Cho dù Mạnh di nương đau lòng cho Khương Thanh Ngọc và hận Khương lão thái thái nhưng bà ta vẫn giữ được sự tỉnh táo để xử lý mọi chuyện.
Nhất
định không thể để cho Khương lão thái thái và Khương Thiên Hữu phát hiện ra chân tướng phía sau chuyện này. Nếu không, kết cục của bà ta chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Quan trọng nhất là lỡ bà chết, cuộc sống sau này của Khương Thanh Ngọc và Khương Trường Ninh sẽ tốt được ư? Vì vậy bà phải sống thật khỏe mạnh.
Thừa dịp đại phu tới bắt mạch cho Khương Thanh Ngọc, Mạnh di nương ra hiệu cho Huệ Hương đưa tai tới gần để phân phó nàng ta đến vườn hoa đem cây quạt đàn hương về đây. Hoặc là ném nó vào trong hồ nước, không tốt nhất là đốt đi, tóm lại không được để cho người nào tìm được.
Huệ Hương khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Sau khi đại phu bắt xong mạch, cũng không tìm rõ được nguyên nhân gây bệnh, chỉ nói vài câu mơ hồ rồi kê phương thuốc.
Trong lòng Mạnh di nương biết rõ nên không ngu ngốc hỏi kỹ càng. Bà sai tiểu nha hoàn gọi gã sai vặt đi lấy thuốc với đại phu, tiếp đến lại bảo người trong phòng đốt hương an thần.
Khương Thanh Ngọc mơ màng ngủ thiếp đi. Mạnh di nương ngồi bên mép giường, nhìn con mình đến rơi lệ.
Sau khoảng thời gian đốt một nén hương, Huệ Hương đã quay lại. Nàng ta nói nhỏ bên tai Mạnh di nương rằng mình đã ném quạt xuống hồ nước, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện. Mạnh di nương nhẹ gật đầu, không nói gì.
Đến gần buổi chiều, người tới chúc thọ Khương lão thái thái lần lượt rời đi. Lúc ấy, đám người Khương lão thái thái mới sang xem Khương Thanh Ngọc.
Trong quá khứ, Khương Thiên Hữu coi trọng Khương Thanh Ngọc nhất. Tuy vì Khương lão thái thái mà ông cảm thấy Khương Thanh Ngọc không hiểu lễ nghi, hơi kiêu căng nhưng dù sao vẫn là nữ nhi của mình. Khi nhìn thấy mặt mũi Khương Thanh Ngọc bị cào nát, sao ông có thể không đau lòng?
Hỏi qua vị đại phu kia chẩn bệnh gì, Khương Thiên Hữu lập tức la hét rằng trình độ đại phu kém. Ông ta muốn mời một vị đại phu tốt hơn đến chẩn bệnh cho Khương Thanh Ngọc.
Mạnh di nương lo lắng nếu đại phu giỏi tới khám, e rằng sẽ phát hiện được điều gì, đến lúc điều tra, bà ta nhất định chẳng thể thoát khỏi liên quan. Mặt Khương Thanh Ngọc đã như vậy, sau này cũng không khôi phục được, điều quan trọng nhất lúc này chính là bảo vệ bản thân mình.
Bà ta khóc lóc ngăn cản ý định của Khương Thiên Hữu: “Lão gia, thiếp thân cầu ngài, mặt Ngọc nhi đã thành như vậy, hãy giữ lại cho nó chút mặt mũi. Ngài liên tục mời đại phu tới, nếu người ngoài biết được, Ngọc nhi còn sống được hay không?”
Khương Thiên Hữu thở dài. Nhưng dù sao vẫn mời một đại phu giỏi tới khám cho Khương Thanh Ngọc.
Ngay khi họ đang nói chuyện, Khương lão thái thái đã bước gần lại nhìn mặt của Khương Thanh Ngọc.
Tuy vết máu đã được lau sạch sẽ, nhưng trên mặt có những vết sẹo rất sâu, có chỗ còn bật cả da thịt, chỉ sợ Hoa Đà tái thế cũng không cứu được gương mặt này.
Mặc dù trong lòng Khương lão thái thái không quá thích Khương Thanh Ngọc, nhưng nàng ta là tôn nữ của bà, bây giờ thấy nàng thành như vậy, bà cũng cảm thấy đau lòng.
Nghe được lời của Mạnh di nương, bà thở dài một tiếng, quay đầu nói với Khương Thiên Hữu: “Mạnh di nương nói cũng có lý. Thôi, trước hết cứ chờ Ngọc nhi tỉnh lại, xem thần trí con bé có rõ ràng không rồi tính tiếp.”
Hôm nay xã giao cả một ngày, lúc này Khương lão thái thái bắt đầu thấy hơi mệt. Bà dặn Thụy Hương hầu hạ Khương Thanh Ngọc cho tốt rồi vịn tay Khương Thanh Uyển đi ra ngoài.
Khương Thanh Uyển mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nhưng nàng không rõ nguyên nhân. Trước khi rời đi, nàng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Khương Thanh Ngọc đang nằm ở trên giường, nhưng chỉ thấy ánh mắt Mạnh di nương đang hướng về phía mình. Ánh mắt ấy ai oán và lạnh lùng như một con rắn độc.
Giống như Khương Thanh Ngọc bị như hiện tại là do nàng cố ý hãm hại.
Nhưng tính tình Khương Thanh Uyển ngay thẳng, bình tĩnh, không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với người khác. Cho nên nàng không sợ ánh mắt oán độc ấy, quay người tiếp tục dìu Khương lão thái thái ra khỏi phòng.
Dìu Khương lão thái thái ngồi xuống giường La Hán, nàng cũng ngồi xuống một cái ghế cạnh đó để lắng nghe Khương lão thái thái, Khương Thiên Hữu và Diêu thị nói chuyện.
Vẻ mặt vui cười khi tiếp khách ở sân trước của Khương lão thái thái đã hoàn toàn biến mất. Bà chau đôi mày, nói gương mặt của Khương Thanh Ngọc chỉ sợ đã bị hủy, cho dù mời đại phu tốt cũng không thể chữa được. Có Vĩnh Xương bá phủ làm chỗ dựa nên việc tìm nhà chồng gia thế bình thường cho nàng cũng không phải việc khó. Nhưng nếu nhà chồng ở kinh thành thì sớm muộn người ngoài cũng sẽ thấy được mặt nàng. Đến lúc đó, dân chúng bàn tán sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Vĩnh Xương bá phủ. Cho nên bây giờ chỉ có hai con đường, một là gả Khương Thanh Ngọc cho nhà nào đó xa kinh thành, hai là dứt khoát không gả Khương Thanh Ngọc. Để nàng trong phủ đến hết đời hoặc tìm cớ đưa đến am ni cô. Vĩnh Xương bá phủ quyên ít tiền vào am để nàng ở đó tu hành. Sau khi nói xong Khương lão thái thái hỏi Khương Thiên Hữu có nghĩ ra cách nào nữa không.
Nhưng nghe ý thì có vẻ bà muốn đưa Khương Thanh Ngọc đến am tu hành.
Khương Thiên Hữu nghe vậy, trái tim bỗng trở nên đau lớn. Người đã từng lăn lộn trên chiến trường vậy mà đôi mắt lại phiếm hồng, như chỉ cần một chút nữa thôi lệ sẽ rơi.
Khương Thiên Hữu chỉ biết đáp: “Nếu đem gả xa, nhỡ nó bị nhà chồng khi dễ thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó chúng ta ở xa, cái gì cũng không biết, ai có thể làm chỗ dựa cho nó? Đưa đến am tu hành, sao nó có thể trải qua thời gian kham khổ như vậy được? Tốt nhất vẫn là ở nhà. Là phụ thân, có thể con không thể chăm sóc, bảo bọc được cho nó cả đời nhưng chẳng lẽ nửa đời lại không được. Tới khi Ninh nhi lớn, thừa kế tước vị Vĩnh Xương bá, còn không quan tâm được nửa đời sau của tỷ tỷ mình hay sao?”
Khương Thanh Uyển liếc hắn một cái, không nói gì. Tay đang phẩy nhẹ quạt của Diêu thị thoáng dừng lại.
Khương lão thái thái không vui mở miệng: “Ta biết con thích nhi tử và nữ nhi do Mạnh di nương sinh nhưng Ninh nhi mới bao tuổi, nói cái gì mà thừa kế với không thừa kế tước vị chứ? Nương của Uyển nhi vẫn ngồi ở đây. Nếu nàng sinh hạ được trưởng tử, chẳng lẽ vẫn để Ninh ca nhi thừa kế tước vị Vĩnh Xương bá hay sao? Những lời này không nên nói quá sớm.”
Vừa nãy đúng là Khương Thiên Hữu nhanh mồm nhanh miệng. Lúc này ông ta mới nhớ tới Diêu thị, quay đầu lại liếc bà một cái.
Trên mặt Diêu thị không biểu hiện cảm xúc. Bà chỉ chậm rãi phẩy nhẹ cây quạt trong tay, ánh mắt hướng nhìn về mấy bồn hoa bên cạnh hoa, không nhìn Khương Thiên Hữu.
Khương Thiên Hữu ngượng ngùng, cũng không nhìn Diệu thị nữa. Ông ta quay lại nhìn cẩm bào vàng kim của mình.
Khương lão thái thái nói thêm mấy câu rồi bảo bọn họ trở về.
Khương Thanh Uyển ở sương phòng phía đông, cho nên nàng là người rời đi cuối cùng. Đang chuẩn bị bái biệt, Khương lão thái thái lại gọi nàng: “Mấy ngày trước, cô mẫu con cho người từ trong cung tới truyền lời, bảo con tranh thủ thời gian tiến cung làm thư đồng bên công chúa. Khi đó, ta nghĩ cũng sắp đến thọ thần của mình nên cũng không bảo con lập tức tiến cung. Hiện tại, con trở về gọi nha hoàn chuẩn bị hành trang để ngày mai tiến cung.”
Trước đó, Khương Thanh Uyển không biết chuyện này. Nhưng không nghĩ tới vừa mới biết, nàng đã phải đi nhanh như vậy.
Nàng đành vâng lời. Sau đó bái biệt với Khương lão thái thái, trở về đông sương phòng.
Lục La và Hồng Dược nhanh chóng đi chuẩn bị đồ để mai tiến cung, Khương Thanh Uyển ngồi trên giường hướng mắt về cửa sổ gỗ trước mặt, nhìn ngắm cảnh vật trong viện.
Đời trước nàng không nghe lời người nhà mà tự mình quyết định chạy đến bên Thôi Quý Lăng vào buổi đêm, làm ra chuyện kinh thế hãi tục, sau đó phải chịu nhiều đau khổ, rơi vào kết cục không tốt đẹp. Đời này nàng không định chống đối nữa, chỉ thành thật nghe theo an bài của trưởng bối.
Làm gì có chuyện thề non hẹn biển, cùng sống chết với nhau? Chỉ mong thời gian ảm đạm trôi như vậy, ngày qua ngày bình yên.
Dù biết rằng mai sẽ phải vào cung, nhưng nội tâm nàng bình tĩnh nên buổi tối khi lên giường cũng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Nhưng đến nửa đêm, đột nhiên vang lên tiếng thét sắc nhọn chói toi, chứa đầy sự thê lương.
Khương Thanh Ngọc đã tỉnh lại. Thần trí nàng ta không hỗn độn như ban ngày mà rất tỉnh táo.
Một người thần trí rõ ràng, nhìn vào trong gương thấy dung mạo như hoa như ngọc trước kia của mình biến thành quái vật, không biết trong lòng sẽ có cảm giác gì?
Khương Thanh Uyển nhắm lại mắt. Nàng nghĩ có lẽ đời này của Khương Thanh Ngọc cứ hồ đồ còn tốt hơn tỉnh táo.
Nhân sinh không còn gì hơn, nếu có thể mơ màng vui sướng sống hết đời cũng chưa hẳn là xấu.
Tiếng thét thê lương kéo dài khá lâu, kinh động đến cả lão thái thái. Bà phải kêu Đào Chi ra nhìn xem. Có thể bị người khác bịt miệng hoặc đã lâm vào hôn mê nên tiếng thét chói tai của Khương Thanh Ngọc bỗng biến mất.
Khương Thanh Uyển lăn qua lộn lại không ngủ sâu được, trời gần sáng nàng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Đến khi Lục La đánh thức nàng mới tỉnh dậy.
Rời giường rửa mặt, trang điểm, đến thỉnh an Khương lão thái thái.
Khương lão thái thái đang hỏi Đào Diệp có phải phòng bếp đổi đầu bếp hay không mà trà hạnh nhân ngọt hơn trước rất nhiều.
Người lớn tuổi luôn thích ăn đồ ngọt. Mặc dù trà hạnh nhân ngọt hơn trước kia nhưng lại ngon hơn rất nhiều. Khương lão thái thái rất thích uống.
Khương Thanh Uyển tiến lên thỉnh an bà, hai người nói về chuyện Khương Thanh Ngọc khóc loạn vào tối hôm qua. Khương lão thái thái ngẩng đầu xoa mi tâm của mình, bà nói đêm qua ngủ không được ngon giấc. Nên muốn đưa Khương Thanh Ngọc chuyển về Cẩm Vân quán nàng đang ở.
Trong lòng Khương Thanh Uyển như chớm đông, nhưng cũng không nói gì thêm.
Dù nàng là đích nữ Khương gia nhưng ở Vĩnh Xương bá phủ chỉ có Diêu thị thật lòng quan tâm nàng như người thân.
Hai người nói vài câu, đã thấy Diêu thị đưa Khương Thanh Vân và Khương Trường Ninh tới thỉnh an Khương lão thái thái.
Sau đó Khương lão thái thái trò chuyện, Diêu thị mới biết hôm nay Khương Thanh Uyển phải tiến cung. Lệ trào nóng hổi, Diêu thị lưu luyến cầm tay Khương Thanh Uyển.
Khương lão thái thái thấy thế thì nói: “Chỉ là vào cung làm thư đồng thôi, không phải ở luôn trong đó. Ngươi bày ra dáng vẻ này làm gì?”
Nhiều năm sống dưới cường thế của Khương lão thái thái, Diêu thị không dám phản bác bà nửa câu. Trong lòng Diêu thị suy nghĩ, làm thư đồng bên cạnh công chúa có thể về nhà được mấy ngày, nhưng nếu giống như Khương Thanh Huyên là người của thái tử hoặc được hoàng tử nào đó chọn trúng thì sao mẫu tử còn được gặp mặt thường xuyên?
Bà không kìm được rơi lệ. Sợ Khương lão thái thái lại mắng, nên bà đành cầm khăn lau nước mắt.
Khương Thanh Uyển dịu dàng an ủi bà, dặn dò bà phải chăm sóc tốt cho bản thân. Diêu thị gật đầu đồng ý.
Sau khi dùng qua đồ ăn sáng, hai nội giám bên cạnh Khương Huệ phi tới phủ đón người. Khương Thanh Uyển chào tam biệt mọi người rồi ngồi lên xe ngựa tiến cung.