Trên một ngọn cây cao
vót, một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi ,ngó nghiên nhìn xung quanh. Nàng
mặc một bộ y phục màu hồng phấn , bộ y phục của một nha hoàn sai vặt gọn gàng. Hai búi tóc bới cao, lộ ra khuôn mặt mĩ mạo động lòng người.
Thiếu nữ trên cây khẽ cau mày, hiện giờ với thân phận đại tiểu thư tướng quân phủ, ốm yếu, bệnh tật, thật sự rất khó trốn ra ngoài như thế này.
Giờ thì nàng biết thế nào gọi là nhám chán, trước kia, cuộc sống của
nàng chưa từng nhàm chán đến thế.
Khi nghe nàng nói muốn học
kỳ môn độn giáp, Trầm Thiên…à không, phải gọi là ” phụ thân ” mới đúng. Ông ấy hiện giờ là phụ thân nàng, nàng phải luôn ghi nhớ điều đó mới
được. Ông ta chỉ quăng cho nàng một đống sách, kêu đọc, rồi bỏ đi mất.
Nếu không phải nàng chắc chắn không bị bại lộ thân phận, thì sẽ cho rằng ông ta cố ý muốn làm khó nàng. Với đống sách đó, đừng nói đến bày trận, đến hiểu nàng còn không thể hiểu nổi nữa là.
Hiểu Nguyệt Phù ngồi vắt vẻo trên một cành cây khá cao. Phải rồi, nàng chính là Thát Tử Linh cô bé được đưa đến tráo đổi với đại tiểu thư tướng quân phủ một
năm trước. Trong một năm nay, Tử Linh cố gắng quên tên mình. Nàng chính
là Hiểu Nguyệt Phù, nàng cố gắng bắt buộc bản thân nhớ kỹ điều này. Bởi
vì muốn lừa ai đó, trước tiên phải lừa chính bản thân mình trước. Một
năm nay nàng là Hiểu Nguyệt Phù và bây giờ cho đến khi rời khỏi đây nàng vẫn chính là nàng ấy.
Trên cành cây, Nguyệt Phù cố gắng đưa
mắt nhìn cách kẻ kia bày trận, nàng không biết đó là trận pháp gì, vì
không thể tiếp cận đối phương, nàng chỉ có thể đứng phía xa học lén.
Ngày nào nàng cũng chui qua lỗ chó, trốn ra đây, leo lên ngọn cây này
nhìn hắn bày trận và ghi nhớ.
– Tiểu thư, đến giờ về rồi….Tiểu Ngọc ở phía dưới gọi với lên trong lo lắng.
Tiểu Ngọc chừng mười bốn mười lăm tuổi, cùng độ tuồi với Hiểu nguyệt , là
nô tỳ cận thân của Hiểu Nguyệt.Nàng rất sợ bị phát hiện, nếu bị phát
hiện thì hẳn nàng sẽ bị phạt đòn. Nguyệt Phù tuột xuống phía dưới, sửa
sang lại trang phục, xem qua hết một lần, mới cùng tiểu Ngọc trở về.
– Tiểu thư, nhanh lên thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị,hôm nay phải đi lễ ở miếu…nếu chúng ta đến trễ, nô tỳ sẽ bị rầy. Tiểu Ngọc lẩm bẩm vừa lôi kéo tiểu thư nhà mình, vừa lo sẽ tới trễ.
Nàng thực sự cảm
thấy sẽ có ngày, mình sẽ vì tiểu thư mà bị đánh chết. Tiểu thư rõ ràng
không bị bệnh như người trong phủ nói, mà ngược lại rất khỏe mạnh và còn tinh quái, hiếu động. Một năm trước, lần đầu được sai đến hầu hạ tiểu
thư, nàng đã bị tiểu thư tấn vào tường uy hiếp.
“- Em có hai lựa chọn. Một là nói với mọi người trong phủ, là ta không có bệnh .
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa em chống lại ta. Dĩ nhiên ta sẽ làm mọi
khả năng để mọi người không tin em, và đuổi em ra khỏi phủ. Em biết đó,
nếu ta đã có thể lừa được trên dưới cả phủ này, em nghĩ xem, họ sẽ tin
ai ?
– Còn lựa chọn thứ hai ? Tiểu Ngọc run run hỏi.
– Làm nô tỳ trung thành với ta, giúp ta che dấu bí mật này. Tiểu thư mỉm
cười giảo hoạt nhìn nàng. ” Lựa chọn thứ hai có vẻ dễ hơn lựa chọn đầu
tiên, thế nên nàng dĩ nhiên sẽ không ngốc mà làm khó bản thân mình.
– Tiểu Ngọc, Lát nữa chúng ta lại như lần trước, đổi thân phận cho nhau một lát nhé.Nguyệt Phù gian xảo nhìn Tiểu Ngọc.
– Tiểu thư…lần trước em suýt chút bị cô hại chết, nếu không phải cô trở về kịp lúc thì em tiêu rồi….Tiểu Ngọc nhăn nhó.
– Ba canh giờ thôi lần này ta cần em kéo dài ba canh giờ…Mộng nguyệt đưa ngón tay ra nói.
– Một thôi, lần trước cũng chỉ hơn một canh giờ. Tiểu Ngọc chắc giá.
– Hai, lần này ta định bày trận. Khi về sẽ thêm tiền tiêu vặt cho em tháng này.
– Thêm 1 ngày nghỉ phép….Tiểu Ngọc cũng không chịu thiệt, muốn tranh thủ.
– Được….thành giao. ….Nguyệt Phù sau khi đến thái miếu thì kêu mệt, xin
vào phòng nghỉ, sau đó nàng thay đổi y phục với Tiểu Ngọc trốn ra theo
lối cửa sổ.
Hiện giờ mặt trời ngày một lên cao hơn, nắng bắt
đầu trở nên gay gắn hơn. Hiểu Nguyệt nhìn quanh, tìm một khoảng đất
trống,thưa tớt cây để dễ dàng cho việc bày trận. Đi mãi một lúc lâu nàng mới tìm được một nơi vừa ý. Nơi này cây cối khá thưa nhau, thế nhưng
cây nào cũng đều là những đại thụ vững chắc . Tuy thưa cây nhưng những
táng lá xòe rộng khiến cho dù đang ở giữa trưa nắng nhưng nơi này vẫn
mát. Điều khiến Hiểu nguyệt vừa ý nhất chính là hồ nước tại nơi này. Nó
cho nàng cái cảm giác mát mẻ, dễ chịu.
Nàng đến cánh rừng
nhỏ sau núi, nơi này địa thế rất thích hợp bày trận. Lúc trước đến đây,
nàng đã tìm ra nơi này. Nhớ lại trong đầu những gì đã thấy qua, nàng bắt đầu sắp đặt những phiếm đá. Một trận pháp nhanh chóng mở ra, giờ chỉ
chờ có người bước vào khởi động trận pháp. Học lỏm lâu rồi, thế nhưng
nàng cũng chỉ mới bày những trận nhỏ trong phòng vây Tiểu Ngọc, chưa một lần bày trận thực sự. Đang vui vẻ bước lui khỏi trận, bỗng nhiên nàng
động phải phiếm đá trong trận, khởi động trận pháp vây hãm chính mình
trong đó.
Nguyệt Phù kinh hoảng nhìn trận pháp xoay chuyển.
Nàng học lỏm bày trận, nhưng chưa từng học cách phá giải chúng. Có phải
nếu không có ai phát hiện ra, nàng sẽ chết trong trận pháp chính mình
bày ra?
Đang kinh hoảng thì nàng nghe thấy tiếng ngáp dài
của một người. Hắn nằm trên một nhánh cây gần đó và nhánh cây kia cũng
nắm trong trận pháp của nàng.
Trên nhánh cây cao rậm rạp,
một thanh niên chừng hai mươi tuổi, một thân hắc bào ngũ quan tuấn tinh
tế, hoàn hảo đến mức mê hoặc lòng người. Nàng chưa từng gặp qua một
người nào có khuôn mặt hoàn hảo như hắn. Khuôn mặt hắn góc cạnh đậm khí
chất nam nhân. Cái mũi cao thẳng tắp, đôi mắt phượng sâu hút hồn người,
bờ môi với những đường nét mê hồn. Toàn thân toát ra vẻ phong trần quyến rũ. Nếu một người có khuôn mặt yêu nghiệt, thường sẽ thiếu đi một chút
nam tính trong vẻ đẹp yêu nghiệt đó. Còn những người khuôn mặt góc cạnh, nam tính thường chỉ mang đậm nét phong trần. Ở hắn, rõ ràng toát lên vẻ phong trần, nam tính. Thế nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác,
bởi mĩ mạo quá sức hoàn hảo đến mê người của mình. Hắn vươn vai mệt mỏi
nhìn xuống trận pháp phía dưới.
– Ôi trời, chỉ ngủ quên một
lát, lại bị tên rảnh rỗi chết tiệt nào bày trận nhốt lại thế này ? Vừa
nói hắn vừa đưa mắt hướng về phía Nguyệt Phù vẫn còn kinh ngạc.
– Ồ, tiểu cô nương, nàng cũng thật không may giống ta nhỉ….Vừa nói hắn
vừa nghiến chặt hàm răng khó nghe ra vui buồn trong lời nói.