Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 37



Cận Sương đi xuống lầu, ngửa đầu nhìn thấy Tử Tịnh đang đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nàng ôn nhu, cúi đầu cùng một nam nhân mặc áo đen gặp thoáng qua.

Trên người nam nhân có rất đậm mùi thuốc, Cận Sương nhíu lông mày, liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy bên gò má của hắn có một đạo vết thương, xem ra khuôn mặt còn rất đáng ghét.

Nam nhân đi rất nhanh, Cận Sương nhìn hắn bước đi rất nhanh tiến vào tiểu khu, nàng thu tầm mắt lại, lái xe đến khu nhà ở của Lâm Thi Nhiên.

Bạch Giản đang đứng thẳng tắp ở cửa, nhìn thấy Cận Sương đi tới, hắn nghênh đón nói rằng: “Buổi chiều Lâm tiểu thư muốn đi Ninh An, nàng chỉ định để ngươi theo, chờ một lúc ngươi quay về thu dọn.”

Cận Sương đứng tại chỗ: “Thành phố Ninh An?”

Khoảng cách giữa Ninh An và Trường Hạc cũng không phải rất xa, lúc trước Lâm Thi Nhiên cũng thường thường ở bên kia đóng phim, chỉ là nàng vừa mới cùng Tử Tịnh có một điểm tiến triển liền phải rời khỏi, Cận Sương nhíu lông mày: “Thời gian thì sao?”

Bạch Giản nghiêng đầu nhìn nàng: “Khoảng một tuần.”

Hắn nói xong cúi đầu nhìn Cận Sương, con mắt ngậm lấy hiếu kỳ, trước đây Cận Sương đối với sắp xếp xưa nay đều chưa từng hỏi qua thời gian, có lẽ là ở trong quân đội ngốc thời gian dài, nàng đối với nhiệm vụ đều là chấp hành, không có hỏi nhiều hơn.

Ngày hôm nay, đúng là không có giống.

Nghĩ tới đây, Bạch Giản hỏi: “Có việc?”

Cận Sương lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì.”

Bạch Giản: “Có việc nói thẳng, đừng khách khí cùng với ta.”

Cận Sương bất đắc dĩ cười cười, không có đáp lời.

Bạch Giản, Triệu Dập cùng nàng ba người trước đây ở chung trong một đội, sau khi xuất ngũ, Triệu Dập không có đi công ty của gia đình hắn, trái lại nói muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, tìm bọn họ kết phường mở ra công ty vệ sĩ.

Cận Sương lúc trước ở trong quân đội tích góp chút tiền, mấy năm qua theo Triệu Dập học đầu tư, trên tay tích lũy không ít, nghe được Triệu Dập muốn mở công ty, nàng liền muốn đem hết thảy gia sản đều lấy ra.

Bạch Giản cùng nàng cũng giống như vậy, tính ra, kỳ thực bọn họ chỉ ra tiền, còn Triệu Dập mới là người vừa phải bỏ tiền lại vừa xuất lực, may là hắn năng lực mạnh, lại có gia tộc mình giúp đỡ, vì lẽ đó thuận buồm xuôi gió mở ra công ty.

Mấy năm qua, ngành nghề vệ sĩ từ từ thành chủ lưu, thành tích của công ty cũng bắt đầu liên tục tăng gấp đôi, tiếng tăm của công ty bọn họ cũng dần dần nổi.

(Chủ lưu: xu hướng)

Bằng không Lâm Thi Nhiên cũng sẽ không tìm đến bọn họ.

Bạch Giản nhìn Cận Sương rơi vào trầm mặc, hắn hiếu kỳ nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Cận Sương hoàn hồn, đối diện cùng Bạch Giản, thái độ tự nhiên: “Không có chuyện gì, ta quay về thu dọn đồ đạc, khoảng thời gian này khổ cực ngươi.”

Bạch Giản khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai nàng.

Cận Sương cúi đầu cất bước rời đi.

Trong công ty, ba người bọn họ phân công cũng không giống nhau. Triệu Dập làm ông chủ lớn phụ trách sự vụ lớn nhỏ của công ty, hai người cậu chủ nhỏ bọn họ, Bạch Giản bởi vì không lâu nữa muốn kết hôn, nên không thích hợp làm nhiệm vụ, cho nên khi có lớp tổng giáo luyện, bình thường phụ trách huấn luyện học viên.

Mà nàng, không ràng buộc, tự nhiên là nơi nào có nhiệm vụ trọng yếu liền đi nơi đó.

Rời khỏi khu nhà ở, Cận Sương lái trở về nhà, trên người nàng mặc quần áo của Úc Tử Tịnh, cùng với mặc quần áo của Lâm Thi Nhiên tâm tình hoàn toàn khác nhau, cái kia thì chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, mà hiện tại —— Cận Sương thừa nhận từ đáy lòng tuôn ra vô số ngọt ngào, điều này làm cho con mắt của nàng từ trước đến giờ đều là lạnh nhạt có chút mềm mại, khóe môi cong cong, nhìn liền biết tâm tình không tệ.

Lâm Thi Nhiên nhìn thấy Cận Sương thì liền nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nàng trang điểm xong, đang thu dọn tóc dài, liếc mắt nhìn Cận Sương nói rằng: “Tâm tình rất tốt?”

Cận Sương cấp tốc thu lại ý cười, khôi phục lại bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm, tận chức làm một vệ sĩ, thấy Lâm Thi Nhiên còn nhìn mình, nàng mở miệng: “Cũng còn tốt.”

Lâm Thi Nhiên nhíu mày.

Này không phải cũng còn tốt, rõ ràng là đem bốn chữ lớn ‘ta rất cao hứng’ viết lên trên mặt, nhưng Cận Sương không muốn nói, nàng tự nhiên cũng không hỏi nhiều.

Ra đình Nguyệt Phong, Lâm Thi Nhiên ngồi lên xe, Tiểu Chu lên ghế phụ, quay đầu cùng Lâm Thi Nhiên nói rằng: “Nhiên Nhiên, chúng ta xế chiều hai giờ rưỡi sẽ bay, chi bằng bây giờ ngươi đi về nghỉ ngơi một lúc?”

Lâm Thi Nhiên mở di động ra xem thời gian, vừa mới qua mười một giờ, nàng từ đêm qua đóng phim mãi cho đến hiện tại còn chưa chợp mắt, hiện tại xác thực cần phải đi về nghỉ ngơi.

Sau khi đến khu nhà ở, Tiểu Chu cũng phải đi về thu thập hành lý, nàng cùng Lâm Thi Nhiên chào hỏi liền rời đi, Cận Sương tận chức đứng ở phía sau Lâm Thi Nhiên, Lâm Thi Nhiên từ bên trong tủ quần áo lấy áo ngủ ra, nghĩ một hồi, đem bộ áo ngủ hơi hơi bảo thủ trong tay vứt trở lại, lại cầm một bộ váy ngủ mỏng manh ra.

Cận Sương trước sau mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hề bị lay động.

Chờ Lâm Thi Nhiên tắm rửa xong đi ra, Cận Sương vẫn còn duy trì tư thế cũ, Lâm Thi Nhiên trước đây cảm thấy nàng như vậy tốt vô cùng, đầy đủ chuyên nghiệp, nàng trước đây đi tìm vô số vệ sĩ, dù cho là nữ, sau khi nàng tắm rửa sạch sẽ đều sẽ nhìn nàng chằm chằm.

Mà Cận Sương hiện tại vẫn là bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm, đảo qua ánh mắt của nàng cùng với bình thường không khác gì nhau, Lâm Thi Nhiên thở dài, nàng làm sao xưa nay không biết Cận Sương chất phác như thế.

Nghĩ đến này, Lâm Thi Nhiên ngồi ở trước bàn trang điểm, nàng đem máy sấy đưa tới trên tay Cận Sương, dáng vẻ khốn đốn cực kỳ, nàng nói: “Giúp ta thổi tóc.”

Cận Sương sửng sốt một chút, cầm máy sấy trên tay vẻ mặt có vẻ chất phác, nàng vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Lâm tiểu thư, này e là không quá thỏa đáng.”

Lâm Thi Nhiên liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi đã quên trên hợp đồng viết, cố chủ yêu cầu nhất định phải thỏa mãn.”

Cận Sương:…

Nàng không biết làm gì hơn, chỉ có thể mở máy sấy lên, tiếng vang ong ong ong trong không trung vang kên trong phòng, Lâm Thi Nhiên nghiêng đầu nhìn bộ dạng nàng nhẹ như mây gió không khỏi hiếu kỳ, mở miệng hỏi: “Cận Sương, ngươi bình thường —— cùng bằng hữu sẽ tán gẫu những gì?”

Ngẫm nghĩ kỹ, Cận Sương đi theo bên cạnh mình đều muốn hơn nửa năm, số lần cùng nàng giao lưu có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu không có bất ngờ lần trước, chỉ sợ hai người các nàng vẫn sẽ ở trạng thái hoàn toàn xa lạ.

Cận Sương động tác trên tay không ngừng, buông mí mắt xuống: “Không có gì.”

Lâm Thi Nhiên nhíu mày: “Làm sao sẽ không có gì.”

Cận Sương cảm giác tóc dài trong lòng bàn tay gần được rồi, nàng trả lời: “Ta không có bằng hữu gì.”

Lâm Thi Nhiên:…

Không khí trong phòng thoáng chốc có chút vắng vẻ, Cận Sương tắt máy sấy, đặt ở một bên, nghiêng đầu đối với Lâm Thi Nhiên nói: “Lâm tiểu thư, được rồi.”

Lâm Thi Nhiên đưa tay khêu tóc dài một cái, nằm nhoài trước bàn trang điểm, nhược thanh nhược khí nói: “Cận Sương, ta không có khí lực, ngươi ôm ta quay lại giường đi.”

Cận Sương vẫn là bản mặt chưa động, mở miệng nói rằng: “Lâm tiểu thư, buổi trưa ngài không ăn cơm, tự nhiên không có khí lực, không bằng ta nói quản gia đưa chút cơm nước đến trong phòng?”

Lâm Thi Nhiên liếc mắt, hanh cười nói: “Không rõ phong tình.”

Nàng nói xong liền đứng dậy hướng về giường đi, váy ngủ màu phấn hồng vung lên một điểm, chân hình hoàn mỹ, da thịt trắng nõn, trên mắt cá chân còn mang theo lắc chân nhỏ, khoát lên trên da trắng nõn, đặc biệt làm người khác chú ý.

Cận Sương chỉ nhàn nhạt liếc mắt liền thu tầm mắt lại, mâu sắc bên trong không chút nào chập trùng, ngay cả một tia tâm tình khác cũng chưa từng nhìn thấy.

Lâm Thi Nhiên sau khi lên giường liền ôm chăn trằn trọc trở mình, cuối cùng quay về Cận Sương nói rằng: “Ngươi đứng ở nơi đó ta ngủ không được.”

Cận Sương lúc này di chuyển qua nơi khác, Lâm Thi Nhiên giơ tay: “Ngừng lại ngừng lại ngừng lại, ta là nói, ngươi đang ở trong phòng ta, ta ngủ không được.”

Ánh mắt nàng giảo hoạt, lộ ra cỗ hứng thú, bình tĩnh nhìn Cận Sương, giống như muốn xem phản ứng của nàng.

Nhưng Cận Sương chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Lâm tiểu thư, xin lỗi, trên hợp đồng ghi chú rõ, ta nhất định phải thiếp thân bảo vệ ngươi.”

Lâm Thi Nhiên gật đầu, làm như rất quấy nhiễu, tiện đà cười khẽ: “Thiếp thân bảo vệ a, ngươi cách ta xa như vậy, sao có thể tính là thiếp thân đây? Không bằng —— đến ngủ bên cạnh ta đi?”

Nàng nói xong nhấc lên nửa bên chăn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh người: “Đến đây đi.”

Cận Sương:…

Người đứng ở nơi đó không hề động một chút nào, cuối cùng chỉ nghe được âm thanh bất đắc dĩ của Cận Sương: “Lâm tiểu thư, xin tự trọng.”

Lâm Thi Nhiên cười nhạt, tự trọng hai chữ này, từ trước đến giờ đều là nàng đưa cho người ta, không nghĩ tới có ngày sẽ dùng ở trên người nàng.

Phong thuỷ, quả nhiên là thay phiên luân chuyển.

Sau khi đùa với Cận Sương một hồi, Lâm Thi Nhiên cảm thấy buồn ngủ, nàng đổ thân, nghiêng nửa người nhìn, nhìn thấy Cận Sương thẳng tắp đứng đó, anh tuấn khí tức phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy an tâm, trong phòng một hồi liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Cận Sương liếc mắt nhìn người trên giường, chỉ thấy nàng đã ngủ.

Buổi chiều là hai giờ rưỡi bay, Lâm Thi Nhiên đã tự đặt đồng hồ báo thức, tiếng chuông ở trong phòng vang lên rất lâu, nhưng người trên giường chỉ là chuyển cái thân, ngủ tiếp, Cận Sương nhìn đồng hồ báo thức, đã vượt qua mười phút.

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là đi tới trước giường của Lâm Thi Nhiên, tắt đi đồng hồ báo thức, nhẹ giọng kêu: “Lâm tiểu thư?”

Khả năng là ngày hôm qua quay cả một đêm, Lâm Thi Nhiên sau khi ngủ liền không muốn tỉnh lại, nàng nghe thấy âm thanh của Cận Sương chỉ nhíu lông mày, không có đáp lại, Cận Sương thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Lâm Thi Nhiên: “Lâm tiểu thư, nên dậy.”

Lâm Thi Nhiên vung mở cánh tay nàng một cái, lầm bầm nói: “Kỳ Phù, để ta ngủ thêm một lúc.”

Nói xong Lâm Thi Nhiên lập tức tỉnh dậy, nàng nghiêng đầu nhìn con mắt hờ hững của Cận Sương, trên mặt nhuộm đỏ ửng, lúng túng hỏi: “Ta vừa —— ”

Cận Sương đứng thẳng dậy, nhạt nhẽo trả lời: “Lâm tiểu thư vừa rồi không nói gì.”

Lâm Thi Nhiên mím mím môi, không có nói nữa, ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Chu hô: “Nhiên Nhiên, rời giường chưa?”

Cận Sương lùi về vị trí đứng trước đó, vẻ mặt hờ hững.

Lâm Thi Nhiên nghe được âm thanh bên ngoài của Tiểu Chu càng lúc càng lớn, nàng đáp lại: “Biết rồi.”

Tiểu Chu nhất thời đẩy mở cửa đi vào, còn không quên cùng Cận Sương chào hỏi, đồng thời kéo cánh tay của Lâm Thi Nhiên lên: “Nhiên Nhiên, chuyên gia trang điểm đã ở dưới lầu, chúng ta nên nhanh lên một chút, bằng không không đuổi kịp máy bay.”

Lâm Thi Nhiên bị nàng đẩy, Cận Sương thấy nàng như vậy liền chuẩn bị đi theo, nàng từ trên ghế cầm lấy áo khoác, đi theo phía sau Lâm Thi Nhiên nói rằng: “Lâm tiểu thư vừa mới rời giường, coi chừng bị lạnh.”

Nàng đem áo khoác khoác trên bả vai cho Lâm Thi Nhiên, Tiểu Chu lúc này mới chăm chú nhìn, chỉ thấy váy ngủ của Lâm Thi Nhiên quá mỏng, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy màu sắc nội y bên trong, nếu vừa rồi không có Cận Sương nhắc nhở, Nhiên Nhiên liền tiếp tục như vậy, tám phần mười là bị thấy hết.

Lâm Thi Nhiên hiển nhiên cũng nghĩ đến, nàng mím môi cười nói: “Cảm tạ.”

Cận Sương lui lại một khoảng cách: “Lâm tiểu thư khách khí.”

Thái độ của nàng khách sáo mà xa cách, mâu sắc trong suốt, không có chút nào tâm tình khác, Lâm Thi Nhiên bình tĩnh nhìn nàng, phút chốc cười khẽ, quay đầu đi xuống lầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.