Một thứ cảm giác quen thuộc từ trong đống vật thể chất cao như núi lan tới khiến cho Lôi Cương giật mình nhớ lại tình hình khi mạo hiểm ở trong cái sơn động ngày đó. Chính là cái cảm giác quen thuộc này. Nội tâm của Lôi Cương chợt kích động một cách khó hiểu. Hắn nhắm mắt lại từ từ cảm nhận đống vật thể cao như núi đó. Đột nhiên, Lôi Cương đi tới trước đống vật thể, vươn tay lấy ra một cuốn sắt ngăm đen. Lôi Cương nhìn chằm chằm vào cuộn sắt đó.
Từ từ, Lôi Cương lại nhìn thấy trên cuộn sắt có một bóng người điêu khắc đang chuyển động. Bóng người đó cầm trong tay một thanh kiếm rồi múa lên từng chiêu thức. Lôi Cương lắc đầu rồi thấy bóng người trên cuộn sắt từ từ đứng yên. Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong giới chỉ ra cuộn sắt lúc đầu lấy được trong sơn động của Thú Vương cùng với cuộn sắt lấy được ở thành Kiếm Ngạo ra đặt bên nhau. Lôi Cương vô cùng kinh ngạc khi thấy vừa mới lấy chúng ra, ba cuốn sắt chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt, thoát khỏi tay hắn từ từ bay lên không trung rồi hợp lại làm một. Lôi Cương ngơ ngác nhìn ba cuộn sắt đó không hiểu chúng là cái gì. Đột nhiên, Lôi Cương sững người khi nhớ ra bản thân tới đây chẳng phải chỉ được phép lấy một thứ hay sao? Chẳng lẽ mình lại mang cuộn sắt này đi? Lôi Cương cầm cuộn sắt đã trở lại trạng thái bình thường vào trong tay. Nhìn cả ba miếng ghép lại với nhau, Lôi Cương thử xem có thể tách ra được hay không nhưng phát hiện không thể được, dường như chúng hoàn toàn biến thành một khối.
“Phù…” Lôi Cương thở dài một tiếng rồi thu cuộn sắt vào trong giới chỉ. Mặc dù không có được linh khí mà chỉ được một cái cuộn sắt không biết tên nhưng Lôi Cương không hề cảm thấy nuối tiếc. Vốn Lôi Cương liều mạng tranh đoạt vị trí đầu tiên cũng chỉ vì tàn thức của Khai Thiên chứ chẳng phải vì Cương Kỹ hay linh khí. Cho dù là cực phẩm linh khí hay tiên thí thì cũng không làm cho hắn thích thú. Bản thân hắn có Hư Kiếm là được rồi. Lôi Cương yên lặng suy nghĩ, vừa đi ra ngoài điện.
Thấy Lôi Cương đi ra, Đan Thần vồ lấy Lôi Cương, cố gắng đè nén sự tò mò mà hỏi:
– Lôi Cương! Lấy được cái gì? Là tiên khí hay sao?
Luyện Hư cũng nhìn Lôi Cương chằm chằm hiển nhiên là rất tò mò.
Lôi Cương lắc đầu, không biết nói thế nào. Cuối cùng hắn chỉ đành nói:
– Ta lấy một cuộn sắt…
Đan Thần ngẩn người mà nhìn Lôi Cương, rồi mỉm cười nói:
– Ngươi đang đùa có phải không? Đi vào Tàng Bảo các của Luyện Khí tông mà chỉ lấy một miếng sắt ra hay sao? Nói ra cả Trung Xu giới cũng đều không thể tin được đâu. Được rồi! Nói đi là thứ tiên khí gì? Đan Thần ta xin thề sẽ không để lộ ra ngoài.
Lôi Cương lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
– Đúng là hắn đã lấy một cuộn sắt.
Vị lão nhân ngồi bên phải cánh cửa chợt lên tiếng. Ánh mắt lão nhìn Lôi Cương có sự tán thưởng.
Gương mặt Đan Thần chuyển sang kinh sợ, không tin được vào tai mình. Tiến vào Tàng Bảo các của Luyện Khí tông mà chỉ lấy được một cuộn sắt? Trên đời này lại có tên ngốc như vậy hay sao? Đan Thần nhìn Lôi Cương giống như nhìn một kẻ không thể dạy dỗ được.
– Tiểu hữu! Luyện Khí tông chúng ta nợ ngươi một ân tình.
Vị lão nhân bên trái đột nhiên mở miệng nói một cách bình thản. Nói xong, lão liền nhắm mắt lại.
Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư sửng sốt, nhìn Lôi Cương có chút phức tạp.
Đan Thần thở dài nói:
– Ôi chao! Tên ngốc này. May là còn có một chút nhân tình của Luyện Khí tông. Nếu không thì ngươi đúng là lỗ lớn. Suýt chút nữa thì chết vì tranh đoạt vị trí thứ nhất, kết quả chỉ đổi lấy một bộ Cương Kỹ không có phẩm cấp và một miếng sắt. Đúng là….
Đan Thần nói xong liền lắc đầu.
Sau khi cười mắng một lúc, cả ba người từ từ rời đi.
Vị lão nhân ngồi xếp bằng ở bên trái của Tàng Bảo các chợt mở đôi mắt đục ngầu rồi lẩm bẩm nói:
– Là trùng hợp hay là….
– Kẻ này phúc trạch rất sâu….ngày sau thành tựu chắc chắn không phải là nhỏ.
Lão nhân bên phải cũng nhỏ giọng nói.
Nếu Đan Thần mà nghe được câu nói này chắc chắn sẽ mắng to rằng người ngốc chắc chắn sẽ có phúc ngu ngốc. Trở lại căn phòng ở Luyện Khí tông, Lôi Cương biết tới lúc rời đi. Mở cửa phòng, Lôi Cương liếc nhìn quanh rồi trầm xuống. Trong căn phòng không có lấy một bóng người. Tử Vận đi đâu? Nếu chỉ ra ngoài một chút thì bây giờ đã trở lại rồi. Thấy gương mặt nặng nề của Lôi Cương, Đan Thần đứng sau chợt vỗ đầu, nói:
– Lôi Cương! Ta quên mất. Sau khi đệ muội chữa trị vết thương cho ngươi xong liền nói khi ngươi tỉnh lại thì đưa cho ngươi thứ này.
Đan Thần xuất từ trong giới chỉ ra một viên tinh thạch to bằng ngón cái, đưa cho Lôi Cương.
Lôi Cương cảm thấy căng thẳng, nét mặt run run, đoạt lấy viên tinh thạch trong tay Đan Thần. Khi viên tinh thạch vừa chạm vào tay Lôi Cương, một bóng hình xinh xắn liền xuất hiện trong đầu hắn. Cái bóng đó đúng là Tử Vận.
Tử Vận nhìn Lôi Cương, gương mặt hoàn mỹ có chút gì đó cô đơn, không chịu buông tha.
– Lôi Cương… Có lẽ ngươi sớm thắc mắc về thân phận của ta. Ta không phải là người trên Trung Xu giới. Trung Xu giới chỉ là một giới nguyên thủy nhất trong Hỗn Độn. Cả Hỗn Độn được chia làm bảy giới thì Trung Xu giới chính là giới thấp nhất. Hãy nhớ kỹ, ngươi cần phải cố gắng tu luyện. Chỉ có cố gắng tu luyện đạt tới đỉnh cao, chúng ta mới có ngày gặp lại. Thế gian có rất nhiều điều bất đắc dĩ. Thân phận của ta cũng không nhất định ở cùng một chỗ cả đời với ngươi. Còn nhớ khi ở trên đỉnh núi ta nói gì với ngươi không? Chỉ có đứng thẳng trên đỉnh cao thì cho dù ở giới nào, cường giả cũng vẫn là vua. Vì vậy mà ngươi cần phải cố gắng, tu luyện lực tứ hành long trong cơ thể của ngươi nhiều hơn. Ngươi phải bước lên đỉnh núi cao, chúng ta mới có….
Hai má trắng muốt của Tử Vận chợt ửng hồng. Đột nhiên, nét mặt nàng trở nên bình thản nhìn Lôi Cương mà nói:
– Nếu như không thể thì ngươi hãy quên ta đi.
Bóng dáng xinh xắn của Tử Vận từ từ biến mất. Lôi Cương chết lặng nhìn về phía trước. Viên tinh thạch trong tay nát vụn thành bụi mà bay vào không trung.
– Có chuyện gì vậy Lôi Cương? Đệ muội nói gì với ngươi?
Đan Thần nhìn sắc mặt Lôi Cương trắng như tờ giấy liền cảm thấy không ổn mà hỏi ngay.
Cơ mặt Lôi Cương giật giật mấy cái, cơ thể như mất đi sức chống đỡ. Nếu như không có Luyện Hư đứng bên đỡ lấy thì có lẽ Lôi Cương đã ngã xuống đất.
Sau khi hít mấy hơi thật sâu, Lôi Cương mới nở nụ cười nhìn Luyện Hư và Đan Thần rồi nói:
– Không có việc gì. Tử Vận rời đi trước. Ta phải quay về tông. Xin hãy nói với các vị sư huynh đệ khác của Kiếm Cương môn giúp ta.
Nói xong, Lôi Cương bỏ qua Luyện Hư rồi dọc theo con đường lớn của Luyện Khí tông mà chạy như điên.
Đan Thần và Luyện Hư nhìn nhau mà không kịp phản ứng.
– Lôi Cương… Hắn không sao chứ? Tại sao ta cảm thấy hắn rất đau khổ?
Đan Thần trầm giọng nói, nét mặt hết sức nghiêm túc.
Luyện Hư lắc đầu, lẩm bẩm nói:
– Ta cũng có cảm giác đó. Nhưng có một số việc…chúng ta không thể giúp được gì.
Lôi Cương chết lặng trong lòng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Hắn cảm thấy ngực bên trái như thắt lại, dường như có một tảng đá lớn đè nặng lên khiến cho Lôi Cương không thể hít thở nổi. Lôi Cương thầm nghĩ phải phát tiết ra mới được. Vì vậy mà Lôi Cương chạy như điên ra thẳng cánh cửa lớn của Luyện Khí tông. Lúc này, tốc độ của hắn tăng lên tới cực hạn.
Đối với Tử Vận, Lôi Cương không biết tình cảm của mình là gì. Nếu như lúc trước, Lôi Cương chỉ nghĩ mình là con cóc không có tư cách nghĩ tới Tử Vận. Nhưng thời gian càng lâu, mặc dù ý nghĩ đó vẫn có trong đầu, nhưng Lôi Cương làm như quên đi, hoặc là không để ý. Ngày nào cũng nhìn thấy Tử Vận đã trở thành một thói quen của Lôi Cương. Nếu không thấy nàng, hắn có cảm giác lạc lõng, chỉ nghĩ tới Tử Vận. Mà khi thấy nàng, tất cả mọi muộn phiền đều biến mất. Lôi Cương không biết tại sao mình lại như vậy nhưng hắn biết mình không thể rời khỏi Tử Vận.
Nhưng… Tử Vận đã rời đi.
Vừa chạy như điên, Lôi Cương vừa tự nhắc nhở mình, Tử Vận đã đi rồi không còn có ngày gặp lại. Nghĩ tới đây, Lôi Cương cảm thấy đau đớn, suýt chút nữa thì gục ngã. Mặc dù vô cùng đau khổ, nhưng Lôi Cương vẫn luôn tự nhắc nhở mình.
Không biết chạy bao lâu, cương khí và nội kình trong cơ thể hắn đã hết sạch. Nhưng Lôi Cương vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy như điên. Cho tới khi thân thể mệt nhọc không còn một chút sức lực, Lôi Cương mới chọn một cái hồ nước rồi dừng lại.
Ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ nước, Lôi Cương lẳng lặng nhìn xuống mặt hồ, ánh mắt trở nên mê man, dường như trong hồ nước có bóng hình của Tử Vận. Từ từ, Lôi Cương không còn cảm thấy đau, hơi thở cũng không còn dồn dập, sắc mặt cũng trở nên bình thường. Hắn từ từ chìm vào tu luyện.
Một ngày sau, Lôi Cương mở mắt nhìn xung quanh, ánh mắt ngơ ngác.
Nàng thực sự đi rồi….lòng hắn lại nhói lên một cái.
Lôi Cương cứ ngồi trên tảng đá chết lặng mà nhìn xuống mặt hồ trong ba ngày. Tinh thần của hắn gần như không còn nữa.
Trong không trung, một cái bóng màu tím đứng trên đám mây mà nhìn xuống dưới. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu dao động liên tục. Nàng lẩm bẩm nói:
– Lôi Cương! Ta rất đau.
– Vận nhi phải trở về. Tộc trưởng đã giục con rồi.
Một bóng người già nua chợt xuất hiện bên cạnh bóng hình xinh xắn.
Trong tích tắc, nước mắt đang chảy ra của Tử Vận biến mất, gương mặt lại trở nên lạnh lùng, thậm chí còn lạnh hơn so với trước đây. Nàng gật đầu một cái rồi lại nhìn xuống dưới. Lão nhân cũng nhìn theo, ánh mắt có chút khác lạ. Chợt cả hai cùng biến mất.
– Quên ngươi…ta có thể quên được ngươi sao?
Một thứ âm thanh thê lương vang vọng khắp xung quanh hồ nước….