Trong cửa hàng Starbucks cạnh trạm xe điện ngầm, chiều chủ nhật rất đông khách. Kiểu cửa mở vào phía trong, có hai người đàn ông cao lớn ngồi ở cái bàn tròn nhỏ.
Một người mặc áo sơ mi màu hồng, quần tây màu xanh dương đậm, khuôn mặt nhìn giống con lai, rất nam tính, da thịt màu đồng nhìn qua thì là một người đàn ông thích môn thể thao vận động ngoài trời..
Một người khác thì mặc bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt, bộ quần áo trên người anh ta là mẫu sản phẩm mới tung ra quý vừa rồi của nhãn hiệu thời trang nổi tiếng.
Người đàn ông mặc quần áo thoải mái màu vàng nhạt, mang kiểu kính đen nhỏ dính vào gọng kính, nhìn người đàn ông áo sơ mi màu hồng, đưa cho anh ta tờ giấy, vẻ mặt khôi ngô, nho nhã khẽ nhăn đầu lông mày, anh ta búng búng tờ giấy, hỏi: “Cứ như vậy mà thôi?”
“Cứ như vậy, sáu mục. Chỉ cẩn phù hợp, thì giới thiệu cho tôi.” Người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng tươi cười nói.
“Thu nhập một năm nhất định phải là 30 vạn sao? Cậu cũng không thiếu tiền.” Bậc thầy thiết kế thời trang Đường tiên sinh hỏi.
“Tôi không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn tìm một người chỉ biết tiêu tiền, quen được chiều chuộng, không hiểu sự vất vả khi kiếm được đồng tiền về làm vợ. Có công việc, có thu nhập, hiểu được kiếm tiền rất cực khổ, mới có thể lấy về làm vợ.”
“Vậy tại sao không chọn người không có khoản nợ nào luôn đi?”
“Không có là tốt nhất, nhưng mà bây giờ, muốn tìm một người “phụ nữ hiện đại” không mang nợ sợ rằng không có ai? Tôi cảm thấy 30 vạn là vừa đủ, điều đó có nghĩa là đối phương còn biết kiểm soát.” Người đàn ông tìm bạn trăm năm thoải mái giải thích.
“Vui vẻ, hoạt bát, hiền dịu không nói nhiều….” Nhà thiết kế lớn lẩm bẩm nói nhỏ.
“Cậu biết đấy, tôi không chịu được nhất là người phụ nữ nói huyên thuyên nói mãi không xong, hơn nữa còn nói dai lại không có trọng điểm, trời ơi! Nếu như cả đời mà phải chịu loại hành hạ này, thì tôi thà cô đơn tới già luôn. Về phần mục mấy sở thích này, là do tôi thích.”
“Thành thật mà nói, tôi còn muốn thêm lướt sóng, chơi cánh lượn, tốt nhất là còn có thể biết trượt tuyết, nhưng mà cậu biết đó, phụ nữ bây giờ không có mấy ai yêu thích mấy hoạt động thể thao này nữa. Dù sao, đó cũng là mức độ giới hạn thấp nhất của tôi, ít nhất phải có một sở thích giống tôi, nếu không thì hoàn toàn không có đề tài gì để nói chuyện, chán muốn chết.”
“Khi cần thiết, đồng ý ở cùng cha mẹ chồng, tôi nhớ cậu…” Nhà thiết kế lớn hoang mang.
“Biết đâu anh trai tôi trốn, em gái tôi lấy chồng, ba mẹ tôi già đi, ba điều trên đều xảy ra, thì tôi sẽ phải ở cùng ba mẹ để chăm sóc bọn họ, mặc kệ ba mẹ tôi có muốn hay không. Được chưa?”
Bậc thầy thiết kế thời trang nổi tiếng Đường Dực Đào rốt cục cũng hiểu bạn tốt Hướng Đường Vũ đã chuẩn bị sáu mục điều kiện để chọn vợ. Nhưng mà anh ta có một chuyện không hiểu, nhớ ngày đó bạn tốt cùng ký túc xá đại học, từng quyết chí không tới ba mươi lăm tuổi không bước vào phần mộ hôn nhân, năm nay bạn tốt rõ ràng mới chưa đầy hai mươi chín tuổi … đang tuổi xuân đẹp nhất.
Hôm nay lại có thể hẹn riêng anh ta ra ngoài uống cà phê, muốn anh ta giúp đỡ giới thiệu đối tượng?
Với điều kiện của Hướng Đường Vũ, mà cần người giúp đỡ giới thiệu đối tượng!
“Cậu không phải là đã … quyết chí trước ba mươi lăm tuổi không kết hôn?” Đại sư rốt cục mở miệng hỏi rồi.
“Ôi, … Nói ra rất dài dòng. Cậu cũng biết, gia đình tôi hạnh phúc rất mỹ mãn, ba mẹ ân ái vô cùng, anh trai, chị dâu cũng ân ái vô cùng, một đôi cháu trai, cháu gái đáng yêu không cần bàn tới, em gái tôi cùng em rể cũng như keo sơn, tương lai nhất định cũng là một đôi thần tiên quyến lữ.”
Hướng Đường Vũ sau khi nói một hơi xong, uống một hớp cà phê, dường như muốn xoa dịu sự oán hận trong lòng đối với số phận.
“Người một nhà cậu hòa thuận mỹ mãn như vậy, có gì không đúng? Không tốt sao?”
“Không phải, không phải, như vậy đương nhiên là tốt, nhưng bởi vì quá tốt, nên tôi cũng nhất định phải hạnh phúc mỹ mãn chứ!”
“Tôi không hiểu.” Bậc thầy thời trang không hiểu, “Muốn hạnh phúc mỹ mãn, với lập tức tìm đối tượng kết hôn có quan hệ gì?”
“Bởi vì thầy bói nói, nếu như tôi không kết hôn trước ba mươi tuổi, thì sẽ phải cô đơn tới già.” Hướng Đường Vũ vẻ mặt không cam lòng.
“Thầy bói nói?” Bậc thầy thời trang nổi tiếng Đường Dực Đào trợn tròn mắt, sau đó đột nhiên cười to, “Tôi không biết cậu lại tin những thầy bói giang hồ đó …”
“Cậu không cần biết!” Bị giễu cợt ý này làm cho rất xấu hổ, Hướng Đường Vũ lập tức khiển trách. Làm ơn, anh ta cũng rất không muốn tin, có được hay không!
Nhưng làm người không nên cố chấp quá, anh ta trải qua giáo huấn nên ghi nhớ trong lòng.
“Cậu có nhớ hay không năm tư Đại Học, chúng ta leo núi nghiên cứu đền thờ thổ địa trên đỉnh núi?”
Bậc thầy thời trang thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu một cái. Anh ta vĩnh viễn không bao giờ quên bài học lần lên núi đó. Lần đó, bọn họ mất đi một người bạn học. ddieen dan lee quyy doon
“Trước khi tôi xuất phát, thầy bói nói hủy bỏ hoạt động lần đó, ông ta nói nếu như vẫn đi, sẽ có người không về được.” Hướng Đường Vũ nói tiếp.
Đường Dực Đào khẽ nhếch miệng, cực kỳ kinh ngạc. Khó trách …
Anh ta còn nhớ rõ trước khi xuất phát một lát, Hướng Đường Vũ thân là người phụ trách trước chuyến leo núi lên đền thờ thổ địa, lại ngoài ý muốn đặc biệt quan sát toàn bộ quy trình hoạt động, người cần liên lạc, những việc quan trọng, bản đồ, vật dụng y tế, lương thực, cứu trợ khẩn cấp …Tất cả đều liên tục xác nhận lại, thì ra là vì nguyên nhân này.
“Thấy bói nói, anh trai tôi hai mươi bảy tuổi kết hôn, hôn nhân nhất định mỹ mãn, sẽ sinh ra một trai một gái. Thầy bói nói, em gái tôi hai mươi ba tuổi quen biết người kia, nếu như biết nắm bắt tốt, sẽ là đoạn nhân duyên tốt.”
“Vì vậy, anh trai cậu hai mươi bảy tuổi kết hôn?” Bậc thầy thiết kế hỏi.
Hướng Đường Vũ gật đầu.
“Em gái cậu hai mươi ba tuổi quen biết em rể cậu?”
Hướng Đường Vũ dùng sức gật đầu.
“Xin hỏi vị thầy bói kia ở đâu?” Chợt anh ta rất muốn đi tính tính toán toán đấy.
“Ông ta là cậu của tôi đó!” Hướng Đường Vũ nói giọng nói vô cùng không cam lòng.
“Cậu của cậu?” Đường Dực Đào mắt trừng lớn, “Cậu lại có thể bảo cậu ấy là “Thầy bói”?”
“Không có biện pháp nào khác, tôi rất không cam lòng, cậu xem như tôi tùy hứng. Ai bảo mỗi lần cậu ấy nói đều chuẩn xác! Tức chết tôi mất, ba mươi tuổi ư! Cậu cũng biết, tôi đã quyết chí ba mươi lăm tuổi mới kết hôn.”
“Nhưng mà lần này tôi không dám không nghe đoán số mạng, mọi thành viên nhà rôi đều hạnh phúc mỹ mãn, tôi cũng muốn hạnh phúc mỹ mãn! Bằng không về sau những ngày lế tết chỉ có thể nhìn ba mẹ tôi, anh trai chị dâu, em gái em rể tôi đùa giỡn ân ái lãng mạn, một mình tôi cô đơn, vậy trước hết dứt khoát chọc mù đôi mắt của tôi đi.”
“Tuần sau, là đến sinh nhật hai mươi chín tuổi của tôi rồi, tôi nhất định phải cưới vợ. Làm phiền cậu, nhà thiết kế lớn, tôi biết cậu có quen biết nhiều phụ nữ, nếu như có đối tượng nào tốt, giúp tôi một chút thôi.” Hướng Đường Vũ cầu khẩn rất thành tâm. Thân là bậc thầy thiết kế, khẳng định anh ta là biết rất nhiều phụ nữ.
Đường Dực Đào vẻ mặt rất nghiêm chỉnh, nghiêm túc nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Được rồi! Vì không để cho cậu cô độc chết già, tôi sẽ giúp kế hoạch tác chiến tìm bạn trăm năm cho cậu, từ giờ trở đi, cứ đầu mỗi tháng, tôi giúp cậu hẹn năm đối tượng, tạm thời cậu cùng đối phương ăn cơm một chút trước, sau đó chọn người thuận mắt, lui tới một tháng xem sao, hợp nhau thì tiếp tục lui tới, không hợp trực tiếp thay người khác. Được không?”
“Đương nhiên là được, tất cả đều nghe theo cậu.” Hướng Đường Vũ vui lòng phối hợp.
“OK, hai ngày nữa tôi cho cậu số điện thoại, giúp cậu hẹn thời gian.”
“Cám ơn, cám ơn.”
Hướng Đường Vũ cảm kích trong lòng mà không có lời nào có thể miêu tả được. Cũng biết nhà thiết kế bậc thầy tuyết đối sẽ có cách, vậy là tương lai hạnh phúc của anh hoàn toàn dựa vào nhà thiết kế bậc thầy.
****
Tiếng chuông đồng hồ báo thức giống như thiên quân vạn mã chạy ở trong đầu Hướng Đường Vũ, rầm rầm rầm làm chấn động tất cả các tế bào não đang ngủ say của anh. Đau đầu muốn nứt ra anh miễn cưỡng mở mắt, than thở nửa ngày, rốt cuộc mới sờ tới vật đầu sỏ gây ra ầm ĩ.
“Haiz .…” Sau khi tắt đồng hồ báo thức, anh bò dậy, đập vào mắt là quần áo ném lung tung, tất cả đều là của anh, quần lót, dây lưng, cà vạt, áo sơ mi màu xám đậm, quần tây.
Tình hình trước mắt, chỉ hình dung một chữ thảm? Lấy cá tính thích sạch sẽ của anh, thấy đống lộn xộn này, theo bản năng lại than nhẹ một tiếng.
“Aiz!” Sau khi than thở, đầu càng đau hơn.
Miệng anh khô khốc, muốn tới tủ lạnh tìm nước uống. Mới rời giường đứng dậy, lập tức liền thấy đau.
“Shit!” Cúi đầu nhìn, sàn nhà dưới giường có mấy cái khuy áo rơi ra.
Thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được. Sau đó, anh nhìn thấy cách đó không xa trên sàn nhà bằng phẳng có mấy cái bao cao su dùng rồi, một, hai, ba. . . . . . Ôi.
Ngày hôm qua anh nhất định là đã say đến thần trí llee qquuyy don mơ hồ, lại có thể để cho các anh em của anh nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, dù gì cũng nên dùng mấy tờ giấy vệ sinh để an táng nhóm anh em này mới đúng.
Bạn giường của anh đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, ngay cả một chữ cũng không để lại.
Mà suy nghĩ một chút, anh quả thật còn không bằng Ngưu Lang!
Ngưu Lang bị dùng qua, ít nhất còn được trả tiền, anh bị dùng xong, lại không nhận được một đồng tiền nào.
Hướng Đường Vũ vuốt vuốt huyệt thái dương đang đau, nhớ tới tối hôm qua gặp mặt đối tượng, anh thật sự không biết nên nói gì, nhà thiết kề Đường Dực Đào sao lại có thể giới thiệu một nhân vật hung ác như vậy cho anh?
Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng vừa thấy mặt thế nào lại rất hào sảng mời anh lên giường, bảo là muốn giám định trước một chút, năng lực đủ, bàn bạc yêu đương sau.
Anh nhớ, rõ ràng anh đã cự tuyệt cô ta!
Vậy đống lộn xộn trước mắt này là gặp phải quỷ sao?
Hướng Đường Vũ lắc đầu một cái, bước mỗi bước đi đều giống như đi ở trên mây, có loại cảm giác không thật. . . . . .
Chậm rãi nhớ lại, đúng rồi, cô gái xinh đẹp hung ác đó mời anh đến Pub uống rượu, anh bị chuốc vài ly, sau đó đối phương có thể hết sức trêu đùa anh, vì vậy. . . . . . Anh luân hãm, hơn nữa hoàn toàn đắm chìm.
Đáng chết! Đầu của anh giống như nổ tung ra, đau muốn chết.
Đếm số bao cao su trên nền nhà, anh không thể không thừa nhận, ngày hôm qua đúng là niềm vui tràn trề.
Nhưng mà, anh là muốn tìm vợ, không phải tìm kỹ nữ đâu!
Loại kinh nghiệm này nếu là nhiều tới mấy lần, anh sợ rằng Tinh Tẫn Nhân Vong trước thời gian.
Trời ơi, anh phải nhớ nhắc nhở nhà thiết kế Đường, đừng giới thiệu những người hung ác như vậy cho anh!
Hướng Đường Vũ thật vất vả đi tới trước tủ lạnh, mở ra, lấy ra một bình nước lạnh lớn, trực tiếp đưa lên, hung hăng rót vào miệng, anh uống ừng ực, đầu bị chảy xuống một lượng nước lạnh làm cho trấn tĩnh, cuối cùng cũng thư thái một chút.
Điện thoại reo lên trong phòng, anh bỏ chai nước xuống, đi tới phòng khách cầm điện thoại lên nghe.
“A lô. . . . . .” Anh không còn hơi sức lên tiếng.
“Anh Vũ, chúc sinh nhật vui vẻ!” Một giọng nữ trong trẻo phấn chấn lập tức truyền đến.
“Tiểu Lăng Giác, sinh nhật của anh còn chưa đến, phải qua mười hai giờ tối nay.” Nghe được lqdd âm thanh này, Hướng Đường Vũ sắc mặt trong nháy mắt trở nên nhu hòa, ấm áp cười yếu ớt.
“Em biết chứ, nhưng em muốn là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ. Mười hai giờ khuya, em lại gọi điện thoại cho anh, có được không?” Quý Thư Lăng ở bên kia đầu điện thoại nét mặt lấm la lấm lét hỏi.
“Được.” Khóe miệng anh cười càng tươi, giọng nói nhẹ nhàng, đùa với tiểu Lăng Giác.
“A. . . . . . Anh không muốn hỏi em, tại sao năm nay không cùng với anh đếm ngược sinh nhật à?” Cô giận dỗi hỏi.
“Anh hiểu mà, em đã lớn rồi, phải có cuộc sống riêng của mình.” Hướng Đường Vũ cười nói.
“Anh Vũ!” Quý Thư Lăng hét lên. Toàn thế giới cũng biết tâm ý của cô, chỉ có anh Vũ ngu ngốc là không biết thôi!
Tiểu Lăng Giác hét lên một tiếng, sẽ làm cho anh vội vàng cúi đầu nhận sai.
“Được, được, được, anh biết, anh sai rồi! Xin hỏi tiểu Lăng giác, tối hôm nay có đồng ý cùng anh đếm ngược sinh nhật không?”
“Tối hôm nay anh không có hẹn à?” Cõi lòng cô đầy mong đợi.
“Tối hôm nay anh không có hẹn ai hết!” Hướng Đường Vũ trả lời. Hàng năm vào ngày này, Tiểu Lăng Giác đều tìm anh đếm ngược sinh nhật, anh cũng quen để trống ngày này, để cùng cô đếm ngược sinh nhật của mình.
“Anh Vũ là tốt nhất.” Quý Sách Lăng vui vẻ nói, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi cô định giả bộ bận, lừa anh tối nay không thể cùng anh đếm ngược sinh nhật, cũng quên mất cô định thử dò xét xem trong lòng anh Vũ, cô có phải là rất quan trọng không.
“Không đúng, là em tốt nhất, hàng năm đều cùng anh lee quy d đếm ngược sinh nhật.” Hướng Đường Vũ trên mặt đều là vẻ dịu dàng, có thể chảy ra nước.
“Vậy bảy giờ tối em đến tìm anh đó.” Theo lệ thường, bọn họ đều ở nhà anh để đón ngày này.
“Em nhớ mang theo chìa khóa, ngộ nhỡ anh về muộn, em có thể tự mở cửa đi vào.”
“Được rồi. Anh Vũ tối gặp lại, bye bye.”
“Tối gặp lại.”
Hướng Đường Vũ để điện thoại xuống, tâm tình thoải mái. Anh huýt sáo, thong thả vui vẻ bước đi vào phòng, nhặt lên từng cái quần áo một.
Đầu của anh đã bớt đau, cả phòng lộn xộn, hình như cũng không làm phiền được anh bao nhiêu.
Mấy cái bao cao su bị anh ném vào thùng rác, cúc tay áo rơi ra, kẹp cravate, đều bị anh tìm được, để lại vào trong tủ treo quần áo.
Tâm tình của anh tốt hơn nhiều, nghĩ tới buổi tối hôm nay tiểu Lăng Giác của anh sẽ đến, anh sẽ có đồ ăn ngon, tâm tình không tốt sao được?
Hướng Đường Vũ tắm rửa, cạo râu xong, sau đó thay quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng mà khoan khoái, vui vui vẻ vẻ đi ra khỏi cửa.
*
Quý Thư Lăng cúp điện thoại, vui vẻ giống như một chú chim nhảy nhót vào phòng bếp, trên bàn ăn có bữa sáng yêu dấu thuộc về cô, một cái trứng ốp la, hai cái bánh bao, một phần rau salad, một ly sữa tươi, hai lát bánh mì nướng, tất cả đều là của cô.
Quý Trung Hãn năm mươi mấy tuổi đang cẩm cái xẻng đang ốp trứng, đợi trứng trong nồi chín tám phần thì xới ra để trên bàn. Nghe tiếng bước chân vui vẻ của con gái, đầu không quay lại, đem một miếng thịt bò bít tết mới bỏ vào chảo.
“Tối nay con không về nhà ăn cơm, đúng không?”
“Hôm nay con phải đi sinh nhật anh Vũ.”
“Ừ. Tối mai nói nó xem có muốn tới nhà mình ăn cơm không? Mẹ con muốn hỏi nó một chút, xem khi nào thì nó mới bằng lòng cưới con về nhà?” Quý Trung Hãn cầm cái xẻng trong tay rốt cục cũng quay đầu lại nhìn con gái.
“Ôi chao, ba … Con với anh Vũ không phải bạn bè trai gái, muốn con phải nói bao nhiêu lần nữa đây.” Quý Thư Lăng chu mỏ.
“Con không phải là yêu nó muốn chết sao?”
“Đúng là thế, nhưng anh ấy không biết, anh ấy coi con như em họ.”
“Bây giờ không phải đang thịnh hành mốt nữ theo đuổi nam sao? Con theo đuổi nó, theo nhiều năm như vậy, theo từ hồi cởi truồng tắm mưa … Chậc chậc, cũng sắp hai mươi sáu tuổi vẫn là xử nữ, thế nào bát tự vẫn chưa đoái hoài tới?” Ông lắc đầu một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ gỗ mục thì không thể đẽo. Quay đầu lại, đem miếng bít tết lật lại.
“Baaa …Rống! Cha nhất định phải làm khó con như vậy sao? Con muốn thuận theo tự nhiên, cứ từ từ đi.” Quý Thư Lăng tay cầm lấy miếng rau salad, đưa vào miệng.
“Cứ từ từ?” Quý Trung Hãn sau khi lật xong miếng thịt bò, xoay người lại trừng mắt nhìn con gái.
Đã qua hai mươi mấy năm còn chưa đủ từ từ? Ông đang muốn phát tác, đã nhìn thấy vợ yêu đại nhân mặc áo ngủ sợ tơ tằm đi vào phòng bếp.
“Chào buổi sáng, bảo bối.” Ông đổi sắc mặt so với Tứ Xuyên còn lợi hại hơn, nhanh chóng thay đổi bày ra bộ mặt cực kỳ nhu tình, nói với vợ.
Lương Úc Hà đi về phía ông chồng cao lớn anh tuấn, nhón chân hôn lên mặt ông một cái.
“Chào buổi sáng, anh yêu, bít tết của em xong chưa?”
“Sắp xong rồi, em ăn trứng ốp lết trước đi.” Quý Trung Hãn đem cái trứng vừa ốp xong đưa cho vợ.
Bà bưng cái đĩa đi tới bên cạnh con gái, kéo cái ghế ngồi xuống.
“Hai vợ chồng già ba mẹ, nhất định phải diễn cảnh mắc ói như vậy trước mặt con sao?” Quý Thư Lăng không còn nhớ rõ mình đã kháng nghị mấy nghìn lần rồi.
Hai người bị gọi thành “Vợ chồng già”, không hẹn mà cũng lườm nguýt con gái, đồng thanh mở miệng ——
“Con mau lấy chồng đi.” Lương Úc Hà nói.
“Con mau đi lấy chồng đi.” Quý Trung Hãn nói.
“Rống, các người là ba mẹ xấu!” Quý Sách Lăng bất mãn cãi lại.
“Con đó, thần kinh còn chậm chạp như vậy, Hướng Đường Vũ sẽ phải lấy người khác.” Lương Úc Hà ăn miếng trứng tráng, sáng sớm được ăn miếng trứng mềm ngon như vậy, thật là vui vẻ. Ông chồng của bà là số một, giỏi văn, giỏi võ, vào được phòng bếp, ra được phòng khách, công phu trên giường cũng rất cao siêu!
Bà mỗi ngày đều suy nghĩ, kiếp trước bà nhất định đã đốt một trăm tấn hương, kiếp này mới có thể lấy ông chồng như vậy.
“Mẹ có ý gì?” Hai cho con Quý gia trăm miệng một lời hỏi.
“Chiều hôm qua tôi cùng Gia Gia đi dạo phố,” Thẩm Gia Gia là mẹ của Hướng Đường Vũ, là bạn thân của Lương Úc Hà, hai người thỉnh thoảng gặp nhau đi dạo phố, uống trà buổi trưa, đi Spa. “Bà ấy nói em trai cô ấy tính nhân duyên cho Đường Vũ, nếu Đường Vũ không kết hôn trước ba mươi tuổi, thì đời này sẽ cô đơn tới già.”
“À?” Quý Thư Lăng ngây người. Cô biết cậu của anh Vũ có bản lãnh tinh thông, đoán trước được nhiều việc rất chính xác.
“Gia Gia còn nói, Đường Vũ sau khi biết chuyện này, hôm sau đi tìm bạn tốt Đường Dực Đào giúp một tay, vì cậu ấy quen biết rất nhiều.” Lương Úc Hà nói xong, lời nói xoay chuyển, trong giọng nói có một chút thương hại.
Bà nhìn con gái đang ngây người nói thêm: “Con cứ từ từ mãi đi, qua hôm nay Đường Vũ cũng hai mươi chín tuổi rổi, mẹ nghĩ nó nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy vợ trước ba mươi tuổi. Thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, đếm ngược 365 ngày, Anh Vũ yêu dấu của con sẽ biến thành của người khác. Tích tắc, tích tắc, tích tắc …” Bà còn có ý xấu cầm cái nĩa trên tay làm giống cái đồng hồ quả lắc đang quay.
Quý Thư Lăng nhìn chằm chằm mẹ mình, nhất thời hoảng sợ không nói nên lời. Trước ba mươi tuổi … Trời ạ! Cô vọt ra khỏi phòng bếp, chạy vào phòng ngủ, cầm giỏ xách, điện thoại di động, chìa khoá xe, vội vàng hấp tấp ra khỏi nhà.
Quý Trung Hãn tay cầm cái xẻng đuổi theo ra cửa, hô: “Tiểu Lăng Giác, con chưa ăn xong bữa sáng mà.”
“Con không có khẩu vị …, sắp trễ làm rồi.” Nói xong, chui vào thang máy.
Trễ làm cái con khỉ á! Trong miệng ông nói lẩm bẩm. Bây giời mới 7h đúng, bảy giờ rưỡi ra cửa cũng vẫn kịp làm.
Bước đi thong thả trở về phòng bếp, thấy vợ thật vui vẻ đang cắt thịt bò bít tết ăn, ông hiểu đây có thể là cái bẫy.
“Bảo bối —— ”
“Hả? Sao vậy, anh yêu?” Lương Úc Hà lại cắt một phần nhỏ thịt bò bít tết nói: “Hôm nay thịt bò bít tết đặc biệt rất ngon, anh yêu, anh mau lại đây ăn một miếng.”
Quý Trung Hãn đi tới bên cạnh vợ mình, ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn một miếng thịt bò bít tết.
“Chuyện đó. . . . . . Là thật sao?” Ông nhai miếng bít tết có hương vị ngọt ngào, rồi hỏi.
“Cái gì thật hay giả?” Bà giả bộ vô tội hỏi ngược lại.
“Chuyện Đường Vũ đó, cậu ta trước ba mươi tuổi nhất định phải kết hôn sao?”
“Dĩ nhiên!” Lương Úc Hà dùng sức gật đầu. Đường Vũ trước ba mươi tuổi phải kết hôn là khẳng định, hơn nữa phải kết hôn với con gái bảo bối của bà.
“Vậy làm sao bây giờ?” Quý Trung Hãn không khỏi lo lắng. Tiểu Lăng Giác của ông rất cố chấp, ngộ nhỡ Đường Vũ quen người phụ nữ khác, thật sự muốn cùng người đó kết hôn, vậy tiểu Lăng Giác của ông phải làm sao? Ông thấy càng ngày càng đau đầu hơn.
“Làm sao cái gì?” Vẻ mặt vợ đại nhân mỉm cười.
“Tiểu Lăng Giác làm sao đây? Ngộ nhỡ Đường Vũ quen biết đối tượng tốt hơn. . . . . .”
“Làm gì có đối tượng nào tốt hơn so với Tiểu Lăng giác? Làm ơn! Anh yêu, Tiểu Lăng Giác đó, Tiểu Lăng giác của chúng ta, siêu đẹp, siêu ưu tú! Muốn đầu óc có đầu óc, một con ngoan trò giỏi từ tiểu học, lên trung học cấp một, cấp hai, rồi lên đại học, là một phụ nữ thời đại mới, tinh thông Anh ngữ, Nhật ngữ.”
“Tiểu Lăng Giác vừa biết làm nũng, ăn vạ, lại vừa có sắc có tài, có thể tĩnh cũng có thể động, thích xem sách, thích âm nhạc hội hoạ, yêu lướt sóng, mê tàu cánh lượn, thích đánh gôn! Tìm kiếm khắp cả Đài Bắc, anh tìm được người nào ưu tú hơn so tiểu Lăng Giác, hả?”
Lương Úc Hà một hơi đếm những ưu điểm của con gái bảo bối, vô cùng kiêu ngạo, ngay cả lão Vương buôn dưa cũng không nói lại bà.
“Nói vậy cũng đúng!” Vừa nghe vợ như thế, Quý Trung Hãn lòng tự tin bỗng tăng cao.
“Nếu Hướng Đường Vũ ngu ngốc bỏ qua Tiểu Lăng giác nhà chúng ta, em tuyệt đối sẽ không xen vào, bởi vì em cũng không muốn có một người con rể đần độn như vậy.”
“Đúng, đúng! Anh cũng vậy không cần một người ngu ngốc làm con rể.” Ông lập tức phụ họa.
“Anh yêu, anh đừng lo lắng cho bọn chúng. Hai kẻ đần này kéo dài lâu như vậy, không có biện pháp thúc giục bọn họ sao mà thành được!”
“Nghĩ biện pháp thúc giục bọn họ? Em nói là, cậu Đường Võ. . . . . . Nói láo?”
“Em không có nói như vậy.” Lương Úc Hà phủ nhận.
“Vừa rồi em mới nói muốn thúc giục. . . . . .”
“Tiểu Lăng Giác ăn sáng cũng không ăn, anh ăn giúp con đi, hôm nay không phải là anh muốn đi căn cứ đón đội phi công mới à, đã hơn bảy giờ rồi.” Bà nhắc nhở chồng thân là trung tướng kiêm đoàn trưởng không quân.
“Đúng rồi.” Quý Trung Hãn lập tức dời đi sự chú ý, vội vàng giải quyết bữa sáng, chuẩn bị đầy đủ về doanh.
Lương Úc Hà ngọt ngọt ngào ngào đưa ông xã ra cửa, quay lại phòng ngủ thay đồ. Sáng nay bà có khoá học thơ đường, học xong muốn đi làm mặt, làm mặt xong hẹn Gia Gia ăn cơm trưa, buổi chiều cùng nhau học khoá cắm hoa nữa, sau đó đến nhà Phương phu nhân đánh mạt chược.
Bà mặc đồ, đeo trang sức trang nhã đứng trước gương soi, hài lòng cười. Bà đã năm mươi, nhìn không tới bốn mươi tuổi, đó là ông chồng yêu quý của bà nói, nhưng mà mọi cũng đều nói xem ra bà vẫn trẻ hơn so với tuổi.
Đó là dĩ nhiên, tâm tình tốt, gia đình mỹ mãn lại hạnh phúc, người tự nhiên cũng trẻ ra.
Bây giờ điều duy nhất làm bà phiền não, chính là làm như thế nào nhanh chóng tự tay đem con gái gả cho đức lang quân mà nó si mê.
Cứ như vậy, bà có thể yên tâm sung sướng, cùng ông xã trải qua cuộc sống ân ái thế giới của hai người, sẽ không bao giờ có kỳ đà cản mũi siêu lớn lúc ẩn lúc hiện ở trong nhà, nói bọn họ là vợ chồng già rất ghê tởm.
Lương Úc Hà mỉm cười suy nghĩ, nếu tiểu Lăng giác có thể thuận lợi gả vào Hướng gia, sẽ hạnh phúc tuyệt đối. Hai nhà bọn họ, năm xưa ở trong không quân là hàng xóm cách vách, chồng Gia Gia sau này lại giải ngũ trước thời gian, cùng người khác hợp tác mở nhà máy điện tử, lúc đầu là bảng điện nhỏ, bây giờ phát triển thành bảng điều khiển bán rất đắt hàng.
Chồng Gia Gia Hướng Vũ Tinh rất thích hợp làm làm kinh doanh, một đường mở mang bờ cõi, trước đây chỉ là một xưởng nhỏ, không có danh tiếng, cho tới bây giờ đơn đặt hàng đưa ra thị trường quốc tế nhiều nhận không hết.
Người nhà họ Hướng là người trọng tình trọng nghĩa, sẽ không vì hiện tại phất lên rất nhanh mà coi nhẹ tình bằng hữu ngày xưa.
Bà hiểu rất rõ Hướng gia cũng không phải sâu như biển, mắt cao nhìn người quyền thế, cộng thêm Hướng Đường Vũ đứa bé kia nhân phẩm không tồi, nếu như có thể, bà thật muốn ngay ngày mai sẽ đem tiểu Lăng Giác gả ra ngoài!
Bà cùng ông xã ngọt ngào trong thế giới hai người . . . . . . Bà không muốn phải đợi lâu hơn nữa.
Lương Úc Hà vui vẻ xách túi xách lên, đi ra cửa. Xế chiều hôm nay, bà cùng Gia Gia có thể hàn huyên. . . . . .
Điện tử Vũ Quang là công ty Hướng Vũ Tinh cùng bạn tốt Thích Tử Quang hợp tác sáng lập. Kể từ khi Thích Tử Quang cưới vợ, liền rút lui khỏi vị trí quan trọng, trở thành một cổ đông ung dung tự tại.
Hiện nay điện tử Vũ Quang do Hướng gia quản lý, con trưởng Hướng Đường Văn bốn năm trước thăng chức lên làm Tổng Giám Đốc điện tử Vũ Quang, Hướng Vũ Tinh gần như buông tay, đem mọi công việc quan trọng cho đứa con lớn nhất giải quyết.
Về phần quản lý nghiệp vụ, đứa con thứ hai Hướng Đường Vũ, tinh thông bốn loại ngôn ngữ, Trung, Anh, Nhật, Nga, mánh khoé giao tiếp khôn khéo. Bởi vì trước kia Hướng Đường Văn nhìn trúng thị trường bảng điều khiển, thành công từ bảng điện nhỏ, nghiên cứu và đầu tư phát triển vào thị trường bảng điều khiển, mới làm cho Điện tử Vũ Quang bình yên vượt qua khủng hoảng tài chính.
Ở trong mắt Hướng Vũ Tinh, hai đứa con trai của ông mỗi đứa có một sở trường riêng, ở trong công ty mỗi người một chức vụ, hợp tác chặt chẽ, đối với công ty càng thêm hiệu quả.
Cuộc đời của ông dường như rất mỹ mãn, không có gì hối hận, đời này của ông chuyện muốn làm đều đã làm. Ông thích bay trên không, thì đã từng làm phi công, ông yêu nhất người phụ nữ, chính là người vợ đã kết hôn với ông hơn ba mươi năm, ông có hai trai một gái, tất cả đều làm cho ông rất kiêu ngạo. . . . . .
Nếu thật sự muốn soi mói xem ông còn có cái gì không hài lòng, thì đó chính là đứa con thứ hai của ông, đối với tình cảm thật sự rất chậm chạp, đến nỗi mà rõ ràng có thể hạnh phúc mỹ mãn, lại cố tình kéo dài tới hai mươi chín tuổi rồi mà vẫn còn cô đơn một mình!
Hướng Vũ Tinh cùng vợ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định một chuyện khôn ngoan, về chuyện tình cảm chậm lụt của đứa con thứ hai.
Sáng sớm ông đến công ty, gọi một cuộc gọi nội bộ muốn đứa con thứ hai tới phòng làm việc của ông một chuyến.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Hướng Vũ Tinh đáp lại.
Hướng Đường Vũ mặt mày hớn hở, nụ cười trên mặt đi vào phòng làm việc của cha.
“Tổng Giám Đốc, xin hỏi tìm con có chuyện gì à?”
“Con ngồi xuống trước đã.” Ông sau khi ký vào một tài liệu điện tử, rời khỏi vị trí.
“Ba, ngày mai con tròn hai mươi chín tuổi, năm nay ba mẹ muốn con tặng quà gì?” Hướng Đường Vũ đi lại sofa của ba mình ngồi xuống hỏi.
“Con khỏe mạnh hạnh phúc chính là quà tặng tốt nhất rồi.” Hướng Vũ Tinh cười đáp. Đứa con thứ hai này của ông từ khi bắt đầu hiểu chuyện, sinh nhật hàng năm, đều biết dùng tiền tiết kiệm hàng ngày, tất cả mua một phần quà tặng cho ông và vợ ông, nói là cảm ơn ba mẹ ở nơi này sinh ra anh, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng anh lớn lên.
Sinh nhật những đứa bé khác, thì muốn ba mẹ tặng quà, còn đứa nhỏ này thì lại tặng quà cho ba mẹ.
“Năm nay con đưa ba cùng mẹ đi du lịch Châu Âu mười ngày, có được không?”
“Mẹ con mà biết nhất định sẽ rất vui, bà ấy rất muốn đi Châu Âu chơi một chuyến.”
“Vừa lúc, thừa dịp đồng Euro đang giảm, đưa mẹ đi Shopping, con tài trợ hết cho.” Hướng Đường Vũ khí phách hào phóng.
“Con về hỏi mẹ con xem có muốn đi hay không? Nhưng mà ba lại không xác định ba có thể đi hay không.” Có đứa con hiếu thuận như vậy, có bậc cha mẹ nào lại không vui.
“Ba đem mọi chuyện giao cho anh cả, tất cả sẽ ok. Mọi chuyện để con nói với anh, anh sẽ nể mặt con, có mười ngày, cũng không phải một tháng, con giúp ba mẹ lên lịch trình.” Anh nói xong rất vui vẻ, giống như người nghỉ mười ngày xuất ngoại là anh.
“Nghe mẹ con nói, con tìm Đường Dực Đào giúp con một tay giới thiệu đối tượng xem mắt cho con?” Hướng Vũ Tinh trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, không tiếp tục thảo luận đề nghị đi Châu Âu. Dù sao đứa nhỏ này muốn làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, nếu như vợ ông muốn đi, đứa con lớn nhất định sẽ phối hợp, ông đương nhiên vui mừng có thể trong mười ngày nghỉ, nghỉ ngơi một chút.
“Dạ đúng vậy, cậu nói trước khi con ba mươi tuổi nhất định phải kết hôn, con làm gì còn lựa chọn nào khác? Con cũng không muốn làm người bất hạnh nhất.” Nói tới sự kiện này, giọng nói của Hướng Đường Vũ trở nên kém.
Thật là trời muốn diệt anh, tại sao không phải là ba mươi lăm tuổi? Nếu như là ba mươi lăm tuổi thì tốt quá!
Ba mươi lăm tuổi anh sẽ cam tâm tình nguyện, ngoan ngoãn chọn một người vợ tay trong tay vào bước vào phần mộ, “thầy bói” cố tình tính anh ba mươi tuổi đi vào phần mộ, nếu không thì cả đời này sẽ không thể bước vào “Phần mộ”.
“Ba cũng có thể giới thiệu đối tượng cho con ——” Hướng Vũ Tinh nói chưa dứt lời, liền bị người trong cuộc cắt đứt.
“Ôi, ôi, cha đại nhân thân mến, không cần, không cần.” Hướng Đường Vũ giọng nói sợ hãi, “Con dị ứng với những thiên kim tiểu thư đó, cũng không muốn nửa đời của con đều trải qua trong chủ đề túi xách hàng hiệu, giày hàng hiệu, quần áo hàng hiệu, càng không muốn trong nhà có cái kho cực lớn, bên trong chất đầy những thứ đồ kinh khủng đó.”
“Sao con biết đối tượng ba giới thiệu nhất định là thiên kim tiểu thư?” Hướng Vũ Tinh cười nói.
“Cha đại nhân thân mến, theo con biết, bằng hữu quen biết của cha, không có gia đình bình thường nào có con gái trong độ tuổi kết hôn.” Không phải anh thích châm chọc, mà sự thật chính là như vậy.
“Chính là tiểu Lăng Giác đó.” Hướng Vũ Tinh lập tức đề cử người lý tưởng trong lòng.
“Hả!” Hướng Vũ Đường vẻ mặt hoảng sợ, “Ôi! Ba, tiểu Lăng Giác cũng là em gái của con, ba không cần se loạn dây tơ hồng.” Anh làm một động tác rùng mình đầy khoa trương, “Làm ơn, làm sao lại nói đến người như tiểu Lăng Giác? Điều này làm cho con có cảm giác loạn luân.”
“Loạn luân cái gì mà loạn luân cô ấy cũng không thật sự là em gái con!” Hướng Vũ Tinh mắng nhẹ.
“Nhưng con có cảm giác cô ấy chính là em gái con. Ba đại nhân thân mến, chuyện của con không cần ba lo lắng, con sẽ nghĩ cách giải quyết, con bảo đảm trước ba mươi tuổi, nhất định sẽ cưới vợ, ok? Ba tìm con, không phải là nói chuyện đại sự này chứ?”
“Đúng vậy. Ba với mẹ con đều thấy, tiểu Lăng Giác là một đối tượng tốt, cô ấy hai mươi sáu tuổi cũng đến tuổi kết hôn, huống chi …..”
“Ngừng!” Hướng Đường Vũ kêu lên, anh nổi da gà tán loạn rơi đầy đất.
Làm ơn, anh với tiểu Lăng Giác là “Anh em”, là “Anh em” đó!
Anh đối với tiểu Lăng Giác không có một chút tư tình nào, anh chỉ coi cô ấy là em gái.
Đàn ông sao có thể yêu thương em gái mình? Anh là người đàn ông bình thường, cho dù nghĩ cũng không nên, được không!
“Ba, con đối với tiểu Lăng Giác không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, con coi cô ấy như em gái, cô ấy cũng coi con như anh trai, ba mẹ không cần làm xáo trộn …”
“Con chắc chắn tiểu Lăng Giác coi con là anh trai?” Hướng Vũ Tinh thật hết cách với sự chậm lụt này của người con thứ hai, toàn thế giới đều biết, chỉ mình anh không biết.
“Dĩ nhiên, cô ấy thường nói con là anh Vũ giỏi nhất cõi đời này.” Hướng Đường Vũ đắc ý nói.
Hướng Vũ Tinh bất đắc dĩ than thở. Người con này sao lại có thể ngu xuẩn như vậy.
“Tiểu Lăng Giác rất thích con.” Không thể quanh co lòng vòng, ông dứt khoát nói thẳng.
“Dạ, cô ấy rất thích con, bởi vì con là anh Vũ giỏi nhất trên đời.”
Có ai không! Kéo ra ngoài chém, xem trong đầu có một chút thông minh nào không! Hướng Vũ Tinh thật muốn kêu lớn như vậy. Đứa con này của ông cái gì cũng tốt, chỉ có điều này là làm cho người ta không nói được lời nào chỉ có thể hỏi ông trời.
“Không phải ý đó…” Thích! Hắn muốn dùng sức gõ tỉnh cái đầu ngu xuẩn của con trai, điện thoại cố tình lúc này lại vang lên.
“Ba, người bận rồi, con sẽ lên lịch trình đi Châu Âu, anh và mẹ con sẽ giải quyết. Về chuyện tình cảm của con, ba đừng lo lắng, con đảm bảo sẽ giải quyết thoả đáng.” Hướng Đường Vũ vừa nói vừa đi ra khỏi phòng làm việc của ba mình.
Hướng Vũ Tinh bất đắc dĩ nhận điện thoại hướng con trai phất tay một cái, nghĩ thầm, bằng độ ngu xuẩn của con, con có thể giải quyết nhân duyên hạnh phúc của con, sợ rằng ba còn phải đợi rất lâu rồi.
Hạnh phúc ôi hạnh phúc, cũng không giống như chuyến đi Châu Âu xác định dễ dàng như vậy.
Ngu xuẩn chậm chạp, ông làm sao sinh ra đứa con có độ nhạy cảm với tình yêu dường như là số không! Hướng Vũ Tinh thất bại nghĩ, xem ra chỉ có thể chờ thêm thời gian để làm tỉnh cái đầu ngu xuẩn kia.