Thế Thúc

Chương 11: Lòng Kính Sợ



Khương lão thái thái niên đã nhiều tuổi, lại bôn ba nhiều ngày liền, quả thực đã mệt mỏi. Hiện tại uy cũng lập rồi, một đám tôn nhi, tôn nữ cũng đã thấy qua, liền muốn nghỉ ngơi.

Mạnh di nương rất có ánh mắt nhìn người, bắt gặp thần sắc nhàn nhạt trên mặt lão thái thái, liền ôm Khương Trường Ninh mở miệng làm từ, mời lão thái thái nghỉ ngơi. Còn nói đã làm xong bàn tiệc mời rượu khách, chờ lão thái thái nghỉ ngơi, sau đó cùng tôn nhi, tôn nữ của mình cùng hưởng niềm vui gia đình.

Không thể không nói Mạnh di nương làm việc rất tinh tế, Khương Thanh Uyển cảm thấy điểm này Diêu thị so ra còn kém xa.

Chờ ra khỏi cửa sân Tùng Hạc đường, Khương Thiên Hữu cùng Diêu thị nói hai câu, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó nhấc chân liền đi.

Mặc dù là vợ chồng, nhưng nhiều năm không gặp, Khương Thiên Hữu cảm thấy thời điểm nói chuyện với nàng đều không được tự nhiên, căn bản không biết phải nói gì lời nói. Vẫn là đi ra bên ngoài cùng môn khách nói chuyện phiếm.

Diêu thị nhìn bóng lưng Khương Thiên Hữu xa dần, trong lòng cảm thấy khổ sở.

Vốn cho là vợ chồng mấy năm không gặp, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng không nghĩ tới hắn nhấc chân liền đi, để mình lại đối mặt với những người này.

Mặc dù đều là thiếp thất cùng con thứ, trên mặt đều rất cung kính gọi nàng là thái thái, nhưng  nào biết trong lòng các nàng thế nào? Nói không chừng còn đang chờ trò cười của nàng. Mà nàng trước kia chưa từng cùng thiếp thất chung đụng nên không biết được phải làm như thế nào, nói như thế nào.

Không khỏi có chút luống cuống tay chân.

Khương Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Chỉ sợ trong lòng những người này đoán Diêu thị là dạng người gì, về sau đến cùng không kính sợ nàng, vậy làm như thế nào cùng nàng ở chung.

Con người vốn là như vậy, từng bước từng bước thăm dò đối phương đến ranh giới cuối cùng, sau đó thời gian dần trôi qua sẽ không chút kiêng kỵ.

Nhưng mình hiện tại cùng Diêu thị là một thuyền, nếu trong lòng các nàng khinh thường Diêu thị, sao có thể đối nàng mà kính sợ?

Khương Thanh Uyển nghĩ nghĩ, liền mở miệng gọi Mạnh di nương: “Mạnh di nương.”

Mạnh di nương trong lòng đang suy nghĩ, những năm này không gặp Diêu thị, cũng không biết nàng có tiến bộ gì không. Tính tình liệu vẫn mềm yếu như trước kia hay không. Liền cố ý không nói lời nào, chỉ ôm Khương Trường Ninh trong ngực, cúi đầu nhìn bộ dáng của hắn. Khóe mắt liếc qua, một mực chú ý Diêu thị, nhìn nàng sẽ đối phó như thế nào với những người này.

Thấy được mặt nàng đỏ lên, bộ dạng luống cuống, Mạnh di nương trong lòng lập tức liền có mấy phần khinh thường.

Chiếm được ví trí thái thái, nhưng xem ra là không ra gì. Chỉ sợ Diêu thị ngay cả nha hoàn đều không quản giáo được, không đáng lo lắng. Về sau muốn bài bố nàng hẳn cũng không phải việc gì khó.

Lúc này đột nhiên nghe được có người đang gọi nàng.

Trong lòng nàng giật mình, ngẩng đầu theo nơi phát ra tiếng rồi đi qua, chỉ thấy Khương Thanh Uyển đang gọi nàng.

Thiếu nữ mười bốn tuổi, chải tóc thành búi. Đã là thời điểm cuối xuân, còn mặc một bộ áo kép màu hồng thêu hoa ngọc lan. Dáng vẻ như rất sợ lạnh.

Rõ ràng là cô nương ở cái tuổi không lớn lắm, nhưng trên mặt lại vô cùng trầm ổn. Ánh mắt của nàng cũng rất trầm tĩnh.

Mạnh di nương trong lòng hơi rét, liền cười hỏi: “Tam cô nương, ngài có chuyện gì?”

Mẫu thân là người không ra gì, nữ nhi có thể có bao nhiêu kiến thức? Mà vị tam cô nương này là tại nông thôn lớn lên, nghe nói cũng giống như những đứa trẻ quê mùa. Sách không đọc, nữ công cũng không học, cái gì cũng không biết, thực không cần quá coi trọng.

Nghĩ như vậy, liền đem sự kinh sợ trong lòng vừa mới đến buông xuống. Mắt không chớp nhìn Khương Thanh Uyển, cũng phải xem nàng sẽ nói lời gì.

Người bên cạnh cũng đều đang nhìn Khương Thanh Uyển.

Vừa khi Khương lão thái thái ở đây, vị tam cô nương này cơ bản không có mở miệng nói chuyện. Chỉ ngồi yên lặng, thật giống như một kiện bài trí trong phòng. Nhưng hiện tại nàng vậy mà chủ động mở miệng gọi Mạnh di nương, mà thanh âm nghe còn rất trầm ổn.

Cũng không biết nàng gọi Mạnh di nương làm cái gì.

Trong lòng mọi người không tránh khỏi hiếu kỳ. Đến Diêu thị cũng nhìn lại.

Chỉ thấy Khương Thanh Uyển đối Mạnh di nương nhẹ gật đầu, thanh âm không nhanh không chậm: “Vừa mới nghe phụ thân nói, tổ mẫu cùng chúng ta ở lại viện tử đều là Mạnh di nương gọi người thu thập? Hiện tại ta cùng mẫu thân mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, làm phiền Mạnh di nương dẫn chúng ta qua đó vậy.”

Ngôn từ nhàn nhạt, trên mặt vậy mà một điểm khiếp ý đều không có.

Trong lòng mọi người âm thầm kinh ngạc. Mạnh di nương trong lòng cũng không nhịn được kinh hãi.

Cái này đâu giống như một đứa từ nông thôn tới, cái gì cũng đều không hiểu? Toàn thân rõ ràng như các tiểu thư khuê các, tự nhiên hào phóng, không hãi không sợ.

Mạnh di nương còn chưa kịp nói chuyện, Khương Thanh Ngọc lại thấy thật mất hứng.

Kỳ thật từ lúc biết Khương lão thái thái sẽ tới nàng liền không cao hứng. Vừa lúc nãy lại bị Khương lão thái thái trước phạt quỳ một hồi lâu trước mặt mọi người, trong nội tâm nàng liền mất hứng. Cảm thấy rất mất mặt.

Hiện tại nàng nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi, mà trong lòng đối Khương Thanh Uyển vô cùng xem thường. Liền giơ cằm, sắc mặt không tốt nói: “Ngươi mệt mỏi, muốn đi về viện của ngươi nghỉ ngơi, sao không tùy tiện gọi nha hoàn dẫn đường cho ngươi? Mà lại gọi di nương ta dẫn đường cho ngươi? Di nương ta rất bận rộn, còn phải đi tiếp chuyện gia quyến của các nhà thế gia, không rảnh.”

Khương Thanh Uyển nhìn nàng, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nàng là đích nữ, gọi một thiếp thất dẫn đường cho mình, điều đó rất bình thường, không phải nàng không hiểu quy củ, phép tắc. Không hiểu quy củ chính là vị nhị cô nương này.

Xem ra lúc nàng cùng Diêu thị chưa đến, Mạnh di nương cùng Khương Thanh Ngọc này đều đem chính mình coi mình như vợ cả, con cả trong cái phủ này. Khó trách thời điểm khi Tôn di nương cùng Chu di nương đối mặt với Mạnh di nương đều là thái độ rất cung kính, Khương Thanh Ngọc đối với Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Vân thái độ tỏ rõ sự khinh thường vô cùng.

Diêu thị không nghĩ một ngày liền cùng người cãi lộn, sợ nhận người nhàn thoại. Liền giữ chặt Khương Thanh Uyển tay, nhẹ giọng gọi nàng: “Uyển nhi.”

Khương Thanh Uyển lại là không sợ.

Thời điểm trong cung nàng gặp qua rất nhiều vị phi tần, cung nữ không được sủng ái bị thái giám ức hiếp, sống không bằng chó mèo. Trong nội tâm nàng rất rõ ràng, Khương Thiên Hữu đối với  hai mẹ con các nàng cảm tình rất bình thường, nàng cùng Diêu thị biểu hiện mềm yếu chút, vậy coi như mẹ con Mạnh di nương chiếm chính thất thái thái duy nhất trong phủ, đính nữ như nàng về sau không biết thành cái dạng gì.

Ông trời đã cho nàng cơ hội sống thêm một lần, nàng liền muốn sống thật khỏe. Mà dọc đường Diêu thị đối nàng rất tốt, nàng cũng thật lòng muốn giúp Diêu thị.

Cho nên nàng không ngại cùng Khương Thanh Ngọc nói một câu thứ nữ và đích nữ khác biệt.

Mạnh di nương trước kia không có dạy Khương Thanh Ngọc những cái này, không có quan hệ, hiện tại nàng có thể thay thế Mạnh di nương mà nói.

Bất quá Mạnh di nương là người thông minh, trông thấy tình hình không tốt, vội vàng liền cười nói: “Là thiếp thân sơ sẩy. Trông thấy Ninh ca nhi khóc liền vội vàng dỗ hắn, quên mời thái thái cùng tứ cô nương đi nghỉ ngơi.”

Hiện tại các nàng còn đang ở tại cửa sân Tùng Hạc đường, nếu như để Khương lão thái thái biết Khương Thanh Ngọc nói những lười này, chắc chắn sẽ lại trách phạt nàng.

Lão gia là người rất coi trọng đạo hiếu, nàng không thể để cho Khương Thanh Ngọc lại khiến Khương Thiên Hữu không cao hứng.

Liền đem Khương Trường Ninh trong ngực đưa cho nhũ mẫu bên cạnh ôm. Lại gọi Thụy Hương đem Khương Thanh Ngọc kéo trở về, chính mình thì mang theo y cười trên mặt, dùng lời nhỏ nhẹ mời Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển đi lên phía trước.

Mặt ngoài nhìn tưởng kính cẩn nghe theo bất quá trong lòng cũng âm thầm hoảng sợ.

Diêu thị không đáng để lo, nhưng tam cô nương này, ngược lại là tiểu quỷ quyệt. Chỉ sợ về sau phải lưu tâm nhiều hơn.

Diêu thị dù sao cũng là chính thất thái thái, nàng không nói gì, Tôn di nương, Khương Thanh Huyên cùng đám người cũng không dám lập tức liền trở về, liền mọi người vây quanh Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển cùng nhau hướng Lưu Hương viên đi tới.

Vĩnh Xương bá phủ nguyên nơi quan viên tiền triều ở, về sau được đương kim hoàng đế ban cho Khương Thiên Hữu. Mặc dù không phải rất lớn, nhưng được cái bên trong cây cối tốt xanh um, phong cảnh không tệ. Quả nhiên mỗi một bước đi đều có hoa có cây.

Một đường đến Lưu Hương viên, qua hai tiền viện. Bên trong đã sớm thu thập thỏa đáng.

Diêu thị đứng ở giữa, ánh mắt nhìn xem bốn phía.

Thời điểm nàng cùng Khương lão thái thái ở tại Cam châu, mặc dù ở năm sáu gian phòng ốc, người trong thôn đều rất hâm mộ, nhưng làm sao có thể đẹp như bây giờ? Chỉ cảm thấy hoa mắt, tay chân càng khôn nhịn được mà phát run. Không biết được nên đứng hay là nên ngồi mới tốt.

Khương Thanh Uyển thấy vậy, liền vịn nàng ở chính diện giường La Hán ngồi xuống.

Là một trương gỗ hoa lê, điêu khắc vạn chữ văn giường La Hán. Phía trên trải đệm gấm xanh, ở giữa đặt vào một trương gỗ hoa lê giường bàn.

Diêu thị cũng không biết có hay không mà cho Mạnh di nương ngồi xuống, ánh mắt vậy mà nhìn Khương Thanh Uyển.

Giống như trong lòng rất ỷ lại nàng.

Khương Thanh Uyển thấy thế cũng không thể không nói lời nào. Bất quá nghĩ đến Diêu thị trước qua chưa từng trải qua những việc này, nhất thời không biết nên làm sao cũng có thể lý giải. Xem ra một lúc nữa vẫn phải nói với nàng cách ứng xử với thiếp thất.

Sau đó cùng Mạnh di nương và mọi người nói một hồi nhàn thoại, liền nói mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, bảo bọn họ về trước.

Mạnh di nương chờ mọi người cáo lui. Đợi các nàng đi, Khương Thanh Uyển liền bảo Cẩm Bình đem tất cả nha hoàn, bà tử trong Lưu Hương viên gọi đến.

Cẩm Bình vâng một tiếng, ra ngoài kêu đám người tiến đến. Đều quỳ gối trên mặt đất ở giữa điện, dập đầu nói thái thái, tam cô nương.

Có hai đại nha hoàn, gọi là Thải Hà và Thải Vân. Ngoài ra còn có mấy ngươi kém hơn một bậc, nha hoàn, bà tử quét dọn, vẩ nước.

Diêu thị hiện tại trên tay không có tiền, muốn khen thưởng những người này cũng là không thể. Ngược lại là từ Cam châu mang theo khá nhiều đặc sản như là táo đỏ, nhưng nếu cho những nha hoàn này bà tử, sẽ vô cùng có khả năng các nàng ở sau lưng nói thái thái hẹp hòi, cho nên dứt khoát tạm thời thứ gì cũng không cho.

Khương Thanh Uyển liền động viên những người này muốn lấy thái thái làm trung tâm, dụng tâm cẩn thận làm việc, thái thái đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Ra uy một phen liền bảo các nàng bắt đầu, ra ngoài làm việc.

Thấy các nàng đều đi ra, lại gọi Cẩm Bình giữ cửa, Khương Thanh Uyển lúc này mới ngồi tại giường La Hán bên trên cùng Diêu thị nói chuyện.

“Uyển Uyển, ” Diêu thị gọi nàng, thanh âm nhẹ nhàng, trên mặt còn có cười khổ, “Con có phải hay không cảm thấy mẫu thân rất vô dụng?”

Nàng mặc dù tính tình yếu đuối, nhưng không ngốc. Nhưng khi nhìn thấy Mạnh di nương trên người mặc y phục tơ lụa, trên đầu mang đều trang sức châu ngọc đồ, chính nàng hôm nay buổi sáng cũng tỉ mỉ ăn mặc một phen, nhưng cùng so sánh với nàng, còn không tốt bằng đồ của đại nha hoàn.

Vậy nên trong lòng cảm thấy tự ti.

Khương Thanh Uyển cười an ủi nàng: “Không có. Mẫu thân, ngài đã làm rất khá. Về sau ngài sẽ làm càng tốt hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.