Thích Khách Vô Danh

Chương 32



Sùng Diêu Đài đèn đuốc sáng rực, chiếu vào gương mặt nhợt nhạt của Đường Quân, dung nhan hơn năm mươi tuổi giống như chỉ trong một đêm mà tiều tụy hẳn đi. Thấy Đường Đức trực tiếp tiến vào, ông không kiên nhẫn hất hai thị tì đang băng bó vết thương trên vai ông ta, quát các nàng lui ra.

Một chút vết thương ấy đối với cả đời cơ hồ đều giết chóc của Đường Quân thật chẳng đáng là gì.

“Ngoại thành thương vong đã kiểm kê chưa?”

“Bẩm lão gia, năm ngàn người đóng ở ngoại thành cơ hồ toàn quân bị diệt. Chỉ còn ba trăm tàn binh, phần lớn có thương trong người, vô lực tái chiến.” Đường Đức dù sao cũng đi theo Đường Quân nhiều năm, coi như vô cùng trải đời, trong lúc tồn vong hết sức nguy cấp vẫn bình tĩnh như thường.

Lại nói tiếp ngoại thành Đường Gia Bảo là do chưởng môn đời thứ hai của Đường Môn Đường Sùng một tay xây nên. Đường Sùng là người mưu tính sâu xa. Ngày xưa Mộ Yến Trai liệt kê nhân vật phong lưu của thập đại thế gia trên giang hồ, từng có tám chữ bình về Đường Sùng: “Bị hạt hoài ngọc, hậu tích bạc phát.”

Hà thượng công chú thích: “Người bị hạt, vẻ ngoài kém cỏi; người hoài ngọc, trong lòng sâu xa. Giấu bảo vật trong lòng, không nói chẳng ai biết.” Ý là dù mặc áo thô, nhưng có giấu bảo ngọc. Lúc đó Đường Môn dưới sự dẫn dắt của thuỷ tổ khai sơn đầu tiên Đường Phàm mới xuất hiện trên giang hồ, hình thành một thế lực mới nhuệ khí hùng hậu, Đường Môn lúc đó có thể nói nhân tài đông đúc. Đường Sùng người này tại Đường Gia Bảo kẻ tài như rừng vốn chẳng nổi bật, ai ngờ cuối cùng hắn lại trở thành hắc mã (người ai cũng nghĩ là kém nhất nhưng lại vượt lên thành người giỏi nhất) trong cuộc đấu tranh chức chưởng môn, năm ba mươi tuổi đi lên vị trí chưởng môn đời thứ hai của Đường Môn. Mà trong ba mươi năm tại vị của mình Đường Sùng đã gắng sức xây dựng Đường Gia Bảo, hình thành Đường Gia Bảo như ngày nay lấy diêu hà ngăn vận mệnh trong ngoài hai thành. Lúc diêu hà ở ngoài thành chưa xây dựng chính là sông đào bảo vệ thành hiện nay nằm trong Đường Gia Bảo, sông này tiêu phí vô số người đào, nước sông chảy thành một vòng, đáy sông chôn lưới để tạo cơ quan. Mặt sông rộng lớn, cao thủ khinh công đương thời cũng không thể đề khí bay qua được. Lúc này ngoại thành Đường Môn mặc dù trong ba ngày ngắn ngủi đã bị luân hãm, nhưng nội thành vẫn bình yên vô sự.

Mà giờ phút này Đường Quân thân ở nội thành Đường Gia Bảo vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới ngoại thành Đường Môn trong vòng ba ngày lại thất thủ. Lực lượng của ông cơ hồ tiêu hao hầu như không còn. Những người ở lại bảo vệ nội thành đều là tinh nhuệ của Đường Môn, nhưng cần bàn bạc với Trưởng Lão Viện mới có thể điều động, ngay cả chưởng môn như ông cũng không thể độc đoán.

“Lịch nhi bên kia như thế nào? Kim Lăng có tin tức truyền đến không?” Đường Quân cho dù lòng nóng như lửa đốt cũng không có cách nào. Con trai ông cái gì cũng tốt, chỉ là quá vọng động, mới trúng kế của tên tiện chủng Đường Hoan. May mắn là ông vừa nhận được tin Việt Kiếm Môn tập kết nhân mã liền phái ra năm trăm kỵ binh thân vệ của mình đi tiếp viện Đường Lịch trước. Nay tính thời gian cũng nên đến Kim Lăng rồi.

“Bẩm lão gia, Kim Lăng đường xá xa xôi, dùng bồ câu đưa tin chưa đến.” Đường Đức vẫn không chút hoang mang.

Đường Quân nghĩ đến đứa con trai duy nhất của mình không khỏi lão lệ tung hoành, có lẽ đã già thật rồi, trận chém giết ban ngày làm cho ông giờ phút này mệt mỏi không chịu nổi.

“Ngươi đi mời các vị trưởng lão đến, thương nghị việc bảo vệ nội thành.” Bỗng nhiên Đường Quân thoáng nhìn qua miếng băng vải vừa rồi trắng tinh nhưng chưa đến một nén nhang đã bị máu tươi nhiễm đỏ, dù ông xưa nay trầm ổn nhưng lúc này cũng không thể không biến sắc. Đường Quân là chủ soái, cho dù xung phong đi đầu cũng có thân vệ liều chết bảo vệ bên cạnh, trên vai chỉ là vết thương nhẹ, miệng vết thương chỉ hơn tấc, cũng không sâu. Kim sang dược của Đường Môn lại là thánh phẩm cầm máu, dù thế nào cũng không đến mức này, trừ phi…

Ông dùng ánh mắt như rắn độc quét qua Đường Đức, quả thấy ông ta mặc dù vẫn như ngày thường bộ dáng phục tùng, nhưng vẻ mặt lại không có nửa phần cung kính, không khỏi khàn giọng quát: “Ngươi dám bán đứng ta! Bán đứng Đường Môn!”

“Lão gia bớt giận. Lão nô quả thật bán đứng lão gia, nhưng chưa từng bán đứng Đường Môn.” Đường Đức cũng không tiếp tục diễn trò, cái lưng ngày thường cong như con tôm giờ đứng thẳng, không chút sợ hãi mà nhìn lại Đường Quân. Trong nháy mắt khí thế của ông hoàn toàn thay đổi, nghiêm nghị mà đứng, hiện rõ phong phạm cao thủ.

Đường Quân muốn phóng lên, nhưng vừa vận khí đã rơi xuống giường. Ông cưỡng chế hoảng sợ trong lòng, cả giận nói: “Ta bị ngươi hạ độc gì?”

Đường Đức không đáp, lại nói: “Lão gia không cần uổng phí khí lực. Sùng Diêu Đài này ngoại trừ lão nô, những người khác đều phải thông báo mới được vào. Lúc này lão gia ngài có kêu vỡ họng cũng sẽ không có ai xuất hiện.” Đường Đức làm đại tổng quản của Đường Quân, quyền lực to lớn nói quyền khuynh nửa Đường Gia Bảo cũng không quá, Đường Quân xưa nay đối với ông ta tín nhiệm có thêm, khống chế Sùng Diêu Đài không khó.

“Ngươi là người của Đường Tuyệt?!” Trong chốc lát Đường Quân đã nghĩ ra vì sao mình phái đến năm đội nhân mã cũng không thể đưa Đường Lịch về. Ông vốn tưởng rằng vì Đường Lịch địa vị tôn quý, bọn thuộc hạ không dám trái ý nó mới không thể làm gì được. Bây giờ xem ra, đều là Đường Đức giở trò quỷ. Nhưng giờ phút này không phải thời điểm suy nghĩ những điều này.

“Không, Đường Tuyệt không thể có tâm cơ như thế, lúc nhỏ chúng ta cũng coi như tình như thủ túc, hắn không có khả năng từ khi đó đã sắp đặt ngươi đến bên cạnh ta, huống chi ngươi là phụ thân chỉ định cho ta.” Ông ngừng lại một chút, ngập tràn kinh ngạc nhìn về phía Đường Đức: “Ngươi là người của phụ thân!”

“Môn chủ đối với Đường Đức ân trọng như núi.” Đường Đức gật đầu thừa nhận, giờ phút này môn chủ trong lời nói của ông được tự nhiên không phải chỉ Đường Quân mà là Đường Hành. Đường Đức từ khi bị Đường Hoan chất vấn liền không còn kêu Đường Quân một tiếng chưởng môn nữa, có thể thấy được trong lòng ông chủ tử từ đầu đến cuối chỉ có một mình Đường Hành. Đường Hành đưa ông đến bên người Đường Quân, luôn báo lại tình huống của Đường Quân vốn không vì ngày hôm nay, chỉ là quan sát của một chưởng môn đối với người thừa kế tương lai, quan tâm thiện ý của một vị phụ thân đối với con trai mình. Người hầu cận năm đó của Đường Tuyệt cũng do Đường Hành tự mình ra lệnh. Chỉ là việc đời biến đổi thất thường, mà trong đó lòng người là khó lường nhất.

“Lão bất tử đó, cả đời thiên vị Đường Tuyệt. Ta là trưởng tử, rốt cuộc ta kém ở điểm nào, ông ta cả đời đều thấy ta chướng mắt. Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta đã chết còn không buông tha ta, an bài ngươi bán đứng ta!” Đường Quân lúc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cả đời này của ông ta đều sống dưới cái bóng của Đường Tuyệt. Đường Quân lớn tuổi hơn Đường Tuyệt, nhưng từ nhỏ đã không khéo léo bằng, sách sử thi thư nguồn gốc y học lại khó có thể sánh kịp, người trong Đường Môn từ trưởng lão gia tộc cho tới thị vệ bộc dịch đều nhận thấy Đường Tuyệt có thể tiếp nhận chức vụ chưởng môn. Quả nhiên phụ thân đem chức vị chưởng môn truyền cho Đường Tuyệt. Nhưng tên Đường Tuyệt mọi người khen không dứt miệng này không thèm đại vị, bị sắc đẹp mê hoặc, vì yêu nữ Thục Sơn phái phản bội Đường Môn. Như thế mới có ngày ông được ra mặt. Không thể tưởng được lão bất tử trước khi chết lại gọi nó trở về, muốn đưa nó lên lại, Đường Quân đương nhiên nhịn không được cơn tức này, độc giết vợ chồng Đường Tuyệt.

“Chưởng môn trước khi chết từng có di ngôn: ‘Đường Quân chí lớn nhưng tài mọn, lòng dạ hẹp hòi ánh mắt thiển cận, một thời gian nữa, Đường Môn chắc chắn sẽ từ tay nó bắt đầu suy bại.'” Đường Hành nhìn người quả nhiên sẽ không sai, Đường Quân cấu kết cùng thất hoàng tử đẩy Đường Môn vào trong vòng xoáy chính là minh chứng tốt nhất.

“Ta bị ngươi hạ độc gì?” Đường Quân bất chấp khúc mắc khó giải, gấp giọng hỏi lại.

“Thuốc này tên là Thiên Cơ Dẫn. Lão nô đem sáu loại dược liệu khác nhau với lượng cực nhỏ mỗi ngày hạ trong những món đồ vật lão gia thường chạm đến như quần áo, thức ăn.” Đường Đức kiên nhẫn giải thích nghi hoặc. Đường Quân biết rõ các loại độc dược, làm người cẩn thận, hạ độc ông ta, là việc muôn vàn khó khăn. Đường Hoan thiếu gia thật sự là kỳ tài ngút trời, phát minh Thiên Cơ Dẫn, phối hợp sáu loại vật liệu không độc rồi tách ra, lại dùng một loại thuốc dẫn để xúc tác. Đem tâm đèn cầy ngâm trong vị thuốc dẫn cuối cùng này, chế thành nến đốt, độc tính bị người từ từ hít vào lồng ngực, mới có thể dẫn phát sáu loại dược vật tiềm phục trong người. Nến cháy hết khiến vật chứng cũng không còn, mặc dù mấy vị thuốc khác đều bị phát hiện, nhưng không thể thử ra có độc.

Từ trước đến nay hạ độc phần lớn thông qua ba cách, qua ăn uống, tiếp xúc cơ thể, hít vào, mà Thiên Cơ Dẫn này lại bao gồm cả ba cách trên, mỗi loại đều thử không ra độc, khiến người ta không thể phát hiện. Còn về cách dùng ám khí đả thương người, độc chạy thẳng vào máu chỉ có thể dùng khi lâm trận đối địch, dùng trên người Tiêu Cầm cùng Đường Quân sẽ không hiệu quả. Thuần Quân kiếm trong ván cờ giết người bằng độc này cũng rất quan trọng. Tương truyền vết thương do Thuần Quân gây ra sẽ lâu khép miệng, Đường Hoan ở trước mặt Tiêu Cầm nhiều lần cố ý vô tình đề cập sự ngưỡng mộ đối với thanh tuyệt thế danh kiếm này, cũng hứa lấy Bích Lưu châu trao đổi để bày tỏ thành ý, Tiêu tiểu thư đương nhiên cam nguyên dâng ra. Mà Tiêu Thanh Uyên tới cửa quả nhiên đã đề cập đến Bích Lưu châu, Đường Môn tự nhiên không tiện cự tuyệt. Hai vật này phối với nhau, mới khiến Đường Quân mặc dù đối với nguyên nhân cái chết của Tiêu tiểu thư nghi hoặc, nhưng cũng có cách giải thích hợp lý. Ông ta thủy chung cho rằng Bích Lưu châu đeo trên người Tiêu tiểu thư là thật, liền không nghĩ nhiều đến phương diện hạ độc, mới không mở rộng điều tra vụ việc, không phát hiện độc trên người. Thế cho nên đến hôm nay, thời cơ tốt nhất để Đường Quân độc phát —— Việt Kiếm Môn vô cùng nguy cấp, Đường Đức mới đốt nến.

“Lòng dạ của ngươi thật nham hiểm! Đừng cao hứng quá sớm. Đường Hoan tên tiểu tạp chủng này sẽ không làm được gì đâu.” Đường Quân cảm thấy máu trong thân thể nhanh chóng bị xói mòn, tiếng nói yếu dần. Giờ phút này ông đã hoàn toàn hiểu ra, ông ta cùng Tiêu Cầm trúng cùng một loại độc. Mà viên Bích Lưu châu kia dĩ nhiên là giả. Nghĩ đến đây, ông ta run rẩy lấy viên châu giả giấu trong người ra, bi phẫn nói: “Ta đã nghĩ trước khi chết ông ta cuối cùng cũng thừa nhận đứa con trai này, mới đem Bích Lưu châu truyền cho ta, vạn vạn không thể tưởng được, lão chết giẫm ấy lại cho ta một viên châu giả!” đứng đầu Đường Môn tứ bảo cùng Băng Tiêu giáp đứng thứ hai đương nhiên là do chưởng môn đời đời tương truyền, còn Bích Lưu châu cùng Lang Gia trượng lại được truyền cho người có đức độ tài năng, để ngăn cản được chưởng môn. Đường Hành trước khi chết tặng Bích Lưu châu chẳng khác nào cởi bỏ gông xiềng trên người Đường Quân, khó trách Đường Quân nghĩ rằng việc này đại biểu ông ta rốt cục cũng được phụ thân tán thưởng và tín nhiệm, mới sinh ra một chút hổ thẹn vì đã dùng “Triêu Triêu Mộ Mộ” độc sát thân cha ruột của mình. Thì ra đây là giả, viên châu thật ắt hẳn đã truyền cho Đường Tuyệt!

“Chưởng môn biết rõ đạo lý vua nào triều thần nấy, hắn biết sau khi ngươi kế nhiệm tất sẽ ra sức bồi dưỡng vây cánh của mình, tổ chức lại Đường Môn, thanh lí bộ hạ cũ. Chưởng môn vì bảo vệ những người này, âm thầm tương trợ Đường Hoan thiếu gia, cho nên trước khi chết lệnh cho bọn họ ở trước linh vị liệt tổ liệt tông thề độc nguyện trung thành với ngươi. Vì để ngươi tin tưởng thành ý của ông ấy, chấp nhận sự quy thuận của bọn họ, ông ấy mới tặng lại Bích Lưu châu, đánh tan sự nghi ngờ của ngươi.” Đường Đức rõ ràng đối với trí kế vô song của Đường Hành thập phần kính phục, khi nói vẻ mặt cung kính nghiêm nghị.

“Vậy vì sao ông ta truyền ngôi cho ta, trực tiếp bồi dưỡng tên tiểu tạp chủng Đường Hoan không phải rất tốt sao!”

“Chưởng môn từng nói: ‘Hoan nhi tuổi nhỏ, hơn nữa cha mẹ đều mất, vốn bộ xương già này của ta còn có thể bảo hộ cho nó, nay ngay cả ta cũng đi, nếu truyền ngôi cho nó mà không thể phục chúng, ngược lại sẽ chuốc họa sát thân.'” Đường Đức không nói hết đoạn sau, Đường Hành còn từng dặn ông, đối với Đường Quân ngoan ngoãn tuân theo, cũng âm thầm dốc lòng giáo dưỡng Đường Hoan, nếu nó quả thật là lương tài mỹ ngọc lại có lòng báo thù, đợi nó đủ lông đủ cánh, mới có thể âm thầm giúp hoàn thành việc lớn. Đường Hành người này mưu tính sâu xa, vì ông nhìn ra chuyện xấu của Đường Quân, liền vội triệu Đường Tuyệt về Bảo, tiếc rằng bản thân đã trúng độc, thần chí không rõ, không thể cảnh báo trước cho Đường Tuyệt. Đứa con trai Đường Tuyệt mình thương yêu nhất bị độc chết đương nhiên là vô cùng đau đớn, nhưng Đường Quân dù sao cũng là con ông, nếu xử trí Đường Quân, Đường Gia Bảo nhất thời không người nối nghiệp, tất sẽ đại loạn. Đường Hành làm chủ một môn phải lo lắng toàn diện, nói cách khác ông đăm chiêu tính toán tất cả đều lấy Đường Gia Bảo làm trọng, tình cảm cá nhân là phụ. Nếu hôm nay Đường Hoan chỉ là một khối gỗ mục, dưới tình huống Đường Hành biết rõ Đường Quân độc giết mình cùng Đường Tuyệt, cũng sẽ cho Đường Quân người chưởng môn này tiếp tục làm.

Dưới sự khổ tâm sắp đặt của Đường Hành, khối ngọc thô Đường Hoan bị Đường Quân mài giũa đã trở thành lương tài mỹ ngọc như hôm nay. Đường Hành trúng độc ngày càng nặng, mỗi ngày thời gian tỉnh táo càng ngắn, đến những ngày hấp hối cuối cùng mỗi ngày chỉ tỉnh nửa canh giờ, ván cờ của ông chỉ mới bày được một nửa, vô lực bí mật đưa Đường Hoan ra khỏi Đường Gia Bảo. Đường Đức luôn vì việc Đường Hoan trúng ám toán của Đường Lịch, trọng thương tàn phế, cô phụ lời giao phó của Đường Hành, hổ thẹn vô cùng, quyết đem hết khả năng giúp đỡ Đường Hoan. Đường Đức ở trước mặt Đường Quân khúm núm vài chục năm mới lấy được tín nhiệm của ông ta, mới có thể ở Đường Gia Bảo nói một không hai, âm thầm thay Đường Hoan che giấu. Vài lần Đường Hoan có thể bí mật đến Kim Lăng, công Đường Đức không thể không nhắc đến.

“Ngoại thành là ngươi cố ý gỡ bỏ phòng ngự, để Việt Kiếm Môn công phá …” Đường Quân lúc này đã không còn hy vọng, hơi thở mong manh.

“Không sai.” Đến giờ phút này, Đường Đức đã không còn kiêng dè.

Thấy Đường Quân cuối cùng đã nhắm hai mắt lại, Đường Đức không khỏi nước mắt doanh tròng, hai gối quỳ xuống đất, hướng về mộ viên phía sau Đường Môn lễ bái ba lượt, nói: “Đường Đức may mắn không làm nhục mệnh.” Loan Tố vẫn ẩn từ một nơi bí mật gần đó lúc này mới nâng Đường Đức dậy, nói: “Phụ thân đừng vội bi thương, nay Tứ thiếu đã nắm chắc thắng lợi.” Cha con hai người vui mừng cùng khóc.

Hôm sau, Đường Gia Bảo treo cờ tang, vài vị trưởng lão Đường Môn đưa thư cầu hòa đến Việt Kiếm Môn, trả lại Thuần Quân kiếm. Tiêu Thanh Uyên chứng thật Đường Quân đã chết, mà Việt Kiếm Môn trải qua trận này cũng đại thương nguyên khí, ngay cả đại đệ tử hắn đắc ý nhất cũng bị cơ quan gây thương tích chết ngay tại chỗ, hơn nữa nội thành Đường Môn có diêu hà bảo vệ, khó có thể bay vào, liền ngừng công kích dẹp đường về phủ.

-―――――――

Phỏng đoán của Mạc Hi về cục diện chiến đấu mặc dù không được đầy đủ nhưng cũng không cách quá xa, Đường Hoan muốn thành sự có hai điểm khó nhất, một là khiến Đường Quân chết đi, hai là tự hủy tường thành, cho Việt Kiếm Môn có cơ hội đánh vào Đường Gia Bảo đồng thời nắm chắc thời cơ, vừa mượn đao tiêu diệt quân của Đường Quân, vừa bảo trụ căn cơ Đường Môn.

Nhưng nàng không phải người trong Đường Môn lại ở lâu tại Kim Lăng, đương nhiên không thể nào biết được địa hình đặc thù trong ngoài song thành của Đường Môn, cũng không biết sự tồn tại của Đường Đức, nên không biết toàn bộ tính toán của Đường Hoan. Huống hồ theo nàng xem ra, cuộc chiến của Đường Môn và Việt Kiếm Môn là việc nội bộ của gia tộc Đường Hoan, hoàn toàn không liên quan đến nàng, Đường Hoan bố trí như thế nào, đứng ở lập trường người bị hạ độc như nàng, thật sự không tiện hỏi cũng không có hứng thú biết. Nàng phải làm chính là trước khi lấy được thuốc giải phải bảo vệ cây cỏ cứu mạng là Đường Hoan này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.