Thích Khách Vô Danh

Chương 29



Mạc Hi nói nhỏ: “Huynh đáp ứng ta không kêu cứu, ta liền cho huynh nói chuyện. Nếu đồng ý liền chớp mắt vài cái, được không?” Vì phòng ngừa Đường Hoan lật lọng, Mạc Hi dùng tay trái dán bên môi Đường Hoan, chuẩn bị tùy thời đập vào cằm hắn, khiến hắn không thể lên tiếng.

Đường Hoan nhanh chóng chớp mắt. Lúc này đã là hoàng hôn, phần lớn thuyền đánh cá đều cập bờ, trên mặt nước chỉ còn vài mấy chiến thuyền cũng cách nhau cực xa, trong khoang thuyền không có đốt đèn, Mạc Hi đương nhiên nhìn không thấy khuôn mặt tuấn tú của Đường Hoan sớm đỏ rực như bóng chiều. Còn không phải sao, hắn cũng không phải người chết, vừa đầu tựa vai kề, vừa sờ tay, lại nhỏ nhẹ thì thầm…

Hắn xưa nay giữ mình trong sạch, đây là lần đầu tiên trong đời cùng một cô gái gần nhau như vậy. Hắn chưa từng gặp cô gái nào như thế, hành động lớn mật, trước mặt bốn nam nhân cởi áo tháo thắt lưng lông mi cũng không nhướn một chút, rõ ràng là động tác ái muội câu dẫn, nàng làm lại không chút ngại ngùng xấu hổ, ánh mắt hoàn toàn trong sáng. Hơn nữa khi ra tay với hắn không hề có chút nhân từ nương tay.

Mạc Hi không biết Đường Hoan lúc này đang suy nghĩ lung tung, ngước mắt hồ nghi nhìn hắn, như thế nào đã giải á huyệt lại không hé răng? Đối phương không mở miệng, rất khó đàm phán a. Tuy rằng trước mắt nhìn có vẻ như mình đang chiếm ưu thế, nhưng kỳ thật nàng chỉ là con hổ giấy, không thể làm gì hắn cả.

Thật ra cũng không phải Mạc Hi chậm hiểu, nàng đối với vẻ ngoài của mình biết rất rõ, hơn nữa nàng nghĩ cho dù là sắc quỷ đầu thai, cũng sẽ không ở thời điểm bị người dùng đao kề cổ còn rảnh rỗi nghĩ lung tung, lúc này nàng đã quên mình chỉ là hổ giấy, người ta cũng không cần phải sợ nàng.

“Khi ta năm tuổi, cha mẹ vì muốn mượn thế lực của Đường Môn tìm kiếm tung tích muội muội, đáp ứng điều kiện của tổ phụ trở về Đường Môn.” Môi Đường Hoan ấm áp chạm vào lòng bàn tay hơi lạnh của Mạc Hi, có chút nói không được nữa. May mắn lúc này Mạc Hi thấy hắn tạm thời cũng không có ý gây phiền phức, tay nhẹ nhàng buông, lại chế trụ cổ tay hắn.

“Nhưng phụ thân lại không biết đại bá coi ông như cái gai trong mắt. Đối với phụ thân, Đường Môn là một nhà tù giam cầm ông. Trách nhiệm gia tộc, là gông xiềng trói buộc tự do của ông. Vị trí chưởng môn ông vốn tiếp nhận rất miễn cưỡng, sau vì mẫu thân bị trục xuất khỏi cửa lại rất vui vẻ. Nhưng đại bá không nghĩ như vậy, trong mắt ông ta, phụ thân khéo léo, suy nghĩ linh hoạt, được tổ phụ thiên vị cùng các vị trưởng lão trong gia tộc coi trọng. Bằng không năm đó cũng sẽ không vượt qua người trưởng tử như đại bá, đem chức vị chưởng môn truyền cho phụ thân. Thật vất vả vị trí chưởng môn mới truyền lại cho đại bá, phụ thân lần này trở về sẽ làm dao động địa vị của ông ta. Vì thế ông ta dùng độc dược mãn tính lần lượt hại chết mẫu thân cùng phụ thân. Việc này không khó, phụ thân mặc dù xuất thân từ Đường Môn nhưng ở bên ngoài nhiều năm, sớm không còn biết rõ về các loại bí dược của Đường Môn. Huống chi khi ông biết được mẫu thân trúng độc cũng đã chết tâm. Chỉ là ông lo lắng cho ta, mới kéo hơi tàn sống qua ngày, tìm mọi cơ hội đem hết khả năng dạy ta phòng thân. Ông từng nghĩ thông qua tổ phụ đem ta bí mật đưa đi, nhưng tổ phụ khi đó tuổi già sức yếu, cũng trúng ám toán của đại bá, suốt ngày thần chí không rõ. Về sau phụ thân mất, để lại một mình ta ở Đường Môn. Đại bá phụ vì che giấu tai mắt người khác, liền để lại mầm tai họa là ta đây. Chỉ là ta ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng cũng bởi vì tuổi nhỏ thế cô, bị đường huynh Đường Lịch bố trí nhốt vào nơi nghiên cứu chế tạo cơ quan của Đường Môn, làm đứt gân mạch hai chân. Sau đó hắn nói với trưởng lão là ta tự mình ham chơi đi lầm, ta cũng không vạch trần, giả vờ tuổi nhỏ ngây thơ nhận ý tốt hư tình giả ý của hắn cùng đại bá phụ. Đường Môn sẽ không đem chức vị chưởng môn truyền cho một người bại liệt, khiếm khuyết của ta giúp ta sống sót. Vì thế ta khổ tâm nghiên cứu đủ loại sách thuốc, tìm kiếm thảo dược, âm thầm khôi phục. Trời cao không phụ người có lòng, ta bỏ ra vô số tâm sức rốt cục dùng thời gian mười năm lại một lần nữa đứng lên được. Cô ở Cúc Thủy Các sờ chân ta…” Nói đến đây giọng nói vốn trầm ấm của Đường Hoan càng ngày càng thấp, nhỏ đến không thể nghe thấy, hắn dừng một chút mới nói tiếp: “Khẳng định đã phát hiện chân ta cùng người thường khác biệt, đó là vì lâu ngày không rèn luyện, hơn nữa ngày thường ở Đường Môn cũng không thể sử dụng, nên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.”

Mạc Hi gật gật đầu, người bị liệt lâu ngày cơ bắp khó tránh khỏi héo rút, nàng cố ý sờ chân Đường Hoan chính là hi vọng lúc ra tay không gặp rủi ro. Nhưng chân Đường Hoan lại làm cho nàng không thể phán đoán, cho nên nàng không hủy bỏ kế hoạch để Tịch Nhi tiến thêm một bước thử.

Mạc Hi không thể bỏ lại Tịch Nhi cũng là bởi vì việc này. Tịch Nhi tuổi nhỏ đã biết giữ lời hứa, bằng lòng mạo hiểm, lấy thân gầy yếu xông đến trước tuấn mã, nếu nàng đã hứa với Tịch Nhi không để nó gặp chuyện ngoài ý muốn, liền tuyệt đối không thể nuốt lời.

Mạc Hi không rõ Đường Hoan vì sao lại tâm sự với nàng, nhưng nàng vẫn im lặng nghe không ngắt lời. Lúc đàm phán kẻ yếu vẫn nên theo đối phương sẽ tốt hơn.

Những lời này Đường Hoan nghẹn trong lòng mười lăm năm chưa bao giờ nói với bất kì ai, hắn nói những điều này với Mạc Hi một phần là vì trong tiềm thức không muốn để nàng nghĩ rằng mình thích giết chóc thành tính, ngay cả người nhà cũng không buông tha, nhưng quan trọng hơn cả là hắn ẩn nhẫn suốt mười lăm năm, nay một khi đã phát động, tên bắn ra không thể quay đầu, hắn tuy đã sắp xếp thỏa đáng, nhưng khó tránh khỏi trong lòng không yên. Dù sao mối thù song thân cũng đang ở trước mặt hắn, thắng bại chỉ trong chớp mắt, đời như bèo trôi không biết ngày mai là họa hay phúc.

Có điều Đường Hoan đã quá lo lắng rồi, Mạc Hi cả ngày giơ tay chém người như vậy, căn bản không nghĩ tới cái gì tàn nhẫn hay không. Hơn nữa, theo suy nghĩ của Mạc Hi, vì tranh quyền đoạt lợi mà họa từ trong nhà cũng không phải chuyện hiếm hoi. Những tình huống cha mẹ anh em đều có thể vứt bỏ chỗ nào cũng có, huống chi là đại bá phụ đường huynh.

“Chỉ là vì sao cô lại nghi ngờ ta không bị liệt?” Đường Hoan khó hiểu nói. Dù sao ở Đường Gia Bảo rất nhiều năm cũng chưa từng bị ai phát hiện.

“Bởi vì chậu Lục Vân kia. Thư phòng là nơi quan trọng, trừ người thân cận huynh, hẳn là không ai được vào. Mà người hầu bên cạnh huynh, ngoại trừ Lục Vân chỉ có A Ngân, với chiều cao của hắn, không thể đem chậu hoa đặt lên đỉnh giá sách. Là huynh tự mình đặt.” Đương nhiên A Ngân mang ghế dựa đến cũng không phải không thể, chỉ là khi nàng thấy chậu hoa kia được chuyển lên giá sách liền bắt đầu suy nghĩ đến khả năng này.

Đường Hoan bất đắc dĩ gật gật đầu, quả nhiên người luyến tiếc hoa sẽ không có kết cục tốt.

“Huynh biết thân phận ta từ khi nào? Chẳng lẽ ngay từ đầu ở thuyền hoa đụt mưa?” Mạc Hi nhẹ giọng hỏi. Đường Hoan dùng bí dược Đường Môn làm võ công của mình biến mất hẳn là không khó. Mạc Hi mặc dù cực lực giấu diếm võ công của mình, nhưng bị hắn thân mang võ công nhận ra được cũng không phải không có khả năng.

“Ta vẫn hoài nghi là cô, nhưng không thể xác định, thẳng đến hôm nay cô triển lộ võ công.”

Xem ra sơ hở không phải ở trên người mình, Mạc Hi tâm tư xoay nhanh, nói: “Chẳng lẽ người ăn cắp bản vẽ Bạo Vũ Lê Hoa Đinh không phải huynh, mà là Đường Lịch?” Chỉ có như vậy Đường Hoan mới có thể biết thời thế danh chính ngôn thuận dễ dàng ra khỏi Đường Gia Bảo, mà Đường Lịch thả hắn ra vì muốn giết hắn. Đường Môn là bang phái gia tộc, một kẻ hại chết anh em mình không thể ngồi lên vị trí chưởng môn, Đường Hoan chết ở Đường Gia Bảo, không khỏi khiến người chê trách, tổn hại đến thanh danh của Đường Lịch. Mà chết ở bên ngoài trên tay người ngoài, lại mang tiếng trộm đồ nhà, liền không ai tra xét nguyên nhân hắn chết. Huống hồ Đường Lịch nghĩ rằng Đường Hoan không có võ công, khó tránh khỏi khinh địch, nhưng người trong Đường Môn am hiểu nhất chính là độc dược, ám khí, chưa chắc có thể ở trước mặt chuyên gia như Đường Hoan một kích tất trúng, nếu ra tay ở Đường Môn, một kích không trúng hậu hoạn vô cùng. Mà Đường Hoan chính là hiểu rõ kế hoạch của Đường Lịch, biết Kim Lăng có sát chiêu chờ hắn, mới nghi ngờ đến người xa lạ duy nhất tiếp cận hắn. Đường Hoan không lập tức vặn hỏi, mà tự mình tiếp cận, là vì khiến đối phương lơ là, bí quyết chỉ một chữ ‘kéo’, kéo dài đến ngày chính thức giao chiến, nếu trừ bỏ nàng trước, khó bảo đảm Đường Lịch sẽ không ra sát chiêu khác.

“Tiểu Âu là người nằm vùng từ nhỏ Đường Lịch đã đưa đến bên cạnh ta. Đường Lịch cũng coi như có kiên nhẫn, nhịn cho tới hôm nay mới dùng quân cờ này. Hắn vốn định mượn việc này nhất tiễn song điêu, vừa trừ khử ta, cũng có thể tiêu diệt đối thủ cạnh tranh Cơ Xảo Các vừa tới cửa gây hấn.”

“Đường Lịch đưa cho Tiểu Âu không phải bản vẽ thật?”

Đường Hoan gật gật đầu.

Đường Lịch không cần thiết phải diễn đến trình độ rất thật như thế, đem ám khí độc môn nhà mình ra cho người đời xem, giao vào tay đối thủ cạnh tranh. Tiểu Âu đem bản vẽ giao cho Cơ Xảo Các cho đến sự kiện đổ máu ở ngõ Ô Y, tổng cộng chỉ mười ba ngày, thất xảo bản Mạc Hi yêu cầu làm cũng mất ba ngày, càng không cần phải nói chưởng quầy trong lúc vô ý nói lộ ra mấy ngày nay có hai vị sư phụ già cáo lão hồi hương, Cơ Xảo Các căn bản không đủ người, làm sao có thể trong mười ngày ngắn ngủi làm ra được ám khí vua Bạo Vũ Lê Hoa Đinh. Bạo Vũ Lê Hoa Đinh kia căn bản chính là Đường Hoan cố ý giao vào tay Tiểu Âu, đây là phân đoạn duy nhất ngày đó không diễn theo kịch bản. Bởi vì đạo cụ có vấn đề. Việc này giống như đóng phim nhưng dao giả bị đổi thành dao thật, kết quả diễn viên chết tại trường quay. Mà vở kịch này, người chết chính là tám người của võ đường do Đường Lịch phái tới, bọn họ làm ra vẻ vây quanh Tiểu Âu cướp lấy Bạo Vũ Lê Hoa Đinh, nhưng rõ ràng vòng vây kia trong tầm bắn, cho nên lúc bọn họ chết vẻ mặt mới kinh ngạc như thế, bởi vì bọn họ vốn tưởng rằng Bạo Vũ Lê Hoa Đinh làm ra từ bản vẽ giả căn bản không thể tổn thương bọn họ mảy may, có thể nói chết không nhắm mắt. Kịch bản hẳn là Tiểu Âu bị bắt giữ, trước mắt bao người nói ra người đứng sau việc này là Đường Hoan, mà sự thật là trong kịch bản không hề xuất hiện máu tanh, hắn tự tay giết người chủ mình phái tới, mới ngây ngốc ra như thế, không biết làm sao.

Mạc Hi vốn đã cảm thấy kỳ quái, Phong tổ có được thời gian địa điểm giao hàng cũng không có gì lạ, lạ ở chỗ các đạo nhân mã trên giang hồ đều biết việc này, cùng tề tụ đến xem trò hay. Thì ra là Đường Lịch vì mời nhân chứng đến mục kích miễn phí, tự mình đưa tin ra.

Nếu Đường Lịch không phải tham công liều lĩnh muốn một lần đánh đổ luôn đối thủ cạnh tranh, lựa chọn đối phó Đường Hoan đồng thời cũng nhằm vào Cơ Xảo Các, bố trí của Đường Hoan cũng sẽ không thuận lợi như thế. Theo tình hình hôm nay mà xem, Đường Hoan đã ở Kim Lăng kinh doanh nhiều năm, rất có căn cơ. Đường Lịch ngu ngốc vọt tới sân nhà người ta để quyết đấu lần cuối, thật sự là lớn đầu mà kém thông minh. Nếu chiến trường đổi thành Đường Gia Bảo, phần thắng của hắn sẽ lớn hơn nhiều.

“Ta dặn A Di trong lúc tiếp xúc cùng Tiểu Âu cố ý vô tình lặp lại nhiều lần cách sử dụng chính xác Bạo Vũ Lê Hoa Đinh. Nếu hắn có thể trong lúc vô ý khởi động cơ quan kia tất nhiên là rất tốt, nếu không thể, người do ta âm thầm an bài tự nhiên sẽ cướp hộp, sau đó khởi động cơ quan.”

Nghe được chưởng quầy Phật Di Lặc kia tên A Di, Mạc Hi hoàn toàn bị sét đánh.

“Huynh cố ý để Tiểu Âu ban ngày ban mặt sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Đinh, chỉ sợ là huynh biết rõ tính tình kích động dễ nổi nóng của Đường Lịch. Huynh để Tiểu Âu sử dụng ám khí thật, là cố ý khiến hắn nghi ngờ Cơ Xảo Các căn bản chính là sản nghiệp của huynh. Vốn hắn còn có thể nhẫn nại không đến Kim Lăng tìm huynh tính sổ là vì không thể để lỡ đại sự thành thân, nhưng sau khi tân hôn gặp biến, hắn bị hai cú đấm mạnh kích thích máu nóng lên não, trong đêm dẫn theo nhân mã đến Kim Lăng thề sẽ giết sạch huynh cho hả giận, không ngờ lại làm đúng theo mong muốn của huynh.”

Lần trước Mạc Hi đi Cơ Xảo Các lấy hộp trang sức đã đoán được đó nhất định là sản nghiệp của Đường Hoan. Tiểu nhị lại có thể trực tiếp mang người không phận sự như nàng vào nhà kho, căn bản chính là bởi vì Đường Hoan trước mặt mà cáo mượn oai hùm. Nếu không chưởng quầy gian thương như vậy làm sao có thể bỗng nhiên ân cần, chủ động đưa ra yêu cầu dùng vật liệu quý hiếm miễn phí làm lại một cái hộp trang sức khác cho nàng. Chung xuyên bối chưng tuyết lê kia chỉ sợ cũng là chuẩn bị sẵn, nếu không cửa tiệm tầm thường sao lại chiêu đãi khách ăn cái này. Vả lại Đường Hoan tên nhóc này chú ý như thế, sao có thể tùy ý ăn đồ của người lạ, chỉ sợ Cúc Thủy Các cũng là hắn mở. Về lời đồn Cơ Xảo Các vì chế tạo Bạo Vũ Lê Hoa Đinh mà tổn hại bốn lão sư phụ hẳn cũng là Cơ Xảo Các tự mình tung ra, để người ta không nghi ngờ chủ nhân phía sau Cơ Xảo Các chính là Đường Hoan. Mà việc buôn bán thích hợp với Đường Hoan như vậy đã không còn chỗ nào khác. Ngoài sáng là đoạt việc làm ăn của Đường Gia Bảo, trong tối lại phát huy sở trường của mình.

Từng vị khách đến Cơ Xảo Các đều được đưa đến một phòng riêng, nhìn như kín đáo, lại không biết nhất cử nhất động tất cả đều trong lòng bàn tay chủ tiệm. Cái chụp đèn hình hoa sen treo ngược kia, nếu Mạc Hi đoán không lầm hẳn là lợi dụng nguyên lý kính tiềm vọng tạo thành một máy giám sát. Nếu không sao lại khéo như vậy, nàng vừa mới lấy thất xảo bản ghép thành hình bày trên bàn, chưởng quầy căn bản không nhìn thấy, vậy mà lại biết được diệu dụng của thất xảo bản. Người có thể thiết kế ra nơi này, vốn không phải kẻ tốt lành gì!

Chú thích:

Sông Hoàng Phố là một con sông dài 97 km từng là một chi lưu của sông Tô Châu. Tuy nhiên, ngày nay sông Tô Châu đã trở thành nhánh của sông Hoàng Phố. Sông này rộng trung bình 400 m và sâu 9 m. Đây là nguồn nước uống cho dân Thượng Hải. Sông này chia Thượng Hải ra 2 khu Phố Đông và Phố Tây. Bến Thượng Hải nằm dọc theo sông này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.