Trong căng tin luôn luôn là nơi ồn ào nhất trong trường học, những con người số ít đến đây ăn trưa, phần lớn là đến đây xem náo nhiệt. Đám đông xung quanh như mọi khi vẫn xúm lại xem cái gì đó, những bào tám ra vào bay lả tả ở khác mọi nơi.
” Mày không có mồm hả? Hay là bị câm luôn rồi.” Tiếng quát tháo chanh chua từ đám đông vọng ra.
Bên trong, một cô gái đi đôi giày cao ngất ngưởng, hai tay chống ngang hông cao giọng nói. Đôi môi bóng màu son hồn cười một cách diễu cợt, hai con mắt được make up tinh xảo khẽ nhướn lên một cách châm trọc. Đây, có lẽ là một cô gái có bề ngoài vô cùng xinh đẹp. Xung quanh cô ta có nhiều nữ sinh khác, cả người sặc mùi nước hoa son phấn, liếc đôi mắt khinh khỉ về phía con người đang nằm dưới sàn.
Ngay phía bên dưới sàn, rơi vãi đầy thức ăn, một cô gái đang chật vật vẫn không thể đứng lên. Cả người cô dính đầy thức ăn, mái tóc dài rối bù lên, che lấm gần hết khuôn mặt. Giống như con thú nhỏ tội nghiệp không có lời phản kháng, mang đến cho người ta chút bi thương, lại có gì đó thờ ơ.
” Không phải mày là đại tiểu thư sao? Mày xinh đẹp lắng cơ mà? Sao bây giờ lại nhìn thê thảm đến độ này?” Cô gái kia nhếch môi, đến liếc mắt một cái cũng không thèm, khinh thường mà nói.
Con người ngồi dưới đất kia một chút phản ứng cũng không có, khẽ quay người lại, đôi mắt màu nâu khói vô hồn như nhìn vào nơi nào đó, cả ánh mắt tỏa ra thứ hàn khí kỳ lạ, cứ như đâng không phải là chuyện gì liên quan đến mình. Cô gái đó, không ai khác chính là Vũ Linh Nhi – Cô tiểu thư nhà họ Vũ.
” Mày dám chọc tức tao?”
Cái ánh mắt kia khiến cho con người phía trước mặt vô cùng tức tối, cô ta cầm tóc người kia giật mạnh một cái khiến con người tội nghiệp ngã mạnh ra đằng sau, cả khuôn mặt không biến sắc.
” Đánh nó cho tao.” Cô ta dường như vẫn chưa hả hê, tức giận mà nói. Thì ngay lập tức cả đám con gái xống vào đấm đá liên tục.
” Nhớ chừa cái mặt nó ra, nếu không cái mặt đại tiểu thư mà bị là sao chúng mày không gánh nổi đâu.” Cô ta ngồi ung dung trên ghế nhìn cả hỗn chiến xảy ra trước mắt, khi thường mà nói. Vũ Linh Nhi – để xem cô chịu được đến bao giờ!
Những người đứng xung quanh thấy cảnh này có chút cảm thấy thương thay cho cô gái Vũ tiểu thư kia nhưng vẫn là không ai dám ho he một câu nào.
Ai dám to gan đến thế khi đứng trước cái con người kia xinh đẹp mà đầy độc ác kia. Thân thế của cô ta, trong trường này không ai là không biết. Cô ta chính là Đinh Trần Hải Yến, tiểu thư trong một gia đình có thể lực vô cùng lớn. Mặc dù có thể vào được cái trường quý tộc này đã phải là một gia đình giàu có rồi, nhưng để mà so sánh với những cô chiêu cậu ấm kia, tốt nhất là an phận một chút. Hơn nữa, cô ta còn là bạn gái của Duy thiếu gia – con người mà ai dám động vào.
***
Từ ngoài căng tin truyền đến một không khí ồn ào, hàng loạt tiếng loạn xạ vang lên. Ngoài cửa, có một người con trai dáng người cao lớn bước vào. Anh ta đẹp một cách lạ thường, khuôn mặt lại mang đến một cảm giác đáng sợ. Mái tóc màu vàng nổi bật xòa trước trán. Đôi mắt dài màu nâu đậm ánh lên tia nguy hiểm. Cả khuôn mặt đẹp lạnh lùng mang đến một chút hung tàn. Chiếc cà vạt vướng víu trên cổ áo đã được tháo xuống từ bao giờ.
Những người xung quanh nhìn thấy anh ta đều tự động tránh đường, không ai muốn dây vào con người nguy hiểm này chút nào để rồi gặp phải chuyện đáng sợ gì sau đó . Đại thiếu gia nhà họ Trần – Trần Hà Duy nổi tiếng là một tay ăn chơi mà không phải ai cũng có thể dây vào.
” Đánh nó cho tao.”
Phía nào đó vang lên tiếng quát tháo dữ dội thu hút sự chú ý của đại thiếu gia, khi mà những con người nhỏ bé xung quanh còn đang run sợ. Đôi mắt sắc bén khẽ đảo một vòng, phát hiện ngay ra đám hỗn loạn ở đằng kia, hắn không nhanh không chậm mà tiến tới.
” Nhớ chừa cái mặt nó ra, nếu không cái mặt đại tiểu thư mà bị là sao chúng mày không gánh nổi đâu.” Hải Yến – cô ta liếc mắt nhìn đám hỗn lạo kia, hả hê mà cười một tiếng nhưng không biết đã có một người xuất hiện ngay sau mình từ lúc nào.
Cái không khí ồn ào bỗng chốc im lặng đến kỳ dị, chỉ còn nghe thấy tiếng đấm dá bôm bốp vang lên.
” Chuyện gì đây?” Hắn ta khẽ lên tiếng, cái giọng trầm thấp khiến người khác phải run sợ.
Bỗng chốc, những tiếng đang nha dừng hẳn, đám con gái khí thế bừng bừng đề đồng nhất quay mặt về một phía. Chỉ có một con người nãy giờ vẫn nằm bất độgn dưới sàn.
” Không có gì? Chỉ là dạy bảo con nhỏ kai chút thôi.” Hải Yến, cô ta ngay lập tứ biết người đối diện là Trần Hà Dyu, nét mặt ngay lập tức tươi cười, giọng cũng nhỏ nhẹ đi không ít. Cái tay đã quấn trên người đại thiếu gia từ bao giờ.
Đại thiếu gia khẽ liếc nhìn con người nằm dưới đất kia, không một giây để tâm nhanh chóng quay đi chỗ khác, coi nhưng chuyện đó chẳng có gì liên quan đến mình.
” Anh đến tìm em phải không? Chúng ta cùng đi ăn.” Ngược lại cô ả bên cạnh lại ra sức nõng nẽo, lôi kéo vị thiếu gia.
” Được thôi.” Hắn ta cười lạnh một tiếng, ôm theo eo cô ta rời đi.
Không khí trong phòng ăn ban nãy vì đôi kia người qua người lại đến đáng sợ mà không khí trở nên trùng xuống bỗng chốc ồn ào trở lại. Người người qua lại tấp nập, không ai để ý đến con người nằm dưới đất kia.
Cơ hồ cũng không phải là không biết, chỉ là thấy cảnh này đã quen rồi.
Linh Nhi đứng dậy một cách khó nhọc, cả người đều bầm tím có chỗ còn bị cào cho tới chảy máu, duy chỉ có khuôn mặt vẫn lành lặn không mảy may xướt xát, đôi mắt nâu khói khẽ chớp một cái, vô cảm mà rời khỏi nhà ăn.
Cả bầu trờ bỗng nhiên tối sầm!
Có người nói cô bị điên
Không phải cô không có cảm giác
Vô lực không chống chọi
Nhưng cô lại cho rằng
Như vậy cũng thật tốt,
Cơ thể đau một chút, như vậy…
Tim sẽ không cảm thấy đau,
Tự dằn vặt thể xác… đau đến ứa máu
Cứ như vậy rằng, tim sẽ không đau sao?
Không rỉ máu sao?
Cây xương rồng, như
Thứ ánh sáng đã sớm lụi tắt
Nhưng tại sao vẫn cứ mong chờ?
Như dòng nước trôi vào cõi hư không…