“Nghỉ phép?” Trưởng phòng quát lớn lên làm mọi người trong công ty cũng hoảng hồn.
Cô trấn định nhìn thẳng vào khuôn mặt đang trợn mắt của tay trưởng phòng, “Đúng vậy, tôi đã hai năm không nghỉ đông rồi.”
Trưởng phòng cầm lên văn bản trên bàn, chính là thành quả sau ba đêm cô ráng cặm cụi “Không phải vấn đề đó, mà là cô thật sự xác định cô phải đi vào lúc này? Cô có biết cô sẽ bỏ qua cái gì không?”
Cô kiên định gật đầu, “Dù tôi có ở đây cũng không làm được cái khác tốt hơn cái này. ” Cô quét tia nhìn qua văn bản.
Cô không hề viết ba hoa chích choè, cả một tá lý luận mà chỉ le que mấy lời: động lòng sẽ phải hành động. Hành động, cần phải ra đi, không phải sống trong phòng tưởng tượng, suy đoán.
“Cô lại còn rất tự tin!” Trưởng phòng lại cười.
“Là tôi tự biết rõ.” Cô đàng hoàng thừa nhận.
“Nếu như cô chịu lưu lại, đem mớ văn bản này mài giũa cho thật tốt, nắm lấy hạng mục, tôi sẽ dẫn cô đi Anh quốc tham quan thị trấn xinh đẹp nhất.” Trưởng phòng nhìn thật chặt vào mắt cô.
Tầng kiến trúc đá đỏ, cây cầu làm từ đá cổ bóng loáng, có đỉnh tháp giáo đường, những khóm kim ngân dịu dàng leo trên tường rào. . . . . . . thật sự rất đẹp, cô xem qua rất nhiều giới thiệu trên tạp chí “Địa lý các nước”, nhưng mà lòng cô lại không xa đến thế.
Trưởng phòng lịch sự xòe tay ra, “Tôn trọng quyết định của cô!” Cốt cách phong độ của người lịch thiệp.
Cô gật đầu, đi ra cửa.
Hành lang vô cùng an tĩnh. Đi vào phòng làm việc nhìn thấy mỗi người đều vùi đầu bận rộn ở đây.
Cô ngồi xuống, sửa sang lại mặt bàn, ngày nghỉ có hiệu lực từ hôm nay, một lát nữa, cô sẽ rời công ty.
Ngón tay run run, cô gửi cho anh tin nhắn: nếu như ngày mai đi ngắm biển cần chuẩn bị những thứ gì?
Một giây sau, tin nhắn của anh đã tới: mang theo cái thân và giấy tờ tùy thân, thiếu một trong hai là không xong.
Cô cười.
“Cô. . . . . . Thế này gọi là bất chiến tự lui sao? Mà như vậy thì ít nhất nếu có thua cũng sẽ không khó chịu đâu, thông minh rồi đấy.” Thẩm Úy lành lạnh nói.”Đi chơi vui vẻ nhé.”
“Cám ơn! Ngày mai nhớ tự mình rót cà phê nhé!” Cô giơ túi xách đứng lên, tâm tình trước giờ chưa bao giờ sảng khoái đến thế. Ánh mắt đảo qua một vòng, có lẽ tới khi cô trở lại nơi này, chờ đợi cô sẽ là kết thúc “Lãnh cung”, vậy thì làm sao?
Thang máy dừng ở tầng một, cô kiên nhẫn nhìn con số từ từ hiện lên trên bảng điện tử.
“Tôi có thể hỏi cô một câu hỏi riêng tư được không?”
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, trưởng phòng chen tay vào đứng ngay sau lưng cô, giống như đang quan sát.
“Được!”
“Cô. . . . . . Không phải cô một mình đi nghỉ phép chứ?” Trường phòng để lộ một ánh mắt sáng như đuốc.
“Đúng vậy!” Cô hồi đáp lại một tiếng rất lớn.
“Bạn bè? Người nhà? Hay là. . . . . .”
“Trưởng phòng, năng lực của tôi còn chưa được bằng đối thủ của anh đâu. Là bạn bè!”
Trưởng phòng lại chau mày, “Bạn trai?”
Mặt cô đỏ lên, “Không phải đâu!” Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa phải, về sau. . . . . . Thì thế nào, sau này hãy nói đi!
Cửa thang máy mở ra, cô mỉm cười nói lời tạm biệt.
Đêm hôm đó, bọn họ hàn huyên qua chuyện tình yêu.
Anh từng có một người bạn gái, nói chuyện đến sáu năm. Bốn tháng trước khi nhật thực toàn phần trước , bọn họ chia tay trong hòa bình.
Bạn gái của anh chính là “Tìm Kiếm”, chủ box “Chung vui thưởng thức với nhau”.
Tối đó, anh ghé sang đây nhìn xem bạn gái. Cô cũng làm bên âm nhạc , thổi Saxophone, đã từng phát hành ra hai đĩa rồi.
“Danh tiếng của cô ấy còn lớn hơn tôi. Hà, không ngờ tới tôi lại được gặp cô!” Anh cười, nói.
Về chuyện tình cảm này, anh chỉ nói rất ít. Anh bảo dù cho đối phương có đem lại cảm giác gì cho ta, chẳng thể nên đánh giá soi xét làm gì, hết thảy đều là ký ức khó quên. Nếu không ở thể ở cùng nhau thì là do duyên phận không đủ. Tôn trọng mới có thể gác xuống được, thế rồi một tình yêu mới lại đến bên ta.
Cô lặng lẽ nghe, khe khẽ thở.
Ngoại trừ mối tình thầm trộm với đội trưởng đội bóng rổ ở trường đại học, thì cô cũng chưa yêu ai thêm. Sợ mất thể diện, cô không dám nói cho anh biết. Đêm hôm đó, có thể tâm trạng của anh bị chuyện cũ tác động nên nói lời ngủ ngon rất sớm.
Tắt máy tính trước, anh vẫn như cũ gửi cho cô bức email, chỉ có một bài hát mang tên “Bầu trời sao”.
Anh giãi bày: tôi không có cách nào mang đến niềm vui cho cô mỗi ngày, nhưng có thể gửi cho cô một bài ca dễ nghe, hy vọng cô nghe xong có thể vui lên.
Anh chuyển ca khúc ra đặt vào một file riêng, tới hôm nay tổng cộng đã có 328 bài.
328 ngày kiên trì, 328 niềm vui vẻ, đủ để cô tin tưởng vào : chuyến du lịch lần này sẽ cực kỳ đẹp đẽ và khó quên.