Màn đêm dần buông xuống, đây là buổi tối thứ hai của Liễu Vận Ngưng ở trong cung.
Trong cung điện vắng vẻ thê lương chỉ có Liễu Vận Ngưng, còn có hai thị nữ đi theo nàng, Lưu Dục và Lý Nhĩ, không biết có phải cung nhân phụ trách nội thị* quên hay có người đã dặn dò riêng không, thế nhưng không hề có một thị nữ và cung nhân nào được phân phối đến đây. (*Nội thị: những việc trong cung từ quản lý cung nhân đến việc tu sửa cung điện)
Ngồi bên song cửa sổ, Liễu Vận Ngưng ngước nhìn trời đêm, có hơi xuất thần. Chiếc lá trong tay đã héo úa, những đầu ngón tay vân vê chiếc lá.
“Nương nương, tắm rửa trước đi ạ!” Sau khi chuẩn bị nước ấm xong, Lưu Dục từ phòng trong đi ra thấy Liễu Vận Ngưng xuất thần nhìn bầu trời đêm.
Nàng không khỏi khẽ thở dài.
“Nương nương, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, tất cả sẽ tốt lên thôi mà.” Nàng nói, giọng điệu lại yểu xìu đến chính nàng cũng không dám tin.
Liễu Vận Ngưng nở nụ cười: “Lưu Dục, ngươi lúc nào cũng thích quan tâm đến người khác!” Rồi nàng im lặng.
“Ha!” Nàng cười khổ: “Có lẽ vậy!”
“Thật đúng là quá đáng, sao lại có kẻ dám khi dễ người khác đến thế!” Đúng lúc hai người đang nói chuyện, Lý Nhĩ từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt khó chịu.
Ánh mắt căm giận vừa nhìn thấy vẻ mặt trầm như nước của Lưu Dục lại chuyển sang khiếp sợ: “Ta……ta……”
“Lời ta nói ngươi lại quên nữa à?” Lưu Dục bình tĩnh hỏi.
“Không, không có.” Lý Nhĩ rụt rè biện giải: “Nhưng mà những người đó khi dễ người khác quá!”
“Những người đó?” Lưu Dục biến sắc: “Ngươi vừa mới gây gổ với người của cung khác sao?”
“Không có, vừa rồi những người đó nói những lời rất khó nghe, ta nhịn, một câu ta cũng chưa có nói!”
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Dục giãn ra: “Ngươi làm tốt lắm!”
“Nhưng mà……” Lý Nhĩ bất mãn, muốn phản bác lại thì bị ánh mắt nghiêm khắc của Lưu Dục làm cho câm nín.
“Nương nương, nước nguội rồi, mau đi tắm đi!”
“Ừm!” Gật gật đầu, Liễu Vận Ngưng đứng dậy, Lưu Dục thấy chiếc lá khô trong tay nàng, chau mày không đồng ý: “Nương nương, vật bẩn như vậy không nên cầm trong tay!”
Lý Nhĩ trợn mắt nhìn nàng: “Vậy thì cái gì mới không bẩn, đó là……”
Chưa nói xong đã bị động tác của Liễu Vận Ngưng cắt ngang, nàng trừng lớn mắt: “Nương nương, sao phải ném nó đi? Rõ ràng đó là vật người rất quý trọng!”
Buông mắt, Liễu Vận Ngưng cúi đầu nỉ non: “Bởi lẽ đã không còn cần thiết nữa!”
Lời hứa hẹn đã mất rồi, sự tồn tại của chiếc lá như tín vật ấy cũng không còn ý nghĩa nữa.
Từ nay về sau, nàng sẽ thử cố gắng, ngậm miệng, nhắm mắt, tai ngơ đối với tất cả, không nghe, không nhìn, không thấy.
Nàng, chỉ là một phi tử trong hậu cung của Đế Vương Kỳ quốc.
Chỉ là một kẻ, tồn tại để làm thế thân cho phi tử của người khác.