Lạnh.
Lạnh như băng, hơi lạnh thấu xương len lỏi khắp nơi như ma quỷ, cứ yên lặng buốt nhức tứ chi và bên trong người tôi.
Tuyết rơi nhiều, gió tây cứ cuồn cuộn thổi khắp xung quanh, quất vào người từng đợt đau đớn. Trong tầm mắt là một mảng trắng xóa, người đi đường ai ai cũng quấn kín người, đi thật vội vàng.
Tôi cuộn người trong góc sáng bên đường, quần áo cũ nát rách rưới không đủ che kín thân thể, cơn gió lạnh rít qua người như dao bén cắt từng tấc da thịt.
Tôi đã quen với chuyện bị đói khát. Bánh mì mang theo từ nhà lúc bỏ trốn đã ăn hết từ lâu, quả thật nhịn đói rất khó chịu, tôi liền vốc tuyết đọng chậm rãi liếm, bây giờ cũng chỉ có thể xem nó là đồ ăn duy nhất. Một ngụm nuốt xuống cả người không chịu được mà run lẩy bẩy.
Tôi chà xát hai má đã cứng lại vì lạnh, cố gắng phả ra một hơi ấm, trong nháy mắt lại bị cuồng phong thổi mất.
“Ăn mày thối, cút ngay!”. Không biết ai đá tôi một cái. Một cơn đau nhói từ bên hông quét qua toàn thân như mưa rền gió dữ.
Tôi nặng nề ngã lên trên nền tuyết, thân mình không ngừng run lên, trong tay vẫn nắm chặt cây trâm hoa mai bằng ngọc.
Dưỡng mẫu nói chỉ cần tôi luôn cầm cây trâm cài tóc này, một ngày nào đó có thể sẽ tìm được phụ mẫu thân sinh.
Mấy ngày liền những người đó đuổi theo thúc ép tôi, chỉ là vì muốn cướp đoạt cây trâm cài tóc này thôi sao? Tôi không biết danh sách đồ vật kia như lời bọn họ nói là như thế nào, tôi chỉ biết có chết thì cũng phải tìm ra phụ mẫu thân sinh của mình.
Suy nghĩ hỗn loạn, cảnh vật mờ mờ ảo ảo, trời đất trước mắt cứ xoay tròn mãi. Tôi bị lạnh đến mức ngay cả chút sức lực để rùng mình cũng không có, cái rét cắt da cắt thịt đã đập tan những suy nghĩ trong đầu. Tôi mệt mỏi quá, tôi không chạy thoát được, tôi muốn ngủ.
Tôi vừa muốn nhắm mắt lại thì bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện.
Đó là một bàn tay rất đẹp, vừa trắng nõn như ngọc vừa thon dài.
Tôi ngây ngẩn nhìn bàn tay kia, khó khăn ngẩng đầu lên giống như người bị thôi miên, chợt thấy bên trong đôi mắt kia ẩn chứa ý cười như không cười. Đôi mắt ấy vừa sáng vừa sâu, mang theo năng lực bức người, như là hòa tan ánh sao bên trong.
“Tiểu muội muội, muội có ổn không?”. Thanh âm đều đều như làm say lòng người.
Tôi trừng mắt nhìn vào đôi mắt ấy, bộ dạng của người tốt là như vậy sao?
Song không hiểu vì sao mặt của người kia hệt như cách một tầng hơi nước, như hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn vào không thể thấy rõ được.
Không suy nghĩ nhiều, tôi không cầm lòng được, vươn tay về phía người đó…
***
Đêm khuya giấc mơ quay lại làm tôi đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bộ y phục bị ướt toàn bộ.
Tôi lúng túng ngồi ở trên giường, một tay nắm chặt chăn bông, như người mất hồn, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Ác mộng này thật quái lạ, đúng là không thể tưởng tượng nổi, rất chân thật và quen thuộc. Trong mơ có đủ thứ rét lạnh, đói khát, đau đớn, run rẩy, thậm chí ngay cả bất lực và tuyệt vọng cũng làm cho tôi cảm thấy y như thật.
Tôi đập nhe ngực mình, cảm giác mơ hồ trong mơ này ắt hắn có liên quan nhiều đến quá khứ trước đây.
Người đàn ông kia là ai?
Tôi hít thở thật sâu, cố gắng làm cho tâm trạng mình yên tĩnh lại, cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong mơ.
Y phục da cừu đẹp đẽ quý giá, ngón tay thon dài như ngọc, đôi mắt sáng tựa sao như cười như không, giọng nói trầm thấp tao nhã…Toàn bộ mọi thứ của người đó toát ra vẻ quý phái mà linh động, thậm chí tôi có thể cảm nhận rõ ràng ý cười trên bờ môi kia. Trong phút chốc, trong đầu lại thấy cảm giác này quen thuộc, giống như sóng lớn mãnh liệt đánh trong lòng.
Tôi nhắm mắt lại, lòng yên tĩnh, cảnh tượng trong mơ lại tái hiện trong đầu. Không bàn đến việc tôi nỗ lực thế nào, vẫn không thấy rõ gương mặt người ấy. Mỗi khi tôi thấy bản thân mình có thể nhìn được gương mặt kia, luôn có một làn sương mờ thản nhiên bao phủ lấy nó, như mây che trăng sáng, làm cho lần nào tôi cũng không thấy rõ ràng, trong tầm mắt chỉ thấy hình dáng mơ hồ mà thôi.
Cứ như vậy, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ giống như móng vuốt của mèo cứ cào trong lòng tôi mãi, càng không thể nhìn thấy, lòng hiếu kì của tôi lại tăng lên nhiều.
Là ai nhỉ? Lúc tôi chật vật và hấp hối lại cứu tôi dậy từ trên nền tuyết, rốt cuộc đó là ai?
Trong lòng có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ. Tôi có chút chán nản thở dài, nằm trằn trọc không ngủ được. Dứt khoát đứng dậy choàng áo, thừa dịp xung quanh yên tĩnh đi ra ngoài hít thở cho khuây khỏa, tiêu tan phiền muộn trong lòng.
Tối nay trời đẹp, nhìn xa ánh trăng sáng tỏ giữa trời, ánh sáng trong suốt chiếu khắp nhân gian, cũng chiếu rõ ràng giữa sân. Đêm xuân trời lạnh, mọi âm thanh trong núi đều im bặt, bên tai không hề có tiếng côn trùng kêu vang. Bóng đêm yên tĩnh như nước, trong phút chốc làm lòng người an bình lại.
Ngoài cửa, trong sân hoa đào vây xung quanh, nở rộ đẹp đẽ giống lúc trước.
Dưới tán cây có một người ngồi rất nhàn nhã, thản nhiên uống trà, gió đêm làm tay áo người ấy phất nhanh. Tôi nao nao, không nghĩ rằng có thể gặp Hi Âm lúc này. Hắn nhìn thấy tôi liền khẽ nhếch khóe môi, khuôn mặt tuấn mĩ được ánh trăng chiếu vào hệt như thần tiên uống rượu.
Tôi ngồi trước mặt hắn, hắn lấy một chén trà khác, rót nước trà xanh cho tôi. Tôi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hương trà tinh khiết lưu lại trong miệng, tôi không khỏi khen: “Bích loa xuân Giang Nam, sinh sôi ở núi Động Đình, nhờ nước Thái Hồ mà trưởng thành”. Nói xong chính tôi cũng thấy kinh ngạc – tôi không cần nghĩ ngợi mà có thể nói ra xuất xứ của loại trà này sao?
Có thể nào…trước lúc mất trí tôi là một người hái trà?
“Hóa ra cô nương Tiểu Mai cũng là người thích trà”. Hi Âm nhẹ nhàng nói, ngữ khí lúc hắn nói chuyện không giống như hỏi, tựa như rất hiểu biết về tôi.
Tôi buông chén trà cười nói: “Có lẽ là vậy, chẳng qua hiện giờ cái gì ta cũng không nhớ rõ, chỉ là đơn thuần cảm thấy được trà này uống ngon mà thôi. Đêm hôm khuya khoắt, thánh tăng sao lại có nhã hứng một mình ra đây phẩm trà?”
“Đêm không thể ngủ nên ra ngoài hít thở không khí.” Nói xong mắt phượng như cười như không, nhìn tôi hỏi: “Vì sao cô nương không ngủ?”
Tôi thở dài nói: “Mới vừa rồi ta nằm mơ, trong mơ thấy có người có thể liên quan với ta trong quá khứ. Nhưng suy nghĩ về người này nửa ngày lại không nghĩ ra được cái gì cả”. Khi nói chuyện khẽ cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt vô tình nhìn thấy ngón tay hắn – sáng chói rõ ràng, đầu ngón tay thon dài ấm áp, so với dương chi bạch ngọc* càng thêm uyển chuyển.
*dương chi bạch ngọc là ngọc quý màu trắng.
Bất chợt lòng tôi có chút yêu thích.
“Vậy sao? Cô nương mơ thấy gì?”. Hắn hỏi nhẹ nhàng, trong ánh mắt lại lóe lên vài phần lúng túng, hốt hoảng.
Tôi nói: “Ta mơ thấy bản thân chật vật té trong sân tuyết, có một người đàn ông cứu ta, ta cố gắng nhìn rõ diện mạo người đó nhưng luôn không thể được”.
Mắt Hi Âm rũ xuống, không nói một lời nhìn chằm chằm vào chén trà. Ánh trăng long lanh, khuôn mặt vốn bình tĩnh lộ ra nét thâm trầm. Sau một lúc lâu, giọng nói của hắn như từ ngàn năm vang lên: “Cô nương Tiểu Mai không phải nói rằng bằng lòng vứt lại quá khứ sao? Vì sao còn canh cánh trong lòng?”
“Ta cũng không biết…”. Tôi mờ mịt lắc đầu, một tay chống cằm buồn bã nói: “Đối với nhiều chuyện quá khứ, ta không phải không nghĩ ngợi trong đầu. Thánh tăng nói rất đúng, mọi sự tùy duyên. Ta cũng muốn thuận theo tự nhiên, nghĩ rằng có thể ngủ dậy là tốt nhất, nếu nghĩ không được thì cũng cưỡng cầu không được. Nhưng quãng thời gian này, mỗi khi ta gặp một vài cảnh tượng, hay mơ thấy chuyện gì, thấy người nào cũng có chung cảm giác đặc biệt quen thuộc, quen thuộc đến mức khó tin. Không biết sâu xa có ẩn ý gì”.
Hi Âm im lặng rất lâu, ánh mắc sáng rực nhìn về phía tôi, ánh mắt trong veo như chứa hàng nghìn lời nói, không đợi tôi nghiên cứu tỉ mỉ đã nhanh chóng quay lại vẻ bình tĩnh.
“Thực ra có thể quên hết quá khứ không hẳn là chuyện xấu. Nếu nhớ lại mà vô cùng thê thảm, thậm chí tràn đầy máu tươi, nhớ đến là thịt rơi máu chảy, rất đau đớn, quá khứ như vậy cô cũng muốn nhớ sao?” Hắn hỏi tôi.
Tôi lắc đầu nói: “Không cần, hiện tại ta sống rất sung sướng, không nên làm điều khiến mình khó xử”. Quá khứ ấy cùng với giấc mơ sâu đêm qua chỉ gây cho tôi thương tích đầy người, xưa nay tôi chỉ muốn sống an ổn, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, trên trời nếu an bài tôi lưu lạc đến ngôi chùa trong núi này có lẽ là mượn cơ hội này cho tôi cuộc đời mới, tôi phải nhất định quý trọng.
Hi Âm cười nhàn nhã, ngẩng đầu nhìn lên trời đầy sao, ý vị sâu xa nói: “Nếu như có thể, bần tăng cũng muốn vứt bỏ quá khứ bắt đầu lại từ đầu”. Nói xong, hắn cúi đầu trở lại liếc mắt nhìn tôi một cái, cười: “Tiểu Mai, cô thích nơi này không?”
“Thích”. Đây là lời thật lòng.
“Cô có bằng lòng ở nơi này cả đời không?”
Chùa cổ núi xanh, sớm chiều chuông ngân, còn có nhiều hoa đào, thêm vào mĩ nam trước mặt thì sao lại không muốn? Tôi cân nhắc trong nháy mắt nói: “Bằng lòng là bằng lòng, đối với người, ta là một nữ tử, chỉ sợ nơi Phật môn thanh tĩnh này của người…”
“Bần tăng là trụ trì, nơi này của bần tăng tất nhiên nghe theo lời bần tăng”.
Tôi: “…”
Không đợi tôi trở lại bình thường, lại nghe hắn nói: “Qua hai ngày nữa bần tăng phải xuống núi một chuyến, cô nương không có việc gì thì đừng đi lung tung xung quanh, ngoan ngoãn ở trong chùa đợi bần tăng trở về”.
Chờ hắn trở về…
Tôi nghẹn lại, mạnh miệng nói: “Ta, ta không có đi lung tung xung quanh…” Tôi chẳng qua là trùng hợp đi ngang qua, trùng hợp đứng ở góc tường nghe thôi…
“Không có?”. Thánh tăng kéo dài âm cuối, tỏ rõ là không tin lời tôi.
Tôi ngay lập tức thẳng lưng, kiên định nói: “Không có, phạm vi đi lại của ta chưa bao giờ vượt quá chùa Đại Lôi Âm. Chẳng qua…”. Tôi hơi đắn đo, nghĩ thầm dù sao cũng nghe lén chuyện đó, rồi còn bị hắn phát hiện, chẳng bằng đập vỡ nồi đất để hỏi cho rõ ràng, bèn hỏi: “Thánh tăng ơi thánh tăng à, người nói vị mỹ nhân kia…à không, nữ thí chủ có phải…có phải…cái đó…”
Thích người…
Ài, cuối cùng hai chữ này rõ ràng đã tới miệng lại nói không ra lời.
“Là cái gì?”. Tên này biết rõ lại còn…
Thánh tăng, người xuất gia không thể làm vậy, Phật tổ đang nhìn người đó!
Tôi lúng búng im lặng, hỏi không được mà không hỏi cũng không được. Sau một lúc lâu, tôi nói: “Ta thấy nàng ta ôm người khóc…”
“À…nàng đang nói chuyện này”. Hi Âm làm vẻ bỗng nhiên hiểu ra, trong mắt ý cười lại sâu ba phần. Tôi bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi, hoàn toàn không hiểu hắn nhìn chăm chú như chưa bao giờ nhìn tôi vậy .
“Nhưng dù cho không phải…”. Tôi cúi đầu xuống tránh đi tầm mắt của hắn, đôi tai bị hắn làm cho đỏ lên, giọng nói lí nhí.
Hai người ngồi tương đối gần, đều im lặng không nói. Trong không khí có một chút khác thường, im lặng lan tràn.
“Nàng ta có chuyện tìm ta thôi”. Hắn thản nhiên nói.
Tôi buột miệng: “Vậy người có tính giúp nàng ta không?”. Nói xong lời này liền nảy sinh hối hận, có chút không phải rất nhiều, giống như là dò la tin tức trở thành bới móc riêng tư.
“Nàng muốn ta giúp nàng ta không?”. Hắn hỏi lại tôi.
“Không muốn”. Tôi thành thực.
Hi Âm thích thú vân vê chén trà: “Vì sao?”
Tôi nói: “Ta cảm thấy nàng ta không phải là một cô nương tốt”.
Hi Âm có chút sửng sốt, nhưng chợt cao giọng cười ha hả. Tiếng cười sang sảng tự nhiên, trong phút chốc tràn đầy tươi sáng.
Tôi ngờ vực nhìn hắn, lúng túng nói: “Ta nói thật”.
Hắn nói: “Tiểu Mai, ta cảm thấy nàng là cô nương tốt nhất trên đời này”.
Cuối chương này mình đổi lại cách xưng hô của Hi Âm đối với Tiểu Mai. Trong lời nói của anh í đã bộc lộ tình cảm nên sửa lại cho phù hợp. Ngôi xưng Trung Quốc vốn chỉ có 2 ngôi khi nói chuyện nên dù anh ấy xưng hô như vậy cũng không làm cho Tiểu Mai nghi ngờ gì hết.