Cả văn phòng lớn giờ phút này một mảnh an tĩnh, qua một lúc lâu, trên mặt Lý Cẩm Hồng mới lại cười nói: “Trì Tân, cậu tạm thời không muốn ra album liền không ra, công ty bên này để chị tới nói chuyện, cậu yên tâm đi nghỉ phép, đừng nói nói như vậy, chị Hồng sẽ đau lòng.”
Chung Trì Tân từ trước đến nay quen tùy ý, nếu không cũng sẽ không mới 18 tuổi liền thôi học ở học viện âm nhạc Berkeley, trực tiếp tiến vào giới giải trí.
Hắn rũ mắt nhìn ngón tay đặt trên đầu gối, nhàn nhạt lặp lại một lần: “Tôi tưởng rời giới.”
Mặt Kế Thiên Kiệt trắng bệch khuyên bảo: “Anh Tân, anh đừng như vậy, có chuyện gì chúng ta cùng nhau thương lượng.”
Chung Trì Tân nghe thấy trợ lý đi theo mình nhiều năm nói, rốt cuộc con mắt nhìn qua: “Không có việc gì, tôi chỉ là chán cảm giác đứng ở trên sân khấu.”
Lý Cẩm Hồng hít sâu mấy hơi, mềm giọng nói: “Chị vẫn luôn vì cậu mà tranh thủ tài nguyên trong khoảng thời gian này, mỗi ngày thức đến khuya, Trì Tân cậu vào vòng mau mười năm, phía dưới còn quá nhiều người dựa vào cậu để kiếm cơm ăn, có chút lời không thể tùy tiện nói ra.”
Thấy hắn còn muốn nói, Lý Cẩm Hồng giơ tay ngăn cản: “Trì Tân, hiện tại cậu không quá tỉnh táo, chúng ta hẹn lần sau lại nói chuyện.”
Chị ta nói xong liền đứng dậy vội vàng rời đi, trên mặt còn có một mạt biểu tình bị thương.
……
“Cho nên sau khi tốt nghiệp sau, cô liền đông cây búa tây một búa lăn lộn như vậy?”
Trong tiệm cơm tây lịch sự tao nhã, đạo diễn trẻ ở đối diện nhíu mày nói ra một câu như vậy.
“Con người của tôi tính tình tương đối thẳng, nói chuyện khó nghe.” Phương Phàm nhìn Khương Diệp, trên mặt mang lên điểm phức tạp, “Tôi nhìn video của kịch xã quay lại các cô diễn kịch ngày đó, xác thật cô diễn không tồi, tướng mạo cũng tốt, lúc trước vì cái gì không thi hệ biểu diễn?”
Khương Diệp tay sờ ly cà phê, trầm mặc một lát: “Lúc ấy có nguyên nhân không ghi danh thi được.”
Phương Phàm lại a một tiếng, mang theo ý vị chỉ điểm rõ ràng: “Vậy nếu hiện tại cô nghĩ đi đóng phim thì đừng lại đi những kịch xã không tên tuổi kia. Không phải tôi xem thường chú tôi làm kịch xã, bọn họ không có bất cứ tài nguyên gì, chính mình chơi chơi còn có thể.”
Khương Diệp nơi nào không biết, bất quá là vì nghiện diễn.
Cô cũng không có bạn bè trong vòng, cũng không có nói dự định của mình với ai, sợ cái gì cũng chưa làm thành, tin tức liền truyền tới tai người nhà, chỉ có thể đi từng bước như vậy.
“Trong tay tôi xác thật có cái kịch bản đã được duyệt, nhưng tất cả diễn viên đã tìm đủ, không có nhân vật cho cô.” Phương Phàm uống ngụm cà phê, tiếp tục nói, “Nhưng mà, khoảng thời gian trước thầy của tôi đang tìm người, nghe nói còn có mấy nhân vật chưa tìm được diễn viên. Như vậy đi, tôi đề cử cô đến bên đấy, nhưng có được tuyển hay không là do chính cô đi tranh thủ.”
Phương Phàm là đạo diễn thanh niên mới có tiếng, bởi vì tác phẩm tốt nghiệp mà nổi danh, giáo viên của hắn còn lại là lão tiền bối trong vòng, điển hình phong cách phái học viện, tuyển giác từ trước đến nay nghiêm khắc, thích muốn diễn viên xuất thân chính quy.
Khương Diệp chẳng những không phải xuất thân chính quy, còn trước nay không học qua biểu diễn, liền cái tuyển tú cũng chưa tham gia qua. Người như vậy, lý lịch sơ lược đưa qua đi chỉ có kết quả bị ném xuống.
“Trong vòng tuyển tú lớn lớn bé bé không ít, liền nửa năm trước có một chương trình tuyển sao lớn, tại sao cô không tham gia?” Phương Phàm có điểm đau đầu, hắn đề cử người như vậy đi lên, xác định vững chắc là muốn bị thầy giáo của hắn phê bình một trận.
“Tôi năm nay 22, ăn tết 23 tuổi.” Khương Diệp bổ sung một câu, “Sẽ không ca hát khiêu vũ.”
“Tuổi là có chút lớn.” Phương Phàm như suy tư gì, đầu năm nay tuyển tú tuổi đều ở mười bảy mười tám tuổi, hai mươi mấy ở bên trong tuyệt đối hiếm lạ, hơn nữa còn sẽ không ca hát khiêu vũ, đi tuyển tú chính là cái chê cười.
“Như vậy, qua mấy ngày tôi liên hệ cô, đến lúc đó chính cô đi thử kính.” Mặc kệ thầy muốn mắng hắn như thế nào, Phương Phàm rốt cuộc vẫn là cho bạn của lão cha mình vài phần mặt mũi.
“Cảm ơn.”
Phương Phàm lắc đầu: “Trước đừng cảm ơn tôi, nhắc nhở cô một câu, diễn kịch cùng đóng phim không giống nhau, không phải lời kịch nói rất đúng, biểu hiện khoa trương là có thể thử kính thành công.”
Có thể có một con đường đã không tồi, Khương Diệp cũng không tưởng một bước lên trời: “Tôi biết, vẫn là cảm ơn anh.”
Có lẽ là thái độ của Khương Diệp không tồi, trước khi đi Phương Phàm lưu lại tên một bộ điện ảnh, nói là tác phẩm tiêu biểu của thầy hắn.
Khương Diệp ngồi ở nhà ăn không đi, liền ngồi tại chỗ dùng di động tìm kiếm đạo diễn cùng tên điện ảnh.
( Dành cho bạn nào chưa đọc showbiz, phân biệt một chút điện ảnh chỉ phim chiếu ở rạp, phim chiếu trên TV là phim truyền hình, còn chiếu trên mạng là phim internet hay gọi võng kịch theo cv nhé)
Lưu Ích Dương, xuất thân hệ đạo diễn Học viện Hí kịch Trung Ương, đạo diễn nổi danh trong nước, mấy năm nay vẫn luôn sinh động ở giới điện ảnh, am hiểu phong cách lãng mạn kỳ ảo, thích dìu dắt hậu bối, dùng ngưới mới tới diễn.
Đương nhiên những tân nhân này tất cả đều là xuất thân học viện.
Khương Diệp nhớ rõ tên bộ tác phẩm tiêu biểu kia ——《 niên thiếu 》.
Cô xem qua, chỉ là trước kia chỉ lo cốt truyện cùng nhân vật, cũng không có hiểu biết thủ pháp quay chụp cùng phong cách tuyển giác của vị đạo diễn này.
Buông di động, Khương Diệp đứng dậy chuẩn bị sau khi trở về lại đi sâu tìm hiểu phong cách điện ảnh của vị đạo diễn Lưu Ích Dương này, tới tranh thủ thành công thử kính nhân vật.
……
Phương Phàm động tác thực mau, ngày hôm sau Khương Diệp liền thu được tin tức hắn phát tới, muốn cô gửi lý lịch sơ lược qua.
Khương Diệp kinh nghiệm tham diễn cơ hồ bằng không, đại bộ phận đều là diễn viên quần chúng, có hai ba cái nhân vật có lời kịch có màn ảnh, đáng tiếc hoặc là là cuối cùng xét duyệt bị cắt, hoặc là toàn bộ đoàn phim không quay xong dứt khoát trực tiếp giải tán, còn có như tuần trước đi diễn diễn viên quần chúng nhưng còn chưa dựng thành phim phát sóng.
Lý lịch sơ lược cơ bản trống rỗng.
Buổi chiều sau khi Phương Phàm tiếp thu lý lịch sơ lược, chỉ đã gửi một câu: 【……】
Chờ tới buổi tối mới một lần nữa liên hệ Khương Diệp.
【 lý lịch sơ lược của cô không phải quá khó coi, mà là căn bản không có cái gì để xem, kịch xã quay video tôi đã gửi cho thầy tôi xem, ông ấy đồng ý cho cô tới thử kính. 】
Theo sau Phương Phàm lại phát một cái hồ sơ lại, Khương Diệp click mở xem, phát hiện là vài tờ kịch bản, chờ sau khi cô quét xong rời khỏi, Phương Phàm đã gửi đến vài tin nhắn.
【 chẳng qua gần hết thời gian tuyển, nhân vật đều tuyển được bảy tám phần. Hiện tại còn cũng chỉ dư lại hai cái, một cái là cha của nam chính, một cái là vợ nam chính, cô chỉ có thể đi thử vai vợ này. 】
【 hai giờ chiều thứ, thử kính ở p1703 khách san STAY. 】
【 lần này thầy tôi chụp điện ảnh tên 《 hạc 》, là tiểu thuyết cùng tên cải biên, vừa gửi cho cô vài tờ kịch bản là lời kịch nhân vật thử kính của cô, chính cô tự xem, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây. 】
【 Thầy tôi từ trước đến nay không thích người không phải xuất thân chính quy, cô đi khả năng muốn thử diễn thêm, nhưng nếu là biểu hiện không tốt, cơ hội diễn thử đều không có. ^-^】
Cái biểu tình mỉm cưòi cuối cùng kia thật sự có chứa ý vị trào phúng sâu đậm.
Khương Diệp nhưng thật ra không thèm để ý, nói thực ra Phương Phàm đối với một người xa lạ như cô làm được đến tình trạng này, đã xem như tận tình tận nghĩa, cô còn không đến mức thấy không rõ là tốt là xấu.
Bởi vì có Phương phàm nhắc nhở, Khương Diệp oa ở phòng thuê nhìn kịch bản cùng tiểu thuyết cả một ngày.
Kịch bản chỉ có vài tờ, Khương Diệp nhìn hai lần là có thể nói ra lời kịch của nhân vật, chỉ nhìn kịch bản một cách đơn thuần cô cũng chỉ có thể miêu tả được hình tượng đại khái của người vợ, bối cảnh không rõ ràng, cho nên lại tìm tiểu thuyết cùng tên xem.
《 hạc 》 bản tiểu thuyết này tổng số lượng từ hai mươi vạn, từ ngày còn tiếp trên internet tới xem không lâu lắm, một ngày cũng đủ để Khương Diệp xem xong.
Tuy rằng nội dung chính là ở thập niên 80, nhưng lại ngoài ý muốn giấu sâu trong đó có cổ lãng mạn, bên trong nữ chính chính là đại danh từ thanh nhã đạm lợi, khó trách nhà sản xuất sẽ chọn Lưu Ích Dương tới quay chụp.
Tắt điện thoại, Khương Diệp trong đầu hiện lên trên mạng nói về Lưu Ích Dương —— am hiểu phong cách kỳ ảo lãng mạn.
Tác phẩm tiêu biểu của Lưu Ích Dương《 niên thiếu 》, chính là một bộ chuyện xưa trong thanh đạm mang theo ngây thơ lãng mạn, ông am hiểu dùng hình ảnh hằng ngày tới biểu hiện cảm xúc cực hạn, đồng dạng nam nữ vai chính yêu cầu một loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo, vai phụ lại muốn có cảm giác thế tục, hai người va chạm vào sinh ra kỳ diệu hoa lửa.
Khương Diệp đầu ngón tay vô ý thức gõ cái bàn, không hề nghi ngờ Lưu Ích Dương lần này vẫn như cũ sẽ kéo dài cùng loại phong cách, ở cô xem ra 《 hạc 》 là 《 niên thiếu 》bản tăng mạnh, bên trong thêm nhiều hơn chút bối cảnh quốc gia biến hoá.
Nữ chủ cùng nam chủ học cùng cấp ba, ở niên đại đấy hoặc là thành tích tốt, hoặc là trong nhà có tiền, mới có thể học lên đến cấp ba, nữ chủ cùng nam chủ phân biệt thuộc về trước sau. Một cô gái tâm địa thiện lương, thành tích ưu tú thực mau liền hấp dẫn nam chủ. Vì cùng nữ chủ thi đậu cùng trường đại học, nam chủ từ lớp 12 bắt đầu phấn đấu, tuy rằng thời gian có chút muộn, nhưng bù lại nam chủ trong nhà có tiền, hai người cuối cùng vào cùng trường đại học, cũng yêu nhau bốn năm.
Thời gian đó chính sách quốc gia biến hóa, nam chủ muốn xuất ngoại theo gia đình, bởi vì các loại nguyên nhân, nữ chủ chỉ có thể cùng nam chủ chia tay.
Mười năm qua đi, hai người gặp lại ở sân bay quốc tế tại thủ đô, nam chủ đã cưới vợ, mà nữ chủ vẫn như cũ độc thân.
Tiểu thuyết kết cục là nữ chủ cùng vợ nam chủ nói chuyện ở tiệm cơm Tây, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, hoảng hốt thấy một con hạc trắng bay qua.
Ở trong lòng phác hoạ đại khái tình tiết của bản tiểu thuyết này xong, Khương Diệp mới đặt toàn bộ lực chú ý vào nhân vật vợ nam chính.
Nhân vật này…… Nói không quan trọng nhưng lại quan trọng.
Nói không quan trọng là bởi vì ba phần đầu của《 hạc 》 có hai đều là gút mắc giữa nữ chính cùng nam chính, vợ nam chính chỉ xuất hiện ba lần. Một lần ở sân bay ba người gặp mặt, một lần cùng nam chủ cãi nhau, cuối cùng một lần là đơn độc gặp mặt cùng nữ chủ nói chuyện.
Khương Diệp cho rằng nhân vật này suất diễn không nặng nhưng ý nghĩa quan trọng.
Theo cái nhìn của cô, vợ là đại biểu thế tục, là tượng trưng cho nam chủ khuất phục xã hội, đồng thời cũng là lại một lần đối lập ra hình tượng nhân vật nữ chủ thanh lãnh linh hoạt kỳ ảo, hết sức quan trọng.
Nếu có thể thử kính nhân vật này…… Khương Diệp dựa vào trên ghế, mặt mày hưng phấn lên.
Nhân vật này có ý tứ.
Khương Diệp cầm điện thoại lại xem bản tiểu thuyết một lần, đến rạng sáng hai giờ hưng phấn mới hơi chút giảm bớt, vẫn luôn lăn lộn đến ba giờ mới ngủ.
Ngày hôm sau 6 giờ sáng dậy, vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân, Khương Diệp ở trong phòng trọ nho nhỏ, một người tự diễn xuất.
Cô không chỉ diễn mình vợ nam chủ, cô diễn nam chủ, diễn nữ chủ, diễn giáo viên bên trong, cô một người diễn cả bộ tiểu thuyết.
……
“Phòng bên cạnh rốt cuộc ở mấy người?”
“Một đi, ngày thường liền thấy một người ra vào.”
“Em cẩn thận nghe một chút, sáng sớm bên trong thật nhiều người nói chuyện.”
“Thật đúng nhỉ, giống đang đối diễn, ngày hôm qua không phát hiện có người tiến vào a.”
“Có phải hay không đang xem TV.”
“TV không phải thanh âm này.”
Khương Diệp không biết cô biến âm các nhân vật làm cho đôi vợ chồng diễn viên quần chúng ở bên cạnh sinh ra đối thoại phía trên.
Cô càng diễn, càng cảm thấy bản tiểu thuyết này viết tốt.
Không phải bởi vì nam nữ chủ, mà là bên trong nhân vật khác cùng bối cảnh, tinh tế cân nhắc liền sẽ phát hiện quá chân thật, bên trong căn bản chính là chiếu rọi hiện thực sinh hoạt, chẳng qua mặt ngoài phù lên câu chuyện tình yêu vui buồn hợp tan của nam nữ chủ.
Giữa trưa 12 giờ, Khương Diệp liền sửa soạn một chút, chuẩn bị đi khách sạn STAY.
Thời gian thử kính là hai giờ, nhưng đến trước thời gian sẽ không sai.
Khương Diệp vừa mở cửa liền nhìn thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, nhưng hàng xóm cũng không có ra tới, mà là nhìn thoáng qua phía cô.
“Các cô đang đối diễn sao?” Đôi vợ chồng ở phòng bên cạnh khách khí cười hỏi.
Khương Diệp sửng sốt một giây, phản ứng lại đây: “Không có, bên trong chỉ có mình tôi.”
Khương Diệp là chân chính nhiệt tình yêu thương biểu diễn, bởi vì đại học không có biện pháp chọn chuyên ngành mình thích, sau khi cô vào đại học, trừ bỏ hoàn thành chương trình học của chuyên ngành, thời gian còn lại liền như Phương Phàm nói, đông một cây búa tây một búa nơi nơi học.
Nghe nói diễn viên chuyên nghiệp bản lĩnh lời thoại đều cực kỳ tốt, Khương Diệp liền thường xuyên đi hệ phát thanh nghe trộm, cuối cùng bản lịch nói lời kịch có tặng lên không thì không biết, nhưng mà ma âm một giọng biến trăm người thì học được triệt để.
Khách sạn STAY cũng không ở bên cạnh thành phố điện ảnh Tinh Hải, mà ở phương hướng ngược lại, ở gần trung tâm thành phố.
Thời điểm Khương Diệp đến, đã có mấy người thử vai người vợ đến, cô thậm chí nhìn đến hai nữ diễn viên tương đối quen mắt, có thể nghĩ mức độ cạnh tranh của lần thử kính này.
Mấy phút sau, người lục tục đều đến đông đủ, nhưng cửa phòng 1703 cũng không có mở ra, vẫn như cũ đóng chặt, trước cửa để poster củaập cái đoàn phim, mặt trên viết nhân vật thử vai.
Quả nhiên giống như Phương Phàm nói, chỉ còn lại có hai nhật vật là vợ cùng cha nam chủ.
Từ 2 giờ đến 5 giờ thử kính nhân vật vợ nam chính, 6 giờ về sau thử kính cha nam chính.
Đúng 2 giờ, cửa phòng 1703 mở ra, nhóm người đầu tiên đến thử vai bị kêu đi vào. Có vài người không tới hai phút liền ra tới, còn có người nửa giờ cũng chưa ra tới, theo thời gian trôi qua, bầu không khí bên ngoài càng ngày càng khẩn trương.
“Chỉ là một cái vai phụ mà làm tớ khẩn trương quá.” Hai diễn viên nữ phía trước Khương Diệp chắc là quen biết, nhịn không được thấp giọng phun tào lên.
“Biết làm sao bây giờ, nhân vật này Lưu đạo rất coi trọng, vẫn luôn tuyển đến bây giờ cũng chưa tuyển ra tới.”
“Nếu có thể đáp thượng Lưu đạo đi nhờ xe, về sau liền không lo.”
“Muốn trước bắt lấy nhân vật này mới được.”
Cũng không biết có phải hay không bởi vì Khương Diệp là bên trong đề cử đến, cô bị sắp xếp thử vai cuối cùng, chờ đến lượt cô, đã 4 giờ 50 phút.
“Tiến vào.”
Nghe được trợ lý ở cửa gọi, Khương Diệp lập tức đi vào p1703.
Cô cũng không phải khẩn trương, ngược lại thực hưng phấn mới lạ.
Đây là lần đầu tiên cô đứng đứng đắn đắn thử kính, vẫn là một đoàn phim lớn.
Vừa đi vào, đối diện ngồi ba người, trước mặt đều có một trương bàn tròn nhỏ, mặt trên chất đầy các loại trang giấy.
Người ngồi ở giữa kia cũng không ngẩng đầu lên: “Khương Diệp? Bắt đầu đi.”
Khương Diệp ngắm liếc mắt một cái hai người khác, dùng phương pháp loại trừ xác nhận vị ngồi ở giữa kia chính là đạo diễn Lưu Ích Dương.
Cũng chưa nói phải bắt đầu như thế nào, vậy thì Khương Diệp chỉ có thể tự do phát huy, nhân vật người vợ này chỉ có hai tràng diễn có chuyện nói, trận thứ hai cãi nhau, cảm xúc bùng nổ tương đối dễ biểu hiện.
Khương Diệp nghĩ đến không sai, những người phía trước đa số đều lựa chọn trận thứ hai, bất quá cô càng thích tràng diễn nói chuyện cuối cùng kia.
Có lẽ là bởi vì mau đến thời gian thử vai nhân vật cha nam chủ, nguyên bản đạo cụ bàn ghế đặt ở bên trong đã bị thu lên, đặt vào trong góc.
Khương Diệp lười đến lại phiền toái những người này, trực tiếp hư không ngồi xuống, đôi tay đặt ở trên mặt bàn không tồn tại.
p1703 mọi người: “……”
Lưu Ích Dương nghe được động tĩnh chung quanh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Còn sẽ diễn xiếc cơ.”
Khương Diệp không đáp lời, cô đã nhập diễn.
Người vợ nhìn người phụ nữ váy dài trắng ngồi đối diện, trong mắt hiện lên ghen ghét, chính là người phụ nữ này, làm chồng mình nhớ nhung mười năm.
“Con chúng tôi năm nay vừa mới lên lớp lá, gọi ba ba giọng đặc biệt ngọt.” Người vợ lấy ra một tấm ảnh gia đình đặt trên bàn, trên mặt cười hạnh phúc, đầu ngón tay lại nắm gắt gao lấy một góc ảnh chụp, thậm chí bởi vì dùng sức quá độ mà có chút trắng bệch.
Không biết đối diện nói gì đó, người vợ cất tấm ảnh, nâng cằm cao ngạo: “Cô tuổi lớn như vậy, cũng nên tìm người mà kết hôn.”
Khương Diệp đối diện không khí, không có người cùng cô đối diễn, chỉ có thể giả vờ có người đang nói chuyện, cô hơi hơi nghiêng tai nghe xong lời nói người không tồn tại nói.
Lúc nàu là nữ chủ đang nói với người vợ, cô ấy cùng nam chủ sẽ không lại có gút mắt, chính mình muốn xuất ngoại dạy học, về sau khả năng sẽ không trở về, chuyện thời trẻ qua đi liền đi qua, hy vọng bọn họ người một nhà có thể vui sướng.
Thiện lương né tránh của nữ chủ tại thời điểm này đạt tới đỉnh núi.
Có trong nháy mắt, ánh mắt người vợ nhìn về phía đối diện thế nhưng có ba phần hâm mộ một phân bội phục.
Lưu Ích Dương nhìn đến Khương Diệp xử lý ánh mắt này, theo bản năng ngồi thẳng: Đúng rồi, chính là ánh mắt này.
Đây là hương vị hắn muốn biểu đạt.
Đợi Khương Diệp nói xong một câu cuối cùng, vừa vặn đúng 5 giờ.
Nhà làm phim cùng phó đạo diễn nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt thống nhất nhìn về phía đạo diễn Lưu Ích Dương.
Lưu Ích Dương dựa về phía sau, hai tay khoanh lại, nhìn chằm chằm Khương Diệp nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Khương Diệp đúng không.”
Khương Diệp gật đầu, đã từ diễn phim nhanh chóng ra tới, chờ ông nói câu kế tiếp.
Lưu Ích Dương gọn gàng dứt khoát nói: “Xin lỗi, nhân vật này sẽ không cho cô.”