ xe.
Chàng ra roi :
– Đi!
Cỗ xe lại tung vó, có tiếng Tiểu My hỏi trong nỗi sợ hãi hoang mang :
– Thiên ca đã giết tất cả bọn chúng?
Chàng cười lạt :
– Không! Ta chỉ cho chúng thật sự biến thành lũ Đạo nô. Không nghe được, không nói được, cũng không cần võ công, chúng chỉ còn là những con người hoàn toàn vô hại với bất kỳ ai chúng gặp.
Tiểu My thở ra nhè nhẹ :
– Công phu của Thiên ca…
Chàng dằn giọng :
– Dù là công phủ tuyệt đỉnh cũng vô ích nếu ta không kịp giải cứu gia phụ.
Tiểu My lo lắng :
– Thiên ca nghĩ lệnh tôn là do Huyền Thông Linh Đạo bắt giữ?
Chàng hướng mắt nhìn xa xăm :
– Chỉ còn năm dặm nữa là đến chỗ gia phụ và Đoan Mộc thúc ẩn thân. Nơi này chỉ có bọn A Hạ, A Thu biết, nghĩa là chỉ có bọn Hà Kỉnh Chi biết. Cớ sao có sự phát hiện ngăn lối của bọn Tam Thập Lục Tuần Đạo?
Tiểu My ngập ngừng :
– Biết đâu là do lão ác đạo tra hỏi, Liễu tỷ buộc phải cung xưng?
Chàng thoáng giật mình nhưng sau đó lắc đầu :
– Liễu Liễu ư? Ta không tin chuyện đó đã xảy ra!
Vút! Vút!
Cùng với sự bất ngờ xuất hiện của mười hai nhân vật còn có một thanh âm vang lên :
– Ngươi không tin cũng không được. Bọn ta được lệnh Thiếu đạo chủ cung nghinh ngươi.
Chàng cho cỗ xe dừng lại :
– Thập nhị chi Phòng Đạo! Đến nhanh đấy! Thế nào? Là do Thiếu đạo chủ sai xử à?
Tốt! Trước hết, ta hãy lấy mạng bọn ngươi trước đã!
Vút!
Lần này chàng nhảy xuống và cùng với cỗ xe đứng ở giữa vòng vây của bọn Thập nhị chi Phòng Đạo.
Tiểu My từ trong cỗ xe chui ra, mắt tóe lửa nhìn bọn ác đạo :
– Hóa Thông đâu?
Một gã cười lạnh :
– Tiểu My? Ngươi hỏi để làm gì? Hay ngươi muốn được thành thân với Thiếu môn chủ bản môn Lãnh Khuyết như Liễu Liễu cũng đang muốn?
Tiểu My ngơ ngác :
– Lãnh Khuyết môn? Bọn ngươi không còn là người Huyền Thông Linh Đạo?
Gã nọ chợt có sắc mặt kỳ lạ, có cảm tưởng như gã vừa nói một điều gì đó mà thật ra gã không nên nói, không được nói.
Phát giác điều này, Thẩm Định Thiên bất ngờ nạt vang :
– Bất tất phải phí lời với chúng! My muội! Đánh!
Và chính chàng là người đầu tiên vung chưởng đánh bật cỗ xe về phía bọn Thập nhị chi Phòng Đạo.
Vù… Ầm!
Rào… Rào…
Không kể đôi tuấn mã đang kinh hoảng bỏ chạy, mảnh vụn từ cỗ xe chợt bay tán loạn về phía đối phương như muôn ngàn mũi ám khí lợi hại.
Viu… Viu…
Bọn Thập nhị chi chưa kịp có thái độ nào đối phó với Thẩm Định Thiên và Tiểu My phải lo tung chưởng hất kình chống đỡ những mảnh vụn từ cỗ xe.
Không bỏ lỡ cơ hội, Tiểu My bật tung người lên cao, vươn mạnh song thủ như đôi vuốt chim ưng chụp ào xuống.
– Hãy xem công phu Thất Cầm! Đỡ!
Vút!
Ào… Ào…
Thẩm Định Thiên thu hai tay vào lòng và bất ngờ bật mạnh ra :
– Lãnh Khuyết môn ư? Càng tốt! Chết!
Vù… Vù…
Phát hiện ra công phu tuyệt học quá lợi hại của chàng thì đã muộn, bọn chúng đành đồng loạt hô hoán :
– Mau bày trận! Đánh!
Vù… Vù…
Ầm! Ầm! Ầm!
Phản ứng của chúng tuy chậm nhưng dẫu sao cũng giúp chúng chi trì sinh mạng.
Điều đó khiến cho Thẩm Định Thiên gầm vang :
– Khá đấy! Có hơn bọn Tam thập lục Địa Sát đôi phần. Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Tiểu My cũng thét lên uy mãnh :
– Lũ ác đạo đáng chết!
Vụt! Vụt!
Nhận ra nếu muốn dốc toàn lực đối phó với Thẩm Định Thiên thì không thể không kể đến Tiểu My.
Một gã chợt tách ra, cuồng nộ lao vào Tiểu My :
– Hóa ra tiện tỳ ngươi đã lén luyện công phu Thất Cầm! Tội đáng chết! Đỡ!
Vù… Vù…
Mười một tên còn lại không hẹn mà đồng cùng nhau hất mạnh song chưởng, quật bủa vào Thẩm Định Thiên :
– Tiểu tử! Đỡ!
Ào… Ào…
Vù… Vù…
Ầm! Ầm! Ầm!
Cùng lúc loạt chấn kình này vang lên, ở phía Tiểu My bỗng phát ra tiếng gào thê thảm :
– Bộp!
– A… a… a…
Bọn Thập nhị chi đưa mắt nhìn mà rúng động.
Gã nọ không hiểu đã giao thủ, đã xuất chiêu như thế nào mà giờ đây toàn bộ diện mạo của gã đểu vỡ nát, máu nhuộm khắp ngũ quan.
Nhìn qua Tiểu My, hữu thủ của nàng hiện đang còn cầm giữ một vật lủng nhủng dính đầy máu.
Và không cần hỏi cũng biết đó là lớp da mặt của gã kia đã bị hữu thủ của Tiểu My bấu vào và lột ra.
Đang rúng động như vậy, tiếng gầm ghê rợn của Thẩm Định Thiên, bất ngờ vang lên khiến mọi người quanh đó phải kinh hoảng đến bủn rủn tứ chi :
– Bọn ngươi cũng đâu thiếu phần. Hãy xem Càn Khôn Thiên Địa nhị tuyệt công phu!
Ào… Ào…
Vù… Vù…
Cuống cuồng nâng tay lên phát kình, cả mười một tên đành buông tay xuống vì ngọn kình bạt sơn đảo hải của Thẩm Định Thiên đã ập đến.
Ầm!
Hự! Hự! Hự!
Không chậm, chàng thoắt biến mình, lao xuyên qua lũ người đang lảo đảo.
Những gã nào vẫn may chưa chết, chàng phế bỏ toàn bộ võ công.
Huỵch! Huỵch!
Chộp vào tay Tiểu My, chàng hét khẽ :
– Đi!
Vút! Vút!