Thích Khách Vô Danh

Chương 52



Ba người rất nhanh được sắp xếp phòng, đều tự nghỉ ngơi không nói thêm gì.

Hôm sau, Mạc Hi tìm nơi yên tĩnh để múa kiếm trong tuyết. Cánh tay phải của nàng vung lên, ngưng tụ khí lực vào thân kiếm, cổ tay lượn vòng, dần dần không khí chung quanh hình thành một luồng khí xoáy nhỏ, từng hạt tuyết bay chậm rãi tụ thành lốc xoáy mắt thường có thể thấy được, theo cổ tay càng chuyển càng nhanh, bông tuyết hình thành lốc xoáy cũng càng cuốn càng lớn, cuối cùng đột ngột dừng lại, bông tuyết tụ lại trong nháy mắt lả tả rơi xuống.

Phía sau vang lên vài tiếng vỗ tay.

Mộc Phong Đình nói: “Cô nương kiếm pháp thật hay. Chiêu thức này có tên là gì?”

Mạc Hi kỳ thật sớm biết rằng hắn đến đây, nhưng khoảnh khắc vừa rồi nàng rơi vào ngộ đạo, không tiếc bị người nhìn thấy cũng vạn không thể thu thế. Phải biết rằng, loại cảnh giới này thường có thể gặp mà không thể cầu, nếu một khi bị cắt ngang, rất có thể sẽ không xuất hiện lại.

Mạc Hi lắc đầu nói: “Không có.”

Mộc Phong Đình nói: “Thật ra tại hạ lại nghĩ đến cái tên ‘Hồi Phong Vũ Tuyết’, đáng tiếc đã có người dùng.”

Mạc Hi chuyển hướng nói: “Huynh tới tìm ta sớm như vậy, có việc gì sao?” Trong lòng lại thầm mắng: tên nhóc này lại muốn lấy kiếm pháp đắc ý nhất của Thục Sơn người ta để đặt tên cho chiêu số lung tung nàng tự nghĩ ra, muốn hại chết nàng sao!

Mộc Phong Đình nói: “Tại hạ cùng chưởng môn Thục Sơn mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng đã có hẹn trước. Ta mặc dù không biết vì sao cô nương đến Thục Sơn, nhưng nếu là vì cầu kiến Cù chưởng môn mà đến, có thể cùng tại hạ còn có Lạc đại ca tiến đến bái kiến.”

Mạc Hi vui vẻ đáp ứng.

Ba người dùng xong điểm tâm, liền theo tiểu đạo sĩ dẫn đường đến “Bích Tiêu Các” là nơi chưởng môn tiếp khách.

Trên “Bích Tiêu Các” chính là Thục Sơn kim đỉnh nổi tiếng thiên hạ. Đứng trên thang treo ở Bích Tiêu Các, dựa vào lan can trông về phía xa, chỉ thấy bốn phía sóng mây cuồn cuộn, cùng với tuyết trắng xóa tạo thành một mảnh mênh mông tinh thuần như áo trời không vết. Trời mây một màu, một luồng khí khoáng đạt như thuở hồng hoang phả vào mặt.

Mạc Hi thầm nghĩ: phái Thục Sơn khiến nhân sĩ võ lâm kính sợ thán phục như thế, ngoại trừ do địa vị Thái Đẩu (Thái Sơn Bắc Đẩu: chỉ những môn phái trụ cột, có danh tiếng lớn) võ học trên giang hồ, Thục Sơn kim đỉnh với khí thế hùng vĩ duy ngã độc tôn (chỉ riêng mình ta) như thế chỉ sợ cũng là một trong những nguyên nhân.

Còn chưa bước vào trong điện, một người trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi liền ra đón, nhiệt tình nói: “Các vị đường xa mà đến, Cù mỗ đã không tiếp đón từ xa.” Người tới có khuôn mặt chữ quốc (国 mặt vuông), tướng mạo vô cùng đoan chính. So với chưởng môn Thục Sơn hoặc đạo cốt tiên phong hoặc phóng đãng không kềm chế được trong tưởng tượng của Mạc Hi khác nhau một trời một vực. Nơi tiên sơn bảo địa như thế, ở chỗ này lâu ngày, như thế nào cũng phải dưỡng ra hai phần tiên khí chứ. Hơn nữa xem tác phong làm việc của Hà Quần Thanh thực có vài phần điên cuồng không quan tâm, không nghĩ lại chọn ra một người thừa kế “đoan trang” như vậy.

Mạc Hi thầm nghĩ: Cù Diệu lấy thân phận chưởng môn một đại phái của võ lâm ra đón tiếp, nếu nói là bình dị gần gũi đến trình độ như vậy cũng hơi quá mức. Ông ta làm vậy hiển nhiên không có khả năng là vì mình hay Lạc Hằng, xem ra thân phận Mộc Phong Đình nhất định không bình thường.

Quả nhiên nghe Mộc Phong Đình cười nói: “Làm phiền Cù chưởng môn tự mình đón chào, Mộc mỗ thật không dám nhận.” Dứt lời từ trong lòng lấy ra một viên đá màu máu gà, đưa cho Cù Diệu. Có lẽ là tín vật nghiệm minh bản thân.

Cù Diệu nhận lấy, lấy hồng ấn trên bàn bên cạnh, nhẹ nhàng nhấn trên giấy trắng một cái, một con phượng hoàng lửa đỏ bừng bừng hiện trên giấy. Không ngờ là dấu hiệu của Mộ Yến Trai.

Mộc Phong Đình lại vái chào nói: “Đa tạ Cù chưởng môn đáp ứng cho tệ trai viết sách.”

Mạc Hi thầm nghĩ: thằng nhãi này cư nhiên là biên tập của Mộ Yến Trai. Khó trách đối với những chuyện trong chốn võ lâm biết rất rõ ràng, chỉ sợ không ít lần vào Nam ra Bắc săn tin, đối với việc sinh tồn nơi hoang dã rất có kinh nghiệm.

Cù Diệu khách khí nói: “Không dám. Không dám.”

Hai người hàn huyên đã xong, Cù Diệu mới chuyển hướng nói với Lạc Hằng: “Không biết vị này là…”

Lạc Hằng nói: “Tại hạ Lạc Hằng. Có một chuyện muốn nhờ.”

Lạc Hằng còn chưa kịp nói tỉ mỉ, Mộc Phong Đình đã giành trước mở lời, tài ăn nói của hắn rất tốt, đem chuyện làm sao ở “Tế Thiện Đường” dưới núi gặp được Lạc Hằng, như thế nào cảm thông tình cảnh thống khổ vì thế đã đưa hắn cùng lên núi nói sinh động như thật.

Đợi hắn lưu loát nói hết một hơi, Mạc Hi cảm thấy nếu Cù Diệu không giúp Lạc Hằng vậy quả thực là thiên lý không tha.

Vậy còn chưa xong, chỉ nghe Mộc Phong Đình lại nói: “Cù chưởng môn, công đức tế thế cứu nhân của ông, khiến tại hạ rất là khâm phục, tại hạ nhất định sẽ dùng ngòi bút trong tay phát dương quang đại, để người trong thiên hạ noi theo thiện tâm của ông. Việc Cù chưởng môn nhiệt tâm tương trợ Lạc đại ca nhất định cũng sẽ làm người trong thiên hạ kính phục.”

Mạc Hi âm thầm hít một ngụm khí lạnh, Mộc Phong Đình tên này thật là phi thường lợi hại, há miệng liền có thể nâng người lên trời xuống đất, chỉ mấy lời đã khiến Cù Diệu đâm lao phải theo lao, không thể không giúp.

Quả nghe Cù Diệu nói: “Xin các vị yên tâm. Cù mỗ nhất định đem hết khả năng để giúp đỡ.”

Cù Diệu cuối cùng mới chuyển qua nói với Mạc Hi: “Vị cô nương này cùng đi với hai vị, không biết có việc gì?”

Mạc Hi từ trong lòng lấy ra khối mặc ngọc Hà Quần Thanh cho nàng, hai tay cung kính đưa lên, nói: “Tôi cùng với tiền chưởng môn Hà tiền bối của quý phái từng gặp mặt một lần. Vì báo cho Hà tiền bối biết một chuyện cũ năm xưa, giải đi khúc mắc nhiều năm của ông ấy, nên Hà tiền bối có ý nâng đỡ vãn bối, liền đem tặng bội kiếm Thừa Ảnh, cũng dặn tôi lấy mặc ngọc này làm bằng, đến Thục Sơn lấy kiếm.”

Mạc Hi tại bến đò Phong Lăng nghe nói Thừa Ảnh là tín vật truyền thừa của chưởng môn Thục Sơn đời sau, cũng từng nghĩ tới không báo mà lấy (trộm ấy mà), rồi chạy luôn. Chỉ là trải qua sự quấy nhiễu của Mộc Phong Đình, nàng nay lại lộ diện trước mặt Cù Diệu, việc trộm rồi bỏ trốn liền vạn vạn không thể, cho dù đắc thủ cũng hậu hoạn vô cùng.

Cho nên nàng quyết định nói thẳng, cho dù Cù Diệu không đồng ý, chỉ cần có tín vật của Hà Quần Thanh ở đây, sẽ không tính là vu khống, tương lai có một phần vạn cơ hội lại tìm được Hà Quần Thanh, việc này còn có đường sống.

Huống chi trong mắt nàng, mặc dù Thừa Ảnh là một món thần binh tuyệt thế, cũng không đến mức vì nó gặp phải quái vật lớn như phái Thục Sơn vậy.

Thật không ngờ Cù Diệu không có từ chối ngay, sau khi trầm ngâm thật lâu, mới nói: “Cô nương, Thừa Ảnh cô muốn lấy chẳng những là vật riêng của tại hạ, còn là chí bảo của Thục Sơn.” Mạc Hi vừa nghĩ không còn hy vọng, không ngờ ông ấy đổi giọng, lại nói: “Chỉ là Hà chưởng môn công phu cao tuyệt, đương thời vô nhị (không có người thứ hai ở thời này), mặc ngọc này quả thật là ấn tín chưởng môn của ông ấy, có thể thấy tặng kiếm quả thật là ý của Hà chưởng môn. Hà chưởng môn ở tệ phái địa vị rất cao, ý nguyện của ông ấy tại hạ đương nhiên không thể làm trái.” Ngừng một chút, ông ta nói tiếp: “Như vậy đi, cô nương xin nấn ná lại Thục Sơn mấy ngày, đợi sau khi thương nghị cùng vài vị trưởng lão sẽ có câu trả lời thuyết phục.”

Mạc Hi không nghĩ tới Cù Diệu dễ nói chuyện như vậy, thấy còn có hi vọng, đương nhiên khách khách khí khí đáp ứng.

Việc ba người thỉnh cầu chỉ trong một thời ba khắc liền có thể đạt thành, cho nên đều ở lại nơi này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.