Bao lâu không gặp mặt rồi? Hơn một tuần lễ rồi! Ở trong con hẻm tối tăm, dưới lầu căn hộ nhỏ, Ngụy Chấn Hạo ngồi trong xe buồn phiền suy nghĩ.
Từ ngày hắn thất hẹn rồi lại cùng Uông Mạn Quân chia tay không vui vẻ, đã qua hơn một tuần rồi, trong hơn một tuần này, có lẽ là bởi vì còn tức giận, cũng có lẽ bởi vì sĩ diện, tóm lại hắn không trở lại tìm nàng, nhưng chuyện này cũng không phải lý do khiến tâm tình hắn khó chịu.
Một lần rồi lại một lần tiếp nhận lời mời của Liên Nhạc Nhã, còn vừa vặn gặp ngay đội chó săn, thế là lại lên trang bìa tạp chí lá cải.
Đúng vậy! Mấy ngày nay, tuy rằng người bên ngoài khó có thể phát hiện, nhưng hắn biết rất rõ tâm tình của mình đang xuống đến đáy rồi, trong lòng tràn đầy nỗi buồn bực cùng lo âu khó nói lên lời . Theo lý thuyết, hắn cho tới nay vẫn không quên được mối tình đầu, tình nhân lại có ý muốn tái hợp, còn không ngừng mời hắn gặp mặt ăn cơm, hắn nên cảm thấy phấn chấn vui vẻ chứ, không phải sao?
Nhưng vì sao trên thực tế, sự tình lại không như vậy?
Ngay cả khi ở cùng một chỗ với Liên Nhạc Nhã, thì trong đầu của hắn đều bất ngờ hiện ra một khuôn mặt tương tự nhưng càng thêm phần nhu hòa, mà mỗi lúc như vậy, hắn sẽ càng thêm nôn nóng, cả người khó chịu, cuối cùng thường thường chỉ có thể lấy nụ cười miễn cưỡng để che dấu sự khác thường của mình.
Mà hôm nay. . . . . . liếc mắt nhìn căn hộ nhỏ một cái, Ngụy Chấn Hạo dứt khoát kiên quyết mở cửa xuống xe. Hắn nghĩ đã chịu đủ rồi, nhiều ngày như vậy, hắn cần thấy nàng, rất rất cần!
Bước nhanh về phía tòa nhà, hắn rất nhanh đi tới bên ngoài căn hộ nhỏ, đang muốn lấy chìa khóa, thì cửa đã mở ra.
Là hắn!
Uông Mạn Quân sửng sốt, rồi lập tức nhanh chóng bừng tỉnh, theo bản năng tránh qua một bên cho hắn vào cửa.
“Em muốn đi ra ngoài?” Vào phòng, Ngụy Chấn Hạo nhướng mày hỏi.
“Mua mấy thứ lặt vặt mà thôi, không vội.” Uông Mạn Quân thuận tay đóng cửa lại, không có ý định nói mình là muốn đi mua băng dán mấy thùng đồ để chuyển nhà, bởi vì. . . . . . không cần thiết!
“Phải không?” Vu vơ đáp lời, hắn nhìn quanh quanh một vòng, cảm thấy giống như thiếu đi cái gì đó. . . . . .
Chẳng biết tại sao có cảm giác kỳ quái. Đúng rồi! Phòng tựa hồ như được sắp xếp lại đặc biệt sạch sẽ, một ít vật dụng nhỏ cũng không trông thấy bóng dáng nữa, trong phòng có vẻ trống trải hơn nhiều, thiếu đi sinh khí trước kia, thiếu đi cái cảm giác ấm áp của “gia đình”.
Khó hiểu, Ngụy Chấn Hạo trong lòng có cảm giác kỳ lạ bất an, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thì nàng đã mở miệng trước rồi, “Em không nghĩ anh sẽ đến.” Cười cười , Uông Mạn Quân nhẹ nhàng nói, ngữ điệu lạnh nhạt làm cho người ta nghe không ra nàng có phải đang châm biếm hay không.
Nghe vậy, Ngụy Chấn Hạo nháy mắt đã quên đi sự bất an trong lòng, liếc mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng đánh giá một hồi lâu, thật sự nhìn không thấu trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, cuối cùng hừ lạnh đầy châm biếm hỏi lại: “Là cái gì làm cho em nghĩ anh sẽ không tới?”
“Em nhớ được chúng ta lần trước dường như là tạm biệt chẳng vui vẻ gì.” Nàng mỉm cười nhắc nhở.
“Giữa nam nữ sẽ luôn có những lúc không vui, không phải sao?” Huống hồ đây còn là lần đầu tiên trong ba năm qua!
“Điều này không sai.” Không phủ nhận, Uông Mạn Quân hào phóng gật đầu đồng ý, nhưng nàng còn có suy nghĩ khác.
“Nhưng em cũng nghĩ đến anh dang bề bộn nhiều việc.” Về phần hắn đang bận cái gì thì không cần nhiều lời, đôi bên trong lòng đều biết rõ.
Ánh mắt chợt lóe lên, Ngụy Chấn Hạo bỗng nhiên tới gần trước mặt nàng, tiếng nói trầm thấp mà mị hoặc. “Em để ý sao?”
Nên nói như thế nào đây? Đây là lần đầu tiên nàng tỏ ra có để tâm tới chuyện xấu của hắn, tuy rằng ý tứ trong lời nói rất mờ nhạt cũng rất bâng quơ, nhưng làm cho hắn cảm thấy. . . . . . muốn nhảy lên vì vui sướng.
Đúng vậy, muốn nhảy lên! Một cảm giác vô cùng khó hiểu, nhưng bất ngờ là hắn lại không hề chán ghét.
Đối với việc hắn tới gần, Uông Mạn Quân bất động thanh sắc lui từng bước, tránh đi áp lực hắn tản mát ra, rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu. “Điều này quan trọng lắm sao?”
Đối với hắn mà nói, sự để ý của nàng có quan trọng không? Sửng sốt vì bị hỏi lại, Ngụy Chấn Hạo không khỏi âm thầm suy nghĩ, sau đó phát hiện mình tựa hồ thật sự có hơi để tâm.
“Có lẽ!” Không muốn đối với nàng thành thật thừa nhận bản thân có để tâm, hắn giảo hoạt đưa ra câu trả lời lấp lửng. Chẳng biết tại sao, nghe xong câu trả lời của hắn, Uông Mạn Quân thú vị cười khẽ không thôi, điều này làm cho Ngụy Chấn Hạo nhất thời có loại cảm giác bị đùa cợt, tâm tình không khỏi trầm xuống!
“Cười cái gì?” Thần sắc khó coi, hắn mang giọng điệu phòng vệ chất vấn.
“Không có gì.” Lại lắc đầu, Uông Mạn Quân ánh mắt phức tạp nhìn hắn thật sâu. Ba năm qua, từng phút từng giây hai người ở chung, những vui sướng, triền miên, ấm áp đã trải qua giống như một đoạn phim thoáng lướt nhanh trong đầu rồi biến mất, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh hắn cùng cô gái rạng rỡ kia nhìn nhau tươi cười.
A. . . . . . Có bắt đầu thì cũng phải có kết thúc, vô thanh vô tức rời đi thì đúng là vô trách nhiệm .
Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng hơi cong lên, ánh mắt nhìn hắn càng thêm nhu hòa. “Kỳ thật anh tới vừa đúng lúc, em có lời muốn nói với anh, thế này thì không cần đi tìm anh nữa.”
“Em muốn nói cái gì?” Thận trọng nhìn chằm chằm vào nàng, không hiểu tại sao, trong lòng Ngụy Chấn Hạo lại có cảm giác bất an.
“Chúng ta chia tay đi!”
Năm chữ nhẹ nhàng mà ngắn gọn, lại tựa như sấm đánh ngang tai hắn, Ngụy Chấn Hạo đồng tử phút chốc co rụt lại, sắc mặt cứng ngắc, thân thể bất giác căng thẳng, ý thức nháy mắt trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ, mãi sau hắn rốt cục cũng nghe thấy thanh âm của mình!
“Vì sao?” Tựa như bị người ta tát một cái, Ngụy Chấn Hạo cảm thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, dùng tất cả khả năng tự chủ mới có thể ngăn bản thân không xông lên tóm lấy nàng rồi ra sức mà lay động, nhưng lại khống chế không được chính mình nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Chẳng lẽ là vì anh thất hẹn lần trước sao? Nếu là như vậy, anh nhận lỗi.”
Lần trước, hắn vốn cũng muốn vì chuyện kia mà xin lỗi, dù sao cũng là lỗi của hắn, chỉ là sau đó bởi vì bị chọc giận nên mới có thể cái gì cũng không kịp nói liền giận dữ rời đi, nhưng chuyện này đâu thể là lý do chia tay.
Dường như cảm thấy khó hiểu đối với phản ứng tức giận mãnh liệt của người đàn ông trước mắt, Uông Mạn Quân nhìn hắn một cách kỳ quái, giọng nói vẫn như cũ bình tĩnh không dao động. “Không phải bởi vì như vậy. . . . . .”
“Vậy là vì . . . . . .”
“Cô ấy rất giống em. . . . . .” Một lần nữa cắt ngang lời chất vấn của hắn, Uông Mạn Quân vân đạm phong thanh đánh thẳng vào trọng điểm, nhưng dường như là nghĩ đến cái gì đó, nàng khẽ cười sửa lại, “Không, phải nói là em rất giống cô ấy.”
Nếu vừa rồi nàng đưa ra lời chia tay làm cho hắn như bị người ta tát cho một cái, thì hiện tại Ngụy Chấn Hạo chính là bị một quyền đánh bại, trên mặt không chút huyết sắc, ngực bị một loại cảm giác tên là kinh hoàng xâm chiếm . . . . . .
“Em. . . . . .” Đã biết cái gì? Lời nói kế tiếp ngưng kết ở đầu lưỡi không thể thốt ra, hắn chỉ có thể tái nhợt mặt trừng mắt nhìn nàng, trong mắt có xấu hổ, bất an cùng hốt hoảng.
Chẳng lẽ nàng đã biết hắn vẫn luôn đem nàng làm. . . . . . làm. . . . . .
“Vật thay thế, hay có thể nói là thế thân?” Dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, Uông Mạn Quân giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định thay hắn nói ra, hơn nữa còn mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy! Em biết, vẫn luôn biết.”
Nghe vậy, Ngụy Chấn Hạo sắc mặt xám ngoét, trong nhất thời nói không ra lời, chờ đến khi tìm được thanh âm, hắn cất giọng khàn khàn ngập ngừng hỏi: “Khi, khi nào?”
Rốt cuộc nàng biết được lúc nào? Vì sao biết hắn đem nàng làm như thế thân của một người khác mà còn có thể bình tĩnh ở bên hắn như vậy?
“Chuyện này không quan trọng.”
“Gặp quỷ mới không quan trọng!” Bối rồi gào thét, Ngụy Chấn Hạo đối với thái độ trầm tĩnh, dường như phớt lờ tất cả của nàng càng thêm căm giận, cuối cùng lại giận quá thành cười, ánh mắt sắc bén cơ hồ như muốn đem nàng xắt thành miếng nhỏ, giọng nói mỉa mai trào phúng, “Xem anh thật là may mắn làm sao, người phụ nữ bên cạnh thế nhưng không hề để tâm việc bị xem là thế thân, thật giống thánh mẫu biết bao!”
“Em không hiểu anh đang tức giận cái gì?” Vẫn như cũ tâm bình khí hòa, Uông Mạn Quân thản nhiên nói: “Nguyên mẫu của anh đã trở lại, thế thân không rầy rà lôi thôi cũng không sống chết quấn lấy không rời đi, vậy không phải rất tốt sao?”
Đúng a! Nguyên mẫu trở về, thế thân thức thời rời đi, kết cục hoàn mỹ biết bao, khôn ngoan mà nói …, hắn nên vui mừng khôn xiết nhận lấy, không phải sao?
Nhưng vì sao hắn đối với việc nàng cứ đơn giản như vậy liền đưa ra yêu cầu chia tay, thậm chí ngay cả chút ý muốn thử tranh giành đều không có, hắn lại cảm thấy tức giận như thế?
Hắn trước giờ không hiểu nàng, hiện tại lại càng không hiểu, thật sự là. . . . . .
Đáng chết! Đáng chết! Chết tiệt nàng!
Trợn mắt trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, Ngụy Chấn Hạo chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, đối với nàng có căm tức phẫn hận, cũng có xấu hổ bất an, nhưng nhiều hơn thế là cảm giác vô lực cùng một loại cảm xúc không rõ tên, tất cả những thứ này ở trong ngực hắn xoắn xuýt thành đoàn, khó mà tháo gỡ. Hắn không nói lời nào, Uông Mạn Quân cũng không phàn nàn, chỉ cười cười, đầu ngón tay ôn nhu chạm nhẹ vào gò má của hắn, nhẹ giọng thì thầm tựa như đang cảm thán lại như đang ngưỡng mộ, “Trong hai người, dù sao cũng phải có một người hạnh phúc. Anh thực may mắn, không nên lại bỏ lỡ. . . . . .”
Lời nói nhẹ nhàng đối với Ngụy Chấn Hạo lại giống như dấu sắt nung đau đớn, làm cho hắn cả kinh co rụt lại, trong con ngươi đen sâu thẳm trầm ngưng kia chân thành lộ ra vài tia bi thương, tâm tình nhất thời cảm thấy buồn bực hoảng hốt, chỉ có thể vội vàng lưu lại một câu!
“Anh cần suy nghĩ lại.” Dứt lời, bối rối thoát đi.
Trong căn hộ nhỏ, Uông Mạn Quân chậm rãi ngồi xuống sô pha, nghĩ tới người đàn ông kia lại nghĩ tới chính mình, vẻ mặt ngơ ngác, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chầm chậm chảy xuống. . . . . .
May mắn biết bao, . . . . . . khiến người ta hâm mộ biết bao. . . . . .
Y phục lộng lẫy, rượu qua lời lại, thọ yến của lão đại giới thương mại, thương nhân nổi tiếng đều tề tụ, danh viện phu nhân cũng tụ họp. Bữa tiệc xa hoa náo nhiệt như thế, phần đông tân khách ngoài việc hướng chủ nhân chúc thọ, tán gẫu trao đổi tin tức thương trường với nhau cũng là mục đích chủ yếu, nói cho cùng rất nhiều dự án hợp tác của các doanh nghiệp cũng đều từ không khí thoải mái này mà có cơ hội triển khai.
Nếu lúc này có người ở đây bỏ một trái bom, thì cái gọi là nhân sĩ xã hội thượng lưu Đài Loan, có lẽ sẽ có một nửa biến mất ở trên đời này!
Trong một góc đại sảnh, Ngụy Chấn Hạo cầm ly whisky uống một ngụm, trong lòng có chút trào phúng thầm nghĩ.
“Này, làm sao lại một mình trốn ở chỗ này? Đang suy nghĩ gì?” Bỗng dưng, một tiếng nói trong trẻo mang theo ý cười vang lên.
Khẽ quay đầu lại, hắn có chút chán ghét nhìn bạn tốt kiêm “Cấp trên” Triệu Dục Đàn, ác ý nói : “Tôi đang nghĩ nếu lúc này có phần tử khủng bố ở trong này bỏ một trái bom, thì thị trường chứng khoán Đài Loan ngày mai sẽ rớt bao nhiêu điểm?”
“Chà! Suy nghĩ này thật có tính xây dựng làm sao.” Phát ra một tiếng ngâm nga giả dối, Triệu Dục Đàn phi thường thành tâm an ủi vị trưởng quản tài vụ. “Bất quá không cần lo lắng, thị trường chứng khoán Đài Loan có biên độ dao động khá nhỏ, sẽ không quá đáng sợ.” Nếu ánh mắt có thể giết người, Ngụy Chấn Hạo có lẽ đã lăng trì tên đàn ông nhàm chán trước mắt này, dù sao hắn gần đây tâm tình cũng không tốt lắm.
Bị ánh mắt sắc như dao đâm trúng, Triệu Dục Đàn rất thức thời, vội vàng giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, có điều căn cứ trên nguyên tắc làm bạn xấu, vẫn là nhịn không được trêu chọc, “Không phải cùng người tình đầu tình cũ nhen nhóm lại, đánh tới lửa cháy bùng lên sao, hẳn là tâm tình phải tốt lắm mới đúng, làm sao mà mấy ngày nay dường như lại rầu rĩ không vui ?”
He he, tạp chí lá cải Triệu Dục Đàn mỗi kỳ đều có xem, rõ ràng là bạn tốt đã cùng người tình cũ khó quên liên lạc lại.
Nghe vậy, Ngụy Chấn Hạo thần sắc không tốt hung hăng liếc tên đàn ông bên cạnh một cái, lạnh giọng mỉa mai nói : “Khát nước không? Có cần tôi đi bưng đồ uống tới không?”
“Đây là việc của nhân viên phục vụ, không dám làm phiền chủ quản tài vụ ngài.” Triệu Dục Đàn cười ha ha, thuận tay từ trên khay của nhân viên phục vụ bên cạnh lấy đi một ly rượu, sau khi khôi hài nâng chén thăm hỏi, lúc này mới nhẹ nhàng thưởng thức.
Hắn đúng là điên rồi, mới chịu đáp ứng cùng tên họ Triệu này đi tham gia bữa tiệc. Âm thầm nguyền rủa, Ngụy Chấn Hạo lúc ấy bởi vì tâm tình phiền muộn mà nhanh miệng đáp ứng đi cùng, nay vì quyết định ngu xuẩn đó mà cảm thấy hối hận không thôi.
“Này, đừng như vậy!” Biết rõ bạn tốt đang hối hận cái gì, Triệu Dục Đàn bật cười nói: “Tôi chỉ là thấy cậu mấy ngày nay tựa hồ có chút phiền muộn, cho nên mới muốn kéo cậu cùng đi tham gia tiệc tùng thư giãn một tí, xem có thể cải biến tâm tình một chút hay không thôi.”
“Vậy thì thật đa tạ đã quan tâm.” Khẩu khí vẫn như cũ mang đầy ý giễu cợt, bất quá sắc mặt đã giãn ra một chút.
“Không cần khách khí!” Vô liêm sỉ tiếp nhận lời cảm tạ, Triệu Dục Đàn không đếm xỉa đến “Lãnh Đao” (ý nói ánh mắt sắc lạnh của anh nam chính ạ ^^!) lại phóng tới, thần thái ung dung uống một ngụm rượu, rồi như vô ý thân thiết hỏi ra vấn đề trong lòng. “Rốt cuộc là làm sao vậy? Cậu mấy ngày nay tâm thần không yên, dường như bị cái gì đó quấy nhiễu, phản ứng này không giống với biểu hiện nên có của một người vừa tìm được người phụ nữ mình yêu lại trở lại bên cạnh.”
Người phụ nữ mình yêu? Liên Nhạc Nhã trước đây quả thực là người trong lòng hắn chú ý nhất cũng là người hắn quyến luyến nhất, nhưng. . . . . . hiện tại thì sao?
Giật mình tự hỏi, Ngụy Chấn Hạo nở nụ cười tự giễu . . . . . . Thú vị! Thật sự là rất thú vị! Tiếc nuối cùng nhớ mãi không quên nhiều năm, sau cùng có cơ hội một lần nữa làm lại, hắn thế nhưng lại không xác định được mình có còn yêu như lúc trước không. A. . . . . . Thật là mỉa mai!
“Chấn Hạo?” Do dự khẽ gọi, Triệu Dục Đàn có chút lo lắng nhìn bạn tốt đột nhiên phát ra một tràng cười khẽ.
Đột nhiên, tiếng cười bỗng dừng lại, Ngụy Chấn Hạo ánh mắt lơ đãng xuyên thấu toàn bộ đại sảnh bữa tiệc, giống như tự lẩm bẩm lại như đang hỏi khẽ thốt ra, “Nếu như nói mấy ngày qua, đồng hành với Nhạc Nhã, tôi cũng không đặc biệt cảm thấy vui vẻ gì. . . . . .”
Thậm chí trong đầu còn bất chợt hiện ra bóng dáng người phụ nữ hai ngày trước yêu cầu cùng hắn chia tay.
Nghe vậy, Triệu Dục Đàn như suy nghĩ việc gì nhìn hắn một hồi lâu, sau đó lấy vẻ mặt nghiêm túc nói : “Như vậy, có lẽ cậu nên cẩn thận suy nghĩ một lần nữa .”
Có chuyện gì thay đổi sao? Vốn tưởng rằng bạn tốt đối với Liên Nhạc Nhã tình cũ khó quên, luôn theo bản năng tìm kiếm những phụ nữ có bộ dạng tương tự nàng, cho nên mới có thể cổ vũ hắn tìm về tình cũ, nhưng hôm nay nghe như sự việc không phải như vậy? Ai. . . . . . Mặc kệ như thế nào, chỉ cần bạn tốt có thể an định trên phương diện tình cảm, tìm được người thuộc về mình, thì mặc kệ người đàn bà kia là ai, hắn đều chúc phúc hết lòng.
Thận trọng suy nghĩ sao? Gần đây hắn dường như chẳng lúc nào mà không suy nghĩ cả! Ngụy Chấn Hạo mỉa mai nhếch miệng, không rõ ý tứ nâng ly đáp lễ với bạn tốt, sau đó một ngụm uống sạch ly rượu.
Còn Triệu Dục Đàn lại cười cười khẽ nhấp một ngụm, hai người cứ như vậy thoải mái tùy ý đứng im lặng trong góc khuất, trong khoảng thời gian ngắn, chẳng ai có ý định đi xã giao với khách khứa.
Nhưng mà bọn họ không đi quấy rầy người khác, cũng không có nghĩa người khác sẽ không tới quấy rầy bọn họ, bởi vì ngay lúc đó một tiếng kêu đầy kinh hỉ bất ngờ vang lên!
“Chấn Hạo!”
Nghe tiếng, hai người theo hướng thanh âm nhìn lại, một bóng dáng mặc lễ phục đỏ tươi gợi cảm đang nhanh chóng tiếp cận hai người, miệng cười rạng rỡ, khó nén được vui sướng.
“A. . . . . . Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, thật khéo làm sao!” Lộ ra một chút ý cười thích thú, vỗ vỗ vai bạn tốt, Triệu Dục Đàn vẻ mặt trêu chọc, trong giọng nói có ý đùa giỡn.
Ngụy Chấn Hạo chỉ lẳng lặng nhìn người đang tới, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, mãi đến khi cô gái kia dáng người thướt tha đứng ở trước mặt, hắn mới lên tiếng chào hỏi!
“Nhạc Nhã, thật trùng hợp, em cũng tới.” Nàng xuất hiện tại bữa tiệc tối nay, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao với gia thế nhà nàng, nhận được thiếp mời cũng không phải việc lạ.
“Thật sự là trùng hợp.” Liên Nhạc Nhã cười gật đầu đồng ý, sau đó chú ý tới Triệu Dục Đàn đứng một bên, nàng bổ sung lời chào hỏi muộn màng. “Dục Đàn, anh cũng tới.”
“Đúng là có tới, nhưng đáng thương là, không có bạn gái cùng tham gia, cho nên đành tóm người đàn ông đến cho đủ số.” Cười đùa chỉ chỉ người bên cạnh, Triệu Dục Đàn cũng không dự tính ở giữa hai người làm cái bóng đèn (làm kỳ đà cản mũi), lập tức lấy cớ lễ phép cáo lui. “Hai ngươi chậm rãi tán gẫu đi, tôi còn có việc muốn tìm Vương đổng.”
Tiếng chưa dứt, hắn đã bước nhanh rời đi, nhanh chóng bắt lấy một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập vừa đi vừa nói, cùng mọi người xã giao khắp nơi.
Trong góc khuất, nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, dưới ánh đèn êm dịu, Liên Nhạc Nhã chăm chú quan sát khuôn mặt cương nghị, đầy cá tính trước mắt, trong ngực không nén nổi điên cuồng đập bình bình, hai gò má cũng bị nhiễm sắc hồng nhàn nhạt. . . . . . Xa cách nhiều năm như vậy, hắn càng lúc càng có mị lực của đàn ông thành thục, làm cho nàng, thân là bạn gái trước cũng không khỏi lại bị hấp dẫn.
Tro tàn từng bị cha mẹ dập tắt nay đang nhen nhóm trở lại, chỉ cần có cơ hội, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy mãnh liệt như ngày xưa.
Nhưng hắn thì sao? Hắn nghĩ như thế nào ? Từ sau khi nàng thử dò hỏi hai người có thể tái hợp hay không, hắn trước sau chưa từng cho nàng đáp án chính thức, nhưng cũng chưa từng cự tuyệt mỗi lần nàng mời, thậm chí tùy ý tạp chí lá cải thêu dệt chuyện bọn họ chứ cũng không có ra mặt làm sáng tỏ, tất cả những chuyện này có phải đại biểu cho bọn họ là có hi vọng hay không?
Nghĩ đến khả năng này, Liên Nhạc Nhã trong lòng không khỏi vui sướng, thần thái vô cùng thân thiết chủ động đặt tay lên cánh tay hắn, nghiêng khuôn mặt xinh đẹp cười khanh khách hỏi: “Không ngại tiếp em một điệu nhảy chứ?”
Thành thật mà nói, Ngụy Chấn Hạo cũng chẳng có tâm tình khiêu vũ, nhưng bởi vì lễ nghi xã giao cùng phong độ thân sĩ, thân là đàn ông không nên khước từ lời mời khiêu vũ của phụ nữ, cho nên hắn gật đầu!
“Đương nhiên.” Lễ phép mỉm cười, hắn ôm lấy nàng bước vào sàn nhảy, theo giai điệu lay động trong không gian, tiếng nói trầm thấp cũng vang lên.”Em tới một mình sao?”
“Đương nhiên không phải!” Cười liếc mắt một cái, nàng xoay một vòng, đợi khi một lần nữa trở lại trong tay bạn nhảy, mới lại mở miệng bổ sung, “Tới cùng mấy người chị em.”
Không nói ra nàng sẽ đến tham gia bữa tiệc này, chính là vì đoán rằng hắn hẳn là cũng sẽ xuất hiện, muốn thử vận may xem có thể gặp được hắn hay không, cái này cũng chứng minh nàng thật không có nghĩ sai.
Chị em?
Chắc hẳn là nhóm các thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, lấy việc chạy khắp nơi tham dự các loại hoạt động làm nghề nghiệp, đắc ý kỳ danh là xã giao danh viện!
Khóe miệng cong lên mang theo ý trào phúng, Ngụy Chấn Hạo không có nói thêm cái gì, chính là thuần thục mang theo nàng bước xoay một vòng rồi lại một vòng, mãi đến khi âm nhạc tạm dừng, hai người mới rời khỏi sàn nhảy, nhưng mà còn không kịp thở một hơi, lập tức đã bị cái gọi là “Chị em” đồng loạt tiến đến, bao vây xung quanh.
“Ôi trời! Đây không phải nam chính trong tin đồn với Nhạc Nhã của chúng ta sao. . . . . .”
“Cái gì mà vai nam chính với không vai nam chính, người ta đường đường là chủ quản tài vụ của “Sinh kỹ Kiều Tiệp”, có danh có tiếng . . . . . .”
“Ha ha. . . . . . Tôi nói Nhạc Nhã của chúng ta cũng thật là, mới trở về không bao lâu, lập tức đã ra trận, kiếm được một người đàn ông có mặt mũi rồi sao? Thật là khiến mọi người hâm mộ. . . . . .” Vài vị “chị em” trong nhóm tự cho là khôi hài mỗi người một câu đùa cợt, quanh đi quẩn lại cũng không ngoài chuyện tạp chí lá cải viết về quan hệ mập mờ của hai người, Liên Nhạc Nhã nghe được xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại bất giác ưỡn ngực, đem cánh tay người đàn ông bên cạnh ôm càng chặt hơn, khuôn mặt xinh đẹp hướng các “chị em” cười càng thêm rạng rỡ ngọt ngào, trong vui sướng cũng ẩn hiện vài phần đắc ý cùng khoe khoang.
Nghe nhóm “chị em” trêu chọc, Ngụy Chấn Hạo trên mặt tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại mỉa mai cười lạnh, căn bản không có tâm trạng cùng các nàng xã giao; trái lại Liên Nhạc Nhã lại mắc cỡ đỏ mặt, yêu kiều mở miệng!
“Mọi người nói nhăng cuội gì đấy! Mình cùng với Chấn Hạo. . . . . .” Đôi mắt trong sáng nũng nịu nhìn người đàn ông bên cạnh, lòng tràn đầy kỳ vọng hắn có thể chủ động hướng mọi người, cũng hướng chính mình xác định quan hệ của hai người.
Nhưng mà hai giây trôi qua, tỉnh táo nhận thấy được hắn tựa hồ không có ý mở miệng, nàng nhất thời chột dạ, nhưng ngoài miệng cũng rất khéo léo cười đưa đẩy. “Không phải như mọi người nghĩ đâu.” Về phần rốt cuộc là như thế nào, nàng cũng không nói rõ ràng, lưu lại không gian vô hạn cho người ta phỏng đoán.
Quả nhiên, nhóm “chị em” nháy mắt mờ ám cười không ngừng, hoàn toàn không tin lời phủ nhận của nàng, dù sao người nổi tiếng gặp tin đồn thường xuyên trình diễn tiết mục “Phủ nhận cũng chính là thừa nhận”, vì thế tiếng cười trêu chọc lại vang lên!
“Không phải như chúng tôi nghĩ, vậy rốt cuộc là như thế nào. . . . . .”
“Thì như tạp chí lá cải đã nói . . . . . .”
“Ha ha a. . . . . . Đó không phải là như chúng tôi nghĩ sao. . . . . .” Trong chốc lát, lời trêu chọc của mọi người không ngừng tuôn ra, khiến Liên Nhạc Nhã thẹn đỏ mặt, vẻ mặt như say rượu, nhưng khóe miệng lại khó nén được ý cười!
“Ai nha! Tất cả mọi người đều là chị em tốt, mọi người đừng cười nhạo mình nữa. . . . . .” Thẹn thùng dậm chân, nàng không hài lòng kháng nghị, nhưng thân thể lại càng thêm dựa vào người đàn ông bên cạnh, kín đáo lộ ra vài phần dương dương tự đắc, quả thực là điển hình cho câu “Miệng mồm giả dối, thân thể thành thật”.
Vừa thấy hành động của nàng, nhóm “chị em” trong nháy mắt tỏ vẻ hiểu rõ, cười càng thêm đen tối, nhưng trước sau không ai chú ý tới “Vai nam chính” bên cạnh từ đầu tới cuối không hề mở miệng, trong mắt chợt lóe lên cảm giác phiền chán cùng mất kiên nhẫn. . . . . .
A. . . . . . Quá rõ ràng! Đối với mấy vị được gọi là xã giao danh viện này mà nói, đàn ông cùng trang sức trên người các nàng đại khái cũng chẳng mấy khác biệt, đều là lấy ra để thể hiện mặt mũi, để khoe khoang với người khác. Mà ngay lúc này, hắn đang trở vương miện gắn đá quý lớn nhất trên đầu của bạn gái cũ. Mỉa mai thầm nghĩ, Ngụy Chấn Hạo khóe miệng kín đáo lộ ra một chút ý cười.
Đúng vậy! Hắn biết rõ Liên Nhạc Nhã muốn mượn một ít động tác nhỏ cùng ngôn ngữ vô cùng thân thiết với hắn là để khoe khoang trước mặt mấy người gọi là “chị em tốt” nhưng thực ra cũng chẳng tử tế gì.
Từ lúc bọn họ còn yêu nhau thì hắn đã mơ hồ nhận thấy được nàng là dạng người có phần thích hư vinh, tính tình có điểm phù phiếm, luôn luôn ở trước bạn nữ khoe ra tài năng của hắn, còn muốn hướng người khác phơi bày tất cả.
Nhưng khi hắn còn trẻ tuổi, không đủ tự tin đối với chính mình, nên đối với chuyện nàng ở trước mặt người bên ngoài khoe ra mấy động tác nhỏ của mình, trong lòng mặc dù có vài phần xấu hổ cùng quẫn bách, nhưng cũng không thể phủ nhận đây cũng phần nào chứng minh hắn xứng đôi với nàng, có tư cách đắc ý cùng kiêu ngạo đứng ở bên cạnh nàng.
Nhưng hôm nay, hắn đã trải qua rèn luyện mà trưởng thành, đã đủ chín chắn, không cần đến ánh mắt người khác để khẳng định chính mình, hiện tại nàng hành động tương tự không thay đổi, nhưng kiêu ngạo cùng đắc ý sớm đã không còn thấy đâu nữa, có chăng chỉ là phiền chán cùng khó chịu. Đúng vậy, khó có thể chịu được!
A. . . . . . Thật là buồn cười! Chưa có bao lâu, hắn thế nhưng lại đối với người mình nhớ mãi không quên nhiều năm cảm thấy khó chịu? Nàng đâu có thay đổi, đúng không? Như vậy. . . . . . Thay đổi chính là mình sao?
Hốt hoảng suy nghĩ, Ngụy Chấn Hạo có chút không rõ tâm tư của chính mình, chỉ biết là giữa Liên Nhạc Nhã cùng một đám “chị em” yêu kiều nói cười vây quanh, hắn nhớ đến cũng chỉ là thế giới nho nhỏ kia, bên trong bày trí ấm áp, còn có một cô gái ôn nhu thanh nhã.
Người kia sẽ tươi cười làm vài món ăn gia đình hắn thích ăn, không thì bọn họ sẽ cùng nhau cùng đi ăn tối, bữa tối xong có lẽ sẽ uống một ly, hay là ấm bụng thì nghĩ phóng túng lôi kéo nàng lên giường lăn lộn một hồi, hoặc có lẽ cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng, thư thái ngồi trên sô pha. . . . . .
Khi trong đầu bỗng dưng hiện lên bóng dáng tinh tế mà nhu nhã của cô gái kia, Ngụy Chấn Hạo chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên, khóe miệng cong lên, vẻ mặt lạnh nhạt bất giác mềm mại hơn, ánh mắt cũng có chút mông lung . . . . . .
Mạn Quân, một thân an tĩnh, không tranh giành, không ầm ỹ cũng không náo loạn bầu bạn với hắn ba năm, nhưng hai ngày trước đột nhiên lại nhắc tới muốn chia tay. Chia tay? Hắn thật sự muốn cùng nàng chia tay sao?
“Chấn Hạo, anh đang nghĩ cái gì vậy?” Bỗng dưng, một thanh âm yêu kiều du dương vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ khiến hắn giật mình, Ngụy Chấn Hạo phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy Liên Nhạc Nhã đang cười khúc khích nhìn hắn, về phần nhóm “chị em” thì không biết đã tản đi từ bao giờ.
Trong hai người, dù sao cũng phải có một người hạnh phúc. Anh thực may mắn, không cần lại bỏ lỡ. . . . . .
Nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ trước mắt, trong đầu của hắn lại vang lên lời của cô gái có khuôn mặt tương tự, tựa hồ lộ ra vài phần hâm mộ lại bi thương khẽ lẩm bẩm. . . . . .
Hạnh phúc sao? Cùng Nhạc Nhã tái hợp, hắn thật sự hạnh phúc sao? Nếu thật sự là như thế, vì sao nàng nói ra hai chữ chia tay thì hắn lại kinh hoàng cùng phẫn nộ như vậy, thậm chí không thể trả lời liền bối rối hốt hoảng mà chạy đi?
Vì sao khi hắn cùng Nhạc Nhã cùng một chỗ thì trong đầu của hắn lại toàn là ký ức về nàng, những điều khi ở chung nhìn như chẳng có gì đặc biệt, nhưng hôm nay nghĩ đến từng chút từng chút một lại thấy đặc biệt ấm áp?
Cái loại tình cảm nghĩ không thông, nói không ra này rốt cuộc là cái gì? Hay là. . . . . . Đúng rồi, đúng rồi! Nếu không phải như thế, hắn làm sao lại quái lạ như vậy?
Giống như là bị rượu xối lên đầu, suy nghĩ rối rắm hỗn loạn bấy lâu trong nháy mắt trở nên rõ ràng, Ngụy Chấn Hạo bỗng dưng ôm trán, cúi đầu nở nụ cười!
“Ha ha ha. . . . . . Thì ra là thế. . . . . . Thì ra là thế. . . . . .” Bừng tỉnh đại ngộ thì thầm, hắn càng cười càng lớn tiếng.
A. . . . . . Tìm lâu như vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm tư của mình, hắn thật ngu ngốc, không phải sao?
Bất quá mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn, mọi chuyện vẫn còn kịp!
“Chấn Hạo?” Nhìn hắn khác thường, chẳng biết tại sao, Liên Nhạc Nhã mơ hồ cảm thấy có chút ngờ vực bất an.
“Thật có lỗi, Nhạc Nhã.” Rốt cuộc cũng hiểu rõ tình cảm của mình, Ngụy Chấn Hạo trưng ra nụ cười đặc biệt cởi mở, nhanh miệng xin lỗi .
“Anh còn có việc phải đi trước, gặp lại sau.”
“A?” Liên Nhạc Nhã sửng sốt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tâm tình phấn chấn không cách nào bận tâm tới người khác, kìm nén không được ham muốn lập tức nhìn thấy người nào đó, Ngụy Chấn Hạo chỉ có thể mỉm cười xin lỗi, tiếp sau liền bỏ lại Liên Nhạc Nhã đang ngạc nhiên khó hiểu, vội vàng thoát khỏi bữa tiệc, hướng căn hộ ấm áp thoải mái, nơi có nữ chủ nhân ôn nhu thanh nhã kia mà chạy đi.
A. . . . . . Không thể bỏ lỡ ―
Lần này, hắn nhất định không bỏ lỡ.
Nửa giờ sau, Ngụy Chấn Hạo tươi cười chạy tới bên ngoài căn hộ nhỏ, chuẩn bị đối với người con gái kia bày tỏ tâm ý, nhưng khoảnh khắc mở cửa bước vào trong phòng, niềm vui sướng trong nháy mắt đông cứng lại, thay vào đó là kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Không! Không nên như vậy. . . . . . Không nên như vậy. . . . . .
Trừng mắt nhìn căn phòng vắng vẻ, rõ ràng ám chỉ chủ nhân đã rời đi, Ngụy Chấn Hạo chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn nói không ra lời.
Làm sao có thể?
Mới hai ngày. . . . . . Mới hai ngày mà thôi. . . . . .
Vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh mình, hắn như rơi xuống vực sâu không đáy, một luồng khí lạnh thấu xương lan khắp toàn thân, lạnh đến mức hắn không nhịn được cả người run rẩy, trong đầu đột nhiên nhớ lại hai ngày trước, khi nhìn thấy nàng lần cuối cùng, một ít đồ trang trí trong phòng cũng không trông thấy bóng dáng, “Sạch sẽ” đến làm cho hắn có cảm giác kỳ quái, tuy nhiên lúc ấy cũng không để tâm truy hỏi, nay rốt cục chân tướng rõ ràng. Thì ra. . . . . . Thì ra nàng đã sớm quyết định rời xa nơi này, nhưng vốn không tính nói cho hắn biết!
Đáng chết! Nàng làm sao có thể? Làm sao có thể vô thanh vô tức rời đi như vậy? Nàng cho rằng đưa ra lời chia tay, hai người sẽ không còn quan hệ sao?
Không! Không có cửa đâu!
Nàng nói chia tay, hắn cũng không đáp ứng cơ mà!
Nắm chặt hai tay, Ngụy Chấn Hạo mặt mày tái nhợt nghiêm lại, hít sâu một hơi, kìm xuống sự kinh hoàng đang cuồn cuộn xông lên trong lòng, bức ép bản thân bình tĩnh suy nghĩ. . . . . . Ba giây sau, hắn lấy điện thoại di động ra ấn xuống một dãy số!
“Thật xin lỗi, số điện thoại này đã tạm dừng sử dụng. . . . . .”
Hộp thư tự động (có thể không chính xác lắm ^^!), một giọng nữ vô cảm lãnh đạm truyền đến, ánh mắt Ngụy Chấn Hạo không khỏi nhíu lại. . . . . .
Ngay cả điện thoại cũng ngưng dùng, xem ra nàng dự định hoàn toàn cắt đứt liên hệ với hắn phải không? Không sao! Con đường nào cũng dẫn đến La Mã, đường này không thông, còn có đường khác!
Còn sống thì sẽ tìm được đường ra, hắn sẽ không để cho bản thân bế tắc trong ngõ cụt. Trong lòng xác định, hắn an tâm, sau khi khôi phục vẻ trầm ổn thành thục lúc trước, liền quay đầu rời đi, hướng một con đường khác đi đến La Mã.