“Lão gia, đến.” Ngụy Đại vững vàng dừng xe ngựa lại, nói với người bên trong xe.
Trình Khanh Nhiễm nhìn tiểu nha đầu ngủ say sưa, không tiếng động cười một tiếng, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, nhỏ giọng phân phó Ngụy Đại vén rèm xe lên, tiêu sái nhảy xuống xe ngựa.
Ngụy Đại khẽ cúi đầu, che giấu kinh ngạc ở trong mắt: “Lão gia, có muốn phân phó người đi dọn dẹp phòng khách hay không?”
“Không cần, ” Trình Khanh Nhiễm đi thẳng vào trong nội viện, “Tối nay nàng nằm ngủ trong phòng ta.”
Mặc dù bình thường luôn trầm tĩnh, nghe một câu nói ngắn ngủi này, Ngụy Đại kinh ngạc há to miệng, chỉ là không đợi hắn hỏi ra lời, bóng dáng Trình Khanh Nhiễm đã biến mất ở sau bức tường rồi.
Chỉ là Ngụy Đại suy nghĩ nhiều, Trình Khanh Nhiễm cũng không có ý nghĩ gì, thử nghĩ xem, có thể sinh ra sắc tâm với một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh sao, cho dù không dâm loạn chơi đùa luyến đồng, cũng khẳng định không phải là người tốt. Trình Khanh Nhiễm tự nhận hắn còn là một quân tử.
Hắn vừa đi vào Thính Vũ hiên, đại nha hoàn Phương Trúc tiến lên đón.
Năm nay Phương Trúc mười bảy tuổi, là nữ nhi của bà vú đã qua đời của Trình Khanh Nhiễm, từ khi còn nhỏ đã ở bên cạnh phục vụ Trình Khanh Nhiễm, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thoải mái hào phóng, dần dần làm đại nha hoàn bên người hắn. Trước khi Trình Khanh Nhiễm rời kinh thành, đã giải tán một nhóm lớn tôi tớ, đã từng suy nghĩ tìm mối hôn sự tốt thay Phương Trúc, bất đắc dĩ nói gì Phương Trúc cũng không chịu gả, đối với nàng Trình Khanh Nhiễm lại không thể cho thôi việc hoặc bán người, hơn nữa cơm áo cuộc sống thường ngày của hắn đều do Phương Trúc tự mình xử lý, liền dẫn nàng tới trấn nhỏ xa xôi này.
Phương Trúc trời sanh chỉ có thể coi là thanh tú, chỉ có hai hàng lông mày lá liễu xinh đẹp động lòng người. Mới vừa ở trong phòng, xa xa nhìn thấy Trình Khanh Nhiễm ôm một nữ tử đi vào, trong lòng nàng hơi hồi hộp một chút, cuống quít đi ra ngoài đón, nhưng mà trên mặt lại là một bộ dáng mỉm cười: “Lão gia, vị cô nương này là?” Đợi đi đến gần, thấy rõ đó là tiểu nha đầu chừng mười tuổi, cuối cùng hơi yên tâm.
Trình Khanh Nhiễm không trả lời, chỉ phân phó nàng đi lấy thuốc trị thương .
Phương Trúc nghi ngờ nhìn bóng lưng ngọc thụ lâm phong, âm thầm cắn cắn môi, nhấc chân đi qua phòng bên.
Trình Khanh Nhiễm đặt Thư Lan lên giường, cúi đầu, chợt phát hiện trên người tiểu nha đầu có dấu vết hư hại, trong nếp quần còn giữ lại gỗ vụn cùng nhựa cỏ cây màu xanh đậm, nghĩ đến nhánh cây quả du kia, không khỏi thấp giọng mắng”Tiểu bao nghịch ngợm” .
Phòng của hắn, bình thường chỉ có Phương Trúc phục vụ, hiện tại nàng đi lấy thuốc, Trình Khanh Nhiễm không thể kkhông tự cầm khăn lấy ướt, ngồi chồm hổm lau mặt cho Thư Lan, nhè nhẹ lau sạch mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trở nên trắng hồng làm lòng người hài lòng, khiến hắn không khỏi vui vẻ, nếu quả thật có một nữ nhi hoặc muội muội như vậy thật tốt.
Lúc Phương Trúc tiến vào, đã nhìn thấy dáng vẻ Trình Khanh Nhiễm cười dịu dàng ngắm người trên giường, xinh đẹp động lòng người.
Nàng không tự chủ được dừng ở trước cửa, Trình Khanh Nhiễm chưa từng cười dịu dàng đối với nữ tử nào, đối với đại đa số nữ nhân hắn chỉ chán ghét, ngay cả nhìn cũng luyến tiếc, hôm nay hắn lại cười, rốt cuộc tiểu cô nương kia là ai?
Nhận thấy được bóng dáng trước cửa, Trình Khanh Nhiễm thu hồi nụ cười, đứng dậy phân phó nói: “Nàng bị mẫu thân đánh vào cái mông, ngươi thay nàng bôi thuốc thôi.” Nói xong, đi tới một bên trước bàn đọc sách, ngồi xuống đưa lưng về phía giường, không có nửa điểm ý tứ trốn tránh.
Phương Trúc tự trấn định đáp một tiếng, đi tới trước giường, theo bản năng trước tiên xem gương mặt người kia.
Trắng mịn như sứ, mặt phấn như đào, lông mi dày cong cong vểnh vểnh lên, nàng đang khẽ mấp máy hô hấp, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn như tắm nước anh đào, oánh nhuận mê người. Trong mắt Phương Trúc thoáng qua kinh ngạc cùng ghen tỵ mịt mờ, tại sao ông trời không công bằng như thế!
Nàng ghen tỵ không khống chế được động tác, đợi nàng cởi quần Thư Lan, đem cao dược bôi nơi sưng đỏ trên người thì Thư Lan lập tức tỉnh lại, “Đau!”
Âm thanh uất ức gào thét thanh thúy, đột ngột vang lên trong căn phòng an tĩnh.
Phương Trúc hận không chặn được miệng Thư Lan! Nàng vốn không có dùng lực có được hay không, một cái như vậy liền kêu đau, không phải tiểu nha đầu này cố ý chứ?
“Ngươi là ai?” Nhìn cô gái xa lạ đứng ở trước giường căm tức nhìn mình, Thư Lan chống cánh tay nhỏm dậy, mờ mịt hỏi.
Phương Trúc vừa muốn nói chuyện, Trình Khanh Nhiễm cũng đã đi qua, hắn liếc mắt lên cái mông nhỏ của Thư Lan đang sưng lên, thanh âm trầm thấp ra lệnh: “Ngươi đi xuống chuẩn bị cơm tối, nơi này có ta là được.” Trực tiếp đoạt mất bình thuốc, ngồi ở trước giường, cười nói với Thư Lan: “Ngoan ngoãn nằm, ta bôi thuốc cho ngươi, bôi thuốc, cái mông sẽ hết đau.”
Thư Lan híp híp mắt, qua một hồi lâu mới nhận ra Trình Khanh Nhiễm , suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn nằm xuống. Hắn cười đẹp như thế dịu dàng như vậy, khẳng định không phải người xấu , bởi vì người xấu đều giống với ác lang, vừa đen vừa xấu, dù là cười, cũng hung ác làm cho người ta sợ.
Rõ ràng thái độ Trình Khanh Nhiễm bất đồng khiến lòng của Phương Trúc đau nhói, nhưng dù sao nàng hầu hạ nhiều năm, quen thuộc tính tình của hắn, chẳng những không có lộ ra nửa điểm không vui, ngược lại cười cười dịu dàng với Thư Lan, lúc này mới bước nhẹ đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, nàng nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn, màn giường màu xanh thẫm, tay Trình Khanh Nhiễm thay người nọ bôi thuốc thật êm ái, thận trọng, giống như là bảo vật hắn trân ái nhất.
“Còn đau không?” Trình Khanh Nhiễm chậm rãi bôi cao dược ở cái mông nộn nộn của Thư Lan, nhẹ giọng nói, cười chúm chím mắt quan sát dùng đôi tay nâng cằm tiểu nha đầu lên, ngay cả hắn cũng không rõ ràng, vì sao phải đối đãi một người xa lạ như vậy.
Trên môngnơi được xoa thuốc có cảm giác mát rượi, Thư Lan chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, dùng sức lắc đầu một cái: “Không đau, rất thoải mái!”
Trình Khanh Nhiễm càng cười càng rạng rỡ, âm thanh như nước chảy róc rách, êm tai dễ nghe: “Vậy thì tốt. Ừ, tối nay ngươi dưỡng thương ở chỗ này đi, như thế nào? Ngày mai ta tiễn ngươi đến nhà cữu cữu.”
Nhà Cữu cữu, Thư Lan nhíu nhíu mày, nhà cữu cữu quy củ đặc biệt nhiều, nàng không thích ở đó đâu, bởi vì lúc trước không có chỗ để đi, vừa nghĩ đến nhà cữu cữu, trước mắt có đại ca ca dịu dàng đẹp mắt chăm sóc, nàng mới không cần đi đấy.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, Thư Lan đáng thương mà nhìn Trình Khanh Nhiễm: “Đại ca ca, ta có thể ở nhà ngươi hay không?”
“A, không phải ngươi muốn đến nhà cữu cữu?” Trình Khanh Nhiễm nhíu mày nói, thổi thổi cái mông của Thư Lan, mặc quần thay nàng.
“Không muốn đi, đến nhà cữu cữu thì không thể ngủ nướng, hầu như tam biểu ca đi theo bên cạnh ta, len lén chợp mắt cũng không được.” Thư Lan bĩu môi, nghĩ đến tam biểu ca không ngừng mở miệng nói chuyện bên tai nàng, nàng liền cực kỳ phiền.
Lần này Trình Khanh Nhiễm không nói gì, chậm nhất là sáng mai người Thư gia sẽ đi nha môn báo án, hắn không thể lưu Thư Lan quá lâu. Sờ sờ đầu tiểu nha đầu, mặt hắn không biến sắc dời đề tài: “Buổi tối muốn ăn cái gì, ca ca kêu người làm cho ngươi.”
Mới vừa nói xong, liền nghe phía dưới bụng truyền đến tiếng kêu rõ ràng, không khỏi mỉm cười.
Lần đầu tiên Thư Lan cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thể trách nàng, một ngày rồi người ta chưa ăn cơm chứ sao.
Tác giả có lời muốn nói: đã upload mặt bìa, có cảm giác rất vui mừng hay không? (*^__^*) hì hì. . . . . .
Hôm nay công việc khá bề bộn, cho nên số chữ không nhiều lắm, tha lỗi, tận lực mỗi ngày kiên trì đổi mới thấp nhất là 2000 chữ, cố gắng!