Thề Ước Thầm Lặng

Chương 5



Todd bắt đầu với bãi biển – lúc nào cũng là một điểm đến được yêu thích với du khách. Myra cũng không ngoại lệ.

Bãi biển vắng vẻ, trừ vài tay lướt sóng bướng bỉnh với bộ quần áo ướt đẫm để giữ ấm trong làn nước băng giá, họ có bãi biển cho riêng mình.

Myra chỉ tay và hỏi những người đó làm gì trong nước trên ván.

“Ở chỗ em người ta không có ti vi à?”

“Ở nhà em không có ti vi.”

“Thế còn nhà hàng xóm?”

“Bọn em sống ở chỗ hẻo lánh.”

Anh chấp nhận câu trả lời, giải thích nghệ thuật lướt sóng, và ngắm nhìn các biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô đá giày đi và để nước biển mùa đông lạnh buốt tràn lên làn da trắng mịn của mình.

Todd quỳ gối xuống cát và vùi tay xuống. Một con cua cát xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Cô co rúm người lại khi anh đặt sinh vật nhỏ bé đó vào tay cô. Nó nhanh chóng di chuyển, khiến cô hét lên và thả nó xuống. Con vật đó vùi mình xuống cát với một tốc độ không sao tưởng tượng nổi.

“Nó đi đâu vậy?”

“Anh nghĩ là đi trốn lũ người khổng lồ.”

Todd nắm tay cô và giúp cô đứng dậy, rồi nắm chặt lấy nó. Má cô hơi ửng hồng. Anh tự hỏi cô có thật sự ngây thơ như những biểu hiện đó không.

Lúc trước khi hôn cô, anh cảm thấy cô e thẹn như một nàng trinh nữ dưới môi mình, khiến anh phải lùi lại khi tất cả những gì anh thực sự muốn làm là xông tới, kệ xác hậu quả.

Gia đình cô ở đâu? Vì sao họ lại bỏ rơi cô? Anh sẽ tìm được câu trả lời, không bằng cách này thì bằng cách khác.

Họ đi bộ trên một lối đi lót ván và ngó vào vài cửa hàng. Ở cửa hàng thứ ba, Todd nhận ra rằng Myra đang ngắm nghía vài bộ đồ treo trên giá.

“Em nên mua cái đó.” Anh giơ lên cái áo sơ mi mà cô chú ý đến lên. “Em mặc nó sẽ đẹp lắm đấy.”

“Có lẽ sau khi bán được mấy cái chân nến.”

Anh đã quên mất là cô không có tiền.

“Em cần quần áo. Và đồ của anh không vừa với em lắm đâu.”

Anh lấy vài món đồ ra khỏi giá và quăng chúng cho cô. “Đây, mặc thử chúng xem.”

“Ý anh là gì?”

“Em biết đấy, xem xem chúng có vừa không.”

“Em không có cách nào để mua chúng.”

Cô đẩy đống quần áo vào tay anh.

“Anh có.”

“Không. Em không thể làm thế.”

“Em có thể trả lại anh mà.”

Cô nhìn cái váy màu đồng đỏ và áo sơ mi đồng màu. “Anh chắc chứ?”

“Đi đi.” Anh đẩy cô về hướng phòng thay đồ. Cô đi ra đi vào vài lần. Anh đón nhận từng bộ đồ với một cái gật đầu hoặc lắc đầu. Nhân viên bán hàng vui vẻ chọn đồ và mang ra cho cô thử.

Todd ngồi xuống khi cô trình diễn trang phục cho anh xem. Thỉnh thoảng, cô cười khúc khích, và đôi khi lại đỏ mặt. Không chỉ một lần cô ở lỳ trong phòng thay đồ, tuyên bố rằng bộ váy đó “đơn giản là không phù hợp.”

Todd không nhớ nổi mình đã từng thích thú ngắm nhìn một người phụ nữ nào đi mua sắm như lúc này đây.

Ở quầy, người bán hàng giúp Myra chọn vài món đồ lót mà cô ‘thật sự cần’. Todd đưa thẻ tín dụng ra và mỉm cười.

Mặc một cái váy dài tới bắp chân, một chiếc áo cánh và đi một đôi giày phù hợp, Myra tạo dáng, trông cô dường như thoải mái hơn. “Thật đáng yêu. Làm thế nào để cảm ơn anh đây?”

Lúm đồng tiền của cô lại xuất hiện, khiến tim anh đập thật nhanh. “Em vừa cảm ơn rồi đấy.”

“Khi ông Harrison gọi lại báo giá, em có thể trả lại cho anh tất cả.”

Anh nắm tay cô, chỉ vào một bể cá lớn sau cửa sổ một gian hàng và đổi chủ đề. Anh muốn cô không phải lo lắng gì hết. Có thể anh không đủ sức duy trì điều đó trong thời gian dài, nhưng anh sẽ cố gắng.

Khi ăn tối ở một quán ăn bên ngoài, họ trò chuyện về sự khác biệt giữa thời tiết ở Scotland và California. Myra hỏi han về mọi thứ cô nhìn thấy. Anh quy tính tò mò của cô là do việc đến từ một đất nước khác. Đôi khi anh nghĩ câu hỏi của cô có hơi lạ lùng, nhưng anh giữ nhận xét đó cho riêng mình.

Khi họ về đến nhà thì đã gần nửa đêm.

“Em đã có một khoảng thời gian vô cùng tuyệt vời”, Myra nói khi họ đi qua cửa.

Todd đi theo cô vào phòng và ném các túi đồ lên giường. “Tốt, anh rất mừng.” Anh quay lại thì thấy cô đang quan sát mình.

Mắt cô nhìn xuống sàn. “Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Cô không ngẩng lên. “Muộn rồi.”

“Phải, đến giờ đi ngủ rồi.”

Mặt cô đỏ bừng hơn bao giờ hết.

“À, ồ…”

“Chúc em ngủ ngon, Myra.” Anh nâng cằm cô lên, khẽ chạm môi vào môi cô trong một động tác âu yếm ngắn ngủi, rồi rời khỏi phòng.

Chúc ngủ ngon, cô thì thầm khi anh đã đi.

Cô phải mất rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ, và khi cô vừa mới ngủ, Todd đã đánh thức cô dậy.

“Chào em”, anh ngồi trên mép giường. “Anh đi làm đây.”

Mắt cô hé ra. Mặt trời chưa mọc và Todd đang nhìn cô một cách kỳ lạ. “Gì thế?”

“Đi làm. Anh phải đi làm.”

“À…” Myra cố gắng ngồi dậy, nhưng tay anh ghìm cô lại.

“Em cứ ngủ đi, mấy tiếng nữa anh sẽ gọi cho em.”

Cô không cố gắng ngồi dậy nữa, tựa người vào gối và mỉm cười với anh. Anh mặc đầy đủ đồng phục và trông ra dáng một sỹ quan đến từng gang.

“Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.” Anh vuốt một sợi tóc lòa xòa trên mặt cô và đứng dậy rời đi.

“Ngài Blakely à?”, cô lầm bầm.

“Anh đây.”

“Chúc thượng lộ bình an.”

Ngày hôm đó có thể là ngày dài nhất cuộc đời anh.

Nó khởi đầu với một chồng giấy tờ, bắt đầu và kết thúc cùng một chủ đề, Myra MacCoinnich. Tất nhiên, theo ghi chép, cô vẫn là Jane Doe số 33, và anh vẫn chưa sửa lại.

Jake ngồi ở bàn anh ta, nghiên cứu chồng giấy tờ của mình. “Vậy, cuối tuần vừa rồi cậu có hẹn hò với Melissa không?”

“Không.” Todd đã chia tay Melissa cách đây vài tuần, nhưng vì Jake thích bạn gái cũ của anh nên anh vẫn tiếp tục hỏi về cô ta.

“Thế à? Vậy cậu đã làm gì?”

“Không gì nhiều”, anh nói dối. Jake sẽ không bao giờ hiểu được vì sao anh thu nhận Myra. Khỉ thật, anh thậm chí cũng chưa hiểu nữa là.

“Không giống cậu, tôi đã xem thể thao với Jim và các con trai cậu ta, rồi dành chút thời gian quý giá với Sheila. Nếu cậu hiểu ý tôi.” Jake cười.

“Tôi hiểu ý anh.”

“Tôi đã có một cuối tuần tuyệt vời.”

“Rất mừng khi nghe điều đó”, Todd nói qua khóe miệng.

“Nelson, Blakely”, Jim hét lên từ cửa phòng. “Có người tìm hai người này.”

Một người phụ nữ cao, gầy, hấp dẫn đứng cạnh Jim. Cô ta mặc một cái áo khoác ngoài quần jeans và áo phông. Cái áo khoác có vẻ dính sơn. Một vệt sơn màu xanh hẳn đã tránh được chiếc tạp dề và dính lên cằm cô. Cô ta có vẻ không mấy quan tâm đến diện mạo khi xông về phía họ.

“Tôi đã đến nhanh hết mức có thể.” Bàn tay dính đầy màu vẽ của cô ta chìa ra.

Ngẩn người không biết cô ta là ai, Todd nói, “Tuyệt lắm. Cô là ai?”

“Tôi xin lỗi, tôi là Liz McAllister. Hai người có tin gì về em gái Tara của tôi à?”

Hôm ấy là một ngày tuyệt diệu, một ngày mà Myra sẽ không bao giờ quên.

Sau khi tỉnh dậy và tắm táp thật lâu, cô đi dạo quanh bếp của Todd, ăn thử gần như tất cả mọi thứ. Mặc dù tủ bếp của anh không đầy lắm, nhưng mọi thứ đều mới mẻ và phấn khích.

Cô cứ bật ti vi để đó khi khám phá nhà của Todd. Ở pháo đài, thỉnh thoảng cô cũng giúp đầu bếp, nhưng không có gì trong căn bếp này trông giống những thứ ở thời của cô.

Tủ lạnh của anh có những hộp thức ăn mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây: Lasagna, pizza, gà Thái với mỳ. Cô không biết cách đọc tên các món ăn đó, chứ đừng nói là biết chúng chứa gì bên trong. Có hướng dẫn in trên hộp. Cô cầm một món ăn có tên là “Bánh gà” và cảm thấy tự tin là mình có thể chuẩn bị một bữa ăn thuộc thế kỷ này cho Todd. Khi đã tìm được mọi thứ mình cần, cô mỉm cười với cảm giác tự hào tràn ngập.

Cô tắt tivi, và nghịch cái hộp đen bên cạnh. Bất thình lình, tiếng nhạc vang lên trong phòng.

Giật mình, Myra suýt nữa đã đánh ngã một cây đèn khi cố gắng hạ âm thanh xuống. Khi cô đã vặn đúng nút, một nhịp điệu dễ chịu, đều đều, yên bình hơn phát ra từ những cái hộp nhỏ hơn quanh phòng.

Thứ âm nhạc ấy vô cùng dễ chịu với nhịp nhanh, khác xa thứ âm nhạc cô vẫn nghe. Người đàn ông hát bài này có cao độ hoàn hảo. Myra thấy mình di chuyển một cách vô thức theo nhịp nhạc.

Tara đã nói đúng về âm nhạc, cô sẽ rất nhớ nó khi về nhà. Còn giờ đây, cô nhảy múa, cười khúc khích trước vài từ ngữ trong bài hát.

“Mời cô ngồi, cô McAllister, Todd đề nghị.

Cô ta nhìn qua nhìn lại giữa hai người đàn ông, sự e sợ hiện rõ trên khuôn mặt. “Chuyện này liên quan đến Tara, phải không?”

“Không phải trực tiếp.” Jake ngồi xuống cạnh cô ta, Todd ngồi sau bàn.

“Thế thì có việc gì?”, giọng cô ẩn chứa sự thất vọng.

Todd đưa ra bức ảnh của Myra, anh đã vùi nó trong đống giấy tờ trên bàn làm việc. “Trước đây cô đã từng gặp người phụ nữ này chưa?”

Liz liếc bức hình. “Chưa.”

“Nhìn kỹ xem.”

“Cô ấy là ai?” Cô ta xem kỹ bức ảnh trước khi trả nó lại. “Và việc này thì có liên quan gì đến em tôi?”

“Bọn tôi không dám chắc cô ấy là ai.” Jake cầm lấy bức ảnh, ném nó cho Todd. “Cách đây vài ngày, cô ấy đã nhập viện với bệnh mất trí nhớ. Điều duy nhất cô ấy nhớ là tên cô.”

“Tên tôi? Sao lại thế? Trước đây tôi chưa từng gặp cô ấy trong đời.”

“Chúng tôi đang hy vọng cô có thể giúp chúng tôi làm sáng tỏ điều đó. Vì cô không nhận ra cô ấy, xem ra cô cũng không thể giúp bọn tôi.”

Todd để bạn mình nói.

“Anh đã nói là chuyện này không liên quan trực tiếp với sự biến mất của em gái tôi. Ý anh là gì khi nói thế?”

“Thực ra thì đó chỉ là linh cảm thôi”, cuối cùng Todd nói. “Người phụ nữ này.” Anh giơ bức ảnh lên. “Có giọng Scot rất dễ nhận thấy. Lần cuối cùng người ta thấy em cô, cô ấy đã xuất hiện cùng hai người đàn ông có giọng tương tự, không phải thế sao?”

“Đó là những gì người ta nói với tôi.” Hy vọng tràn đầy mắt cô. “Anh có nghĩ là cô ấy có thể biết gì đó về Tara không?”

“Cô ấy bị mất trí nhớ, cô McAllister ạ. Cô ấy không nhớ gì hết”, Jake nói.

Liz McAllister nắm chặt tay lại và xoa hai tay thật mạnh. Todd đã từng nhìn thấy động tác này rất nhiều lần trong quá khứ. “Tôi có thể nói chuyện với cô ấy không?”

“Chuyện đó thì có thể hơi khó. Cách đây hai ngày, cô ấy đã rời bệnh viện.”

Thất vọng rõ rệt, cô ta hỏi, “Cô ấy đã đi đâu?”

Todd phải ngậm chặt miệng và để bạn mình tiếp tục. Anh ta nói với cô McAllister là họ không biết cô ấy đang ở đâu, và họ không có quyền phí phạm nguồn lực quý giá để tìm kiếm cô ấy.

“Nhưng nếu cô ấy biết điều gì đó về em tôi thì các anh cần phải tìm cô ấy chứ.”

“Bọn tôi không biết liệu cô ấy có thông tin gì về em cô không.”

“Và các anh cũng không biết chắc rằng cô ấy không có. Xin anh…” Liz dừng lại và hạ giọng xuống. “Các anh phải tìm cô ấy.”

Người phụ nữ ngồi đối diện anh rõ ràng là đang bị dằn vặt vì mất em gái. Myra biết gì về sự biến mất của Tara McAllister? Cô có biết gì không? Anh đang chứa chấp một kẻ chạy trốn sao? Khỉ thật. Tất cả những câu hỏi không được trả lời quay mòng mòng trong tâm trí khiến anh đau đầu.

“Tôi đã theo dấu cô ấy đến một nhà tình thương, nhưng cô ấy đã bỏ đi. Có lẽ cô ấy sẽ quay lại. Chúng tôi sẽ báo cho cô nếu tìm ra cô ấy.”

Liz đứng dậy ra về và bắt tay họ. “Xin hãy gọi cho tôi.” Một tiếng thở dài nặng nề thoát khỏi môi cô. “Tôi tuyệt vọng lắm rồi. Người ta bảo tôi rằng mỗi ngày trôi qua kể từ khi em tôi biến mất là một ngày em ấy đến gần cái chết hơn. Nếu người phụ nữ mất trí nhớ này biết tôi, dù cho tôi không biết cô ấy, thì có thể cô ấy biết điều gì đó.” Liz McAllister chớp mắt ngăn dòng lệ tuôn rơi và bỏ đi.

Di động reo. Ở hồi chuông thứ hai, Myra nghe thấy âm thanh click của thiết bị điện tử từ chiếc máy đặt cạnh điện thoại của Todd. Qua nó, cô nghe thấy gốc giọng Scotland. “Myra, nghe máy đi.”

“Em đây”, cô nói với cái máy.

“Nhấc máy đi.”

Myra giữ cái hộp nhỏ màu đen và ấn nút Nói chuyện. Cô ngập ngừng đưa nó lên tai. “Xin chào? Todd à?”

“Em đây rồi, cái gì giữ chân em vậy?”

“À ừ.”

“Thôi quên đi.” Giọng anh cộc lốc. “Mọi chuyện ở đó thế nào?”

“Tốt, ổn.” Chuyện gì đó đang làm anh bận tâm, Myra có thể cảm giác được điều đó. “Em đang chuẩn bị nấu bữa tối. Mấy giờ anh về?”

“Tầm bốn rưỡi.”

“Hẹn gặp anh lúc đó nhé.”

“Ừ. Này, Myra, giúp anh một việc. Ở yên trong nhà nhé.”

“Bên ngoài không an toàn sao?”, cô hỏi.

“Ừ, không. Anh sẽ giải thích khi anh về nhà.”

“Được rồi.”

“Anh gác máy đây.”

“Todd này?” Myra muốn hỏi điều gì đang khiến anh phiền lòng nhưng rồi đổi ý.

“Gì thế?”

“Giữ an toàn nhé.”

“Gặp em lúc bốn rưỡi.”’

Chuyện gì đã xảy ra không biết? Cô đã đọc hướng dẫn vậy mà khói vẫn bốc lên từ lò nướng. Hộp thức ăn tan chảy giữa các thanh kim loại. Rõ ràng là cô đã bỏ qua điều gì đó thiết yếu để nấu nướng thành công.

Dù cho bữa ăn đang bốc khói một cách nguy hiểm, cô vẫn chưa đốt trụi căn nhà. Không tính cái khăn lau bát bị bắt lửa. Ai mà biết được các thanh kim loại bị đốt nóng trong lò lại nóng thế cơ chứ? Bên cạnh đó, dòng nước chảy qua ống trong bồn rửa nhanh chóng dập tắt ngọn lửa. Dẫu vậy, cần phải mở cửa sổ để không khí thoát ra khỏi phòng, và điều đó khiến cả căn phòng lạnh băng.

Cô lục lọi trong tủ lạnh cho tới khi tìm được đồ làm sandwich. Không phải bữa ăn cô đã dự tính, nhưng phải chịu thôi.

Myra cầm vài khúc gỗ Todd đã phơi ở hàng rào sau nhà vào để châm lửa. Myra đặt chúng trong lò và xòe tay ra. Lửa bắt vào gỗ và cô nở một nụ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.