The Taming

Chương 8



Sau khi Rogan rời đi, mất một lúc trái tim Liana mới bình tĩnh lại được. Nàng chắc chắn là rất tệ trong việc khiến chồng nàng hài lòng, có phải thế không? Nàng có thể thấy dáng hình đen tối của anh, vẫn đang mặc đồ cưới của anh, thứ đang ngày càng trở nên đóng bám dầu mỡ, phi nước đại về lâu đài và nàng muốn đuổi theo anh và xin lỗi. Thật đau đớn khi nàng thấy cơn thịnh nộ trong mắt anh. Có lẽ sẽ tốt hơn khi anh ngó lơ nàng. Có lẽ nó tốt hơn –

“Thưa phu nhân, cám ơn cô.”

Liana nhìn xuống người đàn bà gầy gò, mệt mỏi, mái đầu quấn một chiếc khăn rách rưới đang lê bước tới chạm vào gấu váy của Liana mà hôn nó.

“Xin cám ơn,” người đàn bà lặp lại.

Những người nông dân khác cũng tới phủ phục trước nàng, và cảnh đó khiến Liana phát ốm. Nàng ghét thấy mọi người bị chà đạp tới vậy. Những nông dân trên lãnh địa của cha nàng thì béo tốt, khỏe mạnh, trong khi những người ở đây thì xanh xao vàng vọt, ốm yếu và sợ hãi.

“Tất cả đứng dậy đi,” nàng ra lệnh, rồi đợi trong khi họ chậm chạp làm theo lệnh nàng, nỗi sợ hãi dâng lên trong mắt họ. “Tôi muốn các người nghe rõ lời tôi. Các người đã nghe thấy chồng tôi nói rồi đấy: Chàng muốn những kẻ trộm, và các người sẽ trình báo về chúng cho chàng.” Nàng thấy những đôi mắt trở nên đanh lại với từng lời của nàng. Có một niềm kiêu hãnh ẩn dấu ở đây, niềm kiêu hãnh khi bảo vệ được những kẻ trộm khỏi tay vị chủ nhân hà khắc.

Giọng nàng mềm mại hơn. “Nhưng trước hết các người cần ăn uống. Anh” – nàng chỉ vào một người đàn ông, mà nếu không có nàng can thiệp thì chắc hẳn giờ này cũng đã bị đánh tới bật máu rồi – “đi và làm thịt con bò béo nhất trên đất nhà Peregrine cùng với hai con cừu nữa, rồi mang chúng tới đây và nướng lên. Các người cần phải ăn, vì có rất nhiều việc cần phải làm trong những tuần tới.”

Không người nông dân nào nhúc nhích cả.

“Đừng có mất thời gian nữa. Làm đi!”

Một người đàn ông lên gối đến với gương mặt vô cùng khốn khổ. “Thưa phu nhân, Lord Rogan trừng phạt bất cứ ai chạm tới những thứ là của ngài. Chúng tôi không thể giết gia súc của ngài hay ăn lương thực của ngài. Ngài ấy giữ lại tất cả để bán chúng.”

“Đó là chuyện trước khi ta đến đây,” Liana nói điềm tĩnh. “Lord Rogan không có nhu cầu về tiền nhiều như thế nữa. Giờ thì đi và làm thịt vài con vật đi. Ta sẽ chịu trách nhiệm với ông chủ.” Nàng nuốt xuống, vì nàng không thể cho phép những nông dân này thấy được nỗi sợ của nàng. “Giờ thì, cửa hàng bánh ở đâu? Cái người có đất riêng chống đối lại chồng ta ấy?”

Phải mất hàng giờ Liana xếp đặt được theo ý nàng. Hai tuần là thời gian quá ngắn ngủi.

Sáu hiệp sỹ đi theo nàng, bân đầu chỉ đứng lặng thinh bên cạnh và theo dõi với sự vẻ thích thú như xem trò tiêu khiển, điều mà đàn ông bị tác động khi một người đàn bà làm điều gì đó mà họ không thể, cô ta xếp đặt công việc.

Nàng ra lệnh gặt hái cánh đồng lúa mỳ, hạt mỳ được đưa đến thợ làm bánh, những bó rạ được dùng để lợp lại những mái nhà bị hư hỏng của những người nông dân. Nàng ra lệnh một hiệp sỹ phải giám sát việc dọn dẹp những con đường đầy phân người và động vật.

Một hiệp sỹ khác giám sát việc giặt giũ của những người nông dân cũng dơ bẩn như chính những con đường nơi đây. Ban đầu nàng bị thất kinh khi những tiểu thương từ chối lời đề nghị của nàng rằng họ sẽ phải được trả tiền, nhưng nhớ lại câu chuyện mà những người của chồng nàng vừa làm chỗ người thợ làm bánh, nàng tha thứ cho những tiểu thương và đưa cho họ những đồng bạc lấy từ chiếc túi nàng mang trên yên ngựa.

Mặt trời đã lặn khi nàng trở lại Lâu đài Moray, và nàng mỉm cười khi thấy hai hiệp sỹ đang gà gật trên lưng ngựa. Kế hoạch của nàng là làm cho đời sống của nông dân khấm khá lên để lòng trung thành của họ hướng về chủ nhân và không kẻ trôm nào có thể chia sẻ chiến lợi phẩm với những người nông dần đói khổ. Không dễ dàng gì mà tu bổ lại được một ngôi làng chỉ trong vòng có hai tuần, nhưng nàng sẽ cố.

Mùi hôi thối của con hào đập vào mũi nàng khi gần về đến lâu đài, và nàng biết mình sẽ phải xin phép Rogan đào kênh xả trước khi cho thực thi. Nhưng bên trong những bức tường, nàng có thể nhận ra những thay đổi. Rác rưởi trên sân ít hẳn đi, trong chuồng ngựa và quanh những ngôi nhà thấp xây dọc theo bức tường cũng vậy. Khi nàng cưỡi ngựa đến, những người công nhân ngước lên nhìn nàng và vài người giật chỏm mũ của họ thể hiện sự tôn kính đối với nàng. Liana mỉm cười với chính bản thân. Họ đã bắt đầu chú ý tới nàng rồi.

Nàng leo lên gác tới căn phòng chính. Ở đây đám phụ nữ đã tập trung mọi sức lực của họ. Vẫn chưa sạch hẳn, không phải là theo tiêu chuẩn của Liana – những bức tường phải được cọ sạch lại một lần nữa – nhưng nàng có thể đi lại trên sàn nhà mà không vấp phải những cái xương nữa.

Trong phòng, bàn ghế đều sạch sẽ, Severn và Zared đang ngồi, đầu gục trên mặt bàn.

Trải dài trên mặt bàn là một lố những xác chuột béo ú núc nhất từ trước tới giờ Liana thấy. Chúng trông như thể là chiến lợi phẩm sau cuộc chiến vậy.

“Cái gì vậy?” nàng hỏi thất thanh, khiến Severn và Zared giật mình tỉnh dậy.

Zared mỉm cười với nàng khiến Liana nghĩ rằng cậu quả nhiên là một cậu nhóc xinh trai.

“Bọn em đã giết được tất cả đấy,” Zared tuyên bố đầy kiêu hãnh. “Chị sẽ không thể nào đếm được đâu? Anh Rogan thì có thể đấy, nhưng chưa lần nào nhiều như thế này đâu.”

Liana không muốn lại gần lũ chuột, nhưng Zared lại quá tự hào tới mức nàng cảm thấy mình phải làm điều đó. Nàng chỉ tay và bắt đầu đếm. Mỗi con nàng đếm, Zared lại ném vèo qua cửa sổ xuống con hào phía dưới. Liana định phản đối, nhưng mà vài con chuột cũng chẳng khiến con hào ấy tệ hơn chút nào so với hiện tại. Một con vẫn còn sống khiến Liana nhảy lùi lại trong khi Zared tống một nắm đấm xuống ngay chính đầu nó. Severn tươi cười hãnh diện.

Liana đếm được năm mươi tám con, và khi lũ chuột bị ném sạch khỏi bàn, nàng mệt mỏi ngồi xuống cạnh Severn và nhìn quanh phòng.

“Năm mươi tám!” Zared nói. “Đợi tới khi em nói với anh Rogan mới được.”

“Ai đó đã quên quẳng những cái xương đó ra ngoài,” Liana mệt lử, nhìn về phía bức tường chỗ lò sưởi đôi. Có sáu cái đầu ngựa treo ở đó. Nàng không nhận thấy chúng trước đây vì chúng bị mạng nhện chăng đầy.

Nàng nhận ra là Severn và Zared đang chăm chăm nhìn nàng, như thể nàng bỗng dưng bị mọc sừng vậy. Nàng liếc xuống phần thân trước của bộ váy, nó bị bẩn nhưng không đến mức khủng khiếp thế. “Có chuyện gì không ổn ư?” nàng hỏi.

“Chúng là những con ngựa nhà Peregrine,” Zared thì thào căng thẳng.

Liana chẳng hiểu cậu bé muốn nói gì, nên nàng nhìn sang Severn. Khuôn mặt đẹp đẽ của anh đang biến đổi từ sự ngỡ ngàng thành một biểu hiện lạnh lẽo, cuồng nộ, mà cho mãi tới lúc này, Liana cứ tưởng là chỉ có Rogan mới có.

Giọng của Severn lặng ngắt khi anh nói. “Bọn Howards đã vây hãm Lâu đài Bevan và khiến gia đình chúng ta chết đói. Cha tôi, mẹ của Zared, và em trai William của tôi đã chết ở đó. Cha tôi đã đứng trên tường thành và yêu cầu bọn Howards để phụ nữ được tự do, nhưng chúng không chấp thuận.” Severn càng thấp giọng hơn. “Trước khi họ chết, họ đã ăn thịt ngựa.” Anh quay về phía những chiếc đầu lâu treo trên tường. “Những con ngựa đó.” Anh nhìn lại nàng, đôi mắt rực lên. “Chúng ta sẽ không quên, và những chiếc đầu đó sẽ không bị di rời.”

Liana nhìn những chiếc đầu với sự thành kính. Phải đói tới cùng cực mới phải ăn thịt ngựa. Đầu lưỡi nàng định nói tới những người nông dân của nhà Peregrine cũng bị đối xử phải sống suốt đời trong vây hãm và có lẽ sẽ vui mừng khi có mấy con ngựa để mà ăn, nhưng nàng đã kiềm chế.

“Chồng tôi ở đâu rồi?” một lát sau nàng hỏi.

“Trong cái ổ của anh ấy thôi,” Zared cười tươi rói, trong khi Severn ném cho cậu em trai cái nhìn cảnh cáo.

Liana không để tâm tới lời nói của Zared vì nàng đã hiểu biết hơn hổi đầu tiên rồi. Có lẽ có những lý do cho cơn giận dữ của chồng nàng, cho sự ám ảnh của chàng với tiền bạc. Nàng đứng dậy. “Xin phép, tôi phải đi tắm. Hãy nói với chồng tôi là tôi – ”

“Đi tắm á?” Zared nói, nghe như thể Liana vừa nói nàng lên kế hoạch nhảy qua lan can vậy.

“Rất tuyệt vời đấy. Cậu nên thử xem,” Liana nói, đặc biệt là khi Severn và Zared lúc này là hai vật thể dơ bẩn nhất trong căn phòng này.

Zared ngả người ra ghế. “Em nghĩ là mình sẽ bỏ qua thôi. Chị thực sự đã cho các Day về nhà buổi tuối ư?”

Liana mỉm cười. “Ừ, đúng thế. Buổi tối tốt lành, Severn, Zared.” Nàng lên gác, rồi ngừng lại khi nghe tiếng họ.

“Phụ nữ quả nhiên là can đảm,” nàng nghe Zared nói.

“Hoặc cô ta là một con ngốc hoàn toàn,” Severn đáp lời.

Liana bước tiếp lên gác, và một giờ sau nàng đã ở trong phòng ngủ, ngụp trong chiếc bồn gỗ đầy nước nóng êm dịu và ngắm nhìn ngọn lửa nhảy múa trên những khúc gỗ.

Bên phải nàng cánh cửa mở cái rầm, và Rogan lao vụt vào phòng như cơn bão vào một ngày trong trẻo. “Cô đã đi quá xa rồi đấy, đàn bà,” anh gào lên với Liana. “Cô không được phép của tôi mà dám đuổi đám đàn bà của tôi vậy hả.”

Liana xoay đầu nhìn anh. Anh chỉ mặc có mỗi chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình tới tận đùi, một cái đai da to bản đeo quanh eo, cùng với tiếng gầm gừ của anh. Tay áo anh xắn lên tận khuỷu, để lộ những múi cơ săn chắc.

Liana có thể cảm thấy những giọt nước chảy ròng trên trán nàng. Anh vẫn đang la hét với nàng, nhưng nàng chẳng biết anh đang nói gì. Nàng đứng trong bồn nước, cơ thể mảnh mai, tròn trịa hồng ửng lên trong làn nước ấm. “Chàng có thể lấy giùm em cái khăn khô không?” nàng hỏi nhẹ nhàng trong yên lặng, vì Rogan vừa mới la hét ầm ỹ.

Rogan chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nàng. Với tất cả số đàn bà anh đã trải qua, anh sẽ không bao giờ thèm bận tâm nhìn, thực sự nhìn, một người đàn bà, và giờ anh không nghĩ anh đã từng nhìn thấy tạo vật nào đẹp đẽ với làn da ửng hồng cùng những lọn tóc quăn vàng rủ xuống gần như tận đầu gối của nàng thế này.

Mình sẽ không để cô ta lợi dụng cơ thể để khiến mình quên mất chuyện cô ta đã làm hôm nay đâu, anh nghĩ, nhưng chân anh lại tiến một bước về phía nàng và một tay vươn ra chạm vào đường cong của ngực nàng.

Liana nói với bản thân không được mụ mẫm đi. Nàng muốn người đàn ông này, ồ phải, nhưng nàng muốn chàng hơn cả một vài phút. Nàng vươn tay ra và tháo sợi nơ trên cổ áo sơ mi của chàng, rồi chạm vào làn da chàng bằng những đầu ngón tay. “Nước vẫn còn ấm,” nàng nói êm ái. “Có lẽ chàng sẽ cho phép em tắm cho chàng.”

Tắm táp là một sự lãng phí thời gian đối với suy nghĩ của Rogan, nhưng ý tưởng được tắm rửa bởi một phụ nữ khỏa thân…

Anh trút bỏ quần áo chỉ trong chốc lát, và khi anh đứng trần trụi trước nàng – tư thế hiên ngang – anh định chộp lấy nàng. Nhưng Liana, cười vang, bước sang bên tránh anh.

“Tắm đã, thưa ngài,” nàng nói, và Rogan thấy bản thân bước vào trong bồn nước.

Cảm nhận nước nóng thật là dễ chịu trên làn da bẩn của anh và thảo mộc nổi bồng bềnh trên mặt nước có mùi thật thơm, nhưng tuyệt nhất vẫn là người đàn bà này, vợ anh, rất xinh đẹp… “Leah?” anh hỏi, nhìn nàng khi nàng quỳ xuống cạnh bồn nước, bầu ngực nàng với nụ hồng ngọt ngào, chỉ sượt qua mép chiếc bồn gỗ.

“Liana,” nàng đáp, và mỉm cười với anh.

Nàng bắt đầu kỳ cho anh, xoa hai tay đầy xà phòng lên cánh tay, ngực, lưng, khuôn mặt anh. Anh ngả người lên chiếc bồn và nhắm mắt lại. “Liana,” anh nói êm ái. Anh cứ mang máng hình như người đàn bà này đã làm điều gì đó rắc rối ngày hôm nay, nhưng lúc này đây anh chẳng thể nhớ ra đó là việc gì nữa. Nàng quá nhỏ nhắn và cứ như một tiểu thiên thần, quá hồng hào và trắng trẻo, khiến anh không thể hình dung nổi là nàng đã làm điều gì khiến anh phật lòng nữa.

Anh nhấc chân lên để nàng có thể kỳ cọ chúng, rồi nghe lời nàng khi nàng nói anh đứng lên và bàn tay xà phòng ấm áp, bé nhỏ của nàng xoa xoa giữa hai chân anh. Khoái cảm anh cảm nhận trước hành động này của nàng thật quá sức mãnh liệt khiến anh phun trào hạt giống lên đôi tay nhỏ nhắn ấy. Đôi mắt anh mở to náo động và, để giấu đi sự xấu hổ, anh thô lỗ đẩy vai nàng khiến nàng ngã nhào vào tường.

“Anh làm em đau,” nàng hét lên.

Rogan từng giết rất nhiều người và chẳng cảm thấy gì hết, nhưng tiếng hét của cô gái này khơi dậy cảm xúc trong anh. Anh đã không chủ ý làm đau nàng; anh chỉ là bị mất bình tĩnh trước mặt nàng thôi. Trong sự thất kinh của mình, anh thấy bản thân bước về ra khỏi cái bồn và quỳ gối xuống với nàng. “Để ta xem nào,” anh nói, và cúi xuống với nàng. Chỗ va đập vào đá khiến da nàng bị thâm tím nhưng không bị trầy xước.

“Không sao,” anh nói. “Da của cô quá mỏng manh đấy.” Anh xoa bàn tay to lớn, đầy chai sần lên cái lưng mảnh dẻ, nhỏ nhắn của nàng. Chỗ này cứ như da bụng của chú ngựa non vậy,” anh nói.

Liana đảo tròn mắt và gần như khúc khích, nhưng nàng kiềm lại. Thay vào đó, nàng xoay người vào vòng tay anh, và ngả đầu lên vai anh. “Tắm thoải mái chứ, đúng không?”

Rogan có thẻ cảm thấy mặt anh nóng dần lên với ký ức xấu hổ ấy, rồi khi anh nhìn nàng, đôi mắt nàng long lanh, anh nhận ra là nàng đang trêu chọc anh. Anh đã thấy những cậu em của mình cười cợt với đàn bà, nhưng Rogan thấy bản thân rất ít hài hước với đàn bà.

Nhưng người này khiến anh cảm thấy khác. “Ta thấy rất thích tắm,” anh nghe bản thân nói, và thấy ngỡ ngàng.

Liana khúc khích trên vai anh. “Anh có muốn tận hưởng lại lần nữa không?” nàng hỏi bẽn lẽn. “Hay đây là lần cuối của anh?”

Mất một lúc Rogan định có đánh nàng vì sự xấc láo của nàng không, nhưng rồi bàn tay anh trượt xuống đôi mông trần của nàng. “Ta tin là mình có thể xử lý chuyện này.” Rồi anh đã làm một điều mà anh chưa bao giờ làm: Anh bế nàng trên tay và mang nàng lên giường, dịu dàng đặt nàng xuống.

Khi anh đứng trên nàng và nhìn xuống, anh không muốn nhảy lên nàng, đâm vào bên trong nàng, rồi đi ngủ như mọi khi vẫn làm. Có lẽ đó là bởi vì sự “tận hưởng” lúc trước, như nàng gọi thế, hoặc có lẽ anh muốn chạm vào nàng như nàng đã chạm vào anh, nhưng anh nằm lên giường bên cạnh nàng, chống mình lên một khuỷu tay, và đưa tay kia chạm lên chiếc bụng mềm mại của nàng.

Liana không hề biết đến những điều này mới mẻ đến thế nào đối với Rogan, nhưng đây chính là những gì nàng tưởng tượng khi nằm trên giường với một người đàn ông. Anh khám phá cơ thể nàng với bàn tay của anh như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn bà. Liana nhắm mắt lại khi bàn tay anh vuốt ve đôi chân nàng, mơn man giữa hai đùi nàng, những ngón tay anh cuộn úp vào nơi mềm mại ấy, rồi đầu ngón tay mơn trớn đám lông mượt mà. Tay anh lại lướt lên bụng nàng, ngón cái lượn vòng quanh rốn nàng, rồi chầm chậm, thật từ từ, tay anh di chuyển lên bầu ngực nàng. Anh ôm lấy bên này rồi sang bên kia, ngón tay cái vân vê viên ngọc nhạy cảm cảu nàng.

Nàng tròn mắt nhìn anh và thấy sự mềm mại trong đôi mắt ấy và bỗng nhiên nàng biết lý do nàng đã đồng ý kết hôn với anh. Nàng đã cảm nhận được bên dưới sự cứng rắn của anh, bên dưới tấm khiên sắt đá, là sự dịu dàng mà anh chưa từng cho bất cứ ai nhìn thấy. Một cái rùng mình khi nàng nghĩ tới nỗi đau đớn người đàn ông này đã phải trải qua trong cuộc đời đã khiến anh trở nên lạnh lùng, vô cảm đối với thế giới. Nhưng bằng cách nào đó nàng cảm nhận được rằng Rogan mà thế giới nhìn thấy không phải là con người bên trong chàng.

Mình yêu chàng, nàng nghĩ. Mình yêu chàng bằng tất cả tâm hồn và bằng mọi thứ mình có, và Chúa giúp mình, mình sẽ khiến chàng cũng yêu mình.

Nàng đặt tay lên cằm chàng, cảm nhận hàm râu ở đó, mượt mà sau nhiều ngày chưa cạo vì chàng dường như chỉ cạo râu một tuần một lần. Mình sẽ khiến chàng cần mình, nàng tự nhủ. Và mình sẽ khiến chàng cảm thấy an lành đến mức mình có thể thấy sự êm dịu trong mắt chàng ngay cả khi mình vẫn nguyên trang phục.

Ý nghĩ cuối cùng khiến nàng mỉm cười và nàng lăn cơ thể vào chàng. Chàng ôm lấy nàng và nàng có thể cảm thấy niềm đam mê của chàng đang dâng trào khi bàn tay chàng vuốt ve lưng nàng, rồi miệng chàng chiếm lấy miệng nàng và chàng hôn nàng đắm đuối. Đôi môi chàng lướt xuống cổ nàng và rồi đến bầu ngực nàng. Liana rướn cong lưng lên và thốt lên một tiếng kêu khe khẽ đầy khoái cảm.

Rogan nhận thức được sự hưởng ứng của nàng, và vì chuyện đã xảy ra trong bồn tắm, giờ anh có thể kiểm soát nhu cầu của bản thân đối với nàng. Đàn bà anh đã từng có không là những trinh nữ sợ hãi thì cũng là những cô nàng lão luyện, đầy ham muốn, và lúc nào cũng là họ muốn làm anh thỏa mãn. Tất nhiên không ai trong số họ từng đề nghị tắm rửa cho anh, hay là để giấy và bút trong phòng cho anh. Có lẽ đó chỉ là một mong muốn đền đáp lại, nhưng anh đang tận hưởng cảm giác người đàn bà này quằn quại dưới đôi tay vuốt ve của anh. Sự thỏa mãn của nàng đang mang lại khoái cảm cho anh.

Đôi môi anh cũng theo gót đôi tay mơn trớn cơ thể nàng và anh tìm thấy mùi hương của nàng và nếm dòng suối tươi mát và ngọt ngào của nàng, không hề giống như các Ngày, những cô nàng đôi khi có mùi quá hôi hám đến mức anh phải đá họ ra khỏi giường. Cô gái này có mùi hương gỗ và thảo mộc.

Khi đầu chàng trở lại với môi nàng, chàng kinh ngạc vì chàng muốn nàng biết bao. Đôi tay nàng bấu chặt lấy vai chàng và khi chàng đi vào nàng, nàng nẩy lên gặp chàng với một sức lực mạnh mẽ.

Chưa bao giờ anh dành quá nhiều thời gian trên giường với một người đàn bà! Nàng căng tràn sức sống đến không ngờ, đã đẩy chàng nằm thẳng lưng và trèo lên trên người chàng, mái tóc nàng rủ xuống cả hai cơ thể như thể một chiếc lồng mềm mại.

Rogan chưa bao giờ để tâm tới khoái cảm của đàn bà trước đây, nhưng người đàn bà này, với những tiếng rên rỉ, nài van của nàng, những chuyển động của nàng ở đây rồi ở kia đã khiến khoái cảm của chàng lên tới đỉnh điểm đến mức chàng tưởng mình sẽ chết. Khi chàng kết thúc sau một lúc rất lâu, đó là một trải nghiệm đầy choáng váng đối với chàng, khiến chàng rung động từ đầu tới tận ngón chân.

Chàng đổ ập lên người cô gái và thay vì đẩy nàng ra, như chàng vẫn thường làm với đám đàn bà được đưa lên giường, chàng ôm ghì lấy nàng như thể chàng sắp chết chìm và nàng là một thanh gỗ nổi.

Liana dụi cơ thể vào chàng. Anh cuộn mình ôm lấy cơ thể nàng như món nước sốt phủ kín lấy cái bành pudding. Nàng chưa từng cảm thấy tuyệt vời đến thế trong đời. “Thật tuyệt vời,” nàng thì thầm. “Đó là điều tuyệt nhất đã từng đến với em. Em đã biết là kết hôn với chàng sẽ giống thế này mà.”

Rogan thả nàng ra và di chuyển tới phía bên kia của chiếc giường, nhưng Liana cũng dịch người theo chàng, đầu nàng tựa lên vai chàng, cánh tay nàng vắt lên ngực chàng, đùi nàng lách vào đùi chàng. Nàng đang hạnh phúc hơn bao giờ hết, hạnh phúc hơn nàng có thể tưởng.

Nàng không hề biết đến sự náo động đang xâm chiếm Rogan. Anh muốn tránh xa nàng ra, chỉ là anh không thể nhúc nhích.

“Anh trai William của anh trông thế nào? Anh ấy có mái tóc đỏ giống anh không?” nàng hỏi.

“Tóc ta không đỏ,” Rogan hậm hực.

“Dưới nắng đầu anh cứ như ngọn lửa ấy,” Liana cãi lại. “Anh William giống anh à?”

“Cha bọn ta tóc đỏ, nhưng ta thừa hưởng màu tóc đen từ mẹ ta.”

“Vậy cả hai người đều có tóc đỏ rồi.”

“Ta không – ” Rogan nói, rồi ngưng lại và anh gần như mỉm cười. “Ngọn lửa á?” Mọi người đàn bà khác anh từng quan hệ đều nói anh có mái tóc đen và chẳng có chút gì giống ông bố tóc đỏ của anh cả. Đó là những gì anh muốn họ nói và họ tuân theo.

“Thế những người anh em khác của anh thì sao? Họ đều tóc đỏ à?”

Anh nghĩ tới những người anh em đã chết, nhớ lại thời trai trẻ của bọn họ, sự cường tráng của họ. Họ chiến đấu dũng mãnh biết bao! Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày anh trở thành người đứng đầu gia tộc Peregrine và phải chịu trách nhiệm về mọi thứ. “Rowland, Basil, và James có mẹ tóc đen, nên họ đều có tóc đen.”

“Thế còn Severn và Zared?”

“Mẹ của Severn tóc vàng giống như…” Anh ngừng lại. Nàng cầm tay chàng trong tay nàng và đang nằm đó ngắm nghía những ngón tay của chàng, lồng những ngón tay của nàng với chàng. Thật là kỳ cục, chàng nghĩ. Chàng nên đẩy nàng ra khỏi giường và ngủ một chút hơn là tâm sự với nàng về những ký ức buồn thương. Vì nhớ lại những anh em trai lúc sinh thời thật đau đớn.

“Giống em,” Liana nói, mỉm cười. “Và bà ấy cũng là mẹ của Zared à? Nhưng Zared là một anh chàng tóc đen.”

Liana không nhìn thấy Rogan cười trong ánh sáng mờ ảo. “Ừ, thật vậy. Zared tóc đen bởi vì có mẹ tóc đen. Mẹ Severn mất khi sinh cậu ấy.”

“Vậy là cha chàng có bốn người vợ và bảy con trai?”

Rogan ngần ngừ một lúc trước khi trả lời. “Ừ.”

“Thật là tốt khi có anh em trai. Em thường ước có mẹ sinh thêm em bé. Bọn anh có thường chơi với nhau không, hay là bị nuôi dưỡng cách ly?” Nàng cảm thấy chàng cứng lại bên dưới nàng và tự hỏi nàng đã nói gì sai chăng.

“Chẳng có chơi đùa gì trong cuộc sống của bọn ta, cũng không có nuôi cách ly.” Giọng chàng trở nên lạnh lẽo. “Chúng ta được huấn luyện để chiến đấu ngay từ khi chập chững biết đi. Bọn Howard đã giết William khi anh ấy mười tám, James và Basil lúc hai mươi và hai mốt tuổi, và chúng cũng giết Rowland hai năm trước, trước khi anh ấy được ba mươi tuổi. Giờ ta phải bảo vệ Severn và Zared.” Chàng nắm lấy vai nàng và nâng nàng lên để nhìn vào trong đôi mắt nàng. “Ta đã giết James và Basil. Ta đã giết các anh ấy chỉ vì một người đàn bà, và ta sẽ chết trước khi ta lại để chuyện đó tái diễn. Tránh ra và giữ khoảng cách với ta.”

Anh xô nàng ngã vào tấm đệm lông, rồi ra khỏi giường và bắt đầu túm lấy đống quần áo của anh.

“Rogan, em không định – ” Liana mở miệng, nhưng anh thực sự đã đi rồi. “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt,” nàng nói, đấm tay xuống gối, rồi nàng nằm thẳng lưng ra và nhìn chằm chắm lên trần nhà sơn trắng. Chàng có ý gì khi nói đã giết các anh trai chàng? Và vì một người đàn bà? “Ả đàn bà nào chứ?” nàng nói to. “Mình sẽ tìm hiểu vào bữa sáng.”

Ý nghĩ đó khiến nàng thoải mái hơn và ý nghĩ tới đêm mai cũng khiến nàng dịu lại. Nhưng gần như cả đêm, nàng đã nghĩ tới việc thắng cuộc thách đố của nàng. Nếu những người nông dân giao ra kẻ trộm, thì Rogan sẽ là nô lệ của nàng trong suốt một ngày. Nàng sẽ làm gì với chàng đây? Để chàng làm tình với nàng cả ngày à? Có lẽ chỉ là để chàng bên cạnh nàng suốt ngày là đủ. Bên cạnh nàng và trả lời những câu hỏi của nàng, có lẽ thế.

Nàng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau Liana dậy sớm, định đi tìm chồng nàng, nhưng cảnh dưới gác khiến nàng tạm thời quên mất Rogan. Không có ai trong phòng chính cả, thế nên nàng xuống gác và đi ra ngoài và thấy cầu thang dẫn đến khu hành lang của người hầu. Nàng chưa đến khu vực này trước đây, nhưng nàng không ngạc nhiên khi thấy chỗ này cũng bẩn thỉu như những chỗ khác trong lâu đài. Trong khu hành khổng lồ, rộng gấp hai lần khu phòng chính, chứa đến hai trăm người ngồi đó với những cái bàn cáu bẩn trên những chiếc ghế mảnh dẻ đang ăn bánh mỳ đầy cát và uống rượu thiu. Không ai thèm để ý đến nàng khi nàng bước vào, vì họ còn đang mải gãi xềnh xệch, la hét, ăn uống nhồm nhoàm, ợ hơi, và xả hơi.

Tâm trạng tươi tỉnh của Liana nhanh chóng biến mất. Lặng lẽ, nàng rời khỏi khu sảnh và bước ra ngoài sân ngập nắng.

Severn đang đứng gần bức tường phía nam vuốt ve ức của một con chim ưng lớn.

“Chồng tôi ở đâu vậy?” nàng hỏi.

“Tới Bevan sáng nay rồi,” Severn trả lời, không thèm nhìn lên.

“Bevan? Nơi gia đình các anh bị tước mất ư?”

Severn liếc nhanh tới nàng và đặt con chim xuống chỗ đậu của nó. “Một trong số đó.

“Khi nào anh ấy trở về?”

Severn nhún vai và bỏ đi.

Liana đuổi theo anh ta, nâng váy lên để nàng có thể đi nhanh hơn. “Anh ấy chỉ ra ngoài?

Không nói lời nào với ai? Anh ấy không nói với ai dự định khi nào sẽ về ư? Tôi muốn chú cho phép người đào kênh dẫn cái hào.”

Severn dừng bước, quay lại, và nhìn xuống nàng. “Kênh dẫn cái hào ư? Chị bị điên rồi à, đàn bà? Bọn Howard có thể – ”

“Đi bộ qua thứ đó như chính nó hiện giờ,” Liana nói, trừng mắt nhìn anh. “Khi nào thì chồng tôi trở lại?”

Biểu hiện lạnh lùng rời khỏi gương mặt Severn và đôi mắt anh trở nên lấp lánh. “Anh trai tôi đi trước bình minh, chỉ nói là anh ấy tới Lâu đài Bevan. Nếu chị hỏi anh ấy xin lệnh đào kênh dẫn con hào, tôi hình dung hẳn là có chuyện gì đó với việc rời đi của anh ấy.”

Liana không nói lời nào.

“Bị đe dọa à?” Severn nói, bắt đầu cười.

Liana không thể ngừng việc ửng đỏ cả mặt lên, vì bị anh ta đoán trúng.

“Tôi không dính đến việc cho phép để khi Rogan trở về và thấy con hào trống rỗng,”

Severn nói, và lại quay đi.

Lianan đứng sững lại sau lưng anh ta. Hơi buồn khi Rogan đã đi mất rồi, nhưng nàng nghĩ nàng có thể có lẽ là dễ dàng hơn khi đưa lâu đài và ngôi làng vào trong quy củ khi chàng không có ở đây. Severn nhẹ tính hơn hẳn Rogan, nàng có thể thấy thế, và nàng nghĩ có lẽ có cách để thuyết phục Severn, cách mà nàng đã từng dùng để thuyết phục cha nàng làm bất cứ điều gì nàng muốn: thức ăn.

Liana kêu Joice đi lấy cuốn sách công thức nấu nướng quý giá của nàng, rồi Liana chỉnh thẳng cái mũ trùm của nàng và đi lên cầu thang dẫn tới nhà bếp.

Tối muộn khi Liana một mình leo lên giường. Nàng kiệt sức nhưng cũng hạnh phúc, vì giờ nàng đã được phép đào kênh thoát dẫn cái hào bẩn thỉu ấy.

Mất cả một ngày, nhưng nàng đã điều chỉnh được bếp núc và khu phòng phục vụ cho sạch sẽ, ngăn nắp hơn và nàng đã đặt trước mặt Severn và những hiệp sỹ nhà Peregrine một bữa ăn trọng thể như của một vị vua. Nàng đã thiết đãi họ món bê nướng, tươi rói và mọng nước, gà hầm cam, thịt thỏ nấu hành tây và nho khô, rau bina và bánh bơ, trứng với nước sốt mù tạc, lê tẩm gia vị, thịt băm, và kem táo.

Lần này thì Severn và người của anh ta không ngừng ngốn thức ăn, Liana biết nàng có thể có mọi thứ mà nàng muốn từ họ. Vỗ vỗ cái bụng căng tròn, Severn không chỉ đồng ý với yêu cầu của nàng, anh ta còn đề nghị được giúp đào kênh dẫn. Nàng mỉm cười và nói điều đó không cần thiết, rồi tận tay mang lên cho anh ta một đĩa đầy ú ụ những viên thạch sữa ngọt ngào.

Nếu chỉ có mỗi chồng nàng thì quá dễ thắng, Liana nghĩ khi nàng chìm người trong tấm đệm lông. Nàng cố gắng không thắc mắc chuyện chồng nàng đang làm gì ở Lâu đài Bevan. Liệu chàng có đang ở trong vòng tay một ả nào khác?

Rogan ngồi trước lò sửa trong Lâu đài Bevan, chẳng hề nhận thấy sự bẩn thỉu và hư hỏng của mọi thứ xung quanh anh cũng giống như khi ở Lâu đài Moray. Anh chỉ đang dán mắt vào cô nàng nông dân trẻ trung đáng yêu trước mặt anh.

Khi rời Moray sáng sớm nay, anh không chắc sao lại phải rời đi. Anh chỉ biết là anh đã thức dậy sau giấc ngủ và điều đầu tiên anh nghĩ đến là cô ả quỷ quái tóc vàng mà anh đã cưới. Anh đã phải gãi sột soạt vì đám bọ chét trên tấm đệm cũ đã quá háo hức mà nhảy lên da anh khi anh đang ngủ, và biết rằng anh muốn có khoảng cách và thời gian với cô nàng.

Anh ra lệnh cho vài người sẵn sàng và rời đi, dừng lại chỗ khu làng để đưa Thứ Năm đi cùng anh. Nhưng Thứ Năm đã co rúm lại, khóc lóc và cầu xin anh đừng bắt cô ta đi cùng anh vì Hỏa Phu nhân sẽ giết cô ta mất. Rogan chán ghét thả cô ta ra. Anh cũng nghe thấy cùng những lời đó từ Chủ nhật và Thứ Ba, thế nên anh phi thẳng tới Bevan chẳng mang theo cô nàng nào hết.

Lâu đài Bevan nằm đơn độc trên đỉnh một ngọn đồi cao và dốc, và trước khi bắt đầu đi lên đó, anh nghỉ chân tại khu làng phía dưới và túm lấy cô nàng trẻ trung, khỏe mạnh đầu tiên mà anh trông thấy rồi kéo cô ta lên yên ngựa của mình. Giờ thì cô gái đang đứng run rẩy trước mặt anh.

“Đừng có run rẩy nữa,” anh cáu kỉnh ra lệnh. Cô gái trẻ hơn ấn tượng ban đầu của anh. Anh thấy cô gái càng lúc càng run và anh càng cau có hơn. “Tới đây và hôn ta đi,” anh ra lệnh.

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt cô gái, nhưng cô vẫn bước tới phía anh và hôn nhanh lên trên má. Rogan chộp lấy mái tóc bóng nhờn của cô ta và kéo miệng cô ta xuống hôn một cách giận dữ. Anh cảm thấy cô gái khóc thút thít bên dưới anh. Anh thả cô ta ra, rồi ấn cô ta xuống sàn nhà.

“Xin đừng làm tôi đau, cầu xin ngài, lãnh chúa,” cô gái cầu khẩn. “Tôi sẽ làm như ngài nói, chỉ xin đừng làm tôi đau.”

Dục vọng của Rogan tan biến. Anh nhớ lại ả đàn bà háo hức vì anh, ả đàn bà không có mùi dầu mỡ và chuồng lợn. “Cút ra khỏi đây,” anh nói dưới hơi thở. “Cút đi trước khi ta đổi ý!” anh hét lên khi cô gái quá sợ hãi để mà nhúc nhích. Anh quay đi khi cô gái nhớn nhác chạy ra khỏi phòng.

Rogan tới một trong những thùng bia để dọc cạnh tường và vặn ra một dòng chất lỏng màu đen, vị cay vào trong một cái vại gỗ đầy bụi bặm. Một trong những hiệp sỹ của anh nằm ngủ cạnh đó. Rogan đá vào sườn anh ta. “Dậy đi,” anh ra lệnh. “Và đi lấy trò xúc xắc lại đây. Ta cần thứ gì đó để ru ngủ đêm nay.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.