Lâm Tranh chậm rãi bước vào phòng, tươi cười tao nhã, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định: “Trước kia Tang lão gia đã đồng ý hôn sự của tại hạ và Tang tiểu thư, bất kể nảy sinh chuyện gì, tâm ý của tại hạ đối với Tang tiểu thư cũng không hề thay đổi, càng không dễ dàng buông tay. Đời này kiếp này chỉ là một mình nàng, Trần công tử, kiếp sau xin đến sớm”.
“Hay cho câu ‘kiếp sau xin đến sớm’!”. Lời nói làm cho tôi vạn phần cảm động, khen ngợi từ đáy lòng: “Khá lắm Lâm Tranh, chí khí sắt thép không sợ cường quyền, quả thật ta không nhìn lầm hắn!”. Lúc nói chuyện còn rất hùng hồn đấm vào khung cửa gỗ lim khắc hoa, làm cho ánh mắt người ngoài đồng thời bị thu hút đến.
Hi Âm vội vàng kéo tôi lùi về phía sau tấm rèm vài bước, thân hình rắn rỏi che kín phía trước tôi, quay đầu sẵng giọng: “Tiểu Mai, nàng cẩn thận một chút”.
Tôi lộ đầu ở phía sau hắn, rầm rì nói: “Tên quần là áo lụa kia cũng không phải đến tìm ta, ta sợ cái gì”.
Hắn ngẩn ra, trên mặt nhanh chóng lướt qua một tia gợn sóng, chợt nói không rõ ý tứ hàm súc: “Chuyện này không liên quan đến nàng, đừng để đánh rắn động cỏ”.
Bệnh khẩn trương của thánh tăng lại bắt đầu tái phát. Dù gì hắn cũng tự xưng là cao tăng đắc đạo vô cùng thấu đáo, vô cùng tỉnh ngộ, sao lại dễ dàng không bình tĩnh như vậy chứ?
Từ phía gian nhà bên kia, Lâm Tranh đi đến trước mặt Tang Mộc Vân, chăm chú nhìn vào ánh mắt mở to của nàng một cách thâm tình, dường như con ngươi đen không muốn rời đi. Ở góc độ này, tôi có thể thu hết tình cảnh này vào đáy mắt.
“Mộc Vân, Mộc Vân…”. Hắn líu ríu đau đớn, hệt như là cầu xin nàng mau chóng nhớ lại hắn. Tang Mộc Vân giống như một con nai bị kinh hãi, hoảng hốt lo sợ né tránh ánh nhìn của hắn, lại rụt rè nhìn tên quần là áo lụa.
Tên quần là áo lụa giơ tay kéo Tang Mộc Vân đến bên cạnh, nói: “Nam nữ khác biệt, Lâm Tranh ngươi chú ý một chút, vừa rồi ngươi dọa Tang tiểu thư đấy”.
Tay Lâm Tranh dừng lại giữa không trung, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi. Giống như gấp rút muốn nắm cái gì đó, rồi lại để cho nó trôi qua giữa kẽ tay.
Tên quần là áo lụa cười kiêu căng, ý cười ẩn chứa mấy phần nham hiểm hung ác ngoan độc, giống như khinh thường đánh giá Lâm Tranh cao thấp, nói từng câu từng chữ: “Lâm Tranh, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi đi, ngươi dựa vào cái gì để cưới Tang Mộc Vân? Ngươi có khả năng làm cho nàng không lo chuyện cơm ăn áo mặc, thỏa mãn hết mong muốn của nàng không? Ha ha, ta thấy bổng lộc eo hẹp của Hàn lâm viện chỉ e mua không nổi cái khăn lụa trong tay nàng. Đừng tưởng là được làm Trạng nguyên thì đã rất giỏi, chỉ cần một câu nói của bản thiếu gia, ngay lập tức làm cho ngươi thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục*”.
*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được
Lâm Tranh chậm rãi thu tay lại, trong ánh mắt tối sầm hiện lên vài phần đau đớn mà ẩn nhẫn. Im lặng rất lâu, hắn thản nhiên ngước mắt đón nhận ánh mắt khiêu khích của tên quần là áo lụa, bình tĩnh nói: “Hôm nay ta không lấy thân phận Trạng nguyên ra đứng ở chỗ này, ta yêu Mộc Vân, thân phận với ta không có một chút quan hệ gì cả. Ta biết ta không so được với Trần công tử có gia sản bạc triệu, chỉ nguyện ý cố gắng vì nàng.
Ta tin tưởng thực lực của Trần công tử, cũng tin rằng khi lời nói của ngươi một khi nói ra sẽ giẫm chết người. Cho dù phải thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục, nhưng ta vẫn muốn nói – ngươi hỏi ta dựa vào cái gì, dựa vào chuyện hôn nhân này ta đã đề cập từ trước; xin hỏi Trần công tử, ngươi thì dựa vào cái gì để đến cướp đoạt tình cảm? Chuyện tình cảm không phải dùng tiền tài để so đo, đạo lý này một đứa trẻ ba tuổi đều có thể hiểu được. Thói đời nhân gian đều có công lý, lý lẽ đó dù cho có nhắc đến Thục vương điện hạ, ta cũng không sợ”.
Không biết tôi có bị ảo giác hay không, khi Lâm Tranh nói câu này lại cố ý nhìn vài lần về phía tôi và Hi Âm.
Tên quần là áo lụa nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: “Ngươi lấy Thục vương ra để dọa ta? Ai chẳng biết chuyện hắn vì liên lụy đến vụ án của Mai Hiền mà bị trục xuất đến tận đây, ngươi cho rằng ta sẽ sợ hắn sao?”
Lâm Tranh nói: “Dĩ nhiên ngươi không sợ, ngươi có chỗ dựa là Hoàng hậu nương nương và Thái tử, đương nhiên sẽ không sợ trời không sợ đất”.
Lâm Tranh dám nói thẳng như thế, tôi thật bất ngờ, thực là giống chọc thủng màn cửa sổ bằng lụa mỏng, dùng chuyện không thể nhắc đến, khéo léo kéo ra quan hệ rồi đặt cược vào đó.
Chuyện này e là từ tiết mục tình yêu cẩu huyết hai nam tranh giành một nữ trở thành hai thế lực đối kháng của triều đình tranh chấp nhau. Một bên là Cửu vương gia Thục vương, một bên là Hoàng hậu và Thái tử, nếu áp lực này bắt đầu thì không biết cuối cùng bên nào sẽ thu nhiều lợi thế hơn?
“Ta vẫn cho rằng vì Cửu vương gia biểu hiện tốt ở trên triều nên mới có thể được phong hiệu lúc trẻ tuổi, làm vua một phương, không nghĩ đến…”. Tôi chạm vào Hi Âm, nhiều chuyện nói: “Hầy, thánh tăng à, người nói xem nếu Thục vương vùng lên chống đối lại Hoàng hậu và Thái tử, bên nào có thể thắng?”
Hi Âm liếc nhìn tôi một cái, nói dứt khoát: “Không biết”.
Tôi ngạc nhiên nói: “Không phải người quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự sao?”
Hắn trầm ngâm thật lâu, thật thật giả giả nói: “Dĩ nhiên là Thục vương sẽ không xung đột chính diện với Thái tử, nhưng nếu người đó quyết tâm chống đối thì bây giờ thiên hạ không có tình trạng như vậy”.
Nghe xong lời này, tôi kìm lòng không được mà run rẩy toàn thân, có cảm giác hình như câu nói của hắn có hàm ý khác.
“Ngươi biết là tốt”. Chỉ nghe tên quần là áo lụa vừa cười vừa nói: “Mới vừa rồi Tang tiểu thư chính miệng nói, nàng chờ ta đã lâu, cam tâm tình nguyện làm vợ ta. Ta khuyên ngươi đừng nên tự mình đa tình, mất mặt xấu hổ, đỡ phải…”
Hắn vừa nói được một nửa lại bị Lâm Tranh chặn lại: “Ta không tin!”
“Mộc Vân, có thật là nàng không nhớ ra ta không? Ta là Lâm Tranh mà!”. Lâm Tranh nhẹ nhàng kéo Tang Mộc Vân, ánh mắt mạnh mẽ không cam chịu, không buông bỏ trong chốc lát trở nên trìu mến, dịu dàng tình cảm, lưu luyến hết sức, “Chúng ta đang dự tiệc, đang nghe kịch uống trà, đang ngắm hoa ngắm trăng. Nàng nói nàng thích ăn bánh trôi tứ hỉ nhất, nàng muốn đi Giang Đô xem hoa quỳnh nở rộ, nàng còn muốn đi khắp muôn sông nghìn núi xem hoa nở, hoa rơi, mây cuộn, mây trôi. Những lời này đều là chính miệng nàng nói với ta, nàng không nhớ rõ thật sao?”
Bất thình lình Tang Mộc Vân không rút lại hai tay đang bị Lâm Tranh nắm, lại vài phần ngỡ ngàng khó hiểu nhìn hắn, như là nhớ lại, như là nhận ra, trong miệng nói lẩm bẩm: “Lễ hội…”
Tên quần là áo lụa không kiên nhẫn vung tay nói: “Bớt nói lại chút đi, cần phải trực tiếp hỏi Tang tiểu thư, có bằng lòng làm vợ ta hay không?”. Khi nói hắn âm thầm nhéo tay Tang Mộc Vân.
Tang Mộc Vân bị đau đến nỗi kêu lên một tiếng, chân bước lảo đảo không vững. Không đợi Lâm Tranh có phản ứng, tên quần là áo lụa lại nhanh tay ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng thổi khí vào bên tai nàng: “Tang Mộc Vân…”
Nghe vậy, nàng giống như giật mình từ ác mộng, lúng túng mở miệng nói: “Ta lấy Trần công tử”.
Tất cả khao khát và cầu khẩn trong mắt hắn đóng băng lại, trong chốc lát vỡ vụn ra. Lâm Tranh tuyệt vọng ôm trán trầm mặc, áo dài che kín hai tay đang gắt gao nắm lại, có thể thấy được lờ mờ khớp xương xanh trắng.
Đôi mi thanh tú của Tang Mộc Vân nhíu lại, chầm chậm ngước đôi mắt đẹp nhìn Lâm Tranh. Không hiểu sao trong đôi mắt trống rỗng mờ mịt nổi lên nhiều điểm trong suốt.
Cuối cùng, tên quần là áo lụa buông tiếng, ba ngày sau sẽ cưới Tang Mộc Vân, nói xong bèn ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa.
***
Trải qua náo loạn như vậy, cho nên đáp án không cần nói cũng đã rõ.
Người bí ẩn hạ cổ Tang Mộc Vân, ngoài tên quần là áo lụa kia thì không còn ai khác. Mà Tiểu Nguyệt đúng là nội ứng bên trong Tang phủ của hắn. Thứ nhất, Tiểu Nguyệt là người theo sát chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Tang Mộc Vân, quen thuộc những thói quen của Tang Mộc Vân, thuận tiện hạ thủ mà không làm người khác nghi ngờ. Thứ hai, Tiểu Nguyệt biết rõ tình cảm của Tang Mộc Vân là Lâm Tranh trong lòng bàn tay, có thể nói là luôn luôn mắt thấy tai nghe mọi diễn biến.
Tôi đoán hiển nhiên tên quần là áo lụa cũng cho cô ta không ít ưu đãi, hoặc cô ta cũng chịu khống chế nào đó. Nếu không sao lại giúp hắn âm mưu hạ cổ chủ nhân của mình, còn mật báo định kỳ cho hắn. Hiệu đồ cổ ‘Hữu phượng lai nghi’ kia chính là nơi bọn họ liên hệ với nhau.
Tôi đem những suy đoán trên nói cho Hi Âm nghe, hắn chỉ tay vào một bộ váy lụa màu ngó sen* treo trên giá gỗ, thản nhiên cười nói: “Tiểu Mai, không phải nàng thích cái này sao?”
*nguyên gốc: nhất thân ngẫu phấn sắc thủy sa la quần, mình tra trên Baidu nhưng không có giải thích chính xác, đành chuyển tạm như vậy.
Con mắt của lão thợ may trong tiệm rất kì lạ, thận trọng quan sát tôi rõ ràng, ngập ngừng nói: “Công tử, người nhìn xem bộ trang phục này là của nữ, vị tiểu ca này e là…”
“Hiện giờ thịnh hành chuyện gái cải trang thành trai”. Tôi hùng hồn nói với lão ấy.
Khổng hổ là thương nhân chuyên nghiệp, đầu tiên ông chủ kia run lên, trên mặt nhất thời giãn ra, cười theo nói: “Hóa ra là một vị tỷ tỷ nhỏ nhắn, mới vừa rồi tiểu nhân vụng về không nhận ra dung mạo của tiểu thư, xin tiểu thư đừng trách. Bộ quần áo này được làm từ tơ lụa dệt bởi sợi tơ tằm cực phẩm của Giang Nam, tơ lụa mềm mịn, cảm giác rất tốt. Thủy sa mỏng như cánh ve, mặc trên người nhẹ như không, tự nhiên như tiên. Dung mạo ngày thường của tiểu thư hệt như tiên nữ, như hoa như ngọc, váy đẹp hợp với giai nhân, ánh mắt của công tử thật là kỳ diệu, thật là kỳ diệu”.
Hi Âm nói với tôi: “Tiểu Mai, thích không? Thích thì mua đi”.
Tôi chưa kịp phát biểu ý kiến, ông chủ liền giành nói: “Cửa hàng buôn bán nhỏ, đồ đẹp giá rẻ, tổng cộng hai mươi lượng bạc”. Vẻ mặt kia khẩn cấp, giống như chỉ cần lời này nói chậm một chút, đồng tiền sẽ theo cửa bay mất.
Hai mươi…tuy tôi là người mất trí nhớ, ngày thường cũng không để ý đến chuyện tiền bạc, nhưng cũng hiểu rằng đây không phải là một số tiền nhỏ.
Tôi hít một hơi khí lạnh, tỉnh bơ túm lấy tay áo của Hi Âm, ra sức nháy mắt ra hiệu với hắn. Hắn lại hồn nhiên như chưa thấy gì, hào phóng lấy ra một thỏi bạc nói: “Vậy cái này đi”.
Chủ tiệm tươi cười rạng rỡ nhận lấy bạc, cực kì ân cần sai người hầu hạ tôi thay quần áo. Tôi bị các nữ tiểu nhị vây quanh đưa vào gian trong thay đồ, xong xuôi vén mành đợi tôi ra, hiển nhiên thấy Hi Âm liếc mắt, nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt, ý cười trên môi sâu thêm ba phần.
Dù sao mấy bữa nay cũng cải trang thành đàn ông, ở tình huống này chưa kịp chuẩn bị tâm lý lại đổi lại thành phụ nữ, trong lòng tôi có chút cảm giác không được tự nhiên, từng bước từng bước đi đến trước mặt Hi Âm. Trong mắt hắn như có tinh quang lấp lánh, vỗ tay cười nói: “Không tệ”.
Chủ tiệm tiếp tục nịnh hót*: “Tiểu thư quả thật là tiên nữ giáng trần, tiểu nhân kinh doanh ở tiệm may hai mươi năm rồi, tự cho là từng nhìn qua không biết bao nhiêu người, lại chưa từng gặp qua mỹ nhân nào xinh đẹp như tiểu thư! Hai vị trai tài gái sắc, quả thực là ông trời đã tác hợp thành, đẹp đôi có một không hai”.
*nguyên gốc: vỗ mông ngựa, ý chỉ việc nịnh hót.
Tôi há hốc miệng liếc nhìn Hi Âm, đã thấy hắn cười thản nhiên, dáng dấp chất chứa tâm tình sâu sắc, tất nhiên là không tính chuyện phân bua.
Tôi bèn vang giọng nói: “Ông chủ e là đã hiểu lầm, ta và vị công tử này không phải là tình nhân, người này là…sư phụ, phải, sư phụ”.
“Hiện giờ thịnh hành tình yêu thầy trò”. Chủ tiệm ý tứ sâu xa nói: “Ta hiểu mà…”.
Hi Âm cười ha ha, tiếng cười tự nhiên hào sảng, trong vắt rơi vào cõi lòng, nhất thời lòng tôi lay động. Tim bất ngờ đập nhanh khiến cho khí huyết cuồn cuộn, mặt đỏ tía tai, vội không ngừng hạ mắt xuống ho nhẹ để che giấu biểu hiện khác thường.
Hình như có một ánh mắt hàm chứa ý cười lưu luyến dừng thật lâu trên người tôi, tôi không dám ngẩng đầu nhìn, trong lòng hoài nghi chắc kia chỉ là ảo giác thôi.
Từ hiệu may đi ra, tôi nắm cổ tay thở dài nói: “Thánh tăng à, kỳ thực người không cần lãng phí quá đáng như vậy, ta mặc gì cũng như nhau thôi”.
“Không hề giống”. Hắn nói: “Cái nàng thích, cho dù là vô giá ta cũng phải mua bằng được”.
“Sao người biết ta thích?”. Tôi liền thắc mắc.
“Từ lúc nàng vào cửa tiệm, tầm mắt nhìn liên tục trên giá để y phục”. Chợt Hi Âm cười trong trẻo, nhìn tôi từ trên xuống dưới, gật đầu khen: “Chủ tiệm nói đúng, quả thật là một người xinh đẹp, giai nhân xinh như hoa như ngọc. Ta nhìn mà yêu”.
Vừa trì hoãn lại nhịp tim, tôi giả vờ giận dỗi xô hắn ra, quay mặt không nói. Như có một dòng suối vui vẻ chảy qua đáy lòng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn dâng một cảm giác trong trẻo không thể diễn tả bằng lời. Nhưng lại không kìm được ý nghĩ kỳ quái – nếu hắn không phải là cao tăng đắc đạo, như thế thì có thâm ý gì khác không?
***
Hôm nay tình hình lại giống hôm trước, Tiểu Nguyệt thần bí đi vào hiệu đồ cổ “Hữu phượng lai nghi’ kia vài canh giờ mà chẳng thấy ra.
Tên quần là áo lụa nếu có gan đến cửa cầu hôn, còn tự đưa ra hạn ba ngày sau sẽ cưới Tang Mộc Vân về nhà mình dĩ nhiên là đã có mười phần chắc chắn. Ngay cả Thục vương hắn cũng không xem trọng, nói gì đến Hàn lâm viện học sĩ Lâm Tranh nho nhỏ kia.
Việc đã đến nước này, có kéo dài cũng không được nữa.
Trước đó Hi Âm đưa cho tôi mặt nạ kim loại mang lên mặt, dặn dò nói: “Tiểu Mai, bất kể chuyện này có điều tra rõ ràng hay không, nàng cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận đi theo sau ta”.
Tôi gật đầu ưng thuận. Hắn dịu dàng nắm lấy tay tôi, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền đến. Giờ phút này, tôi chợt thấy tâm trạng ổn định. Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, tôi không cần lo lắng, không cần sợ hãi. Hắn là người che gió che mưa, bảo vệ tôi cả đời bình an.
Vừa mới định bước vào cửa ‘Hữu phượng lai nghi’, liền đối diện với hai gã đàn ông đang muốn đi ra
Thân mình Hi Âm chấn động mạnh, hình như trong mắt có gì đó vỡ vụn. Sắc mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch, gần như theo bản năng bước đến từng bước, che kín tôi phía sau. Xương tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn tăng thêm lực nắm tay tôi, giống như chỉ cần buông lỏng một chút thôi, tôi sẽ lập tức biến mất.
Tôi còn ngờ vực nên nhìn nam tử trước mặt, lờ mờ có chút ấn tượng
Người trước mặt mặc cẩm bào màu đen, mặt mũi sáng sủa hiền hòa, phong độ nhanh nhẹn xuất trần.
Trên mặt người đó hình như có kinh ngạc, hình như có hân hoan khôn xiết, hình như có vẻ không tin nổi. Giờ phút này, nhìn tôi không hề chớp mắt, ánh mắt trong trẻo xóa dần vẻ ảm đạm không rõ ràng.
Sau một lúc lâu, tất cả cảm xúc đều gói gọn trong một câu nói run rẩy: “…Là nàng sao, Mai Nhi?”