Trong khi đó, ở dưới đáy vực, Tiểu Thiên chợt mỉm cười :
– Tiểu My! Đa tạ muội kịp phát kình giúp bọn ta hạ thân an toàn!
Vừa mới hoàn hồn vì không ngờ vẫn còn sống, Hồ Liễu Liễu cong cớn đôi môi :
– Tiểu My! Còn không mau quỳ xuống chờ ta xử trị!
Tiểu My cũng kinh ngạc khi nhìn thấy ả Thiếu đạo chủ :
– Là ngươi? Thiên ca đưa cả ả đi theo làm gì? Sao không giết ả để trừ hậu họa?
Hồ Liễu Liễu lập tức lướt đến :
– Muốn giết ta ư? Hay chính ta phải giết một tiện nhân là ngươi? Đỡ!
Vù… Vù…
Tiểu My vụt đưa cao song thủ và xòe rộng như hai bộ móng vuốt chim ưng :
– Đã qua rồi thời ngươi muốn hành hạ ta thế nào cũng được! Xem đây!
Vụt! Vụt!
Tuy đã lường trước sự thể này nhưng Tiểu Thiên không ngờ cả hai vừa nhìn thấy nhau là có phản ứng vừa nhanh vừa quyết liệt đến vậy, chàng lập tức lao đến, xen vào giữa họ :
– Này…
Cả hai vẫn nhả kình khiến Tiểu Thiên vô tình biến thành người hứng chịu.
Ầm!
Thất kinh, chàng lẹ làng dịch người và tìm cách khóa chặt hai uyển mạch tay của cả hai, chàng cũng lôi họ về một bên.
Vút!
Bị khóa mỗi người một tay, họ vẫn còn một tay còn lại :
– Tiện nhân thúi! Đỡ!
Vù…
– Ả ác độc! Đỡ!
Vụt!
Một lần nữa nếu Tiểu Thiên không kịp lôi hai nàng qua một bên, có lẽ chàng phải hứng chịu hai kình này.
Bực tức, chàng rít qua kẽ răng :
– Có thôi ngay không? Hay cả hai muốn bọn địch ở trên kia vì nghe động sẽ tìm cách leo xuống dò xét? Ngừng ngay nào!
Lời đề tỉnh của chàng chỉ làm cho hai nàng thôi động thủ, chứ động khẩu thì vẫn còn.
Hồ Liễu Liễu cố ý rít nhỏ :
– Tiện nhân thúi tha kia. Đợi thoát khỏi nơi này, ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại!
Tiểu My không chịu kém :
– Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Chính người sẽ được nếm mùi lợi hại của ta thì có! Hừ!
Cố nhịn cười trước sự hung hăng quá đỗi kỳ khôi của họ, chàng khẽ gắt :
– Thôi nào, Tiểu My. Không phải muội đang muốn tìm thân tỷ đang thất lạc sao?
Để mặc Tiểu My đang ngỡ ngàng, Tiểu Thiên quay sang Hồ Liễu Liễu :
– Còn cô nương, không phải cô nương vốn có một bớt son ở lòng bàn chân tả sao? Tiểu My chính là thân muội của cô nương đó!
Hồ Liễu Liễu nghi hoặc :
– Thân muội? Ta làm gì có…
Tiểu My thì bàng hoàng :
– Một bớt son? Bớt son ở lòng bàn chân tả? Thiên ca! Đây là…
Chàng buông tay hai nàng, cười tủm tỉm :
– Cả hai hãy tự giải quyết lấy! Phần ta, hà… hà… Ta biết mà, nhất định gia phụ đã được muội ngấm ngầm giải thoát.
Vừa nói chàng vừa đi đến một sơn động cạnh đó, rồi chàng kêu lên kinh ngạc :
– Úy! Sao lại có cả Đoan Mộc tiền bối? Là do muội, Tiểu My, muội đã…
Nhìn lại phía sau, chàng không kêu nữa. Bởi chàng vừa nhìn thấy hai nàng nọ tuy hãy còn nghi kỵ nhưng đang nho nhỏ nói chuyện với nhau.
Việc của họ rồi sẽ ổn, riêng chàng, chàng vội tiến vào động.
Việc đầu tiên là chàng giải khai huyệt đạo cho Đoan Mộc Quý.
Phản ứng ngay sau đó của Đoan Mộc Quý khiến Tiểu Thiên tự giải tỏa không ít nghi vấn. Đoan Mộc Quý nhìn chàng, sau đó nhìn qua lão nhân Cuồng vốn được đặt nằm bên cạnh.
Và Đoan Mộc Quý ngỡ ngàng kêu lên :
– Là Bang chủ? Tiểu tử! Ngươi làm sao tìm thấy Bang chủ? Hãy giải huyệt cho Bang chủ! Rất có thể người sẽ nhận ra ngươi, giúp ngươi minh bạch thân thế!
Mừng vì bây giờ đã minh định, lão nhân Cuồng chính là Thẩm Định Giang, Bang chủ Ngũ Hành bang, nhưng Tiểu Thiên vẫn phải thất vọng lắc đầu :
– Gia phụ… Mà không, Thẩm bang chủ vẫn đang cuồng trí, tại hạ chưa thể giải huyệt nếu chưa nghĩ được cách giúp khôi phục thần trí.
Ôm chầm lấy lão nhân Cuồng, Đoan Mộc Quý than vãn xót thương :
– Sao Bang chủ phải ra nông nổi này? Nhìn nhân dạng này đâu còn là Bang chủ đã một thời oai phong lẫm liệt, ngạo thị giang hồ! Thẩm huynh! Ai đã hại Thẩm huynh? Huynh đệ trong bang vẫn thường nói, Bang chủ hãy liệu chừng mỹ nhân kế của lão Hà, sao Bang chủ cứ bỏ ngoài tai những lời khuyên của chư huynh đệ?
Tiểu Thiên ngạc nhiên :
– Mỹ nhân kế nào của lão Hà, tiền bối?
Vẫn ánh mắt xót xa, Đoan Mộc Quý bảo :
– Ngay từ đầu, lão Hà Kỉnh Chi cứ năn nỉ xin Bang chủ hãy cho lão gia nhập bổn bang. Khi bọn ta biết chỉ mới đó không lâu lão cũng đã từng năn nỉ với Bang chủ phu nhân như vậy, bọn ta đã ngờ lão tất phải có dụng ý. Và…
Chàng xua tay ngăn lại :
– Chậm đã, tiền bối. Khi nói lão Hà đã từng nằn nì khẩn cầu Thẩm phu nhân, tiền bối muốn ám chỉ điều gì?
Đoan Mộc Quý thở dài :
– Ta quên là ngươi chưa từng biết những gì đã xảy ra. Việc là thế này. Với dụng ý gì đó chỉ có mỗi lão Hà biết. Sau khi đã hết mực khẩn cầu, lão đã được Bang chủ phu nhân nhận lão làm nghĩa huynh.
– Nghĩa huynh? Vậy là lão nghiễm nhiên gọi phu nhân Bang chủ là muội muội!
Tiểu Thiên kêu như thế vì vừa có những cảm nhận mơ hồ về mối liên quan huynh đệ kỳ bí này.
Do không hiểu nên Đoan Mộc Quý lườm mắt nhìn chàng :
– Thì đương nhiên là huynh muội rồi. Đó là kế của lão, ngươi hiểu chưa? Nếu chưa hiểu, hãy nghe ta nói hết đã. Hừ! Sau đó thì… Ừ, ta nhớ rồi, hóa ra lão Hà chỉ muốn dùng danh phận mới có này để đặt Bang chủ vào tình thế khó xử, buộc Bang chủ phải chấp thuận lão gia nhập bang.
Thở ra một hơi dài chán ngán, Đoan Mộc Quý tiếp :
– Vô tình có danh phận muội phu, Bang chủ đã phải cho vị nghĩa huynh bỗng nhiên mà có kia một thân phận chỉ dưới một người nhưng lại trên nhiều người, là Tổng hộ pháp. Thật ra, đó chỉ là một chức phận hữu danh vô thực. Lão Hà cũng biết như vậy nên đành phải an phận thủ thường, không dám xem thường ai khác, nhất là bọn ta năm người đã từng cùng Bang chủ vất vả những lúc hàn vi.
Ánh mắt lão bỗng toát ra những tia nhìn phẫn hận :
– Sau những biến cố liên tiếp xảy ra cho bổn bang, viện cớ Bang chủ có những hành vi thất thường vì vẫn thương nhớ ái thê và ái nữ đã thất tung, lão Hà xúi Bang chủ lập thêm ái thiếp. Và người lão xúi Bang chủ lấy lại chính là bào muội của lão. Bọn ta biết được nên khuyên Bang chủ đừng lầm kế của lão.
Tiểu Thiên lại kêu :
– Bào muội của lão? Lão có một vị bào muội? Một hay hai?
Một lần nữa bị Tiểu Thiên cắt ngang dòng hồi ức, Đoan Mộc Quý đương nhiên phải bực tức. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Tiểu Thiên, lão do hồ nghi nên có phần nào dịu lại :
– Đương nhiên chỉ có một. Dường như ngươi đã phát hiện điều gì?
Chàng càng thêm khẩn trương :
– Một? Được rồi! Tính danh của vị bào muội đó là gì?
Đoan Mộc Quý dù càng lúc càng hồ nghi nhưng vẫn phải đáp :
– Là Hà Như Châu! Sao?
Chàng ngời ánh mắt :
– Tại hạ hiểu rồi! Vậy còn tính danh của Bang chủ phu nhân?
Đoan Mộc Quý nôn nao lạ :
– Hoa Như Ngọc! Ngươi hiểu như thế nào?
Chàng bỗng mỉm cười :
– Hoa Như Ngọc? Khá lắm, một đằng là Hoa, một đằng là Hà, vị nghĩa huynh này quả nhiên có lắm tâm cơ, muốn lập lờ đánh lận con đen đây mà!
– Tâm cơ? Lập lờ? Ngươi muốn nói…
Câu nói của Đoan Mộc Quý phải bị cắt ngang. Bên ngoài sơn động bỗng vang lên tràng cười đắc ý của Hà Kỉnh Chi :
– Gã Hóa Thông quả nhiên đoán không sai. Ra bọn ngươi đã có sẵn đồng bọn ở dưới đáy vực? Nếu như Hóa Thông không nhớ sáu năm trước tiểu tử tuy rơi xuống vực nhưng không chết, có lẽ phen này bọn ta đã bị ngươi tha hồ qua mặt. Ha… ha…
Tiểu Thiên vụt trầm giọng, nói với Đoan Mộc Quý :
– Nếu được, tiền bối hãy đưa Thẩm bang chủ đi trước, tại hạ…
Đúng lúc đó có tiếng Hồ Liễu Liễu hô hoán :
– Tiểu Thiên! Hãy mau ra đây giúp bọn ta! Nhanh lên nào!
Chàng không cần căn dặn Đoan Mộc Quý thêm gì nữa, vì lão đã nhanh nhẹn xốc lão nhân Cuồng lên vai và đặt ngay ngắn ở sau lưng.
Chàng vừa lao ra ngoài sơn động vừa quát lên vang động :
– Đuổi tận giết tuyệt, Hà Kỉnh Chi, tâm địa của lão thật độc ác! Ta…
Vút!
Có tiếng Hà Kỉnh Chi cười ngạo mạn :
– Quả nhiên cũng có Đoan Mộc Quý ở dưới này. Ngươi định đưa vị muội phu của ta đi đâu vậy, Đoan Mộc Quý? Ha… ha…
Tiểu Thiên đang lao về phía Hồ Liễu Liễu và Tiểu My thì bằng khóe mắt, chàng nhìn thấy Hà Kỉnh Chi đang tung người định vồ lấy Đoan Mộc Quý.
Tiểu My và Hồ Liễu Liễu đang khốn đốn với Vương Lịch và Tân Lương ở phía sau thì Đoan Mộc Quý sắp bị Hà Kỉnh Chi tóm lấy, Tiểu Thiên đành phải chọn một trong hai hướng để lo ứng cứu.
Nghĩ Lãnh Khí công của Tân Lương tuy lợi hại nhưng nếu Hồ Liễu Liễu và Tiểu My cố chi trì ắt sẽ chịu đựng được trong thời gian ngắn, Tiểu Thiên lập tức di chuyển hướng, lao theo Hà Kỉnh Chi.
Vút!
Chàng vội xạ hữu kình :
– Lão gian tặc! Đỡ!
Vù… Vù…
Sắp sửa tóm được Đoan Mộc Quý, phát hiện có luồng khí lạnh đang xồng xộc thấm nhập vào người từ phía hậu tâm, Hà Kỉnh Chi đành phải bỏ dở ý định và quay người phát kình đối kháng :
– Tiểu tử! Đỡ!
Vù…
Quyết làm cho lão khốn đốn vì Lãnh Băng công phu, Tiểu Thiên nhấn thêm chân lực vào hữu chưởng vừa phát đi.
Bất ngờ, lão Hà cười lớn :
– Cũng có lúc ngươi phải bị người khác lừa chứ? Ha… ha…
Vút!
Lão dịch tránh thật nhanh và Lãnh Băng chưởng của Tiểu Thiên cứ theo đà lao ào ào vào Đoan Mộc Quý. Càng nguy hiểm hơn, ngay phía sau lưng lão Đoan Mộc Quý chính là lão nhân Cuồng, là người đáng lý chàng phải gọi là thân phụ.
Ào… Ào…
Lão Hà cười là phải. Kế lão đang dùng cũng chính là kế Tiểu Thiên đã từng dùng và bây giờ đến lượt chàng bị lừa.
Hồn bất phụ thể, Tiểu Thiên cố thu kình về được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng…
Ầm!
Hự!
Đoan Mộc Quý tuy loạng choạng ngả nghiêng nhưng vẫn cố ổn định cước bộ, và tiếp tục chạy nữa.
Không gì hận bằng chính mình hạ thủ người thân duy nhất của mình, nhất là việc hạ thủ đó là do trúng kế của kẻ khác, Tiểu Thiên ầm ầm lao vào Hà Kỉnh Chi, đôi mục quang tóe lửa :
– Lão tặc phải chết! Đỡ!
Vù… Vù…
Lường trước phản ứng này của chàng, Hà Kỉnh Chi vận dụng toàn lực vào song trảo :
– Ngươi chớ quá tự phụ và ỷ tượng vào Lãnh Băng chưởng. Hãy nếm Ngũ Hành Long Hồn trảo!
Vụt! Vụt!
Ở phía sau bỗng vang lên lời cầu cứu của Hồ Liễu Liễu :
– Tiểu Thiên! Lãnh Khí công của Tân Lương, bọn ta kham không nổi rồi!
Vờ như bấn loạn, chàng vừa dịch người như không muốn cùng Hà Kỉnh Chi so chiêu, vừa gọi Hồ Liễu Liễu :
– Được! Tại hạ đến đây, nhưng còn lão Hà này?
Hà Kỉnh Chi tâm cơ xảo quyệt, biết Tiểu Thiên đang tìm cách chạy về phía có Tân Lương đang giải quyết hai ả kia, lão chập chờn ngăn đường đón lối Tiểu Thiên :
– Ngươi hãy lo thân ngươi thì hơn! Hãy xem!
Lão đã trúng kế của chàng.
Chàng gầm vang :
– Trúng!
Vù…
Ầm!
Không kịp trở tay khi Tiểu Thiên định chạy đi nhưng đã bất ngờ chạy lại, Hà Kỉnh Chi bị chấn kình tuy nhẹ nhưng số lãnh khí thấm nhập lại khá nhiều. Lão phải run bắn toàn thân.
Đã thế, Tiểu Thiên còn nương theo tiếng chấn kình, lao vút về phía Tiểu My và Hồ Liễu Liễu.
Vút!
Kịp lúc chàng nhìn thấy Tiểu My tuy đang rét run nhưng vẫn bị Tân Lương quật vào một kình Lãnh Khí.
Tân Lương cười độc ác :
– Nạp mạng! Hắc… hắc…
Ào… Ào…
Tiểu My hất tay định chống trả thì nghe tiếng gầm của Tiểu Thiên ngay trên đỉnh đầu :
– Tiểu My, mau tránh!
Vù… Vù…
Tiểu My vừa kịp lộn người về phía sau thì hai loại công phu mang theo hơi lạnh đã chạm nhau.
Ầm!
Lãnh khí toát ra tràn trề khiến Hồ Liễu Liễu đang cùng Vương Lịch giao đấu, cả hai phải vội nhảy tránh ra xa.
Đưa mắt nhìn, thấy Hà Kỉnh Chi định đuổi theo Đoan Mộc Quý, Tiêu Thiên quát :
– Tiểu My! Hãy cố ngăn lão Hà lại!
Tiểu My vẫn chưa hoàn hồn sau một lúc bị Tân Lương liên tục dồn ép lãnh khí vào người nàng, dù muốn thực hiện theo định ý của Tiểu Thiên, nàng cũng đành bất lực.
Phát hiện điều đó, Tân Lương nhảy xổ vào chàng :
– Tiểu Thiên! Ngươi đành chấp nhận số mạng vậy! Đỡ!
Vù… Vù…
Tiểu Thiên lo lắng, hết muốn cùng Tân Lương giao thủ.
Bất ngờ có tiếng Hồ Liễu Liễu gọi to :
– Tiểu My! Ta giao lão Nhị trang chủ này cho muội! Nhanh lên!
Miệng bảo nhanh nhưng chính Hồ Liễu Liễu đã nhanh chân lao về phía Hà Kỉnh Chi.
Vút!
Có người đuổi theo Hà Kỉnh Chi còn hơn là không có, Tiểu Thiên cố dốc toàn bộ nỗ lực vào việc so tài lãnh khí với Tân Lương :
– Hãy đỡ!
Ào… Ào…
Ầm!
Bất ngờ phải đương đầu với dũng lực đột nhiên có của Tiểu Thiên, Tân Lương hết cả ngạc nhiên. Y thận trọng xuất chiêu :
– Lãnh Khí Vờn Thủy! Đỡ !
Ào… Ào…
Nhìn luồng sương vụ giá lạnh do Tân Lương hất ra cứ là là bay đến thoạt tả thoạt hữu, Tiểu Thiên có cảm nhận cách phát chiêu của đối phương đâu khác gì kiếm pháp của Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc.
Vì thế, tuy không thể vận dụng kiếm pháp Phi Lạc nhưng với kiếm quyết đã thuộc nằm lòng, Tiểu Thiên cũng ngạo nghễ xuất kình :
– Còn đây, Lãnh Băng Lưu Thủy! Đỡ!
Vù… Vù…
Một đàng là Vờn Thủy, một đàng là Lưu Thủy. Hai công phu Lãnh Khí Băng cứ thế chờn vờn cuộn vào nhau.
U… u…
Ầm!
Đột nhiên có tiếng Tiểu My thét :
– Hắc Sát chỉ? Được! Bổn cô nương sẽ cho lão thất phu ngươi biết thế nào là công phu Thất Cầm Đoạn Tuyệt khúc! Đỡ!
Ầm! Ầm!
Đưa mắt nhìn, Tiểu Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng vì võ công của Tiểu My không những đủ sức bình thủ với Vương Lịch mà còn có dấu hiệu sắp chiếm được thượng phong. Chàng định lên tiếng khích lệ Tiểu My, bất ngờ chàng nghe tiếng gầm khủng khiếp của Đoan Mộc Quý :
– Hà Kỉnh Chi! Ta quyết liều mạng với ngươi! Đỡ!
Cũng có tiếng phẫn nộ của Hồ Liễu Liễu :
– Hạ thủ người đã bất động, lão thất phu ngươi thật vô sỉ! Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Hoang mang vì lo ngại cho thân phụ, Tiểu Thiên liền bị Tân Lương tận dụng sơ hở :
– Hãy đỡ Lãnh Khí Đảo Động!
Ào… Ào…
Không thể phân thân, vừa lo cho phụ thân và lo cho chính sinh mạng mình, Tiểu Thiên trút toàn bộ sự giận dữ vào song chưởng, quật ào ào như thác lũ vào Tân Lương :
– Đảo Động ư? Bế động thì có! Đỡ! Đỡ!
Vù… Vù…
Không khí dưới đáy vực vốn ẩm ướt, sau một lúc lâu chịu nhiều tác động của lãnh khí và Lãnh Băng chưởng, lần này sự giận dữ của Tiểu Thiên càng làm cho lãnh khí tuôn đầy, đưa cái lạnh ở dưới đáy vực đến đỉnh điểm.
Vì thế, ẩn hiện trong chưởng của chàng là những hạt băng nhỏ li ti, chúng tạo thành những âm ba kỳ lạ.
Viu… Viu…
Ầm! Ầm!
Không nhận ra điều đó, Tiểu Thiên cứ trút giận vào Tân Lương :
– Đỡ! Đỡ!
Vù… Vù…
Tân Lượng như kém nội lực hơn nên đang để lộ sự gắng sức tột bậc vào việc phát kình :
– Hãy đỡ!
Ào… Ào…
Những hạt băng nhỏ li ti khi nãy giờ như được kết hợp với nhau, tạo thành những giọt băng vừa to như giọt nước và cứng như băng tuyết đã đạt đủ độ cứng. Chúng theo chưởng kình của Tiểu Thiên, bay rào rào rào vàoTân Lương.
Rào… Rào…
Ầm! Ầm!
Cùng lúc bị chấn kình bức dội, những giọt băng cũng tua tủa lao cắm vào y phục của Tân Lương. Những hạt băng này tuy không thể gây tổn hại gì cho Tân Lương nhưng sự va chạm của chúng cũng khiến toàn thân Tân Lương đau rát, khiến y vừa lùi vừa phải suýt xoa :
– Ối… Ối…
Không bỏ lơ cơ hội, chàng phóng lao vọt về phía Hà Kỉnh Chi, lo ứng cứu cho phụ thân.
Vút!
Tình cờ lao ngang qua Vương Lịch, Tiểu Thiên vẫn còn phẫn hận nên bất ngờ quật vào một kình Lãnh Băng.
– Đỡ!
Vù… Vù…
Bất ngờ phải đối đầu với loạt chưởng mang theo lãnh khí, Vương Lịch thất sắc vội dịch bộ nhảy tránh.
Vút!
Tiểu Thiên lao qua nhưng vẫn nghe tiếng Tiểu My đắc ý :
– Chạy đâu cho khỏi? Đỡ!
Vụt… Vụt…
Ầm!
Chàng lao đến kịp lúc phát hiện Hà Kỉnh Chi đang quật một trảo tối hậu vào Hồ Liễu Liễu.
Cứ lẳng lặng lao đến, chàng không nói không rằng, xuất kỳ bất ý chộp vào Hồ Liễu Liễu lôi ra, tay còn lại đỡ ngay vào trảo của Hà Kỉnh Chi.
Bộp!
Hổ khẩu tay hai người tuy không bị chấn động nhưng Tiểu Thiên do đã có chủ ý nên vẫn mạo hiểm áp luôn chưởng tay vào tay lão Hà.
Không hiểu Tiểu Thiên có dụng ý gì, chỉ thấy chàng đang ở cự ly quá gần lão Hà Kỉnh Chi chộp mạnh tay kia vào Bách Hội huyệt của Tiểu Thiên.
– Ngươi muốn chết! Ha… ha…
Nhưng từ lòng chưởng tay của Tiểu Thiên bất ngờ có một luồng nội khí cực mạnh xộc vào gan bàn tay của lão. Do Tiểu Thiên cố ý truyền lãnh khí vào lão nên toàn thân lão lập tức run bắn lên khiến tay kia của lão và cả tràng cười của lão nữa đều phải ngưng trệ.
Khi thấy đã đạt được ý đồ, Tiểu Thiên vì cần phải bảo toàn nguyên khí nên vội nháy mắt với Hồ Liễu Liễu :
– Đánh vào tâm thất lão! Mau!
Hồ Liễu Liễu dù không còn bao nhiêu khí lực do phải giao đấu một lúc khá lâu với cao thủ, nhưng trên tay vẫn vội vàng tặng cho lão Hà một quyền tận lực.
Binh!
Lão Hà nào ngờ sự thể này nên phải hộc lên một tiếng thật lớn :
– Hự!
Hất lão ra, Tiểu Thiên nhanh chóng chộp vào thân hình bất động của phụ thân. Tự đặt lên vai, chàng vận lực quát lớn :
– Tiểu My, chạy thôi!
Tiểu My lập tức lui lại nhưng bất ngờ bị Tân Lương đuổi theo.
Tiểu Thiên khẽ bảo Hồ Liễu Liễu :
– Chạy trước đi! Mau!
Và chàng tung người lao về phía Tân Lương :
– Hãy xem Lãnh Băng chưởng của ta!
Nghe vậy, Tân Lương lập tức lùi lại, chuẩn bị đối chiêu nếu Tiểu Thiên lại thật sự phát kình.
Có cơ hội, Tiểu My liền chạy theo Hồ Liễu Liễu và Đoan Mộc Quý.
Vút!
Tiểu Thiên lại đạt ý đồ, chàng lùi lại mà không hề phát chưởng.
Bị Tiểu Thiên hý lộng, Tân Lương và Vương Lịch cùng giận dữ xông đến :
– Tiểu tử thật xảo quyệt! Ta…
– Ngươi phải…
Tiếng gầm gừ của họ phải dừng lại. Tiểu Thiên đang dùng chân, hất Hà Kỉnh Chi về phía họ :
– Hãy xem lão Hà như thế nào đã! Ha… ha…
Nhìn lão Hà mặt mày nhợt nhạt, đang quàng xiên chạy về phía họ, Vương Lịch cả kinh kêu lên :
– Đại sư huynh!
Lại đạt ý nguyện, Tiểu Thiên tung mình chạy theo bọn Hồ Liễu Liễu.
Vút!