“Tiểu Mai!”. Hắn mạnh mẽ ôm tôi vào trong ngực, hai tay gắt gao thít chặt, như là phải hợp lại làm một thể thì mới chịu. Bàn tay mềm nhẹ vuốt ve lưng tôi, thở dài nói như vừa trải qua kiếp nạn: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được nàng, tạ ơn trời…”. Tôi cũng dùng hết sức lực của bản thân ôm lại hắn, sợ cảnh này chỉ có trong mơ, đều là ảo ảnh, chỉ hơi buông tay thì hắn sẽ biến mất. Nhiệt độ ấm áp truyền qua làn áo mỏng manh, tôi chưa bao giờ lưu luyến ôm hắn như thế, nếu có thể, cũng không nghĩ cả đời này lại buông hắn ra.
Tôi dùng sức vỗ vỗ mặt mình, đau đớn nói cho tôi biết đây không phải là mơ.
Vừa mới vui sướng, lại xen lẫn buồn bã, tuyệt vọng, oan ức hòa vào làm một, như thủy triều đánh vào trong lòng. Rốt cuộc tôi không nhịn được, khóc nức nở trên vai hắn: “Thánh tăng! Hóa ra người còn sống, ta lặn trong nước mà không tìm được người, nghĩ rằng người…đã viên tịch!”
Hi Âm buông tôi ra, hết sức dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của tôi, ý cười trong mắt phượng trong trẻo, như có ánh sao hòa vào trong đó. Hắn nhẹ nhàng áp sát vào vai tôi, đầu ngón tay ấm áp kiên định mà dịu dàng, nói: “Nha đầu ngốc, ta không sao, sao ta lại bỏ nàng một mình ở nhân gian? Ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng, ta không phải là kẻ thất hứa, lời thề còn chưa làm, ta tuyệt đối không bỏ dở nửa chừng”.
Tôi khóc nức nở gật đầu liên tục, nói: “Tại Bùi Lãm nói, trong nước có nhiều lốc xoáy của dòng chảy ngầm, ta tìm rất lâu mà cũng không tìm ra người, nghĩ đến người gặp chuyện không may…Lúc ấy, cuối cùng là người ở đâu?”
Hắn giải thích: “Sau khi nàng bị Bùi Lãm đưa đi, ta bị ba gã tùy tùng của hắn vây lấy, vô ý cuốn vào bên trong lốc xoáy. Cũng may kỹ năng bơi của ta không tồi, tuy rằng mất chút sức lực mới nổi lên được, nhưng cũng không bị chết đuối. Về sau ta lại tìm nàng, nhìn thấy trên hoang đảo có khói nhẹ bốc lên, liền sai người cập thuyền vào bờ, không nghĩ đến thật sự đã tìm thấy nàng”.
“Người bình an, ta cũng bình an, thật tốt quá, thật sự là rất tốt!”. Tôi vừa khóc vừa cười, lại ôm hắn.
Hi Âm siết tôi vào trong ngực, khẽ nhíu mày, cười bất chính: “Tiểu Mai, nàng chưa từng yêu thương nhung nhớ như vậy với ta, xem ra một lần mất tích này thật là đáng giá…”
Tôi nghẹn lại, nhất thời nước mắt còn ở trong hốc mắt, vành tai không tự chủ được nóng lên, bèn tức giận đánh hắn một cái, sẵng giọng: “Đủ rồi, bây giờ còn có tâm tình đùa giỡn, sao người không chết đuối luôn đi!”
Hắn cười to, tiếng cười thoải mái tự nhiên, lan ra toàn cõi lòng.
Đi cùng Hi Âm còn có mấy tên thị vệ của Bùi Lãm và lục y cô nương.
“Phu nhân, phu nhân!”. Lục y cô nương đến chậm hơn Hi Âm vài bước, thấy tôi đứng đó bình an, cô ấy chạy đến ôm tôi, khóc như hoa lê dưới mưa: “Phu nhân, người bình an vô sự, thật tốt, An An nghĩ sẽ không còn gặp lại người được nữa!”
Tôi đứng im tại chỗ, nhất thời không biết phải làm gì cho phải. Lúc sáng gặp thì thấy cô khóc, bây giờ gặp vẫn khóc, nước mắt cô nương này cứ chảy hoài không hết vậy sao?
Sau một lúc lâu, tôi chỉ vỗ vỗ lưng cô ta mang tính tượng trưng, cười gượng nói: “Ta không sao, ta không sao…Ặc, ta nói, tình trạng công tử nhà cô bây giờ không ổn lắm, cô có muốn gặp hắn không?”
Quả nhiên, trong nháy mắt cô ta ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Công tử, công tử đang ở đâu?”
Lúc nói chuyện, vài tên tùy tùng đã vây quanh Bùi Lãm, đang lộn xộn ồn ã kêu hắn. Tôi đưa Hi Âm và lục y cô nương đến đó. Dường như tình trạng của Bùi Lãm chuyển biến xấu đi, thân thể nóng đến nỗi có thể nấu nước luộc trứng, lại có dấu hiệu run lẩy bẩy. Ánh lửa chiếu sáng, khuôn mặt tuấn tú kia lộ ra vài phần xanh trắng, càng không có chút khí sắc nào.
Hi Âm lập tức ra lệnh mọi người tản ra, để có đủ không khí cho Bùi Lãm thở. Hắn cẩn thận kiểm tra thương tích của Bùi Lãm, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng.
Lục y cô nương hoảng hốt nói: “Công tử, sao công tử lại trở nên như vậy?”
“Trong vùng nước kia không chỉ có dòng chảy ngầm mạnh mẽ, còn có đá ngầm ẩn trong đó. Lúc ấy sức lực ta đã cản, bị dòng nước đẩy lại một tảng đá ngầm. Vì cứu ta, Bùi Lãm đã lấy thân thể che cho ta khỏi va vào đá…”. Tôi liếc nhìn Hi Âm, khó khăn nói từng từ, từng từ: “Sau đó ta cứu hắn lên bờ, phát hiện hắn bị gãy một cái xương sườn, ta sợ xương gãy đâm vào nội tạng, không dám tùy tiện di chuyển cơ thể hắn, chỉ đơn giản rửa sạch miệng vết thương một chút”.
Hi Âm nhìn tôi trấn an, mỉm cười nói: “Tiểu Mai, nàng làm tốt lắm”.
Lúc bấy giờ mới có người lên tiếng: “Xin hỏi Cửu…Thánh tăng, thương tích công tử nhà ta ra sao? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Một mặt Hi Âm châm cứu cho Bùi Lãm, một mặt trả lời: “Hắn bị thương rất nặng, phải lập tức chữa trị ngay. Ở đây thiếu y dược, trước tiên ta châm cứu phong tỏa huyệt đạo cho hắn, các ngươi lập tức đưa hắn về Lan Lăng. Vu Bân, ngươi mang chiếc ghế dựa bằng trúc đến đây, trước mắt xem tình trạng của hắn vẫn không nên di chuyển mạnh”. Sắc mặt Vu Bân không tốt, nhưng cũng không dám chần chừ. Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái rất sâu, xoay người quay lại đem ghế dựa trúc đến.
Mọi người đều biết y thuật của Hi Âm là có một không hai ở nước Hứa, viện trưởng viện thái y cũng không sánh bằng hắn. Hiện tại hắn nói vết thương của Bùi Lãm không khả quan, tất nhiên là nguy hiểm vạn phần. Mặt lục y cô nương hoảng hốt, xoắn khăn tay khóc hu hu. Trong đôi mắt vài tên tùy tùng nhìn tôi trông mong, đều có vẻ giận dữ trên mặt, như là giận mà không dám nói.
Trong lòng tôi áy náy không nguôi, như có trăm cái móng đang cào trong lòng. Dù sao Bùi Lãm cũng vì cứu tôi nên mới bị thương, nếu hắn có chuyện gì không may, cả đời còn lại chỉ e đều sống trong áy náy và bất an.
Hi Âm thấy vậy, lại an ủi mọi người: “Các người yên tâm, hắn sốt là do lạnh nóng phản kháng, khí huyết ứ đọng tại vết thương, tạm thời không biến thành phế nhiệt, chỉ cần cứu chữa đúng lúc thì tính mạng sẽ không sao cả”. Lời nói buông xuống, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vu Bân làm theo lời dặn dò của Hi Âm, khiêng Bùi Lãm lên thuyền hoa. Trong đêm tối chúng tôi đi nhanh một đường, cuối cùng trước giờ Hợi cũng về đến thành Lan Lăng.
Lúc này không gian càng tĩnh lặng, gió đêm lạnh bạc, trong thành Lan Lăng vắng vẻ không người, tất cả các hiệu thuốc bắc đã đóng cửa. Tình trạng của Bùi Lãm vô cùng khẩn cấp, không chậm trễ hơn được nữa, kế sách hiện nay, trước tiên cần mang hắn về Hồ phủ, đợi cho vết thương của hắn yên ổn mới bàn bạc lại kỹ càng.
Hồ Nguyên Sinh đi tìm nịnh quả vẫn chưa về, quản gia giữ cửa run rẩy nhìn Bùi Lãm trên ghế trúc, lại nhìn đội ngũ tùy tùng đông đúc phía sau, hiển nhiên bị đám người này làm hoảng sợ không ít.
Hi Âm nói: “Quản gia, một vị bằng hữu của ta bị thương, chỉ e phải tá túc ở Hồ phủ một thời gian, phiền ngươi chuẩn bị một phòng nghỉ sạch sẽ, lại nấu một chút nước ấm đưa đến”.
Quản gia lấy lại tinh thần, vội không ngừng gật đầu trả lời, lại dẫn chúng tôi vào.
“Khoan đã!”. Bỗng nhiên, một giọng nói phụ nữ lạnh như băng truyền đến từ phía sau quản gia. Chỉ thấy Đỗ Băng Băng dẫn vài đứa nha hoàn chầm chậm đi đến vây xung quanh, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa vài tia oán độc, lại trừng mắt nhìn tôi và Hi Âm, lạnh lùng nói: “Ai cho phép bọn họ vào, thì đi ra khỏi nhà ta!”
Quản gia khó xử: “Phu nhân, thiếu gia đã dặn dò…”
“Câm miệng!”. Cô ta đứng trước cửa Hồ phủ, nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, lại nói với quản gia: “Thiếu gia dặn dò gì mặc thiếu gia, chẳng lẽ lời nói của ta mà ngươi không tuân theo sao? Thân phận hai người kia không rõ, lấy lí do chữa bệnh trà trộn vào Hồ gia, dùng lời nói yêu mị mê hoặc người khác, cũng không biết có dã tâm gì, thật sự ta không thể cho bọn họ bước vào cửa này nửa bước lần nữa! Còn thất thần ra đó làm gì, không mau đuổi ra hết cho ta!”
Thấy tình hình như vậy, tùy tùng của Bùi Lãm nhất thời kệ hết tất cả, mỗi người giương cung rút kiếm trừng mắt, kiếm dài trong tay có ẩn chứa sát khí.
Tôi cũng rất lo lắng, quay lại thì thầm với Hi Âm: “Thánh tăng à, Đỗ Băng Băng quyết tâm làm mất mặt, không cho chúng ta bước vào cửa, giờ làm thế nào cho phải đây?”
Hi Âm không vội tức giận, tươi cười một cách bí ẩn với tôi. Tôi không khỏi nghi ngờ thêm, nhìn hắn không rõ, hắn vỗ nhẹ tay tôi, ra vẻ thiên cơ không thể tiết lộ.
Trong giây lát, chỉ thấy hắn khẽ nâng tay lên, ý bảo tùy tùng yên tâm đừng làm loạn, bình thản nói: “Hồ phu nhân, hôm nay ngươi không cho ta và Tiểu Mai bước vào cũng không sao, không chữa trị được cho Chu Phi Tuyết, cùng lắm thì Hồ huynh tức giận ngươi. Dù sao đây là chuyện riêng của vợ chồng ngươi, ta không quản được, cũng không xen vào. Nhưng vị bằng hữu này của ta bị thương rất nặng, chữa trị cấp bách, nếu hắn có gì không may xảy ra, chỉ e không chỉ có ngươi mà cả nhà ngươi đều xảy ra chuyện”.
Ánh mắt Đỗ Băng Băng biến đổi, hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hi Âm nghiêng mình, nói: “Hồ phu nhân hãy nhìn kỹ vị bằng hữu này của ta”.
Không những lời này của Hi Âm khiến Đỗ Băng Băng khựng lại, mà còn khiến cho tôi có phần khó hiểu. Đỗ Băng Băng là cành vàng lá ngọc, nghe nói từ nhỏ cô ta đã được Thái hậu nuôi lớn, nhận được nhiều ân sủng, thêm nữa bây giờ Đỗ quý phi đang nhận được long ân thánh sủng, ngay cả công chúa chính thống cũng phải kiêng dè vài phần.
Tôi đã sớm đoán gia thế của Bùi Lãm không tầm thường, không giàu cũng sang, nhưng rốt cuộc hắn phải tôn quý đến bậc nào mà có thể khiến cho Đỗ Băng Băng e sợ? Hắn chưa bao giờ thổ lộ thân phận thật sự của mình với tôi, rốt cuộc hắn là ai?
Quả nhiên, Đỗ Băng Băng im lặng nhìn kỹ Bùi Lãm, sắc mặt bỗng thay đổi, run rẩy chỉ tay vào hắn, không tin được: “Đây, đây là…”
Hi Âm cười: “Hồ phu nhân thật sự là người có hiểu biết, như vậy rất tốt. Nếu Hồ phu nhân đã đồng ý, chúng ta đành làm phiền vậy”. Nói xong, hắn dặn dò: “Vu Bân, còn không đưa công tử nhà ngươi vào.”
***
Hi Âm chữa trị cho Bùi Lãm suốt đêm, tôi vốn định giúp hắn một tay, dù dao bây giờ Bùi Lãm sống chết còn chưa rõ, tôi có ngủ cũng không ngủ yên. Nhưng Hi Âm lại bảo tôi về phòng nghỉ ngơi, hùng hồn nói hôm nay tôi vừa mệt lại vừa sợ, còn ngâm mình trong nước lạnh lâu như vậy, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, sẽ khiến vết thương cũ tái phát.
Những chuyện liên quan đến sức khỏe của tôi, hắn liền đặc biệt nghiêm khắc. Tôi không lay chuyển được hắn, đành ngoan ngoãn quay trở về phòng nghỉ.
Tôi thay quần áo sạch sẽ ngồi xếp bằng trên giường, cơn buồn ngủ lại kéo tới, bỗng nhiên nghe tiếng người gõ cửa. Tôi đứng dậy mở cửa, thấy người đó là lục y cô nương, không khỏi có chút sửng sốt.
Tay cô ta cầm một chiếc cặp lồng, nhẹ nhàng nói với tôi: “Phu nhân, Cửu…ặc, thánh tăng nói cả ngày nay người chưa ăn cơm, bảo nô tỳ chưng một bát tổ yến đường phèn đưa đến đây, người uống rồi ngủ đi”. Cô ta cố ý nói ba chữ ‘thánh tăng nói’, tôi không muốn cho cô ta vào cũng đành nghiêng người để cô vào phòng.
Mùi canh thơm ngát ngọt lành hòa chung với điểm tâm ngon lành, nhất thời làm tôi muốn mở cặp lồng ra. Lục y cô nương ngồi ngay ngắn bên cạnh tôi, chỉ nhìn tôi chằm chằm, rất lâu sau, trong đôi mắt trong suốt linh động lộ ra vẻ trong trẻo, tươi cười như vừa vui mừng lại vừa chua xót.
Từ lúc gặp tôi lần đầu tiên, cô ta liền khóc nức nở, nước mắt dường như không ngừng chảy. Cô nương xinh xắn như hoa như ngọc đứng trước mặt tôi khóc như hoa lê dưới mưa, tôi cảm thấy rất thương xót.
Vậy nên tôi trao đổi với cô ta: “Cô nương, cô có thể ngừng khóc không?”
Cô ta không vội lau nước mắt, nói: “Phu nhân, ngày ấy người rời kinh từng nói với An An, người đi làm công chuyện ở núi Thanh Thành, chỉ trong mấy ngày sẽ quay về. Người còn nói người không nỡ rời công tử, nói An An phải chiếu cố công tử thật tốt. Nhưng mấy tháng trôi đi, người vẫn không trở về, lúc sau công tử cho người báo lại, nói người…người…đã chết…”
Chết?
Bùi Lãm lại nói với người ngoài là tôi chết rồi?!
Nhớ lại lúc mới gặp ở Cẩm Thành, hắn và Hi Âm tranh luận, nói rằng ‘lấy thi thể giả để lừa bịp người đời’, khó có thể nào là ám chỉ chuyện này? Nếu Hi Âm biết được nội tình, sao lại không nói thật với tôi mà còn giúp Bùi Lãm giấu diếm tôi?
Lại nói, sao Bùi Lãm lại nói với người ngoài là tôi không còn sống nữa? Còn phái hai tên mặc đồ đen đến giết tôi, tôi không khỏi lo lắng, thật sự tôi có kẻ thù, phải dùng đến cái chết để chạy trốn sao?
Hiện tại trong lòng tôi ngập tràn nghi ngờ, lại nghe cô ta nói: “An An vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại phu nhân trên đời nữa, tạ ơn ông trờ ưu ái, người bình an vô sự, An An cũng…khóc vì vui mừng! An An biết bây giờ người không nhớ gì cả, không sao, An An và công tử sẽ giúp người…”
Tôi im lặng trong chớp mắt, hỏi: “Tình trạng của công tử nhà cô sao rồi?”
An An lắc đầu nói: “Nô tỳ không biết”. Nói xong, cô cúi đầu khép mắt, một tay xoắn áo lại, biểu cảm buồn rầu bối rối. Rất lâu sau, cô lắp bắp nói: “Phu nhân, An An có chút lời không biết nói nói hay không”.
Cô đã hỏi vậy, tất nhiên là cảm thấy cần nói. Tôi bèn gật đầu, hiền lành nói với cô: “Ngươi cứ nói đi”.
Cô ta bắt đầu khóc: “Phu nhân, lúc người không ở đây, công tử vẫn tự trách bản thân không bảo vệ tốt cho phu nhân. Mỗi ngày người đều đến Sấu Ngọc Trai*. Người nhìn túi gấm phu nhân làm cho người lúc trước không ngừng thở dài, có khi ngồi ở đó cả đêm, đến lúc mặt trời ló dạng mới rời đi…”
*nơi ở của Tiểu Mai lúc còn ở Đông cung.
Lời nói của cô khiến cho tôi không biết có cảm giác gì trong lòng. Không phải tôi không biết Bùi Lãm có nỗi khổ tâm, tôi cũng biết trong lúc tôi mất tích hắn đã chịu nhiều tra tấn. Chẳng qua tôi chỉ chịu đau khổ xác thịt, còn trong lòng hắn lại bất an, cả ngày lẫn đêm chịu sự nhung nhớ lẫn dày vò tự trách, không thể nào thoát được.
Hi Âm từng cười tôi rằng đối với chuyện tình cảm tôi rất chậm chạp, nhưng đến khi trải qua kiếp nạn hôm nay, tôi mới ý thức rõ ràng người tôi yêu trong lòng chính là Hi Âm. Trong tâm tưởng của tôi chỉ có hắn, không thể có thêm ai khác.
Chậc, cảm giác nợ tình thật là khổ sở.
Tôi xoa xoa hai tay, cân nhắc nói: “Chuyện này…An An cô nương, cô xem ta không nhớ ra mình là ai, cũng không nhớ công tử nhà cô là ai, không bằng cô đi khuyên nhủ công tử nhà cô, bỏ lại quá khứ tiến về phía trước đi. Người ta nói, không có nơi nào trên trời mà cây cỏ chỉ đơn phương yêu mến một loại hoa, có đúng không? Huống chi, ngay cả hoa ta cũng không bằng!”
Đúng lúc đó, nghe xong cô ta còn khóc rất thương tâm, từ chỗ khóc nức nở trở thành gào khóc, không thấy có hướng nào cứu vãn được. Bỗng nhiên hai huyệt thái dương của tôi giật lên, trong lúc nhất thời có chút đau đầu.
Tôi bất đắc dĩ xoa xoa giữa trán, đổi giọng hỏi: “Vậy cô có thể nói cho ta biết, vì sao ta bỏ lại Bùi Lãm để đi đến núi Thanh Thành không?”
“Nô tỳ không thể nói…”. Cô ta tiu nghỉu: “Công tử nói, nếu phu nhân muốn biết, thì tự đi hỏi người”.
Tôi: “…”