-Hừ, sao có thể thế được? Trận pháp này ngoài ta ra, còn có kẻ nào có thể đạt đến trình độ ấy?
Cổ Hoang nghe Lục Vương bàn tán khinh thường nói.
-Thật sao? Vậy ngươi có thể nói xem rốt cuộc là người nào trong chúng ta đã đánh chết lão đại Đạo Hoang hay không? Chúng ta đi vào trong huyễn trận, lẽ nào lão đại Đạo Hoang lại không biết? Chẳng lẽ lão lại không tìm cách phá giải sao? Lẽ nào lão lại không tìm cách tiêu diệt chúng ta? Hừ, lão phu xem ra ngươi cũng giống như bọn ta đều rơi vào trong huyễn cảnh rồi. Mục tiêu của chúng ta đều sai rồi. Nếu như chỉ có một người như thế thì rất khó nhận ra được điểm bất thường, nhưng giờ đã gặp nhau, chúng ta tất sẽ phát hiện ra mánh khóe thôi.
Tà Đạo lạnh lùng, liếc mắt nhìn Cổ Hoang, nói.
Tà Đạo nói đúng điểm lo lắng trong lòng Cổ Hoang, khiến vẻ mặt lão thoáng vẻ khó coi. Lão giương vẻ mặt cứng đờ nhìn Tà Đạo, lại phát hiện bản thân không có cách nào phản bác lại. Một lúc lâu sau, y kiên quyết nói:
-Theo như ngươi nói, thì có người có bản lĩnh đưa chúng ta vào huyễn cảnh sao? Ngoài Tiên Hoàng ra, còn có kẻ nào có thể làm như vậy được nữa?
-Người xếp đặt tất cả chuyện này dĩ nhiên không phải chỉ có một người. Hơn nữa, bọn họ vì sao lại phải đánh chết lão đại Đạo Hoang, lão thất và lão bát?
Ma Tiên trầm ngâm một hồi, thoáng vẻ suy nghĩ, thầm thì.
-Khi xưa, khả năng thăm dò cơ thuật của lão thất không ai có thể bằng được. Trước đây, ngay cả chuyện nhỏ của kê da toán mao, gã còn đoán được. Vậy vì sao lần này, gã lại không đoán ra? Có lẽ nói, chính bởi gã biết chuyện gì đó nên mới bị giết chăng? Mà lão bát và lão thất hai người thân nhau như huynh đệ, rất có thể mọi chuyện đều nói với nhau. Chính vì thế mà cả hai người đều phải chết. Nhưng ta thật không hiểu, rốt cuộc là kẻ nào có thể đánh chết lão đại Đạo Hoang đây?!
Tê Thiên Thánh Thú liếc mắt nhìn sáu người, nói.
Cả động phụ lại lần nữa chìm trong yên tĩnh. Chuyện này mọi người càng suy nghĩ lại càng thấy quái dị. Lục Vương mơ hồ nổi giận, vẻ mặt Cổ Hoang thẫn thờ, lão cẩn thận suy nghĩ tất cả.
-Đúng vậy. Khi xưa, thực lực của lão đại mạnh hơn cả bảy người chúng ta, hơn nữa, thân thể lão cũng đã đạt đến trình độ cao thâm khó lương. Lúc đó, ta cùng lão từng đánh với nhau nhiều trận, tuy rằng ta đều bị trận pháp của lão vây khốn, nhưng thực lực của lão vốn không đơn giản như vậy, người thường không thể thắng được lão, chứ đừng nói là đánh chết lão. Hơn nữa, Tiên Hoàng đã từng đánh một trận với Thiên Uy, khi đó chỉ có lão đại Đạo Hoang và Huyền Độn cùng theo vào. Nhưng Tiên Hoàng chết trận, lão đại Đạo Hoang lại bị trọng thương, Thánh thú Huyền Độn cũng chỉ còn lại cái xác trở về nên mới bị lão lục thanh toán. Mọi chuyện đều rất bất hợp lý, Tiên Hoàng có thật là bị Thiên Uy đánh chết không? Hay là còn vì nguyên nhân gì khác?
Tà Đạo vuốt vuốt chòm râu, phân tích, nói.
-Nếu như ngươi nói như thế, chẳng nhẽ chuyện này có liên quan đến lão đại Đạo Hoang sao?
Một lúc lâu sau, Minh Lôi nhẹ giọng nói. Lão vừa nói xong, cả ngũ vương còn lại đều trầm tư. Bọn họ vốn không phải là người ngu xuẩn gì, suy tính một hồi đều thấy Đạo Hoang rất có thể có dính dáng đến chuyện này.
-Không thể nào. Hoang lão đại và Tiên Hoàng tình như thủ túc, ta không tin Hoang lão đại lại hạ thủ với Tiên Hoàng. Hơn nữa, cứ cho là Hoang lão đại làm phản đi, thì thực lực của Huyền Độn cũng không thấp hơn Tiên Hoàng, Hoang lão đại làm sao đánh chết y đây?
Hư Diễn đột nhiên trầm giọng nói.
-Nhưng huyễn cảnh này làm ta nghĩ đến một người!
Thâm Uyên vùi đầu suy nghĩ một hồi lâu, chợt ánh mắt rực sáng.
-Ai?
Ánh mắt của ngũ vương cùng đổ dồn vào nhìn Thâm Uyên, ngay đến Cổ Hoang cũng vậy.
-Trong các thần thú có một hoàng một đế. Hoàng là Huyền Hỗn, đế là Huyền Độn. Khi xưa, Huyền Độn là đế vương trong các thần thú, thậm chí còn có giao tình với Tiên Hoàng, mà ta cũng mới chỉ nghe danh Huyền Hỗn. Nhưng ta từng nghe Huyền Độn nói, Huyền Hỗn, vua trong các thần thú là người am hiểu huyễn thuật, huyễn thuật của y đã đạt đến trình độ hết sức kinh khủng. Ngay cả Huyền Độn đi vào trong huyễn cảnh của Huyền Hỗn cũng không thể thoát được.
Thâm Uyên trầm giọng, nói.
-Nhị ca, ngươi muốn nói chuyện này Huyền Hỗn đã nhúng tay vào sao?
Tề Thiên Thánh Thú kinh ngạc nói. Y tuy không biết Huyền Hỗn, nhưng khi xưa, trước mặt Huyền Độn, ngay đến ngóc đầu lên y còn không làm nổi, áp lực kẻ này tạo ra quá mạnh.
Thâm Uyên gật đầu. Cả động phủ lần nữa lại chìm vào yên tĩnh. Lúc này, bọn họ lại lần nữa lật lại mọi chuyện, suy tính lại lần nữa.
-Cổ Hoang, nếu như chúng ta đoán đúng thì Huyền Hỗn và Hoang Chi Vương đã liên thủ lại bày ra mọi chuyện này. Hoang Chi Vương vẫn chưa chết, vậy thì sớm muộn gì Cổ Hoang ngươi cũng sẽ bị lão thanh toán thôi. Ngươi hà tất cố chấp, không chịu tỉnh ngộ như thế?
Tà Đạo nhìn chằm chằm Cổ Hoang, thấp giọng quát.
-Hừ, chẳng qua là suy đoán của các ngươi mà thôi. Hơn nữa, chuyện này còn cần phải tìm hiểu thêm nữa. Muốn ta thả các ngươi, hoàn toàn không có đâu.
Cổ Hoang lạnh lùng nói, tức thì nhắm mắt lại không thèm để ý đến Lục Vương nữa. Lục Vương bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa trầm tư.
Trong không gian của Long Đằng, giới Huyền Độn.
Lôi Cương ngồi xếp bằng ở đây đã trăm năm, cơ thể toàn thân hắn đã co lại bằng lúc bình thường, có điều, xuyên qua da thịt hắn là luồng ánh sáng màu vàng và màu tím đang lưu chuyển. Trong trăm năm này, hắn đã hấp thụ nguyên thạch hành kim và hành lôi, nhờ đó mà thân thể hắn đã phát triển đầy đủ, toàn thân đều có màu tím, màu vàng.
Được hai trăm năm, không chỉ da thịt Lôi Cương có màu vàng và màu tím, mà đầu của hắn cũng vậy. Hắn ngồi xếp bằng ở đó, lực hành kim phát ra cực kỳ mạnh mẽ. Hơn nữa, toàn thân hắn có rất nhiều lôi điện rất nhỏ bao quanh, nhìn hắn chẳng khác nào một lôi trì cả. Cách Lôi Cương mấy vạn dặm, bốn phân thân của hắn cũng ngồi xếp bằng trong nguyên thạch các hành. Toàn thân bọn họ giờ cũng đang thay đổi. Phân thân hành thổ giờ đã có màu vàng đất như của mặt đất, khí tức toàn thân hết sức cường đại. Phân thân hành thủy toàn thân có màu lam, thân thể xuất hiện những gợn sóng, chẳng khác nào một vùng biển lớn. Phân thân hành thổ có màu nâu, từ thân y phát ra sinh cơ dạt dào. Mấy năm nay, nhờ hấp thu, cây sinh mệnh trong phân thân hành thổ đã lớn thêm rất nhiều, trở thành cây đại thụ che trời. Phân thân hành hỏa toát ra hỏa diễm hừng hực cháy, chẳng khác nào một pho tượng hỏa thần.
Số lượng nguyên thạch chiếm được lần này giúp bản thể của Lôi Cương và các phân thân của hắn đều có những biến chuyển to lớn.
Ba trăm năm sau, linh lực trong cả không gian đã tăng lên mức cực hạn. Vô số nguyên thạch chồng chất nơi đây đã hoàn toàn hóa thành mảnh vụn, chất đống như bãi sa mạc.
Ngày hôm đó, Lôi Cương chậm rãi mở mắt. Một luồng sáng màu vàng cùng sắc tím rực rỡ toát lên từ đôi mắt hắn. Khí tức toàn thân hắn càng lúc càng mạnh mẽ, hắn ngồi bất động ở đó chẳng khác nào một ngọn núi lớn cả. Lôi Cương kiểm tra trong cơ thể, nhận ra có sự biến hóa thì hết sức vui mừng. Hai hành nội tạng của hắn giờ đã rất giống với một giới trong không gian, trong đó ẩn chứa linh khí hết sức mạnh mẽ. Lôi Cương càng mừng rỡ khi nhận ra thân thể hắn lúc này đều có màu vàng, màu tím. Mỗi một ngóc ngách trên cơ thể hắn gần như đều ẩn chứa sức mạnh không thể tưởng tượng được, sức bật lại càng kinh khủng hơn. Lôi Cương nhẹ nhàng nắm tay lại, một tiếng sấm rền vang lên dữ dội.
-Không biết bốn phân thân giờ thế nào rồi?!
Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng, khẽ nhắm mắt lại, gọi bốn phân thân.
Bốn phân thân đang ngồi xếp bằng bên ngoài cách đó mấy vạn dặm cùng mở mắt, khí thế bốc lên ngút trời. Tất cả cùng lao về phía Lôi Cương.
Một lát sau, Lôi Cương nhìn bốn phân thân nhanh chóng lao đến mang theo cả sấm chớp rền vang, tươi cười. Cả bốn phân thân giờ cũng hết sức cường đại. Hắn rất mong chờ đến lúc dung hợp, không biết cơ thể hắn sẽ biến chuyển đến như thế nào. Thậm chí Lôi Cương còn suy đoán, nếu như hắn đã lĩnh ngộ được hư hành, thân thể của hắn có lẽ đã sánh ngang với đệ tử Thái Cổ rồi.
-Dung hợp!
Lôi Cương khẽ hô một tiếng. Ánh mắt của phân thân hành thủy, hành thổ cùng sáng rực, nhanh chóng nhập vào trong bản thể của hắn. Phân thân hành hỏa và phân thân hành mộc vẫn đứng yên, đôi mắt màu đỏ và màu nâu của bọn họ ánh lên vẻ do dự.
Lôi Cương trầm ngâm, chẳng lẽ phân thân của hắn đã thay đổi sao? Hắn khẽ nhíu mày nhìn hai phân thân chăm chú, nói:
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
-Chúng ta vốn là một thể, vì sao lại do dự? Không phải các ngươi đã hấp thu đủ sức mạnh nên có linh trí độc lập đấy chứ?
-Ta là Viêm Long, ngươi là con người. Tuy ta là từ cơ thể ngươi tách ra, nhưng chúng ta dù sao cũng không giống nhau!
Phân thân hành hỏa nhìn Lôi Cương chăm chú, bình thản nói.
-Ta là cây sinh mệnh, là mẹ của vạn vật, vì sao ta phải nghe theo lệnh ngươi?
Phân thân hành mộc cũng thản nhiên nói.
Lôi Cương vẫn bình thản như trước, nhìn chằm chằm vào phân thân hành mộc, phân thân hành hỏa, thầm suy đoán. Xem ra, bọn họ đã có linh trí độc lập, nguyên nhân rất lớn có lẽ có liên quan đến bản thể của phân thân. Lôi Cương vẫn không chút lo lắng, chỉ dửng dưng nói:
-Thật không? Chứ không phải các ngươi muốn phản khách vi chủ, muốn thanh toán ta sao? Hoặc là chính ngươi thôi?