Anh nhìn cha, mong đợi Tiết Hải Đằng nói cho anh biết ông không có, như vậy anh có thể đặt viên đá trong lòng kia xuống, bình tĩnh lại, nhưng Tiết Hải Đằng nhìn chằm chằm con trai, đứng lên.
Nhặt tái liệu số sách Tiết Hà ném ở trên bàn uống trà lên, mở ra lật tờ thứ nhất, phía trên số liệu rõ ràng và rất chính xác.
“A Hà, đó là vết nhơ duy nhất trong suốt bao nhiêu năm làm quan của cha.”
Cuối cùng vẫn thừa nhận với con trai.
Năm năm trước, sau khi tinh thần Lục Liên Tiếu thất thường, nhà họ Lục cũng không tìm tới nhà họ Tiết, là chính bản thân ông cho họ một khoản tiền. Mặc dù nói con trai của mình bởi vì Lục Liên Tiếu không cẩn thận đâm một nhát, thế nhưng tất cả đều là do Tiết Hà gieo gió gặt bão sau khoảng thời gian làm côn đồ trước đó.phuonganhlqd
Anh cần vì chuyện này mà trả giá một chút, cho nên Tiết Hải Đằng tìm tới Lục Dật Phàm, nói với Lục Dật Phàm sẽ cho ông một khoản tiền, từ đó hai nhà không thiếu nợ lẫn nhau.
Lục Dật Phàm lại nói: “Nếu như năm trăm vạn của ông có thể mua được sức khỏe của Liên Tiếu, như vậy tôi sẽ hớn hở tiếp nhận, nhưng mà tiền có thể giải quyết tất cả sao?”
Lục Dật Phàm cũng không biết chuyện Lục Liên Tiếu đâm Tiết Hà, chuyện này vẫn luôn được Doãn Sắt, Lục Dĩ Trạch, Tiết Hà và Tiết Hải Đằng giấu diếm rất tốt, cho nên Lục Dật Phàm mới hiểu lầm bọn họ sâu như vậy, cho rằng Lục Liên Tiếu biến thành như vậy đều do bọn họ tạo thành.
Cuối cùng Tiết Hải Đằng vẫn kiên quyết tiền kín đáo đưa cho Lục Dật Phàm, trong mấy năm cũng lui về phía sau một mực yên lặng dùng thế lực của mình giúp đỡ Thiên Trạch nổi lên.
Ông ngẩng đầu lên nhìn di ảnh vợ quá cố, nhìn về phía con trai: “Sau khi mẹ con qua đời, cha vẫn luôn không để ý chăm sóc tốt cho con nên mới có thể xảy ra loại chuyện đó, cho nên tất cả chuyện này cũng nên do cha gánh chịu mới đúng.”
Tiết Hà nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy ánh mắt cha nhìn về phía mình như vậy, ở trong đó đầy ắp sự yêu thương, tình cảm sâu sắc. Kể từ sau khi mẹ qua đời, Tiết Hải Đằng luôn đặt trọng tâ vào công việc nhà nước, rất ít khi chăm sóc mình.
Anh và Doãn Sắt rất giống nhau, đều không có mẹ ở bên cạnh, nhưng cách làm của hai người cha đều không giống nhau.
Từ Chấn Phi tìm cho Doãn Sắt một mẹ ghẻ, ít nhiều cô còn có người chăm sóc, thế nhưng anh lại không có, trong lòng Tiết Hải Đằng chỉ có một người là mẹ anh, cũng không nguyện ý tái hôn, con trai một cũng hầu như là bỏ mặc mới khiến cho tính tình anh trở nên như vậy.
“Từ Khải ra tù rồi, hắn nói sẽ đi tố cáo cha.”
Tiết Hà vẫn lo lắng cho cha mình, tính toán phái người trông chừng Từ Khải, kết quả hắn không để ý bệnh nặng vẫn chạy trốn. Tiết Hải Đằng còn mấy năm nữa sẽ về hưu, vốn có thể công thành lui thân, hiện tại chỉ sợ là không thể nào.
Tiết Hải Đằng nhìn về phía con trai cười cười, đặt sổ sách vào trong tay con trai, vỗ vỗ bả vai Tiết Hà, bàn tay thật dầy khiến Tiết Hà có loại cảm giác đã lâu trước kia, cũng làm cho Tiết Hải Đằng phát hiện con trai mình hiện nay đã cao lớn như vậyrồi.
“Phòng đã thu dọn xong rồi, ở lại đi.” Ông đi tới trước phòng của Tiết Hà, mở cửa đứng ở cửa, nhìn về phía con cười cười, tắt đèn ở những căn phòng khác, quay về phòng của mình.
Ngày thứ hai, khi Tiết Hà rời giường, trong nhà đã không còn bất kỳ ai nữa, gọi một cuộc điện thoại cho cha, cha cũng không nhận, gọi đến phòng làm việc của ông, có người bắt máy, được cho biết hôm nay Tiết Hải Đằng cũng không tới.
Ngược lại Lục Liên Tiếu gọi một cuộc điện thoại tới: “Tiết Hà, anh đang ở đâu?”
Từ hôm qua, sau khi Tiết Hà rời đi hai người giống như là cắt đứt liên lạc vậy, cô lo lắng cả đêm, cảm giác sợ, cho nên mới sớm tinh mơ đã gọi điện thoại tới xác nhận xem có phải Tiết Hà vẫn ở thành phố S hay không.
“Anh đang ở nhà, em thì sao?” Tâm tình Tiết Hà tốt hơn nhiều bởi vì nghe được giọng nói của Lục Liên Tiếu.
“Em đang ở Thi Sắt, chính là ở cửa hàng của Sắt Sắt đó, cô ấy đi hưởng tuần trăng mật đã giao cửa hàng lại cho em.” Lục Liên Tiếu vừa nói vị trí của mình, vừa xem tạp chí giải trí mới nhất.
Trên đó viết “Lục Liên Tiếu và tổng giám đốc của Hòa Ngu bí mật hẹn hò bị chụp hình, tin tức đáng tin cậy đã được chứng minh”, nhưng cô cũng không cảm thấy tức giận vì bài báo này, bình tĩnh khép tờ báo lại, chờ Tiết Hà nói.
“Anh còn có chút chuyện, phải cúp điện thoại.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Liên Tiếu có chút thất vọng để điện thoại di dộng xuống, theo phong cách của Doãn Sắt giới thiệu sản phẩm cho khách hàng mới tới, vậy mà ánh mắt của khách hàng còn dừng lại ở trên người cô nhiều hơn.
Truyền thông bẻ cong sự thật, khiến xì căng đan của Lục Liên Tiếu càng ngày càng nhiều, cô vốn không hề nói nhiều, cũng không nổi tiếng nhờ vào những ồn ào này lại có chút danh tiếng. Lục Liên Tiếu không nghĩ tới nhiều người thích nói chuyện bát quái cứ tìm tới cửa như vậy, còn nhìn về phía cô bàn luận xôn xao.
Trong lòng cô tuy rất khổ sở, nhưng không lộ ra ngoài, vẫn cười như cũ giới thiệu trang phục cho bọn họ.
Khi Tiết Hà chạy tới Thi Sắt, lập tức thấy Lục Liên Tiếu đứng ở nơi đó cố giả bộ nở nụ cười, có chút đau lòng đi lên kéo tay cô sang, khách hàng phát hiện vai nam chính trong xì căng đan tới, lúc này mới ngừng miệng, mua bộ quần áo ưng ý sau đó tản đi.
“Tổ chức một cuộc họp báo ở Thiên Trạch tại thành phố S cho tôi, có một số việc tôi cần phải giải thích và tuyên bố.” Tiết Hà cầm điện thoại di động lên nói với nhân viên, rồi sau đó ôm Lục Liên Tiếu nói lời xin lỗi cô.
“Chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, anh sẽ dời Hòa Ngu đến thành phố S, sẽ luôn luôn ở chung một chỗ với em.”
Anh hôn Lục Liên Tiếu, xông vào mũi là mùi thơm ngát khiến cho anh thư thái hơn nhiều.
**
Tuần trăng mật của Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt kéo dài mãi cho đến trung tuần tháng bảy mới kết thúc, bọn họ đi theo dự định ban đầu đi khắp nước Pháp, sau đó là tất cả các quốc gia xung quanh.
Ban đầu Lục Dật Phàm cho Lục Dĩ Trạch một kỳ nghỉ gần hai tháng, để cho anh và Doãn Sắt đi hưởng tuần trăng mật cho thỏa thích, không cần lo lắng đến tình hình của Thiên Trạch, Lục Dĩ Trạch cũng quả thật yên tâm xách hành lý đi chơi thật lâu. Cho nên đến ngày tuần trăng mật kết thúc, hai người cũng có chút mất mác, nghĩ mấy ngày vui vẻ này sao lại ngắn ngủi đến thế.
Mãi cho đến khi trở lại thành phố S, mới thật sự cảm thấy kết thúc.
Hai người cùng đứng dựa vào nhau chờ người tới đón, đến cuối cùng cũng không chờ được cha mẹ hai nhà, ngược lại là Phương Thành đến đón hai vợ chồng cấp trên.
“Thiên Trạch lập tức sẽ mở Hội Đồng Quản Trị nội bộ, đổng sự Lục không tới được, thư ký Từ bên kia tạm thời cũng không liên lạc được, cho nên đổng sự Lục bảo tôi tới đây.” Phương Thành giải thích, kéo rương hành lý giúp Doãn Sắt đi ra ngoài sân bay.
Trên đường trở về Thiên Trạch, Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch nhờ vào Phương Thành đã hiểu được tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày này.
Sáng sớm ngay sau hôm Tiết Hà trở về, trước khi Từ Khải tố cáo mình, Tiết Hải Đằng đã tự mình đến đồn cảnh sát tự thú. Thời gian lập án điều tra cũng không lâu lắm, vụ án tham ô công khoản này cũng liên lụy đến mọi người trong Thiên, từ trên xuống dưới.
Mặc dù sau khi Thiên Trạch phát triển Lục Dĩ Trạch đã trả lại số tiền kia cho Tiết Hải Đằng, nhưng mà tham ô chính là tham ô rồi, làm thế nào cũng không thể xóa được dấu vết này. Thị trường của Thiên Trạch cũng bởi vì chuyện này mà bấp bênh, cổ phiếu đã hạ xuống.
Vào giữa tháng sáu, trước khi lập án điều tra, Tiết Hà đã mở một buổi họp báo ở Thiên Trạch, ngay trước mặt tất cả giới truyền thông giải thích anh và Lục Liên Tiếu đã quen nhau từ hồi cấp ba, là bạn bè trai gái, hoàn toàn ép xì căng đan xuống. Cũng sau ngày hôm đó, đi tới nhà họ Lục gia, thỉnh cầu Lục Dật Phàm đồng ý cho anh và Lục Liên Tiếu lui tới.
Vậy mà khi Lục Dật Phàm vẫn còn đang suy nghĩ, lại nghe được tin tức Tiết Hải Đằng bị xử tội, đồng thời cũng biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra lúc ấy, bao gồm cả nguyên nhân thực sự khiến tâm thần của Lục Liên Tiếu trở nên bất thường, đã được Lục Dĩ Trạch và bọn họ giấu giếm thật lâu.
Rồi sau đó Tiết Hà rất bận rộn vừa lo chuyện Tiết Hải Đằng, vừa chăm sóc Lục Liên Tiếu. Lục Dật Phàm thì vì không muốn quấy rầy tuần trăng mật của con trai nên cũng không nói cho Lục Dĩ Trạch biết chuyện Thiên Trạch đang gặp khủng hoảng, tự mình xử lý khắc phục hậu quả.
Cho nên, cho đến bây giờ Lục Dĩ Trạch trở về nước mới biết gần hai tháng nay đã xảy ra chuyện gì.
“Đến nhà thư ký Từ trước.” Lục Dĩ Trạch bảo Phương Thành quay đầu đến nhà Doãn Sắt trước, quyết định để Doãn Sắt ở lại đó, sau đó một mình quay về Thiên Trạch tham gia Hội Đồng Quản Trị.
Xe quay đầu, dùng tốc độ nhanh hơn chạy về hướng ngược lại.
Doãn Sắt vừa mới xuống xe, Lục Dĩ Trạch hôn vào má cô một cái, nói mình đến Thiên Trạch sau khi hết bận mới đến đón cô được, rồi sau đó trực tiếp lên xe rời đi.
Nhìn xe càng lúc càng xa cho đến khi nhìn cũng nhìn không thấy nữa, Doãn Sắt nổi giận bĩu môi, đi vào nhà cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, thì ra là tất cả mọi người trong nhà đều ở đây, chỉ là không khí trong nhà rất kỳ quái.
Từ Chấn Phi đang nằm trên ghế dựa ở vườn hoa, thấy Doãn Sắt trở lại cũng không nói gì. Hà Vân Chi ngồi ở trong phòng ngủ đưa lưng về phía cô, cũng không nói tiếng nào, ngược lại Từ Nhiên bình thường vẫn vùi đầu trong phòng ngủ lại đi ra chào hỏi chị gái.
“Từ Nhiên, cha chị và mẹ em làm sao vậy?” Doãn Sắt kéo em trai lại hỏi.
Từ Nhiên lắc đầu một cái: “Hơn hai tháng nay đều như vậy, em cũng không biết. Chị, chị hỏi thăm ba một chút đi.”
Từ lần trước, sau khi Doãn Nhạn Chi trở về Từ Chấn Phi và Hà Vân Chi đã mâu thuẫn không ngừng, mà Từ Nhiên luôn chỉ biết học hành cho nên cái gì cũng không biết, tất cả Doãn Sắt đều thấy, chỉ không ngờ rằng hai tháng rồi mà hai người vẫn còn giằng co như vậy.
“Em đi học đi.” Cô vỗ vỗ em trai, để cho nó trở về phòng, mình thì đến phòng của mẹ kế, đứng ở trước cửa mới nghe thấy Hà Vân Chi đang khóc.
Đây là lần đầu tiên Doãn Sắt thấy Hà Vân Chi khóc, lúc trước vẫn luôn muốn một ngày nào đó mình sẽ làm náo loạn khiến cho Hà Vân Chi khóc, nghĩ rằng mình sẽ vui sướng cười trộm, nhưng khi ngày đó thật sự tới, cô cũng không cảm thấy như vậy.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, mới phát hiện Hà Vân Chi đối với mình tốt bao nhiêu, nhất là sau khi mình đã kết hôn. Cô nhìn gian phòng kia, nhẹ nhàng đi tới vườn hoa, đứng bên cạnh cha mình.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện củaTiết Hải Đằng mà Từ Chấn Phi luôn bị quấy rầy, hơn nữa lại vẫn luôn không vui vẻ gì với Hà Vân Chi, gia đình và sự nghiệp đều không thuận, đang nằm ở nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân mới phát hiện là con gái đang tới.
“Sắt Sắt, con trở lại.”
Doãn Sắt gật đầu một cái, chỉ chỉ gian phòng kia: “Cha, cha và dì Hà thế nào?”
Từ Chấn Phi thở dài, lại nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn là không muốn nói đến chuyện này, nhưng Doãn Sắt không hỏi ra nguyên cớ thề không bỏ qua, đeo bám dai dẳng đến cuối cùng Từ Chấn Phi mới nói.
“Cha và dì Hà của con có lẽ là sắp ly hôn rồi.”